← Quay lại trang sách

Chương 82 vali tài liệu chứa vận mệnh quốc gia Miễn phí

New York, Manhattan, khách sạn JeffersonTổng Lãnh sự Nhật đã tính trước, “Không chỉ ở phương Đông, môn thể thao trí tuệ này còn khó nhất, phức tạp nhất trên toàn thế giới – cờ vây” “Cờ vây là phát minh của người Trung Quốc, cũng phải thuộc về toàn thế giới. Những năm gần đây, các nhà khoa học Âu Mỹ bắt đầu nghiên cứu cờ vây. Khi học ở Cambridge, tôi cũng từng theo thầy học cờ vây” Một người Trung Quốc, một người Nhật Bản, trong phòng tiệc New York, dùng tiếng Anh tao nhã nhất để trò truyện. Người Mỹ tấm tắc thán phục. “Tiên sinh Lý, rất vui được làm bạn cờ. Tôi hy vọng có thể so tài với tiên sinh một ván” Lý Hưng Thịnh nhíu mày, thấy vẻ kiêu ngạo của Tổng Lãnh sự Nhật Bản thì phải nhận lời, “Xin hỏi khi nào, ở đâu?” “Đêm nay, nơi này” Tổng Lãnh sự Nhật Bản thường trú ở New York hăng hái đề xuất tỉ thí cờ vây với quán quân Đại hội Thể thao Trí tuệ Thế giới. Trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc cũng chơi cờ, thầm nghĩ người tài trí xuất chúng lại chơi cờ, ắt hẳn không phải người nông cạn. Nếu thiên tài này đánh bại đối phương, giảm uy của người Nhật thì cũng được truyền thông Mỹ ưu ái hơn. Khách sạn sắp xếp một “phòng Tổng thống” để làm nơi chơi cờ. Tổng Lãnh sự Nhật Bản cầm quân đen, đi trước. Lý Hưng Thịnh đáp trả theo quy cách thông thường. Sau vài nước, anh ta thấy sợ vì đối phương đánh cờ thâm hậu, hơn hẳn mức độ người nghiệp dư mê cờ, cách nhìn đại cục vượt qua người thường. Thì ra vị Tổng Lãnh sự này là con nhà dòng dõi, từ nhỏ đã bái đại sư Honinbo Shuei (1) làm thầy, nếu không ra nước ngoài du học thì hẳn sẽ trở thành một tay chơi cờ có tiếng. Đoàn trưởng phía Trung Quốc nhận ra môn đạo của ông ta, cảm thấy lo thay cho Lý Hưng Thịnh. Trong lúc nguy cấp, Lý Hưng Thịnh đi một nước tuyệt vời, hóa giải thế tấn công của đối thủ, còn khiến Tổng Lãnh sự Nhật Bản rơi vào trường khảo. Trường khảo trong cờ vây có vô số khả năng. Mỗi khả năng có thể suy ra hơn mười nước cờ, biến ảo vô tận. Về lý thuyết, một bàn cờ vây có 3361 khả năng, một con số rất lớn. Cao thủ trường khảo cũng phải tính nhẩm như tính công thức số học siêu cấp phức tạp. Thời cổ đại không đếm giây, mọi người thường ngồi nguyên như thế cả ngày đêm, rất nhiều trận đấu cờ nổi tiếng mất đến mấy ngày. Đội trưởng đợi khoảng một tiếng, Tổng Lãnh sự Nhật Bản chỉ có một động tác, gần như thờ ơ. Người xem nhìn kỹ mới thấy long trời lở đất. Quả nhiên Lý Hưng Thịnh bắt đầu suy tư… Lần này một tiếng vẫn chưa xong. Đội trưởng là một nhà ngoại giao kỳ cựu, đã từng làm phiên dịch cho Lý Hồng Chương ở châu Âu, tận mắt chứng kiến Lý Hồng Chương và Bismark (2) đàm luận với ý chí sắt đá. Ông ngáp liên hồi, mí mắt sụp xuống, nhìn đồng hồ quả quýt mới biết khuya lắm rồi. Tình hình cứ thế này thì sáng mai cũng không xong. Ông hỏi hai bên có đồng ý phong ấn cờ, về phòng nghỉ tạm, sáng mai tái chiến hay không? Cả Tổng Lãnh sự Nhật Bản và Lý Hưng Thịnh đều phản đối, tự tin có thể kết thúc trận đấu trước bình minh. Đội trưởng để lại hai Bí thư thức đêm phục vụ người chơi cờ, bản thân đi nghỉ. Về phòng trên tầng cao