Chương 6 Có chuyện lớn rồi
Năm Dân quốc thứ 8, ngày 4 tháng 5 năm 1919, buổi chiều ở Paris, đêm khuya ở Bắc KinhTại khách sạn Luttery, nơi đoàn đại biểu Trung Quốc nghỉ ngơi trong giai đoạn Hội nghị hòa bình Paris, cờ ngũ sắc tung bay trước cửa. Anna mệt mỏi mới trở về gấp từ trung tâm Paris. Cô vừa vào cửa thì nhận ra bầu không khí có vấn đề. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La nghiêm mặt níu tay cô, “Cô đi đâu thế? Hôm nay có chuyện lớn xảy ra, không thể chạy lung tung” “Đúng thế, thú trấn mộ đại náo Paris, bao nhiêu là người chết. Bên ngoài toàn cảnh sát và quân lính” “Tôi không nói Paris, tôi nói Bắc Kinh!” Cô bị kéo lên tầng 2 khách sạn để họp. Tất cả đại biểu an vị, kể cả năm vị Toàn quyền đại diện: Ngoại giao Tổng trưởng Lục Trưng Tường, Đại sứ thường trú tại Mỹ Cố Duy Quân, Đại sứ thường trú tại Anh Thi Triệu Cơ, Đại sứ thường trú Ngụy Thần Tổ, Đại biểu quân chính phủ phía nam Vương Chính Đình. Lục Trưng Tường là người dẫn đầu phái đoàn, có cặp ria mép. Ông và Âu Dương Anna giống nhau, đều đeo thánh giá Thiên Chúa giáo trước ngực, nói giọng Ngô khẩu âm Thượng Hải. Tổng trưởng bình thường ôn hòa nhã nhặn giờ đập bàn ầm ầm, “Mọi người đọc điện báo khẩn cấp do Bắc Kinh gửi xem!” Tin Đức sắp sửa chuyển chủ quyền Sơn Đông cho Nhật Bản đã bị Lương Khải Siêu bí mật gửi điện báo về trong nước. Lâm Trưởng Dân phát biểu trên tờ “Cảnh báo Ngoại giao cho Công dân”: “Ôi chao! Chẳng phải cả nước ta phải vội vã kêu gọi việc khôi phục chủ quyền đất nước, cũng cho rằng Đức nên trực tiếp trả lại chủ quyền cho đất nước ta. Nhật Bản không có quyền tiếp nhận chủ quyền từ tay Đức đâu? Chính phủ ta, đại sứ của ta không đại diện cho mong muốn của nhân dân cả nước, lén lút bàn bạc, cầu công lý cho người ngoài sao? Đến mức này thì Giao Châu vong vậy! Sơn Đông vong vậy! Nước chẳng còn là nước!” “Nước sẽ sớm mất, tôi sẵn lòng tập hợp bốn trăm triệu người của mình liều mạng đến cùng!” Tổng trưởng Ngoại giao mặt đỏ phừng phừng đọc đoạn cuối, “Đám Lâm Trưởng Dân gặp Tổng thống, xin đoàn đại biểu từ chối ký tên trên Hiệp nghị” Lục Trưng Tường cầm phần điện báo khác, nói, “Nhưng Thủ tướng Quốc vụ viện gửi điện báo mật yêu cầu chúng ta ký tên! Việc này bị chỗ điện báo của Quốc vụ viện làm lộ bí mật rồi. Chiều tối nay, hơn 3000 học sinh của mười hai trường ở Bắc Kinh đã đến biểu tình tại quảng trường Thiên An Môn, phản đối quyết định về Sơn Đông tại Hội nghị hòa bình Paris, hô khẩu hiệu “Bên ngoài giành giật chủ quyền đất nước, bên trong trừng phạt giặc bán nước, hủy bỏ 21 điều, từ chối ký tên”. “Các vị, họ nói chúng ta là kẻ bán nước à?” Cố Duy Quân cười mỉa mai. Lục Trưng Tường xoa mồ hôi lạnh trên trán, “Thiếu Xuyên à, thì ra tôi cũng thế. Năm đó, chính tôi ký “21 điều”, tự rước cái danh bán nước. Có điều lần này học sinh Bắc Kinh đòi phải trừng phạt giặc bán