Chương 10 Pierre và Giuseppe
Năm tiếng trước, tại khu số 5 của Paris, Pierre Gauguin mở cửa sổ nhìn xa xăm về phía những cây cột trụ chống hiên kiểu La Mã cổ của đền Pantheon. Trong phòng khách sau lưng hắn có treo một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ – hơn chục người dân cả nam lẫn nữ của đảo Tahiti, có thiếu nữ khỏa thân trẻ trung xinh đẹp, có đứa trẻ sơ sinh vừa mới ra đời, cũng có người già đã gần đất xa trời, da màu vàng tựa như vô số đóa hướng dương đang nở rộ…Một vị khách đang ngồi trên ghế sô pha, đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với một hàng ria nhỏ, ngậm tẩu thuốc, nói tiếng Pháp bằng ngữ điệu Anh: “Khi Paul Gauguin mua căn bất động sản ở trung tâm Paris này thì ông ấy vẫn còn là một người môi giới chứng khoán thành công” “Ngài Maugham, ngài quả là rất hiểu chú tôi” Pierre Gauguin bưng cà phê đến cho vị khách, “Tôi nghe nói ngài làm việc cho cơ quan tình báo Anh” “Đúng, tôi là gián điệp, nhưng rất không thành công. Hai năm trước, tôi đã từng đi sứ nước Nga, khuyên chính phủ Kerenskii tiếp tục chiến đấu với Đức, đáng tiếc là Bolshevik (Bôn-sê-vích) đã đoạt lấy chính quyền” William Somerset Maugham giống như một thân sĩ chân chính của Anh, đặt tẩu thuốc xuống nói: “Tôi đi theo đoàn đại biểu Anh đến tham gia Hội nghị hòa bình Paris, nhưng tôi lại càng có hứng thú hơn với chú của cậu. Tôi đang viết một cuốn sách tên là “Mặt trăng và đồng xu”, nguyên mẫu chính là Paul Gauguin” “Tôi không hề quen biết chú tôi. Nếu nói trong huyết quản tôi có tế bào nghệ thuật thì chắc chắn toàn bộ đều tập trung vào nghệ thuật phương Đông – tôi là một nhà buôn đồ cổ định cư tại Tô giới Pháp ở Thượng Hải” “Đây chính là điểm tương đồng của hai người – xa xứ, phiêu bạt đến phương Đông thần bí. Trước khi ba mươi tám tuổi, ông ấy đã sống một cuộc sống đầy đủ sung túc ở đây, có vợ và năm người con. Một buổi sáng nọ, ông làm quen được với Degas, Manet và Monet, từ đó quyết định hoàn toàn từ biệt quá khứ. Năm 1888, ông đến vùng Al ở phía nam nước Pháp, sống cùng Van Gogh sáu mươi hai ngày, kết quả là Van Gogh đã cắt phăng tai của mình đi” “Chỉ có Chúa mới biết trong sáu mươi hai ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Sau này chú của cậu đã bỏ vợ rồi đi đến đảo Tahiti ở Nam Thái Bình Dương, đó chính là Vườn Địa Đàng nơi ông ấy chung sống với thiếu nữ mười ba tuổi, giống như Adam và Eva” Maugham từ ghế sofa đứng dậy, xoay người nhìn vào bức tranh trên tường, “Ngài Gauguin, cảm ơn ngài đã cho phép tôi đến thăm nhà. Đoàn đại biểu Anh còn phải họp, tôi phải về Versailles rồi” Pierre Gauguin khách sáo tiễn Maugham đến cầu thang rồi sau đó đóng chặt cửa phòng lại, trong lòng thầm nghĩ: Tên gián điệp Anh này rốt cuộc muốn có được cái gì chứ? Lẽ nào mấy gã người Anh đã biết bí mật của thú trấn mộ ư? Đột nhiên một con dao găm kề vào động mạch cổ hắn. Gauguin run rẩy nói: “Ngài Maugham, xin đừng đùa giỡn với tôi thế