← Quay lại trang sách

Chương 81 Bữa tiệc thắng lợi

New York, dưới chân tượng Nữ thần Tự Do, cách, bên kia bến cảng sóng gợn lăn tăn, Tần Bắc Dương nhìn về Mahattan đằng xa với những tòa nhà chọc trời chưa từng có trong lịch sử nhân loại, tựa như vô số bia mộ của đế vương xưa nayKhi định lên tàu thủy đến Mahattan, Tần Bắc Dương bị nhân viên kiểm dịch chặn lại. Năm 1918 đen tối nhất trong ngành dịch tễ học nước Mỹ đã qua, hiện giờ là giai đoạn cuối dịch cúm Tây Ban Nha đợt hai, New York vẫn rất cảnh giác với du khách đường biển. Anna lấy thẻ kiểm dịch khi vào San Francisco, Tiền Khoa thuận lợi qua cửa kiểm dịch nhưng Tần Bắc Dương thì không. Cậu bắt đầu ho khan, chảy nước mũi, sắc mặt tái mét, người như sốt, mắt sưng mọng. Nhân viên kiểm dịch thấy Tần Bắc Dương có triệu chứng giống bị cúm Tây Ban Nha nên để Anna và Tiền Khoa dẫn Cửu Sắc đi. Chẳng biết khi nào lão Gauguin người Pháp kia lại bất ngờ đâm ngược, lại khao khát thú trấn mộ. “Bắc Dương, anh cũng phải cẩn thận!” Anna nói bên tai. Hai người xa cách mười tháng, vừa gặp nhau chốc lát, chỉ mong không phải xa nhau lâu! Tần Bắc Dương bị chuyển đến tàu cách ly như gia súc, rời bến tàu New York đến một hòn đảo nhỏ đã được cải tạo thành đảo cách ly dịch bệnh. Lều bạt đầy trên đảo, có người Ý, Hy Lạp, Ba Lan, Li-băng, Mexico. Không có phương pháp cứu chữa, bác sĩ bó tay. Không phân biệt nam nữ, những người này đều hấp hối, lặng lẽ chờ chết. Tần Bắc Dương tưởng sẽ thấy rất nhiều bia mộ nhưng hóa ra người chết vì dịch cúm sẽ được hỏa táng, ngăn ngừa virus lây lan. Đêm dài dần trôi, Tần Bắc Dương nhìn ánh trăng nước Mỹ ngoài lều, xung quanh toàn tiếng ho khan và thở dốc. Cái chết như tấm thảm, cuộn mọi người lại, chuẩn bị đưa đi. Lại có người chết! Tần Bắc Dương gọi to, muốn bảo ai đó khiêng xác đi nhưng ngoài “Excuse me”, không ai nghe mà hiểu tiếng Anh giọng Nhật của cậu. Trong thoáng chốc, một con thú chui vào trong lều. Hai bệnh nhân cúm Tây Ban Nha hét lên ầm ĩ. Ở đây đêm nào cũng có người la hét, quản lý không quan tâm. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương đi theo thú trấn mộ nhỏ ra khỏi lều, lồm cồm bò qua mặt đất đầy xác chết, đến cạnh biển. Một con thuyền bập bềnh dưới ánh trăng, mơ hồ thấy gương mặt Âu Dương Anna và Tiền Khoa. Cô tới cứu cậu. Đột nhiên tiếng còi báo động trên đảo vang lên. Đèn hải đăng quét đến. