← Quay lại trang sách

Chương 11 Đánh úp

Trán Giuseppe Caproni bị thương chảy máu đầm đìaTiền Khoa trợn mắt há mồm như bị ai đánh. Ai dám đối xử với anh hùng bay qua núi Alps như thế? Âu Dương Anna rút roi lại, nói tiếng Pháp lưu loát, “Thưa ngài Caproni, đừng coi thường phụ nữ” Vốn tưởng người đàn ông Ý sẽ tức giận, không ngờ anh ta chỉ lau sạch vết máu, mỉm cười với cô gái Trung Hoa, “Vết thương là huy chương của đàn ông. Phi công có thể chinh phục bầu trời nhưng không chắc chiếm được người đẹp. Người đẹp quyến rũ hơn bầu trời rất nhiều” Hóa ra người thích SM (1) là thế này, roi da còn khiến anh ta phấn khích hơn. Anh ta nhiệt tình mời Tiền Khoa và Âu Dương Anna ngồi uống café ven đường băng, xem các học viên phi công điều khiển máy bay phi lên trời. (1)SM: Sadomachoism – khổ dâm. Người có chứng SM thường thích cho hoặc nhận niềm vui từ những hành vi gây tổn thương thể xác và tinh thần. “Tôi chỉ là một phi công yêu thích mạo hiểm, tình cờ lại được theo anh trai học cách thiết kế máy bay. Anh tôi là Giovanni Batista Caproni, một nhân vật vĩ đại, cũng là người thiết kế máy bay nổi tiếng nhất thế giới, có nhà máy chế tạo máy bay lớn nhất châu Âu ở Milan” Giuseppe không giỏi tiếng Pháp nhưng có khát khao thể hiện mạnh mẽ. Anh ta khoe bản thân từng trải, bay ở châu Phi trước chiến tranh, băng qua sa mạc Sahara, hạ cánh xuống ốc đảo cô lập, tận hưởng làn môi của công chúa Ả Rập. “Anh Caproni, anh có thể lái máy bay đi bất kỳ nơi nào trên thế giới?” “Chỉ cần tôi muốn!” Người Ý này đã quen biết bao đóa hoa, rất biết cách nói chuyện với phụ nữ, “Thưa cô Anna, tôi sẵn lòng cống hiến vì cô” “Anh thề?” “Xin thề có Đức Mẹ Maria và mẹ tôi!” Thấy Caproni đâm lao thì phải theo lao, Anna cười nhạt, “Tôi không cần đi xa đâu, chỉ cần đến Versailles, Paris” Nửa tiếng sau, một chiếc máy bay to lớn đã sửa soạn xong, cần hai phi công điều khiển, có thể chở được hai đến ba hành khách. Caproni dẫn đầu ngồi buồng lái, chỉ huy các học viên dưới mặt đất dọn đường băng, đốt đèn. Cánh quạt chuyển động phát ra tiếng ù ù đinh tai nhức óc, gió thổi tóc Anna bay tán loạn như lá cờ đen tuyền phấp phới. Tiền Khoa mặc đồ bay, bò vào ngồi ghế phụ buồng lái, thì thầm với Anna, “Cô nhất định phải mạo hiểm à?” “Sống chết có số, nhưng tôi nhất định phải cứu Tần Bắc Dương” “Bắc Dương có ơn với nhà tôi, tôi cũng tình nguyện cứu cậu ấy” Tiền Khoa ngồi vào buồng lái, tự lẩm bẩm, “Nếu có thể cứu Thiên Sứ Bốn Cánh thì càng tốt” Anna cảm thấy gió thổi kéo cả da đầu căng ra. Cô bò vào vị trí hành khách. Chỗ này là điểm đặt súng máy trên máy bay quân sự. Giuseppe Caproni giơ tay chữ V, Tiền Khoa trên ghế phụ lái cũng giơ ngón tay cái, Âu Dương Anna cũng làm theo. Tiếng ồn của động cơ và cánh quạt quá lớn, đây lại không phải là cabin kín, đầu lộ ra giữa không trung nên chỉ có thể giao tiếp bằng cách ra hiệu tay. Chiếc máy bay ném bom dân dụng Caproni CA30 của Ý này có cánh kép đuôi kép, một đuôi ngang, ba đuôi đứng, tương đương với ba thân máy bay, nó còn có ba bộ cánh quạt, ba động cơ làm mát bằng nước Fiat A10 – 6 xi lanh, công suất đơn 100 mã lực – trong đó hai chiếc nằm ở đầu của đuôi kép ở hai bên, một chiếc đặt ngược ở phía cuối của tua bin gió giữa thân máy bay. Đây là chiếc máy bay át chủ bài trong Đại chiến thế giới lần thứ nhất, đã từng chấp hành nhiều nhiệm vụ ném bom oanh tạc, lập nên những kì công hiển hách tại núi Alps và biển Adriatic. Máy bay cất cánh. Anna hét toáng lên. Cô nắm chặt cabin, cảm giác như tim bị treo ngược lủng lẳng. Cô quay đầu nhìn Đại học Công nghiệp Paris và rừng Boulougne, cả những tòa nhà lộng lẫy bên bờ sông Seine và tháp Eiffel nổi bật chạm trời cao. Caproni cầm vô lăng điều khiển, lúc kéo lên, lúc hạ xuống, điều khiển hướng qua đuôi đứng, kéo sang trái để rẽ phải, kéo sang phải để rẽ trái. Chắc