này” “Tôi không phải là Maugham” Không ngờ đó lại là tiếng của một cô gái trẻ, tiếng Pháp còn chuẩn mực hơn cả Maugham. Còn chưa kịp hỏi “Ngươi là ai?” thì hai tay của Pierre Gauguin đã bị trói chặt bằng dây thừng, tiếp đó hai chân cũng bị trói, cả người bị vứt trên sàn nhà như một con cá nheo. Trong nỗi sợ chết, hắn mới nhìn thấy mặt của vị khách không mời mà đến, đó là một cô gái phương Đông mười tám, mười chín tuổi, mặc quần yếm nam, cô gái bỏ chiếc mũ lưỡi trai của giai cấp công nhân xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh, xoăn tự nhiên. Nhưng cô gái lại có một đôi mắt màu lưu ly, còn cả đường nét khuôn mặt vô cùng đặc biệt, nếu như làn da đen thêm chút nữa thì sẽ có vài phần giống như thiếu nữ Tahiti trong bức tranh sơn dầu của Gauguin. “Ngài Gauguin, ngài không nhận ra tôi sao?” Cô gái nói tiếng Trung, lúc này Pierre Gauguin mới biết đáp án: “Cô…Âu Dương… con gái của Âu Dương Tư Thông sao?” “Đúng” Âu Dương Anna dùng mũi giầy giẫm lên ngực Gauguin, đè cho hắn không thở nổi, quả nhiên cô đã kế thừa được phong độ của lão đại Thanh Bang bến Thượng Hải. Cô dùng tiếng Pháp nói lưu loát: “Tôi rất thích hai nhà văn, một vị là Hầu tước De Sade người Pháp, một vị là Masoch người Áo. Tên của hai vị này nếu gộp vào làm một sẽ được gọi là sadomasochism. De Sade là S, Masoch là M” “S và M ư?” Pierre Gauguin cũng biết rằng Âu Dương Tư Thông giết người không chớp mắt, cô gái này hậu sinh khả úy, hắn bắt đầu dùng tiếng Pháp xen lẫn với tiếng Trung để cầu xin. Anna rút một chiếc roi ngựa từ sau lưng ra, vung hai cái trên không phát ra tiếng rít đáng sợ rồi quất mạnh vào mặt người đàn ông Pháp. Gauguin rách toác da thịt, hắn kêu gào thảm thiết như súc vật trong lò mổ, lúc này cô mới hời hợt nói: “Xin lỗi, tôi còn tưởng rằng ngài sẽ rất thích trò chơi này chứ” Gauguin suýt ngất, hắn rên rỉ nói mọi thứ trong phòng đều có thể lấy đi, bao gồm cả bức tranh nổi tiếng của Paul Gauguin, trước đây đã từng có người ra giá một trăm nghìn bảng Anh. Âu Dương Anna quay đầu nhìn bức vẽ trên tường: “Tên là gì?” “Chúng ta từ đâu tới, chúng ta là ai, chúng ta đi đâu?” “Ngài đang đố tôi sao?” Cô lại quất cho cháu trai của họa sĩ một roi, Pierre Gauguin thét lên: “Không… không… không… đây chính là tên bức tranh của chú tôi” Chúng ta từ đâu tới, chúng ta là ai, chúng ta đi đâu? “Thú vị lắm! Nhưng bức tranh này tràn đầy hơi thở của thần chết” Khi Anna còn học ở trường dòng tại Thượng Hải, cô đã say mê cuồng nhiệt những bức tranh của Gauguin và lén vẽ mô phỏng theo vô số lần, nhưng bức tranh này lại là lần đầu cô tận mắt nhìn thấy. Đột nhiên cô cảm thấy phong cảnh trong tranh rất giống núi Đạt Ma, còn người có làn da ngăm kia lại tựa như Hải nữ khỏa thân bước lên từ biển Hoa Đông, như đóa hoa nở rộ trong đống xương trắng. Khi cô thu roi lại, người Pháp mới thở hổn hển nói: “Hơn hai mươi năm trước, chú tôi ở trên đảo Tahiti nghe tin về cái chết của cô con