← Quay lại trang sách

Chương 12 Bay qua Versailles

Máy bay lên cao, Wolf sắp chếtTần Bắc Dương kiên định lắc đầu, tuyệt đối không buông tay. Áo khoác của Wolf còn đang trong tay cậu nhưng người đã rơi xuống đất, toàn thân trắng bệch. Tần Bắc Dương nhìn Nam tước Wolf bên ngoài, nhìn căn cứ quân sự trong biển lửa. Họ đang bay qua lửa và mưa đạn. Caproni bay lên cao mấy trăm thước, khạc nước bọt, “Lũ người Pháp đáng ghét! Bọn chúng lừa người Ý chúng tôi ra chiến trường, số vợ góa con côi đếm không hết. Giờ thắng chiến tranh, chúng ăn miếng thịt to nhưng không chừa một cục xương cho Ý, còn ép chúng tôi phải rời khỏi Hội nghị Hòa bình Paris” Anna ôm chặt lấy Tần Bắc Dương. Hai người chen chúc trên đầu khoang hành khách, còn thêm cả Cửu Sắc lông tóc dựng ngược, không còn chút khoảng trống nào. Cậu và cô mặt kề sát mặt, vành tai kề tóc mai. Bỗng nhiên Tần Bắc Dương cảm thấy phía sau có một thứ đen thui, như con diều hâu khổng lồ nhưng lại có bốn cánh. Thiên Sứ Bốn Cánh. Trong lúc căn cứ Versailles nổ tung và hỗn loạn, con thú trấn mộ Cảnh giáo thời Đường này cũng bay ra ngoài. Giuseppe Caproni đang lái máy bay há hốc mồm nhìn Thiên Sứ Bốn Cánh bay song song bên cạnh. Tiền Khoa bên lái phụ hưng phấn phất tay với thú trấn mộ. Thiên Sứ Bốn Cánh nhận ra chàng trai Trung Quốc này, cũng gật đầu. Một máy bay hai cánh, một Thiên Sứ Bốn Cánh, chở một anh đẹp trai người Ý, ba thiếu nam thiếu nữ người Trung Quốc, một thú trấn mộ ấu kỳ lân, cùng hướng về bầu trời tự do… Nhìn chiếc Caproni CA30 bay thẳng lên bầu trời cùng thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, Tiến sỹ Karl Hofertein thở hắt ra, “Tôi nghĩ… tôi nghĩ mình bắt đầu tin có Thượng đế rồi” Tóc và lông mi của ông bị đốt trụi hơn nửa, quần áo cháy gần hết, toàn thân toàn bỏng, muội than. “Tiến sỹ, tôi ở lại giúp ông sửa thú trấn mộ, ông tha cho con trai tôi đi” Tần Hải Quan tóc bạc phơ, yếu ớt đứng cạnh Karl Hofertein. Ông không thể tự đứng được, phải nhờ hai người lính Pháp đỡ. Lúc trước, Cửu Sắc bị lưới sắt trói kéo lên cao, ánh đèn diode “mặt trời nhân tạo” sáng rực bốn phía khiến nó mất khả năng phản kháng. Tiến sỹ cầm cưa điện định cắt xẻ cơ thể Cửu Sắc, tìm hiểu “cơ thể máy móc có linh hồn” 1200 năm tuổi. Khi cưa điện chạm vào bụng Cửu Sắc, thú trấn mộ ấu kỳ lân mở miệng, phát ra một âm thanh kinh tâm động phách. Không ai từng nghe tiếng Cửu Sắc. Tần Bắc Dương cứ cho rằng thú trấn mộ thời Đường này chỉ có thể phát ra sóng âm cao tần như dơi hoặc thấp tần, con người không nghe được. U u lộc minh, thực dã chi bình! (1) Tiến sỹ Karl Hofertein chợt nhận ra Cửu Sắc đang đọc bài Lộc Minh. Hồi bé khi về quê nhà Thụy Sĩ, ông đã từng nghe qua tiếng hí dài của hươu đực, nghe rất vang, rất mạnh, còn chói tai. Con thú trấn mộ trước mặt này cũng phát ra tiếng rít chói tai! Con hươu đực nhỏ chưa trưởng thành lần