nhất, ông muốn nằm xuống ngủ nhưng lòng vô cùng muộn phiền. Nhìn thảm trải và cửa sổ trong phòng, hình như có người đụng vào. Ông cảnh giác mở tủ âm tường, một chiếc két sắt to xuất hiện. Tra chìa khóa, ấn mật mã. Trong đó có một vali màu đen, bên ngoài dán hai chữ Hán: Tài liệu. Đó là những tài liệu chi chít chữ, phần lớn bằng tiếng Anh, Pháp và Đức, có chút tiếng Trung và tiếng Nhật. “Lo bò trắng răng!” Đội trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, định đóng két thì thấy cổ lạnh lẽo, dường như có vật kim loại cứa sâu vào khí quản. Ông thấy máu. Máu bắn tung tóe lên két bảo hiểm và vali tài liệu. Ông quay đầu lại, thấy một con dao găm nhỏ. Chuôi ngà trắng khảm trai hình “Cầu vồng nối mặt trời” Ông đã chết. Chưa kịp nhìn mặt thích khách đã rơi xuống vực sâu tăm tối ở Mahattan, New York. Một đôi chân bước qua xác chết trên thảm, thò tay vào két lấy chiếc vali tài liệu nặng trĩu ra. Khi thích khách cầm cặp ra khỏi phòng, còi báo động khách sạn vang lên. Tiếng còi xuyên thủng màng nhĩ mọi người, hình như có cháy. Trong phòng Tổng thống tầng trên cùng khách sạn Jefferson, Lý Hưng Thịnh vừa đi tiếp một quân trắng. Mặt Tổng Lãnh sự Nhật Bản đã trắng bệch, không chỉ vì bị tiếng còi báo động làm giật mình mà còn vì ván cờ đã rơi vào thế bí. Chỉ sau vài nước, cờ đen đã rơi vào thế hiểm nghèo. Tổng Lãnh sự Nhật Bản vội vàng đứng dậy, “Xin lỗi, tiếng còi báo động thật đáng sợ! Tôi đề nghị trận cờ hôm nay dừng ở đây, mọi người phải tìm cách chạy ra khỏi khách sạn” “Ai thắng ai thua?” Lý Hưng Thịnh không quan tâm đến còi báo động, anh ta nhìn thẳng vào mắt Tổng Lãnh sự Nhật Bản, trong khoảnh khắc đối phương sắp đầu hàng xin tha thì lại phong độ đứng lên, phá bỏ tất cả, “Thôi dừng ở đây, chẳng phân rõ thắng thua” Hành vi tưởng chừng thô lỗ này lại chính là bậc thang cho đối thủ đi xuống. Tổng Lãnh sự Nhật xấu hổ gật đầu, “Lý tiên sinh, cảm ơn ngài đã quan tâm!” Tổng Lãnh sự Nhật Bản thường trú ở New York đi xuống tầng 1 lại phát hiện ra cửa bị khóa lại, người gác cổng cũng bó tay. Nhân viên lễ tân tỏ vẻ đã gọi điện thoại thông báo, nhưng không phải cháy mà là án mạng. Tần Bắc Dương điên cuồng chạy trên hành lang khách sạn, Cửu Sắc theo sau lưng. Cậu va vào Âu Dương Anna ở góc cầu thang. Cô nhợt nhạt, bám vào lan can mà thở dốc, “Có chuyện to rồi!” Một lát sau, bọn họ xông vào phòng lớn nhất cho đại biểu đoàn ngoại giao Trung Quốc, phát hiện Trưởng đoàn nằm trong vũng máu. Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống, chạm vào động mạch cổ, thấy yết hầu vẫn đang chảy máu – là vết cứa của dao găm. “Chúng đã đến New York?” “Thích khách?” Âu Dương Anna nhíu mày, thấy két bảo hiểm trong tủ âm tường mở, vali tài liệu đã biến mất. “Đoàn đại biểu Trung Quốc thứ hai băng qua nửa trái đất, thay đổi tuyến đường đến Hoa Kỳ rồi đến Paris là vì hộ tống vali tài liệu này,” Anna sốt ruột phát khóc, “Nếu những tài liệu ấy bị ăn cắp, chúng ta khỏi đến Paris rồi” Tần Bắc Dương cầm tay cô, “Bình tĩnh! Tài liệu gì?” “Để giành lại Thanh Đảo, ngài Cố Duy Quân – Đại sứ Trung Quốc tại Hoa Kỳ sẽ phát biểu ở Hội nghị Hòa bình Paris. Chủ tịch đoàn yêu cầu Trung Quốc