← Quay lại trang sách

Chương 4 Linh hồn Rasputin

Năm 1885, Nam tước Frantz Von Wolf được sinh ra trong một gia đình quý tộc Deutsch-Balten, ngoài tiếng Nga anh còn nói được tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng La Tinh một cách lưu loát. Trong chiến tranh Nhật – Nga, anh đi lính ở Lữ Thuận Khẩu, đã từng làm tù binh của người Nhật Bản. Wolf có biệt thự như tòa cung điện ở Saint Petersburg, người ăn kẻ ở thành từng tốp, ở vùng quê Latvia có hàng nghìn hecta đồn điền. Anh ta ra vào xã hội thượng lưu ở đế quốc, kết giao với Thân vương và Công tước. Nhưng anh ta lại càng yêu thích vật lý học, đã từng nhận được bằng Thạc sĩ ở Đức“Tính phóng xạ ư?” Sâu trong khu rừng cây lá kim ở Siberia, Tần Hải Quan cảm thấy mình không còn sống được bao lâu. Ông vẫn vẽ hồ lô và đọc ra những từ đơn, nhưng ông chỉ biết những từ hay dùng thường ngày chứ không đọc được chữ Đức, càng không thể hiểu nổi những thuật ngữ chuyên ngành. “Đúng, chính là tia phóng ra từ hạt nhân nguyên tử mà nguyên tố vốn luôn không ổn định, cho đến khi nguyên tố suy biến hình thành tính ổn định. Vạn vật khắp thế gian này đều có thể mang tính phóng xạ, cho dù là trong không khí cũng có. Khi trái đất và vũ trụ hình thành đã có nguyên tố hạt nhân nguyên tố. Có những thứ mang tính phóng xạ rất mạnh, tiếp xúc với chúng trong thời gian dài sẽ gây ra các loại bệnh tật, thậm chí chết một cách nhanh chóng. Tôi nghe nói bà Curie ở Paris đang nghiên cứu về những thứ này” “Giống như kịch độc sao?” Tần Hải Quan cảm thấy cơn đau như thiêu đốt sau lưng. Không sai, cuốn “Tần thị mộc tượng giám” gia truyền đã viết rất rõ ràng “Muốn thành thợ mộ, tiếp xúc với linh thạch như uống rượu độc”, đúng như người đời sau nói “Muốn luyện thần công, vung đao tự hoạn!” Ông có thể sống đến tuổi này tuyệt đối đã phá kỉ lục của gia tộc ba nghìn năm nay. Đạp trên lớp tuyết trắng mênh mông, vác theo viên linh thạch làm bốc hơi sinh mạng trên lưng, ông trở về công trường lăng mộ trong núi Ural, bắt đầu cung thứ tư của thú trấn mộ: Ghép hình, cài đặt cơ quan. Ông và Wolf mất một tháng để dựng khung xương cho thú trấn mộ chim ưng hai đầu theo bản vẽ thiết kế, rồi lại lắp bánh răng, băng chuyền, bộ thoát… gần như hàng nghìn linh kiện đều là kim loại nhập khẩu. Duy chỉ không lắp đặt hệ thống động lực chạy bằng động cơ hơi nước hoặc đốt trong – nếu không sẽ trở thành thú trấn mộ được cải tạo theo hướng cơ giới hóa. Bất kể có dùng bao nhiêu vật liệu mới, chỉ cần vẫn dựa vào nguồn động lực duy nhất là linh thạch thì đây vẫn là kĩ thuật truyền thống của thú trấn mộ. Theo quy chế gia truyền thì bắt buộc phải là con cháu của nhà họ Tần mới được chế tạo thú trấn mộ, kĩ thuật xa xưa này tuyệt đối không thể truyền lại cho người ngoài chứ đừng nói Wolf còn là người Đức. Hai năm nay, Tần Hải Quan đã tận mắt chứng kiến quá nhiều chuyện long trời lở đất, giờ đã không còn là thời để chỉnh sửa lại “Tần thị mộ tượng giám” nữa rồi. Quy chế cũ cái gì chứ, còn không bằng đồ bỏ đi! Ông tin rằng đây sẽ là con thú trấn mộ cuối