← Quay lại trang sách

Chương 80 Nữ thần tự do

Âu Dương AnnaTrời còn chưa sáng, cô rời quán cơm một mình, đi tàu từ Mahattan vượt cảng New York đến đảo Nữ thần Tự Do. Cô mặc một chiếc váy thịnh hành của các cô gái Mỹ, đội mũ che nắng có hoa ở bên, vành nón che trán, lộ ra tóc mai xoăn màu đen. Lớp nền của tượng Nữ thần Tự Do có khắc một bài thơ tiếng Anh, Âu Dương Anna thử đọc ý bằng tiếng Trung… “Không giống như tượng đồng danh tiếng của Hy Lạp, với những cánh tay chinh phục sải dài từ xứ này sang xứ khác. Nơi đây tại cửa biển hoàng hôn sóng vỗ, người đứng lừng lững hiên ngang, giơ cao ngọn đuốc ánh sáng mập mờ. Tên người kết lại dưới ánh sáng – Mẹ của kẻ tha hương, chiếu sáng lên mảnh đất mênh mông…” Kẻ tha hương? Cô nhớ tới một người cũng đang tha hương chân trời góc bể, tới nay vẫn chưa biết tung tích. Đêm qua cô mơ thấy cậu, trong mơ cậu đang ở rìa địa cầu, trên mặt biển lạnh băng, bầu trời đêm xẹt qua ánh cực quang sáng chói. Ánh sáng chiếu lên cả khuôn mặt cậu nhìn không được chân thực, cứ như hòa vào vũ trụ vô biên. Cô đưa tay muốn chạm vào gương mặt cậu. Tới rất gần nhưng mãi mãi không thể chạm tới… Mười tháng trước, Anna chia tay Tần Bắc Dương ở cửa Đại Cô Thiên Tân. Cậu lên tàu chạy trốn tới Nhật, cô hát bài “Tiễn biệt” do Lý Thúc Đồng viết lại lời. Mà thân phận của A U – chủ nhân của đám thích khách đã bị lộ. Chuyện đầu tiên mà Âu Dương Anna nghĩ tới là triệu lượng bạc trắng ở núi Đạt Ma trên biển, còn cả Tiểu Mộc nữa. Âu Dương Anna thuê một chiếc tàu thủy, vội vàng đuổi theo đến núi Đạt Ma trên biển. Nhưng đám thích khách đã nhanh chân lên núi trước. Tiểu Mộc và hải nữ mất tích, nghe nói là chạy trốn ra biển. Trong cái rủi có cái may, triệu lượng bạc trắng trong hang vẫn còn nguyên vẹn. Thuyền của cô chuyển toàn bộ số bạc trắng về Thượng Hải, gửi vào quỹ Bá tước núi Đạt Ma. Vào mùa hè khó chịu đó, để tránh đêm dài lắm mộng, Anna đã lặng lẽ mua một trăm ngôi nhà không cho ai biết! Vào kì học mới, toàn bộ giao viên và học sinh trường Đại học Bắc Kinh chuyển sang kí túc xá mới, sau là “Tòa nhà đỏ Bắc Đại” nổi tiếng. Cô nhận được một bức thư từ Nhật, trên thư là dấu bưu điện ở Osaka. Nhìn thấy nét bút của Tần Bắc Dương, cô nhét vào trong ngực. Mỗi lần đọc một đoạn là cô lại chạy dưới trời thu, chạy hết mấy dặm mới đọc xong. Cô chuyển một ngàn lược bạc nhưng tiếc là trên thư không để địa chỉ người gửi. Tháng 9, cuộc bầu cử Quốc hội lần thứ 2 của Trung Hoa Dân quốc được công bố: hệ An Phúc có bảy ghế, được xưng là “Quốc hội An Phúc”, Từ Thế Xương được chọn làm Tổng thống Trung Hoa Dân quốc. Hiện nay lão Từ làm tổng thống, lão Đoạn là tổng thống Quốc vụ viện, Tiểu Từ điều khiển Quốc hội. Đám thích khách sau khi có được quan tài của tiểu Hoàng tử đã thực hiện đúng như lời hứa, không tiếp tục sát hại ủy viên Quốc hội nữa. Qua sinh nhật mười tám tuổi, Âu Dương Anna đã đặt ra mục tiêu cho mình. Các bạn nữ khác đều muốn gả cho một người chồng tốt sau khi tốt nghiệp, còn cô lại sùng bái Marie Curie, Rosa Luxemburg (1) thậm chí là Thu Cẩn – “Giám hồ nữ hiệp” (2). Âu Dương Anna muốn làm một cán bộ ngoại giao, ở Trung Quốc xưa nay chưa từng có, Âu Mỹ cũng hiếm. Cô có thể nói tiếng Pháp lưu loát, nghe nói trong Bộ Ngoại giao thiếu phiên dịch tiếng Pháp, cô rút ba ngàn lượng hối lộ Thứ trưởng Bộ Ngoại giao qua Diệp Khắc Nan. Anna tìm tới sứ quán Pháp ỏ Trung Quốc, nhờ nhà Hán học Pelliot viết thư giới thiệu. Cuối cùng cô cũng được chân thực tập. Tháng 11 năm 1918, Đức đầu hàng, đại chiến thế giới lần thứ nhất kết thúc. Bắc Kinh tổ chức