← Quay lại trang sách

Chương 5 Ba việc lớn

Paris! Paris!Trong hầm bí mật dưới Versailles, không biết đêm dài bao nhiêu, Tần Bắc Dương chìm sâu hơn vào địa ngục. “Tôi sẽ cứu anh ra!” Trước Nam tước Wolf, bạn của cha mình, Tần Bắc Dương cam kết. Bên kia lỗ thông hơi, những lời cảm ơn bằng tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Nga và tiếng Latin vang lên. Căn hầm yên ắng, không ai có thể la hét liên tục. Có lẽ Wolf cũng đã mệt rồi. Tần Bắc Dương quỳ trên mặt đất ho khan, muốn khạc nước bẩn trong phổi ra ngoài nhưng lại ho ra một làn khói đen, giống một thứ ký sinh nào đó? Một giọng nói khác vang lên trên đầu, “Bắc Dương, tôi là bác sĩ” Tiến sĩ Karl Hofertein lên tiếng gọi cậu. Tần Bắc Dương xoay người bò lên, men theo ánh sáng từ quả cầu lửa của Cửu Sắc mới phát hiện ra trên đỉnh đầu có chiếc kèn đồng nhỏ phía trên, có lẽ còn có cả thiết bị thu âm. Tần Bắc Dương đói cồn cào ruột gan thét lên, “Tiến sĩ, cháu đói quá! Cho cháu một miếng thịt bò to đi!” Thật ra cậu mới chỉ ăn thịt bò đúng một lần trong đời, đó là lần ăn đồ Tây khi đi Nam Kinh từ Thượng Hải với Tề Viễn Sơn. Cửa sắt trên đầu mở ra, một chiếc thang hạ xuống. Ánh đèn chiếu làm cậu phải nhắm chặt mắt. Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc cứ bình tĩnh, một người một thú leo từng bậc lên. “Xin lỗi Bắc Dương, tôi không cố ý đối xử với cháu như thế” Tiến sĩ Karl Hofertein tỏ vẻ áy náy khi đón cậu, đưa cậu vào phòng bếp của nhà máy, bảo đầu bếp làm món thịt bò thượng hạng. Tần Bắc Dương đói quá rồi, cậu vội vàng cầm dao dĩa ăn thịt bò. Cửu Sắc thản nhiên ngồi đó, không hề đoái hoài đến thức ăn. Ngày 4 tháng 5 năm 1919, gần nửa đêm, Tiến sĩ mở một cánh cửa nhỏ. Bóng người đàn ông xuất hiện. Dù đã chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy cha mình đầu tóc bạc phơ, già đi nhiều. Tần Bắc Dương không khỏi trào nước mắt. Hai năm trước, hai cha con chia ly ở nhà tù Bắc Kinh, một người ở lại phương Bắc chiến loạn, một người xuôi Nam trốn chạy về Thượng Hải, xa cách nghìn trùng. Hơn một năm trước, bọn họ gặp nhau ở chiến trường cửa Ngô Tùng, hai cha con hai chiến tuyến, nhìn nhau từ xa nhưng bị chiến tranh chia cách. Vài ngày sau, con trai ngược Bắc đến Xưởng Công binh Nam Uyển, cha lại bị bắt đi về Siberia, chỉ gặp nhau thoáng qua. Từ đó về sau bặt vô âm tín. Có đôi khi, Tần Bắc Dương thầm nhủ có khi nào cha đã chết? Cha sức khỏe kém, sống trong loạn thế mạng người chỉ như cỏ rác… Còn sống là tốt rồi! Tần Hải Quan ôm chặt lấy con trai. Người đàn ông 60 tuổi khóc òa lên. Hai năm không gặp nhau, con trai đã cao hơn, cơ thể vạm vỡ hơn, gương mặt cũng trưởng thành hơn, không còn nét trẻ con ở đâu nữa. Bản thân ông cũng không nghĩ ra rằng người cha đã già đi nhiều trong mắt con trai. Nghìn lời muốn nói, chẳng biết bắt đầu từ đâu? Lão Tần vuốt Đường đao dài ba thước sau lưng Tần Bắc Dương. Đây là món quà ông để lại cho con trên chiến trường. Bỗng lão Tần quay người, quỳ rạp trước mặt Hofertein, dập đầu, “Tiến sĩ! Cảm ơn ông đã giúp tôi tìm con trai. Đại ân đại đức này không thể không báo đáp! Ông cứ nói yêu cầu, lão Tần tôi sẽ dốc sức hoàn thành” Mười năm trước, Tần Hải Quan đã từng dập đầu như vậy trước mặt Nhiếp chính vương Tái Phong, trước Thám trưởng Diệp Khắc Nan, trước Giám sát lăng mộ phủ Nội vụ. Tuy tình cha chất chứa nhưng như lời Cô