cùng trong đời mà mình tạo ra, cũng là con thú trấn mộ cuối cùng trong lịch sử nhân loại. Còn Nam tước Wolf lại trở thành đồ đệ cuối cùng của Tần Hải Quan. Cung thứ năm là trồng hồn. Di vật lúc sinh thời của Sa hoàng Nikolai II có khá nhiều, có tóc, móng tay, tràng hạt, tranh chân dung, ảnh, thậm chí cả nhật ký, tất cả đều được đặt ở vị trí trái tim của thú trấn mộ, giao phó cho linh hồn của vị Sa hoàng cuối cùng. Cung thứ sáu là chạm trổ. Thực lòng mà nói, thiết kế của chim ưng hai đầu tương đối phức tạp, nếu dùng kĩ thuật thủ công truyền thống thì phải vài tháng mới chạm trổ xong. Nhưng Wolf đã dùng máy dập để làm khuôn, chỉ vài ngày đã làm ra vỏ ngoài của chim ưng hai đầu, cộng thêm đôi cánh mỏng nhẹ nhưng vô cùng to lớn. Cung thứ bảy là điều khiển. Thú trấn mộ có linh hồn của chủ nhân thì mới hiểu được ngôn ngữ của chủ mộ. Đây là con thú trấn mộ đầu tiên trong lịch sử hiểu được tiếng Nga. Tần Hải Quan sống ở Nga một năm, lại lấy một bà quả phụ trẻ người Nga, nói chuyện bằng tiếng Nga vốn không thành vấn đề. Ông nhờ Wolf chỉ cho mấy câu tiếng Nga cổ rồi vận dụng hết tinh khí tích lũy gần sáu mươi năm để thuần phục hoàn toàn con thú trấn mộ chim ưng hai đầu. Cung thứ tám là điểm mắt. Địa cung Sa hoàng vừa mới hoàn thành đã chuyển một con gấu Bắc Cực vô cùng to lớn đến, dường như một miếng của nó có thể nuốt chửng cả mười Tần Hải Quan. Thượng tướng Hải quân Kolchak đích thân kiểm nghiệm, ông hoài nghi rằng con thú trấn mộ được đúc từ sắt thép này làm sao để thoát khỏi sức hút của trái đất mà bay lên cao? Kết quả, dưới sự điều khiển của Lão Tần, con thú trấn mộ chim ưng hai đầu vỗ đôi cánh bay lên, ung dung tránh được đòn tấn công đầu tiên của con gấu Bắc Cực. Tiếp đó móng vuốt chim ưng đâm thủng đôi mắt của con gấu một cách chính xác, hai cái đầu chim ưng chia nhau ra tấn công tai gấu, khiến con gấu trắng đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Nhưng lúc này chỉ cần có chút lơ là, một khi bị bàn tay con gấu vẫn đang ngoan cố chống cự đập trúng, thú trấn mộ cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Vậy nhưng động tác của con chim ưng hai đầu lại rất nhanh nhẹn, nó thừa lúc đối thủ để lộ ra sơ hở bèn xé nát cổ họng của con gấu Bắc Cực chỉ trong chớp mắt… Cung cuối cùng là nghi thức đặt tên cho con chim ưng hai đầu. Tần Hải Quan lên dây cót cho con thú trấn mộ. Wolf mở rượu sâm panh và mứt hoa quả chúc mừng, thậm chí còn tính ra một công thức, với điều kiện không có ngoại lực xâm nhập vào thì sức mạnh của con thú trấn mộ có thể duy trì đến năm Công nguyên 3900. “Đây là một “Thể cơ khí có linh hồn”” Nam tước nói một câu đang rất thịnh hành trong giới học thuật, dùng thứ tiếng Đức mà Tần Hải Quan không hiểu. Cùng lúc với sự hoàn thành của “Chế thú cửu cung”, hài cốt của cả gia đình Sa hoàng Nikolai II cũng được liệm trong bảy cỗ quan tài gỗ đào, do Thượng phụ Chính thống giáo cử hành nghi thức cầu nguyện rồi được đặt trên giếng vàng trong địa cung, cùng yên nghỉ với thú trấn mộ chim ưng hai đầu. Cánh cửa lớn của