Chương 7 Thích khách Paris
“Hung thủ trong chúng ta ư?”Có người nói, vào ngày 4 tháng 5 đặc biệt, Thư kí cấp một của Bộ trưởng Ngoại giao bị đâm, có lẽ liên quan đến mâu thuẫn nội bộ với đoàn đại biểu Trung Quốc. Chính phủ Bắc Dương không muốn chính phủ quân phía Nam tham gia hội nghị hiệp định Paris, nhưng chịu sức ép của Mỹ nên mới bổ nhiệm Vương Chính Đình làm đại biểu Quảng Châu. Đến Paris, Trung Quốc chỉ còn hai vị trí đáng thương, nhưng lại dẫn theo năm đại biểu, sư nhiều mà cháo ít, ai nấy đều bằng mặt mà không bằng lòng. Khách sạn Rutte phức tạp như quan trường Trung Quốc. Ngoài đoàn đại biểu quan chức còn có đoàn quan sát quần chúng, Lương Khải Siêu đột nhiên nổi tiếng thường xuyên gây áp lực. Âu Dương Anna đẩy cảnh sát Pháp đang đức chắn ra, đến trước cửa khách sạn tìm Xavier đang hút thuốc nói: “Ngài cảnh sát, tôi biết hung thủ là ai” Với cô gái mười chín tuổi, Xavier nghiêm mặt trả lời không ngả ngớn như những người đàn ông Pháp khác: “Cô gái, cô nhìn thấy mặt hung thủ sao?” “Không, nhưng tôi biết hung thủ dùng dao găm hành hung, đó là một loại vũ khí vô cùng sắc bén. Chuôi dao bằng ngà voi chạm khắc xà cừ” Cô cố gắng dùng tiếng Pháp để diễn tả từ “Xà cừ”. “Phán đoán của cô hoàn toàn chính xác” “Hung thủ đến từ một tổ chức thích khách. Nửa tháng trước chúng đã giết Đoàn trưởng của đoàn đại biểu thứ hai Trung Quốc ở New York để lấy hòm tài liệu của bộ ngoại giao Trung Quốc. Dùng dao cắt cổ là thủ đoạn quen thuộc của đám thích khách này, bọn chúng đã giết ít nhất 50 người ở Trung Quốc như thế rồi!”. Mắt Anna đỏ hoe: “Trong số những những người bị hại có cha tôi! Nếu ngài không tin có thể gửi điện báo cho Tô giới Pháp ở Thượng Hải. Người Pháp ở Thượng Hải, không ai là không biết chuyện này” Cảnh sát trưởng Xavier vẫn không có biểu cảm gì: “Cô gái à, tôi sẽ kiểm tra lời cô nói” “Tôi tin, trong đoàn đại biểu Trung Quốc không có hung thủ. Tôi ở cùng họ sớm chiều, họ đều là quan chức ngoại giao, kiêu ngạo, nhạy cảm, hư vinh, có phần hèn nhát… Tôi không thích hầu hết bọn họ nhưng nếu nói là giết người thì đúng là đánh giá cao lòng can đàm của họ rồi” “Trùng hợp, tôi cũng nghĩ thế” “Tôi nghĩ rằng đây là một lần cảnh cáo!” Âu Dương Anna to gan đoán. “Hội nghị Hiệp định Paris tạm thời kết lại, động cơ giết người của thích khách hẳn là có liên quan đến Hiệp định Versailles” “Nếu như không theo cách nghĩ của chúng thì đám thích khách đó sẽ giết nhiều người hơn ư?” “Nhưng yêu cầu của thích khách rốt cuộc là gì?” Anna cũng đau đầu, túm mái tóc xoăn đen nói. “Đây là muốn chúng ta ký tên trên Hiệp định Versailles? Hay không kí tên đây?” “Xin lỗi, tôi chỉ là Cảnh sát trưởng, tôi chỉ muốn bắt được hung thủ, không quan tâm tới chính trị” Xavier xua tay “Tối nay, vì lý do an toàn, tôi đề nghị cô nên trốn trong phòng, không nên đi ra ngoài” Đưa Anna lên tầng, Xavier ra khỏi khách sạn nhìn ánh trăng Versailles. Ông day mắt, đốt điếu thuốc. Đây là vụ ám sát thứ bảy gần đây. Hơn