Hồng Minh đã nói: người của thế hệ này, tóc sau lưng cắt nhưng tóc trong lòng vẫn còn. “Được rồi, lão Tần, tiểu Tần, tôi hy vọng được xem hai cha con giúp tôi sửa thú trấn mộ. Những vũ khí này giờ làm cho Pháp, tương lai cũng có thể thành cho Trung Quốc! Dù chúng ta đã từng cùng nhau cải tạo thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu hay Thiên Sứ Bốn Cánh mất kiểm soát sáng nay, chúng cũng đã ra khỏi địa cung, trở thành đống phế liệu. Chúng ta chỉ cần biến đống phế thải đó thành đồ dùng được” Tiến sĩ Karl Hofertein nói bằng cả tiếng Đức và tiếng Hán. Lão Tần hoàn toàn không có chính kiến, nghe lời ông răm rắp. Nhìn cha mình như vậy, Tần Bắc Dương đành nhận lời, “Nhưng tôi có một điều kiện, xin hãy thả một người các người đang giam giữ dưới lòng đất” “Đúng thế. Nam tước Wolf người Nga chẳng qua trung thành với Đô đốc Aleksandr Kolchak, cũng không cần gây khó dễ cho anh ta” Tần Hải Quan cũng phụ họa một câu. Tiến sĩ cau mày hứa, “Cũng được. Nhưng trước khi Hiệp định Versailles được ký kết, Wolf chỉ có thể hoạt động trong phạm vi căn cứ, tránh làm ảnh hưởng đến Hội nghị hòa bình Paris. Đây là thông báo của Tư lệnh Lục quân Pháp” Đêm đến, hai cha con ở lại căn cứ Versailles, ngủ chung với nhau. Cửu Sắc ngồi ở chân giường. Thỉnh thoảng cậu lại sờ mái tóc muối tiêu và ria mép của cha, cảm giác như trở lại mười năm trước, là cậu bé gánh trên vai mối thù nhà sâu nặng, đi từ Thiên Tân đến địa cung lăng Hoàng đế Quang Tự, để rồi cha con lạc nhau chín năm gặp lại, ngủ ở công trường đêm đó. Một đêm không ngủ, hai người kể lại chuyện của mình trong hai năm qua. Tần Bắc Dương kể sơ qua về Âu Dương Anna, Tần Hải Quan cũng kể chuyện mình cưới một góa phụ trẻ người Nga ở Siberia. “Bắc Dương, con chắc chắn sẽ thấy thắc mắc vì sao cha lại phục vụ chính phủ Bắc Dương và Nga Trắng, giúp họ cải tạo thú trấn mộ để chiến đấu, xây dựng cho Sa Hoàng thất thế một lăng mộ với thú trấn mộ” “Đúng thế, cha, chẳng phải cha đã nói sao? Bí mật về thú trấn mộ tuyệt đối không thể để người ngoài thấy. Phải để nó ở lăng mộ dưới lòng đất bên linh hồn chủ nhân” “Thời đại giờ khác rồi! Giấc mộng phương Đông chẳng thể thức tỉnh! Trải qua hai nghìn năm, chẳng cần biết họ nhà ai nhưng luôn có Hoàng đế tọa sân rồng. Giờ thì sao? Long kỳ đổi thành cờ ngũ sắc, đế quốc Đại Thanh trở thành Trung Hoa Dân quốc. Không có Hoàng đế, lấy đâu ra thú trấn mộ?” “Da chẳng có thì tóc cắm vào đâu?” Lần đầu tiên Tần Bắc Dương cảm thấy sự thay đổi của cha mình. Những năm này, thế giới đã thay đổi nhiều hơn cả 2000 năm trước cộng lại, “Đừng nói là Trung Quốc chúng ta, Hoàng đế Đức, Hoàng đế Áo-Hung, Sa Hoàng Nga, cả Quốc vương Đế chế Ottoman, bốn vương miện đều rơi xuống đất vỡ tan tành. Nói theo kiểu Bắc Kinh chính là tan chợ, giải tán!” Tần Hải Quan gầm gừ, “Cha cũng muốn nhắc rằng Hoàng đế Phổ Nghi thời Tuyên Thống trong Tử Cấm Thành coi như may mắn, nhìn Sa hoàng Nga nhà người ta xem…” “Thời đại máy bay, xe tăng và tàu ngầm, không còn chỗ cho sự tồn tại của thú trấn mộ. Có phải sứ mệnh nghìn năm của gia tộc họ Tần cũng được đặt dấu chấm hết không?” “Nhưng lại có người muốn biến thú trấn mộ thành như máy bay, xe tăng, và tàu ngầm, trở thành vũ khí lợi hại!” Bàn tay thợ thủ công to, đầy vết chai của người cha vuốt ve gương mặt thanh xuân của con trai, “Bắc Dương, điều cha mong