gái nhỏ, ông đã sáng tác ra bức tranh này ngay trong lúc đau khổ muốn tự sát” Âu Dương Anna cảm thấy thời khắc thẩm vấn đã đến: “Sao ông không hỏi vì sao tôi lại đến tìm ông?” “Tôi…” “Thôi được rồi, ngài Gauguin, tôi hỏi một câu nữa: hai năm trước, ông đến nhà tôi xin mua một con thú trấn mộ triều Đường, ông không quên chứ?” “Đêm đó tôi vẫn còn nhớ, tôi là một nhà buôn đồ cổ mà, đây là nghề nghiệp của tôi” “Nửa tháng trước, chúng ta gặp lại nhau ở dưới chân bức tượng Nữ thần Tự do tại New York, ông và cảnh sát đến mang một con thú trấn mộ tên là Thiên Sứ Bốn Cánh đi, xin hỏi bây giờ nó đang ở đâu?” “Tiểu thư Anna, thì ra cô đến đây vì việc này! Tôi thừa nhận đây là báu vật quốc gia của Trung Quốc, nhưng tôi cũng chỉ cống hiến sức lực cho chính phủ Pháp thôi. Bạn thân của tôi là Thứ quan tùy viên quân sự sứ quán Pháp tại Trung Quốc, cũng là nhà nghiên cứu Hán học Pelliot, ông ấy đã ra lệnh cho tôi làm như vậy” Quả nhiên là Pelliot! Anna tỉnh bơ dùng gót giầy giẫm lên cổ Gauguin: “Thiên Sứ Bốn Cánh ở đâu?” “Versailles” Hắn nói ra địa chỉ căn cứ quân sự, nơi đó chỉ cách khách sạn Lutetia mà đoàn đại biểu Trung Quốc ở khoảng hai, ba cây số. “Tiểu thư Anna, tôi khuyên cô không nên mạo hiểm. Nơi đó vô cùng kiên cố, nó được canh gác theo tiêu chuẩn đại chiến thế giới, bất cứ kẻ nào tự tiện xông vào cũng đều bị bắn chết” “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông!” Âu Dương Anna nhấc giày xuống khỏi người Gauguin, “Nửa tiếng nữa tôi sẽ gọi điện cho người gác cổng dưới tầng, anh ta sẽ phát hiện ra ông rồi cởi trói cho ông. Nhưng nếu tôi phát hiện ra ông lừa gạt tôi, tôi sẽ còn quay trở lại, đem theo hai người bạn của tôi – Hầu tước De Sade và ngài Masoch. Tạm biệt!” Cô chạy nhanh xuống tầng, trở lại dưới ánh nắng của khu số 5 Paris. Cô nhìn lên đỉnh vòm tròn của đền Pantheon, nơi đây chôn cất Voltaire, Rousseau, Lagrange, còn có cả Victor Hugo… Mấy ngày trước, Tần Bắc Dương và cô cùng đi dạo chơi ngắm phong cảnh Paris, khi đi ngang đền Pantheon, cậu tỏ vẻ bùi ngùi – so với việc các lăng mộ của Trung Quốc rải rác ở giữa long mạch rừng núi thì bên dưới một tòa kiến trúc trong thành phố Paris sầm uất lại an táng bao nhiêu nhân vật vĩ đại như vậy, nhưng đều không có vàng bạc châu báu chôn theo, càng không có thần thú trấn mộ. Hoặc có thể nói rằng, tài sản mà những chủ mộ này để lại chính là sự khai sáng, khoa học và tinh thần nhân văn mà họ đã đem lại cho Pháp và thế giới. Âu Dương Anna mặc trang phục dành cho nam giới, ngồi hiên ngang trên xe đạp, mái tóc dài xoăn lộ ra bên dưới chiếc mũ lưỡi trai khiến những người đàn ông Pháp trên đường ngoái đầu lại vô số lần. Cô đạp qua cây cầu trên sông Seine, đi thẳng đến rừng Boulogne ở ngoại ô phía tây. Nơi đây vừa là lá phổi của Paris vừa là nơi che giấu những thứ xấu xa bẩn thỉu, lại có ngôi trường Đại học công nghiệp Paris mọc lên sừng sững. Cô tìm đến tòa nhà của khoa Hàng không, ở phía