chắn bình thường anh ta hay đưa phụ nữ lên máy bay, cũng như hay hưởng lạc thú chuyện giường chiếu. Vài phút sau, họ đến vùng trời Versailles. Cánh máy bay chao nghiêng lượn qua Cung điện vua Louis 14, khách sạn đại biểu các quốc gia ở, hướng thẳng về căn cứ quân sự trong rừng rậm, nơi có một đường băng để hạ cánh. Anna thầm nghĩ: dù có rơi xuống bị bắt thì cô có quyền miễn trừ ngoại giao, có thể nói cô không biết đây là khu vực cấm của quân đội, cũng yêu cầu được quân đội thả Tần Bắc Dương và thú trấn mộ. Caproni lại ra dấu báo hiệu cho Anna và Tiền Khoa rằng mình sắp hạ cánh. Máy bay lao thẳng xuống đường băng, binh sĩ hoảng loạn chạy trốn. Phía trước kho nhà máy lại có tiếng nổ ầm ầm. Nổ tung. Ngay trước đường băng, một đám mây hình nấm bốc lên hừng hực từ nhà máy, sắt thép vụn gỗ bay tứ tán. Hơi nóng ùa tới mãnh liệt khiến hai cánh của chiếc máy bay ném bom Caproni rung lắc dữ dội. Âu Dương Anna ngồi đầu máy bay vội vàng đeo kính bay, tóc suýt thì cháy rụi. Caproni cũng hết cách, đường băng quá ngắn so với máy bay ném bom. Hơn nữa lửa bốc ngùn ngụt ngay trước mặt, bọn họ hoàn toàn có thể bị thiêu thành tro bụi. Nhưng Caproni chính là phi công vĩ đại nhất thế giới, không gì anh ta không làm được. Anh ta không hề hối hận về lời hứa bừa của mình mà bình tĩnh điều chỉnh đầu máy bay, tiếp tục lao thẳng xuống đường băng. Tiền Khoa gào thét điên cuồng, cho rằng tử thần ngay trước mặt, chỉ có cách ngã chết hoặc chết cháy. Máy bay còn cách mặt đất mười thước. Ngay trước khi Anna nhắm mắt, vài bóng người lao ra khỏi biển lửa cuối đường băng. Đầu tiên là một thiếu niên cao lớn tóc đen, sau lưng đeo Đường đao, quần áo cháy thủng lỗ chỗ. Bên cạnh cậu là một con chó to lông đỏ, bốn chân chạy điên cuồng. “Tần Bắc Dương!” Anna đứng bật dậy, vội vàng gọi tên người đã xa cách ba ngày hai đêm. Có điều tiếng nổ cùng tiếng máy bay hạ cánh đã che lấp mất âm thanh này. Đằng sau Tần Bắc Dương là một người đàn ông Đức tóc vàng, chính là quý tộc Nga trắng – Nam tước Wolf. Anh ta có vẻ đã kiệt sức, vấp ngã lăn ra đất. Tần Bắc Dương quay lại nắm tay anh ta, gọi bằng tiếng Đức, dù thế nào cũng phải cố chạy ra khỏi phòng giam này. Trong vòng mấy giây, máy bay của Caproni mất đà, trượt trên đường băng. Tần Bắc Dương muốn chạy khỏi đường băng để không bị máy bay đè chết, Cửu Sắc lại cắn ống quần cậu như nhắc nhở điều gì? Cậu nhíu mày, nhìn kỹ người trên máy bay thì thấy mái tóc tung bay, hình như là con gái? Người ấy còn vẫy tay với mình, hình như người Trung Quốc? Anna? Thiên thần của cậu tới cứu cậu! Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đón hướng máy bay. Có tiếng súng bắn, đạn sượt qua đỉnh đầu. Lính gác Pháp nổ súng. Tốc độ của máy bay giảm dần. Tần Bắc Dương đã thấy rõ mặt Anna. Cửu Sắc nhảy lên máy bay trước, sức bật của nó vượt xa người thường. Tiếp theo là Tần Bắc Dương, nhưng cậu chỉ bám được dưới đầu máy bay. Anna nắm cánh tay cậu, Cửu Sắc kéo móc quần cậu, cố gắng kéo cậu lên khoang hành khách. Tiếp theo là Nam tước Wolf, khi anh ta nhảy lên, được Tần Bắc Dương giữ tay thì bị một viên đạn bắn trúng giữa lưng. Caproni đổi hướng máy bay, bay lên trước khi tất cả lao vào biển lửa. Vô số phát đạn bắn vào thân máy, nhưng may mắn đây là máy bay ném bom, chắc chắn được trang bị chống đạn nên động cơ chính không bị ảnh hưởng. Trong vòng một phút, Caproni và Tiền Khoa quay đầu thành công, phụ lái phối hợp cùng điều khiển máy bay, cất cánh dọc đường băng. Wolf sắp chết. Khi rời khỏi mặt đất, đầu máy bay ngẩng cao hướng thẳng về phía mặt trời lặn. Tần Bắc Dương bắt lấy tay phải Wolf, cơ thể Nam tước Nga trắng rũ xuống như con quỷ thắt cổ. “Bỏ ra đi!” Wolf buồn bã nhìn Tần Bắc Dương, “Nếu gặp vợ tôi, hãy nói với nàng giúp tôi, rằng Katja – ta yêu nàng!” Một câu cuối cùng là tiếng Đức – “Ich liebe dich”.