nước, ý nói về Tổng trưởng Giao thông Tào Nhữ Lâm, Tổng tài Cục tiền tệ Lục Tông Dư, Công sứ thường trú Chương Tông Tường, ba người phái thân Nhật. Đoàn biểu tình ở Bắc Kinh đi đến ngõ Đông Giao thì bị quân cảnh cản lại, vòng qua ngõ Triệu Gia Lâu, đốt nhà của Tào Nhữ Lâm rồi!” “Đốt nhà họ Triệu?” Có người tấm tắc thán phục, “Đúng là không còn biết trời cao đất dày là gì! Nhà nào cũng đốt được. Nhà họ Triệu cũng dám đốt?” “Nghe nói Chương Tông Tường cải trang thành người Nhật để trốn, cuối cùng bị đánh cho sưng tím khắp người” “Tuy nói Tào Nhữ Lâm là lãnh đạo mới của hệ Giao thông, chó săn Nhật Bản, nhưng đốt nhà người ta chính là trái luật rồi!” Cố Duy Quân đứng lên, bước hai bước, nhìn bầu trời Paris quang đãng, “Hôm nay là ngày tháng nào nhỉ?” “Ngày 4 tháng 5!” Âu Dương Anna là phiên dịch thực tập, chỉ dám nói chuyện những chủ đề không quan trọng. “Ngày lành!” Cố Duy Quân vỗ tay tự khen. Đại diện toàn quyền trẻ nhất bỏ đi một mình về phòng trước sự ngạc nhiên của các quan ngoại giao khác. Âu Dương Anna cùng tiểu Quận vương theo sát ra ngoài. Cố Duy Quân nhìn Cung điện Versailles đằng xa. Hội nghị hòa bình Paris lần này, các đoàn đại biểu các nước đều ở quanh đây để tiện theo dõi ba bá chủ Anh – Pháp – Mỹ, đặc biệt là nước chủ nhà. “Công sứ Cố, còn có thể giải quyết vấn đề Sơn Đông bằng con đường ngoại giao không?” Anna thẳng thắn đặt câu hỏi. Cố Duy Quân cũng đành, “Hội nghị hòa bình Paris có năm nước chiến thắng: Anh, Pháp, Mỹ, Nhật, Ý, năm ghế. Quyền quyết định nằm trong tay ba nước lớn Anh, Pháp, Mỹ. Thứ hai là các nước hưởng lợi ích chiến thắng như Bỉ, Nam Tư, Rumani, Hy Lạp và Trung Quốc chỉ có thể thảo luận các vấn đề liên quan đến đất nước mình. Bất hạnh thay, Trung Quốc chỉ có hai ghế đại biểu. Thứ ba là nước có quan hệ với Đức – Áo. Thứ tư là các nước trung lập và các nước mới độc lập, chỉ được năm nước lớn mời mới có thể tham gia hội nghị. Các nước nhỏ yếu chỉ là món đồ trang sức cho các nước lớn. Đây là luật rừng trong thế kỷ 20 u ám” Tiểu Quận vương bực bội, “Đại hội này sao Trung Quốc phải tham gia chứ?” “Dù nói nước yếu không ngoại giao, chẳng nhẽ nước chúng ta lại tranh giành chủ quyền đất nước dựa trên quân sự? Chiến trường không được, đàm phán ngoại giao được thì có lời hơn hy sinh đổ máu biết bao nhiêu? Chen vào mâu thuẫn giữa các nước lớn thì có thể tồn tại trong kẽ hở. Vì vậy, quan hệ ngoại giao quan trọng với các nước yếu hơn!” Cố Duy Quân nhìn ánh chiều tà ở Versailles, “Dù chỉ có một tia hy vọng chúng ta cũng không thể từ bỏ! Ăn tối thôi!” Anna, tiểu Quận vương và các nhân viên cùng nhau ăn. Mọi người đều biết chuyện hội nghị hôm nay, bầu không khí nặng nề nghiêm túc Có người vừa ăn vừa nói, “Đoàn đại biểu chúng ta có nội gián phải không? Truyền tin tức bí mật về trong nước chỉ để tạo ra buổi biểu tình ở Bắc Kinh hôm nay? E là còn muốn