chính diện của tòa nhà này có một đường băng thô sơ dành cho máy bay, có mấy chiếc phi cơ huấn luyện đang hạ cánh. Cô không quên lời hứa nửa tiếng trước nên đã mượn điện thoại bên trong tòa nhà gọi cho người gác cổng của nhà Pierre Gauguin. “Anna!” Sau lưng chợt vang lên tiếng Trung Quốc, cô quay đầu lại nhìn thấy Tiền Khoa gày gò nhỏ bé, bèn đấm vào vai cậu mà nói: “Này, người mà tôi muốn tìm chính là cậu đấy!” Tiền Khoa vừa đến khoa Hàng không của Đại học công nghiệp Paris, cũng vừa học vừa làm tại công xưởng máy bay trực thuộc trường đại học, vết dầu mỡ trên mặt vẫn còn chưa lau sạch sẽ. “Bắc Dương xảy ra chuyện rồi” “Là ai làm vậy?” “Người quen cũ của cậu – Tiến sỹ Karl Hofertein” Anna kể tóm tắt sơ qua về những chuyện đã xảy ra. Sáng nay cô đã thay một bộ quần áo nam giới, từ nơi ở của đoàn đại biểu Trung Quốc đi ra, mang theo dao găm và roi ngựa, lén đột nhập vào nhà Pierre Gauguin. Cô biết sự mất tích của Tần Bắc Dương là bởi vì thú trấn mộ. Mà Thiên Sứ Bốn Cánh lại được Gauguin chuyển đến Pháp, hai chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhau. “Tiến sỹ cũng ở Paris sao?” “Tôi đoán ông ta đang ở Versailles cùng với Tần Bắc Dương” Tiền Khoa cũng rất thông minh, cậu chỉ về phía công xưởng máy bay: “Anna, cô đến tìm tôi là muốn tôi chở cô bay vào trong?” Trong lúc họ đang nói chuyện lại có một chiếc máy bay hai cánh màu sắc sặc sỡ hạ cánh xuống đường băng, trên bụng máy bay in lá cờ ba màu xanh lá, trắng, đỏ chứ không phải lá cờ ba màu xanh lam, trắng, đỏ của Pháp. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các học viên để chào đón viên phi công với hàng ria nhỏ bước ra khỏi buồng máy bay. “Anh ta là ai?” “Giuseppe Caproni” Tiền Khoa lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, “Anh ấy chính là nhà thiết kế máy bay trẻ nhất Ý, cũng là phi công vĩ đại nhất, anh hùng không chiến trong đại chiến thế giới, đã từng bắn rơi 81 chiếc máy bay của Đức và Áo trên núi Alps. Hiện giờ anh ấy đang giảng dạy môn thiết kế động cơ bay tại trường Đại học công nghiệp Paris, tôi sắp theo anh ấy chế tạo máy bay” “Tiền!” Caproni đẩy các học viên ra, đi thẳng về phía Tiền Khoa. Anh ta rất khôi ngô tuấn tú, khoảng chừng ba mươi tuổi, có mái tóc đen và đôi mắt màu xám của người Ý với hai hàng ria đậm, mỗi lần anh ấy từ không trung bay liệng qua cánh đồng đều khiến đám phụ nữ nông thôn kinh hãi đến mức thét lên. Đương nhiên mục tiêu phong lưu của người đàn ông Ý không phải là Tiền Khoa mà là cô gái Trung Quốc mặc trang phục công nhân, đầu đội mũ lưỡi trai đang đứng trong gió. Vị hoàng tử trên không quỳ một gối trước mặt Anna, nắm lấy bàn tay thon nhỏ ngọc ngà của cô, dùng tiếng Pháp nói: “Hỡi cô gái xinh đẹp, mặt trời của tôi, hãy cho phép người đầy tớ của nàng gửi đến nàng lời chào hỏi thuần khiết nhất” Đúng lúc Caproni sắp hôn lên mu bàn tay của Âu Dương Anna theo nghi lễ của châu Âu thì bị một phát roi quất mạnh vào trán.