cung cấp tư liệu cũng như một lượng lớn tài liệu ngoại giao làm bằng chứng. Chuyện quan trọng, Bộ Ngoại giao phái đoàn đại biểu thứ hai cùng vali tài liệu khóa mã với các nội dung tuyệt mật liên quan đến Sơn Đông, dân tộc Mãn Châu, Mông Cổ… Có cả Hiệp ước bí mật ký kết giữa Trung Quốc và Nhật Bản, phần lớn do Viên Thế Khải ký, chưa bao giờ được công khai ra ngoài” “Vậy thì đây là chiếc vali quyết định vận mệnh của Trung Quốc?” “Ít nhất cũng quyết định vận mệnh của Sơn Đông và Thanh Đảo,” Âu Dương Anna nhìn xác Trưởng đoàn, con gái bình thường đã sợ hãi hét chói tai, “Đại sức Trung Quốc ở Hoa Kỳ còn một tài liệu liên quan đến những cam kết bí mật của chính phủ nước Mỹ, rất quan trọng với việc giành sự ủng hộ từ Tổng thống Wilson. Chúng em đến Mỹ trước để tập hợp tất cả các tài liệu, sau đó xuất phát đi Paris. Dọc đường đi, chúng em rất cẩn thận, Trưởng đoàn tự mình bảo quản vali tài liệu, còn cất vào két bảo hiểm. Trong két bảo hiểm có còi báo động, kết nối với còi báo động của khách sạn. Nếu ai trộm tài liệu, chỉ cần ra khỏi phòng là còi báo động vang lên, tự động khóa hết các cửa chính” “Nghĩa là hung thủ và vali tài liệu vẫn ở trong khách sạn?” “Nếu chúng ta không quá xui xẻo” Phía ngoài hành lang, đoàn đại biểu Trung Quốc đang nhốn nháo. Tiểu Quận vương cởi trần, vừa đi vừa kéo quần. Anh ta biết chuyện không ổn rồi. Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống nhìn hai mắt thú trấn mộ chăm chú, “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, mày cũng biết sát khí của thích khách chứ?” Cậu ra lệnh, Cửu Sắc như chó săn xổng chuồng chạy đi, toàn khách sạn vang vọng tiếng bước chân nó. Thú trấn mộ không có khứu giác như động vật, nó có cảm giác nhạy bén. Con mồi ở tầng này. Cửu Sắc tìm từ trên xuống dưới, xông vào từng căn phòng, kể cả nhà hàng, quầy bar và nhà bếp, cuối cùng lên tầng thượng. Sao lại quên mái nhà chứ! Tần Bắc Dương giấu Đường đao sau lưng, đứng trên nóc nhà phát hiện một bóng người. Người kia đang thả dây thừng để nhảy xuống theo tường khách sạn. Thấy Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lại gần, đối phương từ bỏ việc đu xuống. Nếu có người chém đứt dây, hắn sẽ ngã chết – khách sạn Jefferson có tận hai mươi tầng. “Thích khách!” Tần Bắc Dương gọi to bằng tiếng Trung. Dưới ánh đèn neon New York, cậu nhìn thấy một gương mặt có sẹo bên phải. Đó là A Hải, kẻ giết mẹ nuôi cậu chín năm trước. Hắn còn sống. Tay hắn cầm vali tài liệu Vết sẹo trên mặt dường như hóa thành một dấu X, sáng rực dưới bầu trời đêm New York. __________ Chú thích: (1) Honibo Shuei là chưởng môn trường Honinbo – một trong bốn trường dạy cờ vây chính của Nhật Bản. Trường Honinbo, được thành lập vào năm 1612 và tồn tại đến năm 1940, được xem như là trường dạy cờ vây mạnh nhất trong thời gian tồn tại của nó. Nhiệm kỳ của chưởng môn Shuei kéo dài trong hai năm, 1884-1886. (2) Otto Eduard Leopold von Bismarck [2] (1 tháng 4 năm 1815 – 30 tháng 7 năm 1898) là một chính khách, chính trị gia đến từ Phổ và Đức, nổi bật vì đã chi phối nước Đức và châu Âu bằng chính sách đối ngoại thực dụng từ năm 1862 đến năm 1890, khi bị vua Wilhelm II ép thôi việc.