hai tháng trước, sau khi Thủ tướng Pháp Clemenceau họp với Tổng thống Mỹ Wilson ở cung điện Versailles, trên đường về gặp thích khách. Thích khách bắn tám phát đạn, một phát bắn trúng gần tim Clemenceau. Thủ tướng Pháp được mệnh danh “con hổ” lớn mạng, viên đạn đó vĩnh viễn ở lại trong cơ thể. Cứ tưởng thích khách là người Đức, sau khi bắt được mới phát hiện là người theo chủ nghĩa vô chính phủ của Pháp. Xavier thẩm vấn động cơ của thích khách? Câu trả lời là, chúng tôi vừa kết thúc một trận chiến, Thủ tướng Clemenceau lại muốn lên kế hoạch một trận chiến khác. Nói thật, thích khách nói đúng. Paris là thành phố lớn nhất trên đất liền của châu Âu, trong thời gian Hiệp hội hòa bình, có thể nói rằng có bao nhiêu đoàn đại biểu thì có bấy nhiêu đoàn thích khách của các quốc gia này. Trên là Thủ tướng Pháp, dưới là quan chức ngoại giao Trung Quốc, mỗi nhân vật của chính phủ đều có nguy cơ bị ám sát. Mấy hôm nay, Cảnh sát trưởng Xavier bận đến to đầu, liên tục tăng cường bảo vệ cho các đoàn đại biểu. Đột nhiên, có người cầm điện thoại tiến lại gần, ông cau mày nhận điện. Xavier cúp điện thoại, dặn dò cấp dưới: “Đoàn đại biểu Ý xảy ra chuyện rồi!” Mười phút sau, chiếc ô tô bay vèo vèo qua đường Versailles, đến khách sạn mà đoàn đại biểu Ý đang ở. Ngoài cửa đã đông đặc người tụ tập, thậm chí có cả phóng viên của các tờ báo nhỏ ở Ý, cảnh sát dùng đèn chớp loáng loáng để duy trì trật tự. Một vài thanh niên Ý trẻ tuổi, đối diện là một lá cờ đen cực lớn, lộ ra hình ảnh kỳ quái. Một bó gậy gỗ gắm một chiếc rìu. Thời đại học, cảnh sát trưởng thích đọc lịch sử La Mã, ông biết đây là biểu tượng của người cầm quyền La Mã cổ, tiếng La Tinh là Fasces. Xavier gạt đám đông đang bàng hoàng để lên phòng khách tầng hai. Trước cửa hiện trường gây án có một cô gái người Pháp đang co ro, cô ta quấn một chiếc khăn tắm lớn, lộ ra đôi chân trần, thi thoảng hét lên vài tiếng. Khỏi cần nói Xavier cũng biết cô ta làm nghề gì, Paris tiêu điều như hiện nay thì đó là nghề dễ kiếm sống nhất của các cô gái. Trên giường có một thi thể đàn ông khỏa thân, người đàn ông người Ý để chòm râu đen, hai mắt trợn trừng nhìn trần nhà. Nhưng, cổ của người chết không có vét thương, không giống người Trung Quốc vừa bị cắt cổ chết. Nhưng trên lớp ga trải giường trắng như tuyết đã thấm đẫm máu tươi. Cảnh sát trưởng kiểm tra thi thể người Ý đó, thì ra sau gáy có một vết đạn, xương sọ và não vỡ vụn còn đang chảy máu. Lúc quan chức ngoại giao của Ý này gọi gái bán hoa Pháp đến cùng hưởng đêm xuân thì có người đã đột nhập vào gian phòng này, bắn vỡ sọ ông ta từ phía sau. Cảnh sát trưởng Xavier quay lại cửa phòng, nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến. Ông kéo tấm khăn tắm lớn của cô gái người Pháp ra, quả nhiên bên trong không mảnh vải che thân, lõa lồ hoàn toàn. Ông ghé sát vào tai cô bé nói: “Cô nhìn thấy mặt tên sát thủ chứ?” Cô bé nhiều nhất chỉ khoảng mười bảy tuổi, cô nói lúc đó bị khách nằm lên