muốn nhất chính là con có thể kế nghiệp cha, trở thành thợ thủ công Hoàng gia đời tiếp theo, truyền thụ kỹ thuật thú trấn mộ đời đời. Giờ thì sao chứ, cha đã nghĩ thông rồi! Con không cần phải canh những thứ phế liệu này nữa. Thú trấn mộ thiêu đốt từng mạng sống của người nhà họ Tần, giờ còn sắp đưa ta đi gặp tổ tông rồi đây. Con trai, cha không muốn con cũng đi con đường cũ, như ông cha gia đình ta vậy, chưa đến bốn mươi, thậm chí ba mươi đã bỏ mạng chầu trời” “Cha, ý cha khuyên con rời xa thú trấn mộ, chỉ làm một người thợ thủ công bình thường?” “Đúng. Cha sẵn sàng để kỹ thuật hai nghìn năm thất truyền, không muốn con trai cha phải chết sớm!” Xem ra Tần Hải Quan đã quyết tâm bỏ tất cả để bảo vệ con trai mình. Ông ôm đầu Tần Bắc Dương, thở khó khăn, ho khan kịch liệt. Tim Tần Bắc Dương như bị dao cắt, không chỉ vì tình thương của cha dành cho cậu, mà phổi cậu cũng rát bỏng. Cậu buột miệng rên rỉ… Cha cậu lo không sai, thú trấn mộ khiến thời gian của cậu không còn nhiều, không sống nổi đến số tuổi của lão Tần hiện tại. “Cha, con đồng ý” “Bắc Dương, chúng ta nói xong rồi. Cha sẽ ở lại đây, tiếp tục giúp người Pháp cải tạo thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu của An Lộc Sơn và thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh của Cảnh giáo thời Đường. Con chỉ cần đối phó lấy lệ, tìm cơ hội bỏ trốn khỏi nơi này, trốn khỏi Paris và Pháp” “Nhưng con không thể bỏ mặc Cửu Sắc!” “Con đưa nó về nhà đi! Nếu nó từ ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên ra thì cần phải quay lại đó” “Nhưng quan tài của chủ nhân của Cửu Sắc, Quận vương Chung Nam, Hoàng tử trẻ tuổi triều Đường Lý Long Kỳ đã mất! Thú trấn mộ mất chủ nhân chẳng khác gì cô hồn dã quỷ không thể đầu thai!” “Con không còn cách nào khác cả, chẳng nhẽ chết cùng nó?” Nói đến chỗ này, Cửu Sắc đứng lên dụi mũi vào Tần Bắc Dương, đôi mắt xanh biết sáng lên trong bóng tối. Lòng đất Versailles ngập tràn âm thanh thú trấn mộ, xuyên qua đầu Tần Bắc Dương, thâm nhập vào đại não cậu. Cậu hiểu ý Cửu Sắc – nó không muốn chủ nhân vì làm bạn với mình mà chết. Nó sẵn lòng quay về địa cung ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, sẵn lòng làm cô hồn dã quỷ. “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc! Quân tử một lời hứa ngàn vàng! Tao cũng muốn được như quân tử, không bỏ mặc mày! Tao sẽ dẫn mày ra khỏi nhà lao này, tìm cách đi qua đại lục Âu Á, băng qua Tây Vực to lớn về nước, vào Tân Cương, qua Cam Túc, đến Bạch Lộc Nguyên ở Thiểm Tây. Tao sẽ giúp mày tìm được quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đã khuất, giúp cả hai châu về Hợp Phố, để mày được mãi mãi ở bên chủ nhân thật sự của mình” Tần Bắc Dương áp tai vào tim Cửu Sắc, cảm thụ sự nóng bỏng, để tế bào não mình cũng cháy hừng hực… Cha cậu ôm đầu cậu, “Con trai, cha chẳng sống bao lâu nữa! Sống được đến 60 năm tuổi mụ đã là kỳ tích. Cha có một tài khoản ở ngân hàng nước ngoài để gửi tiết kiệm từ tiền lương Đô đốc Hải quân trả. Cha chỉ nghĩ trước khi chết, cha cố gắng tiết kiệm chút tiền để con lấy vợ, mua nhà, sinh con” “Lấy vợ? Mua nhà? Sinh con?” Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đáng cảm động khiến cậu dở khóc dở cười. Cậu chỉ không ngờ đến tận một trăm năm sau, điều cha mẹ Trung Quốc mong mỏi nhất ở con cái mình cũng vẫn là ba chuyện lớn này.