làm loạn hơn nữa!” “Tên oắt con ở phòng tầng hầm trong khách sạn kia nghe nói là tội phạm bị truy nã đặc biệt của chính phủ Bắc Dương, năm ngoái từng bắt cóc Tướng quân Từ. Người như thế cần phải bị áp giải về trong nước, hoặc giao cho cảnh sát Pháp canh gác” Âu Dương Anna đột nhiên vụt đứng dậy lao ra khỏi nhà hàng, quay đầu dịu dàng nhìn tiểu Quận vương, “Cậu đi ra ngoài với tôi được không?” “Đêm nay?” Quý công tử mặc đồ Tây nhún vai, “Ngoài kia đang rối loạn, quân lính khắp nơi, cậu nhất định phải mạo hiểm đi ra ngoài à? Nhưng là một thân sĩ, tôi rất vui lòng được làm bạn với cô nương xinh đẹp, thong thả bước trong màn đêm Versailles” Tiểu Quận vương vỗ túi tiền có giấu khẩu súng lục ổ quay, giơ tay định kéo Anna ra ngoài thì cô rút tay cốc đầu cậu, “Nghĩ gì đấy! Tôi muốn tìm Tần Bắc Dương!” “Ôi chao, tiểu thư Anna, nói sớm đi chứ! Tần Bắc Dương cũng là anh em của tôi, chúng tôi đã từng ở Bắc Kinh, chỗ Bát Đại…” Vừa định nói từng cùng uống rượu ở ngõ Bát Đại, tiểu Quận vương vội đổi chủ đề, “Được rồi, cậu ấy lại gây họa gì đấy?” “Không. Anh ấy cứu Paris” Anna nói về việc Tần Bắc Dương sửa chữa Thiên Sứ Bốn Cánh trước cung điện Louvre. 8 giờ tối, tiểu Quận vương phủ áo khoác lên vai cô. Hai người định ra khách sạn thì tầng trên có tiếng hét thảm… Anna thấy thật quen thuộc. Cả tòa nhà ầm ĩ. Tiểu Quận vương lắc đầu, “Lên xem chút đi! Cứ thế chạy ra ngoài e là không ổn!” Anna và cậu lên tầng, đẩy đám người đang túm tụm xem ra. Cửa phòng chứa đồ ở ngã rẽ cầu thang, một cái xác máu me đầm đìa nằm đó. Không ai dám lại gần. Lục Trưng Tường nắm thánh giá trước ngực. Người chết là Bí thư thứ nhất của Tổng trưởng Ngoại giao, cổ bị cứa, khí quản lộ hẳn ra ngoài, không hề khác vụ giết người ở khách sạn Jefferson, New York chút nào. Âu Dương Anna vuốt váy, ngồi xổm kiễng chân, tỉnh táo nhìn cái xác bị cứa cổ… “Những người đó cũng đến Paris!” Một lát sau, Cảnh sát trưởng Cục Cảnh sát Paris – Jean Xavier hớt hải chạy đến. Đó là một người đàn ông 45 tuổi, cao khoảng 1m8, gương mặt lạnh lùng. Ông có gò má cao sát thái dương, ria mép được cạo sạch, súng lục giấu trong bộ vest đen, cra-vat không bao giờ lệnh một cen ti mét nào. Cha ông của Xavier là người hầu làm ở Nội chính; cụ ông là một cảnh thám có tiếng, từng nhảy xuống sông tự sát trong cuộc khởi nghĩa Paris năm 1832. Đêm tối Versailles, ông trợn đôi mắt đỏ ngầu đến khách sạn Lutetia đang bị cảnh sát bao vây. Đây là nơi nghỉ chân của đoàn đại biểu Trung Quốc. Xavier cúi người chào Tổng trưởng Ngoại giao Trung Quốc Lục Trưng Tường, sau đó lên tầng hai kiểm tra xác chết. Không cần xét nghiệm y tế, cảnh sát trưởng liếc mắt cũng đoán được người này bị dao găm cứa cổ mà chết. Có lẽ hung thủ đã chạy trốn, hoặc vẫn còn ở trong tòa nhà này. Không ai được phép bước ra khỏi tòa nhà này một bước, lần lượt gặp cảnh sát hỏi cung.