trên, lực chú ý dồn ở xuống thân dưới. Cô ta chợt nghe thấy một tiếng súng vang lên, gáy của người Ý kia bổng trào máu, ngã xuống mặt cô. Cô ta la hét đẩy người chết ra, lăn xuống nền phòng khách sạn, chỉ nhìn thấy bóng lưng tháo chạy của hung thủ. Hắn ta mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn hình thể có vẻ như là người châu Âu. Cảnh sát trưởng Xavier xuống dưới tầng khách sạn, bảo cảnh sát đuổi nhà báo và đám người đang ra oai. Ông ngồi hút thuốc một mình dưới ánh trăng, vì muốn lấy bến tàu thuộc về đế quốc Áo Hung nhưng không được sự ủng hộ của ba nước đứng đầu, đại biểu nước Ý đã tức giận rời khỏi hiệp định hòa bình Paris. Mấy ngày nay lại ảo não quay lại, nếu muộn hai ngày nữa thì có lẽ vị quan này cũng không tới nỗi táng mạng trên người mỹ nhân. Chưa hết một điếu thuốc đã lại một cuộc điện thoại gọi tới, Cảnh sát trưởng nhận điện rồi ném điếu thuốc nói: “Đoàn đại biểu nước Anh lại có chuyện rồi! Mùng 4 tháng 5 năm 1919, đêm nay làm sao thế nhỉ?” Chiếc ô tô không dừng bánh chở Cảnh sát trưởng Xavier đến cách bên ngoài đoàn đại biểu Anh 1km. Thân là đồng minh trung thành nhất của Pháp trong đại chiến, người Anh được tiếp đãi long trọng trong cung điện của Louis XIV, xung quanh toàn là binh sĩ và lính gác. Dù xảy ra án mạng nhưng đại biểu nước Anh vẫn rất có trật tự, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn của người Ý. Hiện trường vụ án ở góc cung điện, lúc đó có hai quý đông đang chơi cờ tướng. Một vị đại biểu Bộ trưởng Tài chính nước Anh, Viện sĩ Viện Kinh tế học Đại học Cambridge, John Maynard Keynes. Còn một vị đại biểu Bộ Công vụ Thực dân Anh, Charlie Jonathan. Ông ta cầm hai con hậu và mã trên bàn cờ, đầu cũng lăn lốc dưới đất. Cảnh sát trưởng Xavier im lặng nhìn thi thể không đầu, máu tươi từ cổ họng túa ra, bắn đầy trên bàn cờ và các quân cờ. Cảnh sát trưởng cầm đầu người ở dưới đất lên, mắt còn trợn trừng, kinh ngạc dừng lại ở giây phút rơi xuống. “Chúng tôi đang đánh cờ, đột nhiên có một bóng người áo trắng từ trên trần nhảy xuống. Tôi chỉ nhìn thấy một đường đao, chớp mắt chém bay đầu của Jonathan” Keynes vẫn còn kinh hoàng, khó khăn kể lại tình tiết vụ án, Cảnh sát trưởng hỏi: “Ngài có nhìn rõ mặt hung thủ không?” “Tôi chỉ nhớ đối phương mặc đồ trắng, giống như là quần áo của người phương Đông” “Người phương Đông? Trung Đông hay Viễn Đông?” “Viễn Đông” “Vậy còn thanh đao?” Xavier hiểu người bị hại rất khó kể lại, ông lập tức vẽ lại hình dáng của thanh đao đó trên giấy, bên trênh thanh đao có nhiều hoa văn phức tạp. “Là như thế này sao?” Keynes còn kinh hoàng chưa kịp trấn tĩnh gật đầu lia lịa: “Đúng! Chính là loại đao đó, nhìn rất đẹp, lại cực kỳ sắc bén” “Đây là đao Damascus mà người Ả Rập hay dùng nhất, được chế tạo từ loại sắt vô cùng sắc bén chém sắt như chém bùn” Cảnh sát trưởng Xaviers cẩn thận thăm dò hiện trường, thích khách sớm đã bỏ trốn, nhưng trên tường vôi ở cung điện có một hàng chữ dùng đao khắc lên… Assassins.