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lên thuyền, cánh quạt nhanh chóng xoay tròn. Tiếng súng vang lên, mấy viên đạn bắng thẳng xuống biển. Cửu Sắc biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, phun hai quả cầu lưu ly, bắn vào hải đăng như đại bác. Thú trấn mộ lại lần nữa cứu mạng chủ nhân. Con thuyền hòa vào bóng đêm cảng New York. Anna dịu dàng ôm Tần Bắc Dương, “Em nói rồi, em sẽ không để anh đi” Bọn họ cập bến Mahattan, đi dọc Đại lộ 5 đến khách sạn Jefferson, nơi dừng chân của đại biểu đoàn ngoại giao Trung Quốc. Tần Bắc Dương và Tiền Khoa ở chung một phòng cho khách cùng Cửu Sắc. Hai người mệt mỏi rã rời, mơ màng ngủ hết một ngày đêm. Bình minh hôm sau, Tần Bắc Dương cảm thấy khỏe lại hơn. Cậu và Tiền Khoa thay quần áo sạch, đến phòng tiệc tầng 2, thấy toàn khách quý. Các đại biểu đoàn ngoại giao Trung Quốc đang mở tiệc chiêu đãi truyền thông và các nhân vật nổi tiếng New York, từ Thống đốc New York đến Thị trưởng, thậm chí có Tổng Lãnh sự Nhật Bản ở New York, tạo dư luận cho Trung Quốc trong Hội nghị Hòa bình Paris, phê phán việc Nhật Bản vô lý khi tranh giành thuộc địa Thanh Đảo và bá quyền Sơn Đông. Sau khi trưởng đại biểu đoàn Trung Quốc đọc diễn văn, Tổng lãnh sự Nhật Bản khoảng ba mươi tuổi, mặc áo bành tô đen đứng dậy. Không đợi chủ nhà cho phép, ông ta bước đến trung tâm phòng tiệc, cất tiếng hỏi thăm quan khách bằng thứ tiếng Anh lưu loát hiếm thấy của người Nhật. Lời nói của ông ta tao nhã, nói có sách mách có chứng, thỉnh thoảng trích dẫn vài nhân vật Hy Lạp cổ đại, thậm chí cả từ tiếng Latin. Ông ta thẳng thắn nhắc về năm chiến tranh bùng nổ ấy, đế quốc Nhật Bản đã trả giá bằng hai trăm bảy mươi mạng sống của quân lính để chiếm pháo đài Viễn Đông của đế quốc Đức – Thanh Đảo. “Chính phủ Trung Quốc đâu? Dũng khí tuyên chiến còn không có!” Tổng Lãnh sự Nhật Bản lại cúi người về phía đoàn đại biểu Trung Quốc, “Xin lỗi, kể cả quân đội Trung Quốc tấn công Thanh Đảo, e là không thể chiếm được Thanh Đảo, còn sẽ khiến toàn bộ Sơn Đông rơi vào tay người Đức, thậm chí cả thành Bắc Kinh cũng phấp phới cờ Đức!” Phòng tiệc lặng ngắt như tờ. Đoàn đại biểu Trung Quốc tức giận nhưng không dám phản bác. Quân phiệt Bắc Dương nội chiến liên miên nhưng chỉ là gà cùng một mẹ đá nhau, đọ sức với quân châu Âu thì chẳng khác gì trứng chọi đá. Thấy đối thủ im ắng, Tổng Lãnh sự Nhật Bản thừa thắng xông lên, “Chỉ huy chiến dịch Đông Phi người Đức Vorbeck đã có mặt trong quân tấn công Bắc Kinh của Liên minh tám nước năm 1900. Năm 1914, ông ta chỉ có hơn 100 lính da trắng, hơn 2000 lính da đen. Ở Đông Phi, bốn bề là địch, không có tiếp viện, bị chục ngàn quân bao vây mà ông ta vẫn thủ vững bốn năm trời, thậm chí còn tiến đánh thuộc địa phe Hiệp Ước. Nếu Đức không đầu hàng, Trung tá Volbeck chắc vẫn đang chuyến đấu. Nếu Nhật Bản không tham chiến, Sơn Đông chính là Đông Phi thứ hai. Nhật Bản đổ máu vì chiến thắng, cũng khiến người Đức đổ máu. Người Trung Quốc có đổ máu không? Theo tôi biết, một giọt cũng không! Như vậy, Thanh Đảo