đầu tiên phát ra tiếng hí dài không dứt… Tiến sỹ cảm thấy hai tai đau nhức, máu tươi chảy từ trong lỗ. Ông ta ném cưa điện trong tay, ôm đầu ngã xuống đất. Tiếng thét của Cửu Sắc càng lúc càng cao, âm thanh cao tần cộng hưởng từ ba phương bốn hướng, toàn bộ nhà máy run rầy, bóng đèn nổ lách tách, cho đến tận khi “mặt trời nhân tạo” bốn hướng nát vụn! Không còn “Mặt Trời”! Với thú trấn mộ, coi như về trong địa cung. Dù bị treo trong lưới sắt, Cửu Sắc vẫn biến thân. Sừng hươu trắng mọc ra từ đỉnh đầu, lông trắng toàn thân biến thành vảy đồng xanh, đôi mắt ngọc lưu ly phát ra ánh hào quang xanh thẫm. Cửu Sắc phun ra quả cầu lửa nguy hiểm. Cầu lửa lưu ly bay trong nhà máy, phá hỏng toàn bộ các thiết bị cơ khí, thiêu chết vô số kỹ sư công trình, khiến bọn họ hóa thành tro tàn trong âm thanh kêu gào thảm thiết. Quả cầu lửa đốt cháy lưới sắt và cưa điện, nhưng lại không thể đốt được trang phục chống cháy của Tiến sỹ, nhờ thế ông ta mới sống sót. Ngay khi Karl Hofertein chạy khỏi nhày máy, cầu lửa cũng đục lỗ trên vách tường dày, lao vào kho đạn bên cạnh. Khi tiếng nổ vang lên, Tần Bắc Dương tỉnh giấc trong mật thất dưới đất. Thuốc mê đã hết tác dụng, trần nhà phía trên bị Cửu Sắc phá hỏng. Cậu dẫn cha mình ra ngoài, Nam tước Wolf cũng chạy đến cạnh bọn họ. Ngay trước biển lửa, Tần Hải Quan nói với con trai, “Bắc Dương! Các con đi đi, cha ở lại” “Cha, chúng ta xa cách hai năm. Con không thể để cha lang bạt kỳ hồ nữa” Tần Bắc Dương nhớ lại thời kỳ Trương Huân phục hồi. Khi bọn họ chạy trốn khỏi nhà giam Bắc Kinh, Tần Hải Quan cũng nhường cơ hội trốn thoát cho con trai. “Chỉ cần còn cha ở đây, Tiến sỹ sẽ không làm hại con” Tần Hải Quan liếc nhìn Cửu Sắc, “Bảo vệ chủ nhân ngươi thật tốt nhé! Cha không thể bỏ thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, cha phải hoàn thành việc chữa trị cho nó!” “Chỉ là cái cớ! Cha không đi con cũng không đi” “Đi mau!” Lão Tần cố chấp quay mặt đi, nói với Nam tước Wolf bằng tiếng Nga, “Chúng ta đi từ Siberia đến đây thì cậu cũng đừng tìm chết. Đừng quên vợ con mình” Wolf từ biệt Tần Hải Quan, kéo Tần Bắc Dương ra khỏi nhà máy. Cửu Sắc biến lại thành con chó to, chạy nhanh cùng họ. Kho đạn bốc khói tận trời, toàn bộ nhà máy cháy rụi. Trời chiều Versailles, chiếc máy bay hai cánh lao vọt trên đường băng, cậu thấy Âu Dương Anna. Mười phút sau, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đang bay trên trời, Wolf thì chết nằm lại dưới đất. Cậu và Anna chen chúc ở đầu khoang hành khách, tay còn nắm áo khoác của Nam tước. Cậu phát hiện ra trong túi có một ví tiền, bên trong để tấm ảnh chụp người vợ xinh đẹp của anh ta với một chú bé mặc đồ thủy thủ. Tần Bắc Dương nhét ảnh vào trong ngực áo, thề sẽ tìm được người phụ nữ này, giúp Wolf hoàn thành tâm nguyện. Đột nhiên một viên đạn từ pháo cao xạ bắn thẳng vào đầu máy bay Caproni