Chương 19 Bụng của Leviathan(1)
(1) Leviathan trong tiếng Do Thái là Livyatan, là loài thủy quái nổi tiếng bậc nhất trong các truyền thuyết, thần thoại phương Tây. Theo nhiều nhà nghiên cứu, nó chính là 1 trong 7 hoàng tử của địa ngục và có nhiệm vụ canh giữ cổng địa ngục. Con quái vật khổng lồ này nổi tiếng đến mức được nhắc đến trong cả kinh thánh. Sách nói rằng: Leviathan là loài vật được tạo ra vào ngày thứ 5 của Buổi sơ khai.”C húng tôi không định giết người, mà muốn tuyên bố trước mặt lãnh đạo các nước đang ở Paris rằng Triều Tiên cũng là một quốc gia độc lập, thề sống chết sẽ phản kháng lại sự bạo tàn của Nhật Bản. Vì mục tiêu vĩ đại này, chúng tôi không tiếc hy sinh tính mạng. Tôi vốn học Đại học Tokyo, nhận đủ sự kỳ thị và hạ nhục của người Nhật, sau đó bí mật tham gia Hội Độc lập, trở thành thích khách chuyên ám sát người Nhật và quân bán nước” “Ngày 4 tháng 5, Trung Quốc cũng bùng nổ phong trào sinh viên” Có vẻ Tần Bắc Dương đã được đối phương tin tưởng, tìm hiểu gốc gác xong thì hỏi, “Anh biết đám thích khách Trung Quốc đó không?” “Ồ, vùng này có rất nhiều thích khách, đến từ nhiều nước khác nhau, nhưng tôi chỉ tin thích khách Trung Quốc” “Anh có thể dẫn tôi đi gặp chủ nhân của thích khách Trung Quốc không? Cô bé kia ấy” Tần Bắc Dương còn nói thêm, “Tôi là anh cô ấy, có chuyện quan trọng cần nói” “Nếu anh lừa tôi, tôi sẽ giết anh!” Thích khách dù sao cũng là thích khách, Tần Bắc Dương đáp, “Anh không giết tôi, họ cũng sẽ giết tôi” Cậu được thả ra, hai tay trói sau lưng. Thích khách Triều Tiên đeo Đường đao, tay cầm đèn bão, soi sáng đường hầm. Đây cũng là lối đi trong mộ cổ, dường như còn có thú trấn mộ ẩn nấp trong bóng tối, chờ tiêu diệt trộm mộ. Tần Bắc Dương có thể ngửi thấy mùi bùn thối rữa chảy xuôi từ đồi Monmartre xuống thẳng sông Seine và Đại Tây Dương. Đây là bụng của Leviathan. Victor Hugo đã từng nói – lịch sử loài người được phản ánh qua lịch sử cống thoát nước. “Ở nơi u ám này, bóng tối tồn tại, nhưng bí mật thì không. Tất cả mọi vật đều hiện nguyên hình, hoặc ít nhất cũng thể hiện hình dạng cuối cùng… Đường tiêu hóa của Babylon, là động, là nơi chôn vùi, là vực sâu chằng chịt, là hang chuột chũi lớn. Mọi người ở trên đống rác từng là những thứ vinh hoa phú quý, tựa như nhìn thấy con chuột chũi to đùng mù lòa trong bóng đêm mà bồi hồi… Con chuột chũi này chính là năm xưa ấy” Thế kỷ 19, cống thoát nước của Paris đã được tu bổ toàn diện, trở nên đồ sộ và sạch sẽ; chỉ còn một phần nhỏ vẫn còn nguyên như thời Trung Cổ, cảnh sát nào cũng không dám bén mảng đến đây. Nơi đó không chỉ có những kẻ liều mạng đầu đường xó chợ, còn cả những thứ tích lũy chất độc mấy trăm năm… Góc đường chất đầy vụn xương người, nơi vứt xác của bọn giết người cướp của, Tần Bắc Dương thấy bốn cái bóng. Khỏi phải nói, đó chính là nhóm thích khách của A U. Bọn họ rất nhạy cảm, lập tức phân tán đội hình, cùng rút dao găm, Phật cản giết Phật, thần cản giết thần. “Là tôi!” Người Triều Tiên nói bằng tiếng Nhật, “Có người muốn gặp chủ nhân của các ngươi” Gương mặt A U dần hiện ra, đôi mắt mở to dưới ánh đèn khi thấy Tần Bắc Dương. Chủ nhân bọn thích khách hơi nhíu mày, “Anh, xin lỗi, anh phải chịu khổ rồi! Cởi trói!” Không ngờ thích khách A Hải lại phiên dịch được từ tiếng Trung sang tiếng Nhật, người Triều Tiên nghe hiểu nên cởi trói cho cậu. Tần Bắc Dương xoay cổ tay, “A U, anh chỉ muốn hỏi em một câu: Hikari đang nằm trong tay em à?” “Đúng” “Hikari chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, cha con bé là công khanh quý tộc chứ không phải chính khách. Bắt cóc con bé cũng vô ích. Hãy giao con bé lại cho anh” Tần Bắc Dương dừng một chút, nhìn thích khách A Hải và Lão Cha sau