từng tắm máu người Nhật nên thuộc về Đế quốc Nhật Bản” Tổng Lãnh sự nói động lòng người, người Mỹ vỗ tay ầm ầm. Góc phòng tiệc, Tần Bắc Dương và Tiền Khoa trốn sau bàn của nhân viên phục vụ. Cậu muốn tranh biện với đối phương bằng tiếng Nhật lưu loát nhưng không dám ra mặt. Dù sao cậu vẫn là tội phạm truy nã đặc biệt của chính phủ Bắc Dương. Dàn nhạc chơi bản “Sông Danube xanh” của Johann Strauss, một điệu Waltz đến từ nước Áo thua trận khiến khách mời cảm thấy vui sướng vì thắng lợi. Đây mới là New York, như Fitzgerald đã viết, “Tôi bắt đầu cảm thấy yêu thích thành phố New York, yêu cái cảm giác nóng bỏng mạo hiểm về đêm và sự thỏa mãn khi nhìn những nét lung linh chập chờn liên tục từ dáng những người nam, người nữ và xe cộ đang hiện ra trước đôi mắt hiếu động của tôi. Tôi yêu thích đi ngược đường Fitfh, lấy mắt lựa ra từ trong đám đông những người phụ nữ đầy tình tứ và tưởng tượng ra trong đầu rằng chỉ trong vài phút nữa tôi sẽ được bước vào cuộc đời của họ mà không một ai hay biết hay phản đối” (1) Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi rất giỏi khiêu vũ, ôm vòng eo thon nhỏ của một cô gái Mỹ nhún nhảy. Tần Bắc Dương đang tìm Anna. Cậu không biết khiêu vũ, chỉ muốn dành nhiều thời gian với cô. Cậu vừa thoáng thấy lễ phục dạ hội của Âu Dương Anna thì một người đàn ông đến trước mặt cô. Người Đông Á, tóc đen, mặc lễ phục màu tím, làn da trắng mịn, gương mặt sắc nét như người Hy Lạp xưa, đôi mắt dài hẹp sáng ngời, ẩn chứa sự cao ngạo nhưng không xa cách quá mức. Cậu ta hao hao Tần Bắc Dương, không trẻ như tiểu Quận vương, đến giai đoạn trưởng thành. Người này vừa gầy vừa cao, đổi trang phục là có thể lên diễn “Hamlet” hoặc “Macbeth” của Shakespear. Cậu ta cúi đầu đưa tay mời Anna, toát ra vẻ phong độ. Theo phép tắc Âu Mỹ, nam mời nữ khiêu vũ, Âu Dương Anna không thể từ chối, không có lý do để từ chối. Tay trái cô cầm tay phải người đàn ông, tay trái anh ta nhẹ nhàng đặt lên eo Anna. Anna run nhẹ, anh ta khẽ nói, “Xin lỗi!” Tiếng Trung Quốc tiêu chuẩn. Anh ta không phải người Nhật. Âu Dương Anna thấy đỡ buồn. Theo điệu Waltz vang lên, cô gái nhảy kém nhiều lần giẫm vào giày đối phương. Anh ta cười nói không sao, khuyến khích cô đừng vội vàng. Anh ta điều khiến nhịp điệu cả hai, dắt cô quay một vòng. Giai điệu Waltz khiến người ta hưng phấn, trán cô lấm tấm mồ hôi, gương mặt đỏ ửng. Chẳng trách Dương phu nhân thích vũ hội, đơn giản là thiên đường cho phái đẹp. Anna nắm chặt tay anh ta, nhìn đôi mắt sâu thẳm sáng ngời ấy, còn cả đôi môi luôn giữ khoảng cách, không thừa dịp giở trò như đám đồi bại. Đêm nay không ngủ. Khi bản nhạc đến cao trào, Âu Dương Anna liếc mắt thấy Tần Bắc Dương trong đám người. Cậu đang nhìn cô. Anna buông tay, cúi đầu nói với chàng trai Trung Quốc quyến rũ, “Xin lỗi, tôi mệt rồi” “Cảm ơn cô đã làm bạn nhảy của tôi trong bản nhạc này!” Đối phương cũng hào phóng cúi người, “Tôi có thể biết tên tiểu thư không?” “Anna… Âu Dương Anna, không phải tên tiếng Anh” “Anna như trong Anna Karenina?” (2) “Vâng” “Cô trong đoàn đại biểu ngoại giao Trung Quốc?” Tim Anna đập loạn lên. Trước đây cô chưa từng chủ động trò chuyện với ai, nhưng người đàn ông trước mặt cũng quá hấp dẫn. “Xin lỗi, tôi chỉ là phiên dịch tiếng Pháp” Vũ hội kết thúc. Thị trưởng New York phát biểu, “Tuần trước, New York đã tổ chức Đại hội Thể thao Trí tuệ Thế giới. Chúng tôi mời năm mươi thiên tài hàng đầu thế giới, bao gồm cả nước Áo và Đức thua trận. Đại hội Thể thao Trí tuệ có nhiều phần thi khó, bao gồm số học, hình học, hàm số, logic, giải mã… Người đứng nhất lại là một thanh niên Trung Quốc. Cậu ấy tốt nghiệp Đại học Cambridge nước Anh, có bằng Tiến sĩ Vật lý, tên Lý Hưng Thịnh” Thị trưởng New York lấy một tờ giấy trắng, viết tên “Lý Hưng Thịnh” bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Chàng trai trẻ mới nhảy điệu Waltz với Âu Dương Anna bước đến trung tâm phòng tiệc, tiếp nhận lời chúc mừng của khách mời. Lý Hưng Thịnh chào Thị trưởng New York, cúi mình với Trưởng đoàn ngoại giao Trung Quốc rồi nhướng mày với Anna. “Tôi rất vinh hạnh khi đêm nay có thể tham gia bữa tiệc của đoàn đại biểu ngoại giao Trung Quốc. Vãn sinh Lý Hưng Thịnh gần đây có đến châu Âu gặp ngài Einstein, học hỏi “Thuyết tương đối” và “Cơ học lượng tử”. Là người Trung Quốc sống ở hải ngoại, tôi chân thành chúc cho nước Trung Quốc có vận mệnh hưng thịnh, lấy lại chủ quyền đất nước; lãnh đạo các nước ở Hội nghị Hòa bình Paris, nhất là Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ – Wilson (3), có thể mang lại lẽ phải cho Trung Quốc, đem đến hòa bình cho thế giới!” Anh ta nói giọng Bắc Kinh rõ ràng, sử dụng tiếng Anh London chuẩn, đảm bảo ai ở đây nghe cũng hiểu, lại lần nữa được vỗ tay tán thưởng. Câu cuối cùng rõ ràng nhắm vào câu chuyện của Tổng Lãnh sự Nhật Bản, thoáng chốc đã thu hút mọi sự chú ý. Đối phương không kìm chế được, “Thưa anh Lý, tôi cũng nghe về Đại hội Thể thao Trí tuệ. Tiếc là mọi hạng mục thi đấu đều theo kiểu phương Tây, không có kiểu phương Đông chúng ta, không thì chúng tôi cũng tham gia” “Kiểu phương Đông?” __________ Chú thích: (1) Trích cuốn tiểu thuyết “Gatsby vĩ đại” nổi tiếng của F. Scott Fitzgerald. (Bản dịch NXB Văn học) (2) Một cuốn tiểu thuyết kinh điển của tác giả Lev Tolstoy. (3) Thomas Woodrow Wilson (28 tháng 12 năm 1856–3 tháng 2 năm 1924), là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 28.