lăng mộ Sa hoàng được đóng chặt rồi dùng bê tông đổ vào cửa mộ đạo, trừ khi dùng thuốc nổ mạnh mới có thể mở ra được. Đây là một lăng mộ bí mật, không có công trình kiến trúc trên mặt đất, đất mộ chính là cả ngọn núi. Tần Hải Quan đã phỏng theo quy chế của những ngôi mộ triều Hán trong “Tần thị mộ tượng giám”, không giống những Hoàng lăng thời Minh, Thanh đều là bảo đỉnh do nhân công xây dựng nên. Dãy núi Ural là ranh giới phân chia giữa châu Âu và châu Á – chim ưng hai đầu có lẽ là thú trấn mộ đầu tiên được chế tạo trên lãnh thổ châu Âu. Frantz Von Wolf ngồi xổm trước mộ gào khóc, Tần Hải Quan thầm nghĩ con cháu Bát Kỳ và những người già trẻ lưu luyến quá khứ trong thành Bắc Kinh cũng không được trung thành như anh ta. Vài ngày sau, một chiếc xe tải của Nga Trắng đỗ trước mặt Tần Hải Quan, nó dỡ xuống một cỗ quan tài kim loại rất lớn, bên trong có giấu một đống hài cốt được ăn trộm từ Saint Petersburg tới. Viên sĩ quan truyền lệnh mang đến chỉ thị viết tay của Thượng tướng Hải quân Kolchak: “Đây là hài cốt của Rasputin, hãy xây cho ông ta một lăng mộ, còn cả thú trấn mộ nữa” Lão Tần không hiểu nên hỏi: “Rasputin là người nào?” “Ông ta không phải là người” Vừa nhắc đến tên của Rasputin, Nam tước Wolf đã giống như ăn phải một con ruồi, anh không kìm được mà ngồi xổm xuống nôn mửa. Sau khi Đại chiến thế giới bùng nổ, cho dù Wolf có họ và huyết thống nước Đức nhưng Sa hoàng vẫn thường cho triệu anh vào hoàng cung nói chuyện giải sầu. Nhưng ở hậu cung có một con yêu quái tên là Rasputin, hắn vốn là một tên vô lại nông thôn nói dối rằng mình là thánh nhân khổ hạnh. Hắn được Hoàng hậu yêu thích và tin tưởng, kì thực trong chốn cung đình dâm loạn, mọi người đều gọi hắn là “Yêu tăng”. Nghe nói Rasputin có siêu năng lực có thể chữa trị được bệnh tật, xem quẻ lành dữ, vô số phụ nữ mê mẩn hắn, thậm chí tình nguyện trở thành vật cúng tế cho tà ác dị đoan của hắn. Ba năm trước, Đế quốc Nga đang đứng trên bờ vực khủng hoảng. Các binh lính ở tiền tuyến chết vì đói, vậy mà ở hậu cung lại sống xa xỉ vô độ. “Khánh Phủ chưa chết thì nạn của nước Lỗ còn chưa hết!” Mọi người đều nói Rasputin mà không chết thì Đế quốc Romanov tất sẽ diệt vong. Vị trung thần Wolf cùng một nhóm quý tộc đã mưu đồ bí mật với nhau dụ Rasputin ra khỏi cung rồi dùng vô số phương thức như súng lục, thuốc độc, dao găm vv để giết chết gã đàn ông này. Hai tay của Wolf dính đầy máu, cuối cùng anh ta vứt Rasputin xuống dòng sông Neva đóng băng, nghe nói con yêu quái này bị dìm trong dòng sông băng tám phút mới chết. Wolf ngửa mặt lên trời thở dài: “Giết chết Rasputin, tôi trở thành người hùng của Nga! Đáng tiếc là đã không thể cứu vãn được Đế quốc này” Tần Hải Quan cảm thấy một cơn buồn nôn – bên trong cỗ quan tài bốc ra một luồng tà khí, ông đã từng xây dựng không biết bao nhiêu lăng mộ, tiếp xúc với giếng vàng của các vị vua nên trở nên vô cùng nhạy cảm, có thể cảm nhận được thứ mà người thường khó có thể cảm nhận được. “Theo quy định cũ của triều Thanh, gia tộc thợ mộ chỉ được xây lăng