Chương 13 Nhà thờ Đức Bà Paris
Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đã không còn rõ tung tích. Nhưng màn đêm đen chắc chắn sẽ khiến nó như hổ thêm cánhMáy bay vẫn đang cháy, trong phạm vi một cây số đều có thể nhìn thấy ngọn lửa ngút trời. Tại căn cứ địa Versailles ngoài hai cây số, đám khói đen của vụ nổ vẫn còn nghi ngút dưới ánh trăng. Tần Bắc Dương quỳ trong bụi cỏ cháy sém, ôm lấy Cửu Sắc đã dần lạnh ngắt, cho dù bản thân cũng đang không ngừng ho, trái tim đau như cắt… Anna kéo cánh tay cậu, nơi ở của đoàn đại biểu Trung Quốc đã gần ngay trước mắt, ở chốn hoang vu này là không an toàn nhất. Tiền Khoa cũng lảo đảo chạy đến nói: “Bắc Dương, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm một phân xưởng để sửa chữa phục hồi lại vết thương cho Cửu Sắc” “Đúng, giống như người bị thương nặng cần tìm bác sĩ, mà bác sĩ của thú trấn mộ lại chính là tôi!” Tần Bắc Dương điên cuồng gào lên. Cậu vừa mới hợp lực cùng Tiền Khoa ôm Cửu Sắc lên thì ánh đèn pha xung quanh sáng bừng lên khiến mọi người gần như không thể mở mắt ra. Trên cánh đồng hoang, những bóng hình mờ mờ ảo ảo của đám lính giương họng súng lên, không cần nói, đây đều là binh lính đến từ căn cứ địa gần nhất, hoặc là vệ binh bảo vệ Lâu đài Versailles, bảo vệ các Nguyên thủ quốc gia. Sĩ quan Pháp ra lệnh cho tất cả mọi người hạ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng. Các binh sĩ xông đến trước mặt bọn họ, trước tiên là bắt Giuseppe Caproni đi, vị anh hùng không chiến trong đại chiến thế giới này kiêu ngạo hét lên: “Nước Ý vạn tuế! Giuseppe Garibaldi vạn tuế!” Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao ra, quyết tâm tử chiến vì Cửu Sắc. Mặc dù đây là đêm trăng nhưng con thú trấn mộ bị trọng thượng đã không còn sức để biến hình nữa, giờ nó chỉ là một chú chó đang hấp hối thôi. Hơn một trăm họng súng và lưỡi lê chĩa vào ngực Tần Bắc Dương. Anna nói thầm vào tai cậu: “Bỏ đao xuống, anh sẽ bị bắn thành cái sàng mất!” Cậu lại cúi đầu nhìn Cửu Sắc, bụng của con thú trấn mộ này đã bị thủng, không thể chịu thêm súng đạn nữa. Đột nhiên cậu nhìn thấy một đám người tay cầm đuốc, đó chính là nhà ngoại giao Trung Quốc từ khách sạn Lutetia đến. “Công sứ Cố! Cứu chúng tôi với!” Âu Dương Anna nhìn thấy cứu tinh, người đàn ông cầm đầu chính là Cố Duy Quân – công sứ Trung Quốc tại Mỹ, anh ta bước đến trước mặt vị sĩ quan Pháp, dùng tiếng Pháp thuần thục nói: “Thiếu tá kính mến, tôi là đại biểu toàn quyền mà chính phủ Trung Quốc phái đến tham dự Hội nghị Hòa bình Paris, bây giờ xin mọi người lập tức phóng thích văn vật Trung Quốc đã bị mất trộm – thú trấn mộ” Công sứ trẻ của Trung Quốc tại Mỹ – Cố Duy Quân vừa đàm phán với sĩ quan Pháp vừa ra hiệu bằng mắt với Âu Dương Anna bảo cô yên tâm đừng nóng vội. Dù sao anh ta cũng là nhà ngoại giao cao cấp, có quyền phát ngôn, đến cả Thủ tướng Pháp cũng phải kính nể vài phần. Viên sĩ quan Pháp thương lượng cùng đồng nghiệp, sai người tiếp tục bao vây canh gác Tần Bắc Dương và Cửu Sắc rồi nối đường dây điện thoại tạm thời. Không rõ là nói chuyện điện thoại với ai, viên sĩ quan sắc mặt u ám, lắc đầu nói: “Xin thứ lỗi, ngài