← Quay lại trang sách

Chương 8 Nhìn thấu thú trấn mộ Miễn phí

Dân quốc năm thứ 8, ngày 5 tháng 5 năm 1919Phía ngoài một cây số, tại tòa thành quân sự Versailles, trong công xưởng thú trấn mộ. Buổi sáng, cha con họ Tần nhìn thấy Nam tước Wolf. Đây là quý tộc người Nga có dung mạo khá giống người Đức. Hôm qua nói chuyện qua vách mật thất, nhìn thấy người thật không giống như trong tưởng tượng chút nào. Frantz Von Wolf cảm ơn Tần Bắc Dương, hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức. Tự khoe là đại biểu của Thượng tướng Hải quân Kolchak, anh ta nói nước Nga xa xôi nếu không thể tham gia hội nghị ở Paris, nhận được sự ủng hộ của hiệp ước, chỉ e Thượng tướng Hải quân sẽ bại trận không còn gì nghi ngờ. “Nhưng rốt cục các anh là nước thắng trận hay nước bại trận?” Vấn đề này khiến Nam tước Wolf suy nghĩ hồi lâu: “Trên đường từ Siberia đến Paris, ngang qua mỏm Sừng Vàng, tôi đã nhìn về phía chiếc đỉnh tròn xán lạn của tòa Hagia Sophia, nó tựa như một ngôi mộ to lớn đứng sừng sững trên đỉnh núi vậy. Trên vịnh là những chiếc quân hạm của Anh và Pháp, cũng giống như Trung Quốc được gọi là “con bệnh của Đông Á”, Thổ Nhĩ Kỳ chính là “con bệnh của Âu Á”, cái khác duy nhất của nó với Trung Quốc là trong cuộc đại chiến vừa mới kết thúc, các cậu là nước thắng trận, còn bọn họ là nước bại trận. Cái giá phải trả cho sự bại trận chính là quốc thổ bị chia cắt, dân tộc sắp diệt vong” “Vậy câu trả lời của anh là…” “Nga đã thua rồi! Thua một cách triệt để!” Tần Bắc Dương thở dài: “Nhưng Trung Quốc là nước thắng trận hay bại trận đây? Nếu Nhật Bản lấy được Thanh Đảo, e rằng chúng tôi cũng thua hoàn toàn” “Không nói những thứ này nữa!” Nam tước lấy bức ảnh từ trong ví ra: “Đây là vợ và con tôi, cô ấy tên là Katja, con tôi là Constantine, họ không cùng tôi trốn khỏi Petrograd, bây giờ cũng không rõ tung tích ra sao nữa” Người phụ nữ trong ảnh nhìn rất xinh đẹp, mặc dù chỉ là ảnh đen trắng nhưng vẫn có thể nhìn ra mái tóc vàng từ độ đậm nhạt của màu sắc. Cô ôm một bé trai ba, bốn tuổi, đứa bé mặc bộ đồ thủy thủ nhỏ nhắn, nhìn đã biết là con nhà quý tộc. “Nam tước, tôi tin họ vẫn còn sống” “Hi vọng là vậy!” Một lúc sau, Tần Bắc Dương nhìn thấy hai con thú trấn mộ bên trong công xưởng. Một là Thiên Sứ Bốn Cánh vừa được Tần Bắc Dương bắt về từ Viện bảo tàng Louvre hôm qua. Mặc dù thùng nguyên liệu bị bắn trúng gây phát nổ nhưng kết cấu chủ thể vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần trái tim thú trấn mộ vẫn còn, cho dù hình dạng có thay đổi thế nào thì nó vẫn sẽ vĩnh viễn tồn tại trên đời – đây là khuôn vàng thước ngọc của cuốn “Tần thị mộ tượng giám”. Còn lại là con Thập Giác Thất Đầu, tổn hại của nó nặng nề hơn. Karl Hofertein đã hoàn thành bản vẽ cải tạo. Tần Bắc Dương nhìn lướt qua những đường nét 3D 360 độ không góc chết, một con thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu hoàn toàn mới, tựa như An Lộc Sơn được hồi sinh, như con dã thú bò ra khỏi địa cung đang hiện lên sống động trong lòng