mộ cho Hoàng đế. Viên Thế Khải cũng miễn cưỡng làm Hồng Hiến Hoàng đế, Sa hoàng cuối cùng cũng là Hoàng đế chính thống của Nga, gã Rasputin này là thứ gì chứ?” “Là tên loạn thần tặc tử người người muốn giết!” Wolf thật sự muốn châm một ngọn lửa đốt cháy cả quan tài, “Thượng tướng Hải quân điên thật rồi!” Tần Hải Quan nhìn căn nhà kho trong rừng, bên trong đó ẩn giấu con thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu đang trong trạng thái ngủ đông, đột nhiên ông hiểu dụng ý của Kolchak: “Ông ấy không cần lăng mộ mà là muốn có một con thú trấn mộ” “Thú trấn mộ của Rasputin sao?” “Đúng, vì sao con thú Thập Giác Thất Đầu lại hung ác mạnh mẽ như vậy chứ? Bởi vì chủ mộ của nó là An Lộc Sơn, đó là một kẻ loạn thần tặc tử như dã thú vậy, suýt chút nữa thì hủy diệt cả đế quốc Đại Đường” “Tần! Ông nói có lý!” Nam tước Wolf đột nhiên sáng tỏ thông suốt, “Nếu một con thú trấn mộ có linh hồn của Yêu tăng Rasputin vậy thì sẽ đáng sợ biết bao!” “Thượng tướng Hải quân có bệnh vái tứ phương, ông ta cảm thấy một con thú Thập Giác Thất Đầu còn chưa đủ, bắt buộc phải thêm một con Rasputin, hai con thú trấn mộ hung ác nhất thiên hạ này mới có thể giúp ông ta vượt qua kiếp nạn” Wolf hút một điếu thuốc, anh ta nhìn đốm lửa nhỏ nhanh chóng biến mất trong trời đông giá lạnh: “Không, chúng ta tuyệt đối không thể thả linh hồn của Rasputin ra ngoài, linh hồn ma quái này sẽ hủy diệt hoàn toàn dân tộc Nga vốn đã phải chịu nhiều tai họa, chúng ta buộc phải khiến hắn vĩnh viễn ở lại dưới địa ngục” “Nhưng còn mệnh lệnh của Thượng tướng Hải quân…” Tần Hải Quan biết rằng Kolchak là nhân vật có ý chí kiên cường, đã nói là làm, “Ông ta sẽ giết chúng ta mất” “Tần, ông có muốn chạy trốn cùng tôi không?” “Trốn đi đâu?” “Ừm…” Nam tước Wolf suy nghĩ hồi lâu, “Đi Trung Quốc thì sao? Không phải ông luôn nhớ con trai mình sao?” Suy nghĩ một hồi, Tần Hải Quan quyết định chạy trốn. Trước tiên ông quay lại căn nhà ở Omsk một chuyến, trải qua đêm cuối cùng với quả phụ trẻ người Nga trắng cùng chung sống với ông, nói với bà rằng mình rằng sắp sửa đi xa, không biết khi nào mới có thể quay trở lại. Trời vừa tờ mờ sáng, lão Tần và Wolf mỗi người cưỡi một con ngựa tốt, mang theo đầy đủ vũ khí, áo lông, lương khô và tiền, lặng lẽ khuất dạng trong tuyết trắng mênh mông trên cánh đồng Siberia hoang vu. Vừa mới ra đi được hai ngày thì họ đã gặp phải một trận bão tuyết đáng sợ. Họ đành dựng lều trong rừng, dùng những thanh gỗ lấy mãi không hết để đốt lửa sưởi ấm. Sau khi trời tối, bầy sói đã bao vây họ. Hai người nổ súng giết chết vô số sói, nhưng lại có nhiều dã thú đói khát hơn xông tới. Lúc này Tần Hải Quan bắt đầu nhớ đồng đội thú trấn mộ của mình – Thập Giác Thất Đầu, mặc dù con quái vật lớn đó kế thừa linh hồn tàn ác của An Lộc Sơn, nhưng trước mặt lão Tần lại là một con vật ngoan ngoãn, giống như một chú chó giữ nhà hoặc con lừa của nhà nông vậy. Nếu có nó ở đây, đừng nói là sói, cho dù có một trăm con gấu Bắc Cực đến nó cũng tiêu diệt sạch. Gắng gượng đến khi trời sáng, bọn họ đã