lễ duyệt binh long trọng. Hòa thượng, đạo sĩ, Đạt Ma, cha xứ nhận lệnh cầu phúc cho Trung Hoa Dân quốc, dựng nên cổng Ketteler ở Đông Đơn, vốn dĩ để kỷ niệm công sứ Đức bị giết năm Canh Tý, sau được đổi thành cổng “Chiến thắng công lý”, chuyển tới giữa công viên trên trên Thiên An Môn. Tháng 1 cách năm, phe Hiệp ước tổ chức đại hội ở Paris. Trung Quốc là phe chiến thắng cũng cử đại biểu tham dự, tin dữ theo đó truyền tới. Đức chuyển nhượng quyền lợi ở Sơn Đông cho Nhật Bản. Dư luận trong nước xôn xao, chính phủ Bắc Dương bị ép phải cử ra đoàn đại biểu thứ hai. Âu Dương Anna – thực tập sinh mười chín tuổi ở Bộ Ngoại giao may mắn được đi ké xe của đoàn đại biểu. Trong đoàn đại biểu có một gương mặt quen thuộc – tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa La Đa Tư Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi. Cha của tiểu Quận vương bệnh nặng, Chủ tịch Nghị viện phê chuẩn cho cậu kế thừa ghế trong Quốc hội. Bọn họ xuất phát từ Thiên Tân, không đi đường qua kênh đào Suez mà chọn đi đường thủy vượt Thái Bình Dương và Đại Tây Dương. So với những viên quan đầu hói hoặc béo ị, còn có một phóng viên kinh thành chanh chua ghê gớm, thực sự khó có thể tìm được người nào phù hợp với anh ta. Tiểu Quận vương khi thì mặc đồ Mông Cổ, khi thì mặc trường sam tơ lụa, cậu thích mặc đồ Tây nhất, gile và giày da, ăn mặc như quý ông ở Luân Đôn hoặc New York. Nghị viên Quốc hội trẻ nhất Trung Hoa Dân quốc đang lấy lòng cô thực tập sinh xinh đẹp nhất. Âu Dương Anna không buồn đáp lại, không quan tâm tới thân phận cao quý của tiểu Quận vương. Cô luôn tựa vào mạn thuyền một mình, ngắm nhìn biển Thái Bình Dương xanh thẳm. Đến San Francisco ở California, trèo lên đường sắt ngang qua đất liền, đi 4850 từ bờ Tây sang bờ Đông. Đoàn xe tốc hành cũng phải đi mất năm ngày năm đêm, từ sa mạc Nevada đến Hồ Muối ở Utah, xuyên qua dãy núi Rocky hùng vĩ, vào đồng bằng màu mỡ Mississippi, dọc hai bên đường trồng đầy lúa mạch và ngô. Tới hai bên bờ Ohio, nơi nào cũng thấy công xưởng và khói bụi, ai nấy cao lớn khỏe mạnh sống trong những căn phòng rộng rãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là quốc gia giàu có. Xe lửa tới New York, đoàn đại biểu vào một khách sạn ở Manhattan. Sáng hôm đó, Anna thay bộ đồ mới, đi tới tượng Nữ thần Tự Do một mình. Cô muốn trải nghiệm giấc mơ Mỹ mà bao người ôm ấp, ấn tượng đầu tiên về New York. Ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt của Nữ thần Tự Do, cô nhìn thấy một chiếc máy bay hình thù kỳ quái đang dần đáp xuống vai nữ thần. Đây tuyệt đối không phải máy bay hay khinh khí cầu, nó có bốn cái cánh đang chuyển động không ngừng, nhìn giống quái thú tiền sử chạy thoát từ viện bảo tàng. Thiên Sứ Bốn Cánh! Hai đôi cánh lớn, thêm thân và đầu thú, hòa lẫn phong cách triều Đường và Fertile Crescen. Sau cơn hoảng sợ, Âu Dương Anna mới nhìn rõ, đây chẳng phải là thú trấn mộ được phát hiện trong lăng mộ Cảnh Giáo Phòng Sơn ở Bắc Kinh sao? Sau lưng nó là một con chó lớn lông đỏ, còn có hai thanh niên trẻ tuổi. Họ đều là người Trung Quốc, trong đó có một gương mặt đã xuất hiện trong cơn mơ của cô đêm qua. Tần Bắc Dương. Thật sự là cậu sao? Cộng thêm Thiên Sứ Bốn Cánh từ trên trời giáng xuống, giống như ảo cảnh không thật, khiến cô nghi ngờ cô đang nằm mơ. Đột nhiên Tần Bắc Dương nhìn thấy cô, vẫy tay gọi lớn: “Âu Dương Anna!” Nước mắt như ngọc trai chảy dài trên khuôn mặt cô gái mười chín tuổi. Đi qua Thái Bình Dương rộng lớn như thế, rồi lại xuyên qua cả châu Mỹ, cô đã không còn sức để hét lên, chỉ có thể gật đầu trong im lặng với chàng thiếu niên trên vai Nữ thần Tự Do. Sau khoảnh khắc đó, Tần Bắc Dương và Tiền Khoa trèo xuống khỏi tượng Nữ thần Tự Do. Ánh nắng xuân tháng Tư, gió trên cảng New York thổi bay mũ của Anna, những lọn tóc xoăn vờn nhẹ trên mặt cậu. Họ ôm nhau trong im lặng, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Tiền Khoa lắc đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Cửu Sắc ngồi ngay ngắn dưới đất. Tựa như hồi còn ở núi Đạt Ma trên biển, nó là thú trấn mộ ấu kỳ lân lần đầu nhìn thấy Âu Dương Anna. Hai người buông nhau ra, có rất nhiều điều muốn nói mà lại chẳng biết bắt đầu từ đâu! Nhìn những tòa nhà cao ngất ở Manhattan bờ bên kia cảng New York, Tần Bắc Dương thở dài: “Không ngờ đời này còn có thể đi được đoạn đường xa thế!” “Mặc kệ xa thế nào, em cũng đi với anh” Âu Dương Anna đưa tay trái lên, chiếc nhẫn ngọc nằm yên vị trên ngón giữa. Đây là ngón quà từ trong địa cung Bạch Lộc Nguyên, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô tựa đầu vào vai vậu, tựa như muốn nhắm mắt hưởng thụ ngày xuân ngắn ngủi khó mà có được này. Tiền Khoa cắt đứt bọn họ, chỉ vào Thiên Sứ Bốn Cánh trên tượng Nữ thần Tự Do: “Sao đưa được nó xuống?” “Ha ha, thì ra Thiên Sứ Bốn Cánh mới là tình nhân của cậu!” Tần Bắc Dương đùa. Dưới ánh nắng, thú trấn mộ giương cánh vạn dặm sớm đã không còn cử động, biến thành một đống sắt vô tri. Cảnh sát tới, có người báo cảnh sát nói rằng có máy bay xâm phạm New York. Xe móc và xe cẩu mất rất nhiều thời gian mới chuyển được Thiên Sứ Bốn Cánh xuống đất, may mà tượng Nữ thần Tự Do không sao. Tiền Khoa dùng tiếng Anh nói rằng đây là di vật Trung Quốc, Âu Dương Anna đại diện Bộ Ngoại giao của chính phủ Bắc Dương hy vọng có thể giao Thiên Sứ Bốn Cánh cho sứ quán Trung Quốc. Cảnh sát New York còn đang do dự, đã có một toán cảnh sát khác tới đảo Nữ thần Tự Do, tiếp quản Thiên Sứ Bốn Cánh chuyển lên tàu. Họ hoàn toàn coi như không nhìn thấy ý kiến phản đối của Tiền Khoa và Anna. Tần Bắc Dương nhìn thấy một khuôn mặt trong đám đó – Pierre Gauguin. Gauguin vẫn còn sống! Giống như tàu Titanic bảy năm trước, không phải tất cả mọi người đều tử nạn trên biển, người Pháp may mắn được thuyền cứu lên, đưa tới cảng gần đó nhất – New York. Ông ta ướt như chuột lột tìm đến lãnh sự quán Pháp, yêu cầu thuê tàu đến Bắc Đại Tây Dương vớt thú trấn mộ. Gauguin mở cửa sổ, bất ngờ nhìn thấy trên vai tượng Nữ thần Tự Do ở bờ bên kia Manhattan có một chiếc máy bay đang đậu trên đó. Tổng lãnh sự Pháp gọi điện cho Thị trưởng New York. Nghĩ đến quan hệ hữu nghị của năm nước chiến thắng giữa Pháp và Mỹ, Thị trưởng phê chuẩn đưa Thiên Sứ Bốn Cánh về Pháp. Tần Bắc Dương không thể phản đối, Cửu Sắc cũng khó biến hình giữa ban ngày ban mặt, xung quanh toàn cảnh sát mang súng. Những họng súng đen ngòm chĩa vào ba thanh niên người Trung Quốc, lúc nào cũng có thể bắn họ thành cái sàng. Anna dùng tiếng Pháp chất vấn Gauguin, ông ta không tranh cãi với con gái, cau mày nhìn Tần Bắc Dương nói một câu tiếng Trung: “Cảm ơn cậu đã cứu Thiên Sứ Bốn Cánh của tôi” “Thiên Sứ Bốn Cánh là của Trung Quốc” Tần Bắc Dương trả lời rõ ràng từng chữ. Gauguin nhún vai, nhảy lên tàu, vẫy tay tạm biệt với tượng Nữ thần Tự Do. Cảng New York, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh bị tàu chở đi xa. Con tàu này chở thú trấn mộ và Pierre Gauguin vượt Bắc Đại Tây Dương, vượt sóng vượt gió đi về phía Paris – châu Âu. ___________ Chú thích: (1) Nhà triết học người Đức. (2) Nhà cách mạng, nữ quyền và nhà văn Trung Quốc.