mình. Nhưng bọn họ lại quyết định sửa thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh trước, hiển nhiên người Pháp coi trọng thứ có thể bay lượn hơn. Tiến sỹ đã lập phương án sửa chữa. Tần Bắc Dương nói ra vài thuật ngữ máy móc bằng tiếng Đức, phán đoán chính xác vấn đề linh kiện. Hồi còn ở trường Đại học số ba Kyoto, cậu thường đến thư viện mượn sách chuyên ngành. Tiến sỹ Hofertein khen ngợi cậu, nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ viết thư tiến cử cậu đi tu nghiệp chuyên sâu tại khoa máy móc Đại học Đức. Tần Bắc Dương thầm nghĩ ông cứ nói khoác tiếp đi, Tiến sỹ Karl Hofertein đã thân bại danh liệt ở châu Âu từ lâu rồi, thư giới thiệu có tác dụng quái gì chứ. Cậu bước vào một căn phòng khép kín, có một cỗ máy rất lớn nối với dòng điện mạnh. Tiến sỹ bảo Cửu Sắc bước đến trước cỗ máy, nó cảnh giác lùi lại nấp sau lưng chủ nhân. Tần Bắc Dương vội hỏi đây là cái gì? Hofertein trả lời: “Tia Roentgen” “Nhà vật lý học người Đức Roentgen sao?” “Còn gọi là tia X” Tiến sỹ dùng tiếng Đức trả lời, “Tia X là dòng điện được tạo ra bởi các electron chuyển đổi giữa các mức năng lượng khác nhau. Các sóng điện từ có bước sóng nằm giữa tia cực tím và tia gamma, do Roentgen phát hiện ra đầu tiên, tia này có thể xuyên thấu qua rất nhiều vật chất, bao gồm cả cơ thể con người, gỗ, thậm chí cả sắt thép, còn có thể khiến phim âm bản cảm quang.” “Ông muốn dùng tia X để quan sát kết cấu bên trong của Cửu Sắc ư?” Tần Bắc Dương ôm lấy chiếc bờm đỏ của Cửu Sắc, “Tôi nghe nói tia X có hại cho cơ thể người, trừ khi thực sự có bệnh, nếu không thì không nên chiếu tia này” “Tia X ngoại trừ dùng trong y học thì còn được dùng để xem xét tổn thất trong công nghiệp. Nghe nói tại Viện bảo tàng Louvre, các chuyên gia khảo cổ đã chụp X- quang cho các xác ướp Ai Cập để tìm hiểu kết cấu bên trong xác ướp. Thú trấn mộ không phải vật thể sống, tia X sẽ không gây bất cứ tổn hại nào cho nó” “Ông coi nó như xác ướp sao?” “Bắc Dương, cha cũng muốn biết Cửu Sắc của con rốt cuộc là con thú trấn mộ thế nào?” Lần này đến lão Tần cũng đứng về phía Tiến sỹ, “Vì sao nó không giống những con thú trấn mộ khác? Con nghĩ mà xem, cho dù là Thập Giác Thất Đầu hay Thiên Sứ Bốn Cánh cũng đều do chúng ta cải tạo cơ giới hóa. Nhưng Cửu Sắc của con có thể tự động khôi phục lại trạng thái lúc ở trong địa cung” Tần Bắc Dương nhìn vào đôi mắt của Cửu Sắc – mở ra bí mật của con thú trấn mộ ấu kỳ lân này không chừng cũng có thể mở ra bí mật của tiểu Hoàng tử Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ! Cậu khẽ nói với Cửu Sắc: “Đừng sợ! Tao và mày sống chết có nhau!” Con thú trấn mộ giương mắt lên, nó không thể từ chối mệnh lệnh của chủ nhân. Mọi người lui ra phía ngoài căn phòng nhỏ, Cửu Sắc dè dặt bước đến phía trước máy chiếu X-quang. Tiến sỹ Hofertein kết nối dòng điện, cả căn phòng phát ra âm thanh kì lạ. Tần Bắc Dương cảm thấy trái tim như thắt lại, không rõ là do tia quá mạnh hay là bản thân mình quá nhạy cảm? Tiến sỹ chụp liên tục