bắn hết hơn một nghìn phát đạn, trong tay chỉ còn lại mã tấu và dao găm, trước mắt vẫn còn mười mấy con sói đói. Tần Hải Quan tóm lấy tay Wolf nói: “Nam tước, tuổi của tôi có thể làm cha cậu được rồi, hai chúng ta từ khi quen biết đến nay cũng có thể coi như là duyên phận, hôm nay lại chết cùng nhau thế này. Nếu còn có kiếp sau, cậu hãy đầu thai làm con trai tôi đi” Ông nói như vậy không hề có chút ý lợi dụng người khác nào, đáng tiếc Wolf lại là tín đồ Chính thống giáo: “Tần, tôi chỉ tin vào phán quyết tận thế của Cơ đốc. Nhưng có thể quen được ông, tôi cảm thấy rất vinh hạnh” Hai người nhắm chặt mắt, đang chuẩn bị xả thân nuôi sói thì bốn phía vang lên một loạt tiếng súng dồn dập. Từng con sói đang bao vây họ đều bị bắn hạ, tiếp đó một kỵ binh người Nga Trắng mặc áo lông cừu xuất hiện. Đây là đội quân của Thượng tướng Hải quân Kolchak đến để bắt hai người họ. Thì ra người quả phụ trẻ tuổi của Tần Hải Quan đã đoán được ông ấy sẽ trốn về Trung Quốc, lại sợ trên đường đi ông gặp chuyện ngoài ý muốn nên đã nói cho chính phủ lâm thời của Nga Trắng. Kolchak giận tím mặt, hạ lệnh bắt ngay lão Tần và Wolf lại – bắt buộc phải bắt sống. Tần Hải Quan nhếch nhác bị áp giải về Omsk, quỳ trước mặt Thượng tướng Hải quân. Ông và Wolf thầm nghĩ lần này khó thoát chết. Không ngờ Kolchak cởi trói cho họ, nói chiến sự tiền tuyến đang rất cấp bách, thú trấn mộ buộc phải xuất chinh khẩn cấp, việc xây lăng mộ cho Yêu tăng Rasputin có thể tạm hoãn lại. Lão Tần may mắn nhặt lại được tính mạng, ông và thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu lại một lần tham gia chiến tranh, nhưng bên bờ sông Volga, con thú Thập Giác Thất Đầu không ai bì nổi đã bất ngờ bị hỏa lực mạnh hạ gục, lớp vỏ ngoài bằng thép bị nổ tung ra hai lỗ lớn, thùng nguyên liệu phụ cũng nổ theo, gần như phá hủy con thú trấn mộ từ bên trong. Ông ủ rũ trở về Omsk, mặc dù là người thợ khéo tay nhưng cũng không thể tu sửa lại được – kết cấu của con thú Thập Giác Thất Đầu quá phức tạp, bảy cái đầu tương đương với bảy tư tưởng, mỗi cái đi về một hướng, nếu không có một trí tuệ thống nhất thì sẽ đánh lẫn nhau. Mọi người hết đường xoay sở, đại diện quân sự của Pháp đề nghị vận chuyển con Thập Giác Thất Đầu đến Pháp, ở đó có các kĩ sư giỏi nhất thế giới, nhất định họ có thể sửa lại con thú trấn mộ này, không chừng còn có thể chế tạo hàng loạt. Thượng tướng Hải quân đồng ý với kế hoạch này. Lão Tần bắt buộc phải đi cùng con Thập Giác Thất Đầu để tránh con thú trấn mộ mất kiểm soát. Chính phủ lâm thời của toàn nước Nga phái người đại diện, cũng là cộng sự cũ của Tần Hải Quan – Nam tước Frantz Von Wolf – cùng đồng hành với ông, tiện thể tham gia Hội nghị hòa bình Paris. Mùa xuân năm nay, trên đỉnh mái vòm củ hành của giáo đường gỗ vang vọng tiếng chuông, trên ngọn tháp tung bay lá cờ ba màu của đế quốc Nga. Khắp cánh đồng hoang vu nơi nào cũng có tuyết đọng, nhiệt độ vẫn đang quanh quẩn ở 0°C, sông Irtysh vừa mới tan băng, dòng nước xiết từ vùng Altai của Tân Cương Trung Quốc đem theo những