lưng A U, nói với kẻ thù giết cha mẹ, “Anh còn có thể đảm bảo con bé sẽ không khai ra ngoại hình mọi người, không tiết lộ nơi này” “Tại sao con bé lại nghe lời anh?” “Cũng như một năm trước, khi em đến ngôi mộ ở Phòng Sơn cứu anh” Tần Bắc Dương nói lời này khiến A U dao động, Lão Cha đứng sau lưng nhắc nhở, “Chủ nhân…” A U khoát tay, “Lão Cha, con bé này vô dụng với chúng ta” “Vô cùng cảm ơn” Tần Bắc Dương một mực cúc cung, cứ như A U cũng là chủ nhân của cậu. Cậu đi theo đám thích khách qua một ngã rẽ, thấy một cánh cửa sắt bị khóa. Thoát Hoan cắm chìa mở cửa, đèn bão soi sáng căn phòng tối. Một bóng người bé bỏng như chú nai con sập bẫy xuất hiện. Hikari. Saga Hikari. Cô bé Nhật Bản 12 tuổi, vẫn mặc kimono, co quắp trong góc phòng tối. Cô bé cầu xin bằng tiếng Nhật “Xin thả tôi!”, rồi lại nói bập bẹ bằng cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Đột nhiên, Hikari vội vàng chạy về phía ánh sáng, lao vào lồng ngực một người đàn ông, lại nghe thấy câu tiếng Nhật, “Hikari, là anh trai em đây, Tần Bắc Dương đây” Cô bé òa khóc, ra sức chạm vào gò má và mái tóc dài của cậu. Hikari cứ thế khóc nức nở, oán hận cậu đã đi đâu? Tần Bắc Dương kéo cô ra sau mình để không phải đối mặt với thích khách. Cậu ho khan kịch liệt, lảo đảo suýt ngã. Hikari đỡ cậu lên. Tần Bắc Dương trợn đôi mắt vằn những tia máu, “A U, tiếp theo các người còn muốn làm gì?” A U trả lời, “Anh, anh hãy rời khỏi Paris đi! Mấy ngày nữa sẽ có chuyện kinh thiên động địa. Anh đi càng xa càng tốt” “Kinh thiên động địa? Vì thú trấn mộ?” “Em không thể nói được” “Dù có chuyện gì, Tần Bắc Dương tôi cũng không bỏ chạy khi lâm trận” Cậu cúi đầu thở hổn hển, cố gắng nói vấn đề cuối cùng, “Quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường ở ngôi mộ Bạch Lộc Nguyên đang ở đâu?” Thích khách Lão Cha trả lời thay chủ nhân, “Ngươi không cần biết” Nhìn gương mặt quen thuộc, Tần Bắc Dương nhướng mày, “Mười năm rồi, ta vẫn muốn tự tay giết ngươi. Ta còn muốn biết, mười năm trước, ở Tô giới Đức Thiên Tân, vì sao ngươi giết cha mẹ nuôi ta?” Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, dễ đổ máu, A U ngăn Tần Bắc Dương và Lão Cha lại, hạ giọng, “Anh, mọi bí mật rồi sẽ có ngày phơi bày trước ánh sáng. Quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường đang ở nơi an toàn” “Còn ở trong Trung Quốc không?” “Em đảm bảo, còn” “Nhớ đấy! Tuyệt đối không thể để di thể Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ lưu lạc nước ngoài, nếu không anh sẽ…” Tần Bắc Dương không biết mình có thể uy hiếp gì đây? Những thích khách liều mạng này vốn không quan tâm đến cái chết. Theo bản năng, cậu bóp cổ mình, làm động tác cắt yết hầu. “Đừng…” Trong lúc bất chợt, Tần Bắc Dương bắt được thóp bọn thích khách: Bọn họ không muốn cậu chết! Cái này không chỉ xuất phát từ tình nghĩa “anh em” của A U với cậu, mà còn liên quan đến bí mật thân thế của cậu. Tiểu Hoàng tử chôn trong ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên là chìa khóa mở ra địa cung Càn Lăng; còn Tần Bắc Dương chính là chìa khóa mở ra quan tài của tiểu Hoàng tử. “Cáo từ!” Tần Bắc Dương kéo Hikari ra một đầu khác của cống thoát nước, chạy như điên, tiện thể lấy luôn Đường đao từ tay thích khách Triều Tiên. Nhìn bóng dáng thiếu niên trẻ tuổi và cô bé đi xa dần, Lão Cha nhỏ giọng nói, “Chủ nhân, bọn họ sẽ bị lạc ở ngã ba đường” “Tôi hiểu Tần Bắc Dương – anh ấy sẽ không đi ngã ba. Chỉ cần xác định được, anh ấy sẽ đi thẳng tắp, đi thẳng vào bóng tối, không đụng vào tường sẽ không quay đầu” A U đã từng sống chung với Tần Bắc Dương, chưa được mấy ngày nhưng cô còn hiểu cậu hơn chính mình, “Mà người như thế, chắc chắn có thể ra khỏi cống thoát nước này”