chín tấm phim từ các góc độ và các bộ phận của Cửu Sắc, không bỏ lỡ một chi tiết nào, đây cũng là bộ phim X-quang đầu tiên của thú trấn mộ trong lịch sử. Tần Bắc Dương đưa Cửu Sắc ra, cẩn thận xem xét nó có khó chịu ở đâu không. Ngoài việc nó hơi căng thẳng thì xem ra tất cả đều bình thường. Tiến sỹ Hofertein treo phim X-quang lên trên chín hộp đèn rồi quan sát, tựa như bác sĩ đang xem nội tạng của bệnh nhân vậy. Tần Bắc Dương và cha thò đầu qua nhìn, Cửu Sắc cũng tò mò muốn nhìn xem bên trong cơ thể mình thế nào? “Thượng đế ơi!” Vốn dĩ không hề tin vào Thượng đế, vậy mà Tiến sỹ Hofertein đã không kìm được mà gọi lên tên húy của thần. Trên phim X-quang, phần bên trong của Cửu Sắc không phải là các bộ phận máy và bánh răng như những con thú trấn mộ thường gặp mà giống như một động vật thực sự, có hơn mười xương sườn, một cặp phổi, một dạ dày, ruột quanh co gấp khúc, còn có cả xương sống dài… Đây không phải thứ thợ thủ công có thể tạo ra được, đây là một cơ thể sống hoàn toàn tự nhiên! “Bên trong cơ thể Cửu Sắc có các bộ phận của cơ thể sống!” Tiến sỹ Hofertein đang từ sợ hãi chuyển thành vui vẻ, đưa ra kết luận sơ bộ, “Nó là một động vật thần bí sống bên dưới lớp vỏ bằng đồng xanh.” Trong tấm phim X-quang vẫn còn cả cơ quan sinh dục, rõ ràng là chưa phát triển hoàn thiện, điều này chứng minh nó vẫn còn là một con thú nhỏ, tương đương với một cậu bé mười một, mười hai tuổi. “Đúng thế, nó là con đực.” Môi Tần Bắc Dương khẽ run rẩy, “Cửu Sắc là một con thú sống sờ sờ sao?” Cậu chỉ vào tấm phim X-quang cuối cùng – con thú trấn mộ này có hai trái tim! Cậu chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật nào thế này, một trái tim lớn, một trái tim nhỏ cùng tồn tại trong lồng ngực. Tần Hải Quan đã nhìn ra được: “Từ những nếp nhăn trên bề mặt có thể thấy trái tim lớn đó chính là linh thạch của thú trấn mộ.” “Vậy nên mới nói Cửu Sắc vừa là một động vật sống vừa là một con thú trấn mộ. Bởi nó vừa có trái tim của cơ thể sống, đồng thời cũng có linh thạch cung cấp động lực nghìn năm.” “Nó cũng được trồng hồn của chủ mộ, còn có lớp vỏ ngoài nhân tạo của thú trấn mộ và một bộ phận cơ quan nhân tạo.” Lão Tần phát hiện ở cổ họng của Cửu Sắc hiện lên một thiết bị kích lửa trên phim X-quang – quả cầu lửu lưu ly giết người trong vô hình chính là được phun từ đây ra. “Còn cả chiếc sừng hươu của nó nữa, lúc bình thường được giấu bên trong đầu, có lẽ đó cũng là một thể sinh mệnh sống thật sự thì mới có thể thu phóng tự nhiên, khi chiến đấu biến ra còn to hơn cả con thú trấn mộ.” Tiến sỹ quay đầu nhìn Cửu Sắc kinh ngạc: “Đây là một kì tích!” “Đợi chút, mọi người nhìn xem chỗ này là gì?” Vẫn là Tần Bắc Dương tinh mắt, cậu phát hiện thấy trong tấm phim X-quang thứ bảy, tấm phim chụp sau lưng Cửu Sắc theo hướng từ trên xuống dưới, ở vị trí hai bên của xương sống, gần cổ, có bóng mờ của hai thứ được xếp lại tầng tầng lớp lớp. “Đây là…” “Cánh!” Lão Tần đưa ra một đáp án quyền uy của người thợ thủ công hoàng gia cha truyền con nối.