tảng băng trôi về phía Bắc Băng Dương. Tần Hải Quan đã gần sáu mươi, ông để râu quai hàm, đầu đội mũ lông, mặc áo khoác dạ, bên trong là áo chui đầu, trước ngực đeo huân chương của Nga, chân đi đôi bốt Cozak. Tại quảng trường phía trước giáo đường Omsk, “viên quan chấp chính cao nhất toàn nước Nga” Kolchak đang duyệt lại quân đội. Cũng giống như lần đầu gặp vị Thượng tướng Hải quân Nga này, ông nhận được lễ hôn má chào hỏi theo phong cách Slav. Lão Tần và Wolf xuất phát, đem theo con Thập Giác Thất Đầu bên trong chiếc rương gỗ lớn, họ cưỡi ngựa và lạc đà men theo con đường nhỏ mà người Kazakhstan hay chăn thả gia súc, xuyên qua hoang mạc Gobi ở bờ Bắc của biển Caspi, vượt qua sông Volga và thảo nguyên của người Kalmykia, được những người Don Cossacks trung thành với Sa hoàng đến chào đón. Họ nhìn thấy biển Đen – đúng như tên gọi, biển lớn mang màu đen lạnh lẽo, là đường đi khi các dân tộc trên thảo nguyên xâm nhập vào châu Âu hai nghìn năm nay, vó ngựa của người Hung Nô, người Bulgars, người Mã Trát Nhĩ, người Đột Quyết, người Mông Cổ đều đã từng tới đây. Đến bán đảo Krym do Denikin kiểm soát, tại căn cứ Sevastopol của Hạm đội Biển Đen, Tần Hải Quan và Wolf lên một chiếc quân hạm của Pháp, cùng với thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu khởi hành đến Địa Trung Hải. Lối ra của biển Đen là eo biển Bosporus, cố đô nghìn năm của Đại Đế Constantinus, pháo đài của Đế quốc Đông La Mã, Istanbul của người Osman. Họ đi ngang qua bán đảo Gallipoli, mấy năm trước vì tranh đoạt vùng đất nhỏ bé hình cái lưỡi này mà mấy chục nghìn sinh mạng đã phải hi sinh vô ích. Từ biển Égée đến Địa Trung Hải, xuyên qua bán đảo Ý và eo biển Messina giữa Sicilia, Tần Hải Quan – người đã gần sáu mươi tuổi – mới cảm thấy kẻ đời đời kiếp kiếp chỉ ở dưới địa cung chế tạo thú trấn mộ, ếch ngồi đáy giếng như mình sao có thể so sánh được với sự rộng lớn của thế giới này? Tháng Tư, quân hạm cập bến vào cảng Marseille, Tần Hải Quan đặt chân lên đất Pháp. Ngọn gió xuân của Địa Trung Hải vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác với Siberia. Con thú Thập Giác Thất Đầu được chuyển lên tàu hỏa, Nam tước ngồi khoang hạng nhất, Tần Hải Quan khăng khăng ngồi ở khoang kín, bầu bạn với thú trấn mộ của ông. Tàu hỏa men theo sông Rhône chạy nhanh về phía Bắc, đi qua Lyon rồi đổi sang hướng Tây Bắc. Hai ngày sau, các binh lính bảo vệ trên khoang tàu cùng hoan hô “Đã đến Paris rồi!”. Họ dừng ở ga Versailles, dọc tuyến đường có rất nhiều đội quân đầu đội mũ sắt, súng đạn sẵn sàng. Tần Hải Quan cảm thấy tình thế không ổn, đột nhiên có một người châu Âu đeo kính, tóc tai mặt mũi bẩn thỉu giang hai tay ra ôm lấy ông, đó chính là Tiến sĩ Karl Hofertein – người đã chỉ đích danh Tần Hải Quan từ Nga Trắng đến Paris. Khi Tần Bắc Dương còn đang vượt qua Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, đi một vòng trái đất từ Tây sang Đông thì cũng cùng lúc cha cậu – Tần Hải Quan – đang từ Siberia đến Paris, đi một vòng đại lục Âu Á từ Đông sang Tây. Paris! Paris!