Cố, Bộ trưởng Lục quân ra lệnh bắt buộc tôi phải đưa họ đi, chí ít cũng phải mang con…” Anh ta vẫn không thể nói “thú trấn mộ” bằng mấy từ đơn tiếng Pháp. “Ngài Thiếu tá, tôi rất tiếc! Tôi sẽ thay mặt chính phủ Trung Quốc đưa ra lời kháng nghị nghiêm túc!” Dù sao cũng đang ở trên lãnh thổ của người khác, lại là khu vực trung tâm của Hội nghị Hòa bình Paris, Cố Duy Quân không dám khinh suất, anh vẫy tay ra hiệu cho Anna quay lại. Tần Bắc Dương vẫn chưa hạ thanh Đường đao xuống, cậu đã quyết tâm cùng chết chung. Đột nhiên trong đám mây xuất hiện một quái vật lao xuống. Nó có hai đôi cánh, tựa như con cú muỗi phóng to vô số lần, cánh mang theo ánh trăng. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Paris, tại vùng đồng hoang Versailles, xác máy bay rơi vỡ của Caproni vẫn đang cháy, mặt trăng to lớn đã leo lên lưng chừng trời. Thiên Sứ Bốn Cánh, nó quay lại làm gì? Quân đội Pháp rối rít lùi lại nhưng không ai hoảng sợ chạy trốn, họ được huấn luyện nghiêm chỉnh để giữ vững đội hình, chuẩn bị bắn chết hết bọn họ. Bắt đầu từ địa cung của ngôi mộ Cảnh giáo tại Phòng Sơn Bắc Kinh, Tần Bắc Dương đã giao đấu với con thú trấn mộ này rất nhiều lần. Nhưng cậu cũng đã hai lần dùng chữ trong “Đại Tần Cảnh Giáo Lưu Hành Trung Quốc Bia” để cảm hóa chinh phục nó. Ngày hôm nay, khi thoát ra khỏi biển lửa trong căn cứ địa Versailles, Thiên Sứ Bốn Cánh đã có suy nghĩ và linh hồn của mình, nó có thể phân rõ thiện ác đúng sai, biết ai đã xả thân không màng sống chết để cứu lấy thú trấn mộ, còn ai đã mổ xẻ chúng để cải tạo thành quái vật giết người. Thiên Sứ Bốn Cánh đến để báo ơn. Nó hạ xuống trước mặt Tần Bắc Dương, dùng cánh cuốn Cửu Sắc đang bị trọng thương lên lưng mình, giữa kẽ hở sắt thép mọc ra mấy sợi xích buộc chặt Cửu Sắc lại để tránh nó bị rơi xuống trong lúc đang bay. Tần Bắc Dương xoay người nhảy lên cổ Thiên Sứ Bốn Cánh, cậu thì thầm với nó: “Ngài là Thiên sứ, ân đức tối nay, Bắc Dương cả đời sẽ không quên!” Các binh lính Pháp đã nổ súng, Anna được Tiền Khoa kéo nằm xuống đất để tránh cơn mưa đạn bay tung tóe trên đỉnh đầu. Thú trấn mộ đã bay lên không trung, hai đôi cánh vỗ kịch liệt, có mấy viên đạn bắn trúng vùng bụng dưới của nó nhưng đều chỉ để lại vết hằn và vết lõm xuống. “Cẩn thận đấy Bắc Dương!” Anna trơ mắt ra nhìn Thiên Sứ Bốn Cánh đưa Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bay ra khỏi tầm mắt. Trên bầu trời đêm của Versailles. Gió nổi lên khắp bốn phương tám hướng, điều kiện thời tiết không cho phép máy bay chiến đấu cất cánh truy đuổi. Tần Bắc Dương ôm chặt cổ Thiên Sứ Bốn Cánh, cậu quay đầu nhìn Cửu Sắc được buộc chặt phía sau, lớn tiếng thét bảo tiểu thú trấn mộ hãy gắng gượng. Để cứu đồng loại của mình, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh cũng phát ra sức nóng, vừa dùng linh thạch hơn một nghìn năm trước, vừa dùng động cơ dầu ma-dút đã cải tạo để cơ thể Cửu Sắc không bị nguội lạnh. “Chúng ta nên đi đâu đây?” Tần Bắc Dương nói vào tai Thiên Sứ Bốn Cánh, nó bay liệng một vòng trên bầu trời Paris rồi bay thẳng đến trung tâm thành phố, nơi các tòa nhà tập trung dày đặc. Paris vào thế kỷ hai mươi là