CA30. Âu Dương Anna hét toáng lên, Tần Bắc Dương cảm thấy người nóng bừng, máy bay bắt đầu chao nghiêng. Cậu quay đầu lại, giật mình thấy đôi mắt của Cửu Sắc mất ánh sáng. Hóa ra bụng của nó có một vết thương to bằng miệng chén. Đạn xuyên qua cơ thể thú trấn mộ rồi bay ra khỏi lưng. Một chất lỏng sệt như huyết tương chảy ra. “Cửu Sắc!” Trong khoang hành khách chật hẹp, Tần Bắc Dương liều mạng cúi người che vết thương cho Cửu Sắc nhưng vẫn không ngăn được “máu” chảy ra. Pháo cao xạ khác súng máy, đường kính đạn pháo hơn 20 li, có thể đục thủng xe tăng bọc thép, đừng nói đến thú trấn mộ 1200 năm tuổi. Thiên Sứ Bốn Cánh liên tục kề sát để giảm tốc cho máy bay Caproni, cũng kiểm tra vết thương của Cửu Sắc, ánh mắt lộ vẻ thông cảm. Chính nó cũng từng bị phá hỏng rất nhiều lần. Giuseppe Caproni ra dấu nói mọi người phải hạ cánh nhanh, kẻo máy bay rơi, người chết. Họ nhanh chóng tìm được một bãi đất trống để hạ cánh. Trời mỗi lúc một tối, xung quanh còn có một tòa nhà. Anna quan sát kỹ càng, nhận ra đó là Khách sạn Lutetia mà đoàn đại biểu Trung Quốc dừng chân. Người đàn ông Ý không còn lựa chọn nào khác. Anh ta hợp lực với Tiền Khoa, cố gắng điều khiển máy bay để đáp xuống bãi đất đầy cỏ dại. Lần hạ cánh này khiến bánh xe bị vỡ, thân máy bay nghiêng khiến cánh phải nát bấy. Âu Dương Anna co người ở đầu máy bay thấy sắp lao xuống đất, trong lòng thầm lẩm nhẩm “Kinh Thánh”, nắm chặt tay Tần Bắc Dương, chờ cùng quy túc. Thế mà Caproni lại kéo được đầu máy bay lên, đuôi máy bay chạm đất, thân máy bay gãy làm đôi. Đây là lần tiếp đất hoàn hảo. Máy bay nát vụn nhưng không ai bị thương. Mọi người cùng nhau nhảy ra ngoài, Tần Bắc Dương ôm Cửu Sắc bị thương, Tiền Khoa và Caproni cũng giúp. Người đàn ông Ý hỏi đây là loại chó gì? Tần Bắc Dương không hiểu tiếng Pháp, nước mắt rơi như mưa. Vì có bình xăng, máy bay nổ tung ở nơi hoang dã. Tần Bắc Dương và Anna ngã vào bụi cỏ, nhìn lên bầu trời đen thẫm của Versailles, một vầng trăng sáng rực đang mọc. ____________ Chú thích: (1) Bài Lộc minh 1 trong Lộc minh chi tập – Tiểu nhã – Nhã – Kinh Thi của Khổng Tử. Câu này nghĩa là “Hươu kêu hòa dịu để gọi nhau cùng ăn cỏ bình ở đồng nội”, nói về việc yến ẩm với tân khách. Bởi vì giữa vua và tôi thì lấy nghiêm làm chủ yếu. Còn lễ nghi ở triều đình thì lấy kính làm chủ yếu. Nhưng nếu nhất nhất đều lấy nghiêm và kính, thì tâm tình hoặc có chỗ không thông cảm nhau mà sẽ không có lợi ích về việc tấu cáo hết dạ trung thành. Cho nên những bậc vua đời trước nhân những buổi hội họp ăn uống chung với nhau mà chế ra nghi lễ của yến hội cho tâm tình giữa vua và tôi được thông cảm nhau. Mà phần nhạc ca lại lấy việc con hươu kêu khởi hứng để nói cái ý của nghi lễ đã nồng hậu như thế, ngõ hầu mọi người đều mến vua mà chỉ cho vua nẻo đường to tát (trọn đạo lành). (Chú giải của Chu Hy – Theo thiviennet)