thành phố không đêm tựa như mộng ảo, như biển ánh sáng. Thú trấn mộ cưỡi gió, nhẹ nhàng tránh khỏi tháp Eiffel cao vút, ngược dòng sông Seine, bay lướt qua từng cây cầu. Bọn họ bay qua cầu Pont Neuf (cầu Mới), mặc dù tên là “Pont Neuf” nhưng đây lại là cây cầu cổ xưa nhất của Paris, nối liền hai bờ đảo Cite và sông Seine. Từ trên không trung, họ lướt qua La Conciergerie, bờ đông đảo Cite, đối mặt với tòa kiến trúc Gothic nguy nga sừng sững. Trong bóng đêm không nhìn rõ được hết diện mạo của nó, chỉ thấy hai tòa tháp vuông vức cao vút, đằng sau có đỉnh nhọn đâm thẳng lên mây, đỉnh nhọn tạo thành mặt phẳng hình chữ thập. Bỗng nhiên Tần Bắc Dương thốt lên một cái tên: Nhà thờ Đức Bà Paris! Thiên Sứ Bốn Cánh là thú trấn mộ của giáo đồ Cảnh giáo triều Đường, Cảnh giáo lại là đạo Cơ Đốc của phương Đông, bởi vậy cũng khao khát hướng về nơi thánh địa của đạo Thiên Chúa là Nhà thờ Đức Bà Paris sao? Thú trấn mộ chở Tần Bắc Dương và Cửu Sắc hạ cánh xuống tòa tháp phía tây bắc của Nhà thờ Đức Bà Paris. Tòa kiến trúc vĩ đại thời kỳ Trung Cổ này được bắt đầu xây dựng vào năm 1163, trải qua hai trăm năm mới hoàn tất, tên gốc là Notre-Dame, trong tiếng Pháp có nghĩa là “Đức Bà của chúng ta”, vị Đức Bà này chính là mẹ Maria của Jesus. Tần Bắc Dương nằm rạp bên mép tòa tháp, nhìn xuống sông Seine nằm cách sáu mươi mét bên dưới. Vào thời kỳ Trung Cổ u ám, có thể xây dựng được tòa kiến trúc bằng đá như thế này cũng là kỳ tích. Tầng dưới cùng của Nhà thờ Đức Bà có ba cánh cổng tò vò hình trái đào. Phía trên là hành lang các vị vua, có tượng của hai mươi tám vị vua thời kỳ Cựu Ước. Trên nữa là hai chiếc cửa sổ có chấn song điêu khắc bằng đá, ở giữa là kính màu hình tròn, được gọi là “cửa sổ hoa hồng”. Trên bức tường ngoài trên tầng ba điêu khắc rất nhiều ma quỷ quái vật, vóc dáng nhỏ hơn người thật, treo lơ lửng giữa không trung của Nhà thờ Đức Bà, bảy trăm năm nay vẫn đứng gần cửa sổ cúi nhìn dân Paris. Tần Bắc Dương quẹt một cây diêm, những bức tượng nhìn giống như đầu thú, mặt mũi quái dị, vẻ mặt lạnh lùng. Có mấy con quái thú nhỏ có cánh, đang làm bộ dạng chống cằm suy nghĩ, lưỡi hơi thè ra, quả thực giống như anh em sinh đôi của Thiên Sứ Bốn Cánh, chẳng trách nó muốn bay đến đây. Những pho tượng này vì sao lại ở trên đỉnh của Nhà thờ Đức Bà Paris chứ? Có chút cảm giác tín ngưỡng dị đoan. Bên trong tòa tháp sau lưng Tần Bắc Dương treo lơ lửng một chiếc chuông lớn cổ xưa. Khi chiếc chuông này được gõ lên, hoặc đó là ngày lễ lớn của tôn giáo, hoặc là ngày chiến tranh Pháp giành thắng lợi, hoặc là tiếng chuông báo tử của một vĩ nhân. Phía trên căn phòng chính sau tòa tháp là một ngọn tháp nhọn cao sừng sững chín mươi mét. Bên dưới thánh giá chữ thập trên đỉnh niêm phong cây thập tự và mũ miện khi Jesus gặp nạn. Cậu ôm lấy chiếc đầu thú của Thiên Sứ Bốn Cánh nói: “Anh bạn đến hành hương đúng không!” Cậu lại cúi đầu nhìn Cửu Sắc, “chú chó lớn” đã không còn chảy “máu” nữa. Tần Bắc Dương tìm mấy tấm ván bên trong tòa tháp âm u, băng bó sơ qua vết thương giống như bác sĩ quấn băng gạc cho bệnh nhân vậy. Đêm đó cậu quyết định qua đêm trên tòa tháp của Nhà thờ Đức Bà Paris.