← Quay lại trang sách

Chương 20 Cứu Hikari

Theo lời của Victor Hugo thì: Cống thoát nước là lương tâm của thành phốParis, cống thoát nước. “Oni-chan!” Hikari lại nâng Tần Bắc Dương yếu ớt lên. Khi họ ngồi trong cống nước thở dốc, ngọn đèn dầu soi sáng gương mắt bé gái. Cậu hỏi lại, “Em có bị thương không? Họ có làm gì em không?” “Em không sao! Anh, anh bị ốm nặng à?” “Anh chưa ăn cả ngày nay, đói quá nên thế” Tần Bắc Dương vẫn ôm cô bé, Hikari lại đưa tay sờ trán cậu, “Ôi nóng thế này!” “Đừng chạm vào anh!” Cậu lại đứng lên, đeo Đường đao sau lưng, dẫn Hikari về phía trước. Lúc này, bọn họ đã đến chỗ trũng nhất, phía trên có tiếng nước chảy ầm ĩ. Tần Bắc Dương đoán rằng họ đang đi qua sông Seine. Có rất nhiều ngã ba, nhưng cậu cứ đi thẳng, chỉ đi lối đi to rộng nhất. Chỉ đi lạc đường một ngày trong cống thoát nước chằng chịt mạng nhện này, họ sẽ đi vào con đường chết. Hikari đi vài bước lại ngã, dù sao cô bé còn nhỏ, lại hết sức. Tần Bắc Dương cõng cô bé lên, dù giờ cậu cũng rất mệt, thở không ra hơi. “Anh, lần này em không phải giả đâu. Mọi người vừa nói gì thế?” Hikari đương nhiên không hiểu đoạn đối thoại bằng tiếng Trung của Tần Bắc Dương và A U. “Điều duy nhất em cần biết là giờ Paris rất nguy hiểm, tốt nhất em và cha nên quay về Nhật Bản thôi” “Chỉ cần anh ở đây, em cũng sẽ ở đây. Anh, em nằm mơ cũng không nghĩ sẽ được gặp lại anh” Hơi thở của Hikari phả vào tai Tần Bắc Dương, “Em rất sợ, sợ sẽ không gặp lại anh. Khi ở Tokyo, ngày nào em cũng khóc nên cha mới dẫn em đi Paris, để em xem cuộc sống của người châu Âu, ngày nào cũng pha trà cho Điện hạ Saionji để em tạm thời quên đi phiền muộn” Tần Bắc Dương chạm vào mũi cô, nhớ lại lần đầu gặp Hikari cũng là lúc cõng cô bé thế này, đạp tuyết trên núi Arashi. Hiện giờ cậu lại cõng cô bé trong cống thoát nước Paris, tựa như chẳng có điểm kết thúc, đi đến khi hai người chết đói mới thôi. Hikari hỏi thăm Cửu Sắc, Tần Bắc Dương trả lời, “Nó bị bệnh” Không hiểu họ đã đi bao lâu, trời đã sáng chưa? Địa thế cao dần lên, cũng xa dần khu đô thị của Paris. Cậu vẫn không thay đổi phương hướng, cứ đi thẳng đường lớn. Hikari đã ngủ trên lưng cậu, hoàn toàn yên tâm không hề phòng bị. Bỗng nhiên, ánh sáng xuất hiện trước mặt, chiếu vào Hikari đang ngủ trên vai cậu. Cậu vừa định xông lên thì thấy ánh đèn di động. Hóa ra đó là đèn bão trên tay một người nào đó. Cậu rút Đường đao sau lưng, từ từ lại gần. Cậu thấy một người đàn ông cao lớn, trùm áo choàng đen toàn thân, đầu quấn vải trắng dày còn râu che kín mặt. Râu quái nón đen, đôi mắt chim ưng, mũi cao mảnh, đôi môi mỏng… Hình như người Ả Rập vùng Trung Đông? Trong ngày Hội nghị ở Paris, tất cả chính khách trên thế giới đều có mặt, với đủ các chủng tộc. Tay áo người Ả Rập giấu một thanh Scimitar, lộ ra mũi dao trắng còn vệt máu dưới ánh đèn. Hắn ta nhìn chằm chằm Tần Bắc Dương và Hikari như chim ưng rình mồi. Hikari tỉnh giấc, dụi mắt hỏi, “Oni-chan, đó là ai thế? Cứ như bọn cướp trong “Ngàn lẻ một đêm” vậy?” “Là thích khách” Thích khách khắp thiên hạ đều có một điểm chung – ấy là ánh mắt. Ánh mắt sắc như dao, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bạn cũng có thể khiến mặt bạn chảy máu. Tần Bắc Dương đột nhiên hiểu ra: thích khách Ả Rập này vừa mới thực hiện nhiệm vụ giết người, định trốn khỏi hiện trường qua đường cống thoát nước ở Paris. Người này có thân thủ cao, e rằng bên trong bộ áo choàng vẫn còn vũ khí khác. Tần Bắc Dương còn đang cõng Hikari, không thể thả xuống, sức khỏe cũng suy yếu, không còn sức chiến đấu. Cửu Sắc không ở đây. Nếu hai người bọn họ giao chiến, Tần Bắc Dương và Hikari chắc chắn phải chết. Dù vậy, Tần Bắc Dương vẫn giơ Đường đao, ra vẻ liều mạng sống chết. Cậu không hiểu tiếng Ả Rập, đối phương không hiểu tiếng Trung, nhưng sự phẫn nộ và tuyệt vọng là ngôn ngữ chung cho toàn nhân loại. Bỗng nhiên, đối phương lùi sang nhường đường, có lẽ không muốn lưỡng bại câu thương, dù cả hai đã thấy mặt đối phương. Tần Bắc Dương cẩn thận cõng Hikari đi qua. Khi bước qua thích khách, cô bé Nhật Bản lại hỏi, “Anh, anh có thể dùng tiếng Anh hỏi hắn là ai không? Em muốn biết” Thật ra Tần Bắc Dương cũng muốn biết. Cậu dừng lại, thật ngại mở miệng nói tiếng Anh. Cậu học tiếng Anh ở Nhật, mà nói thế chỉ người Nhật mới hiểu. Cậu lấy Đường đao khắc chữ tiếng Anh lên vách tường cống thoát nước “Who are you?” Người Ả Rập có vẻ hiểu, cũng lấy thanh Schimitar ra khắc vài chữ: “Assassins” Hoàn toàn không hiểu là gì? Có lẽ là tên đối phương? Thích khách Ả Rập vội vã rời đi, không vào sâu trong cống thoát nước Paris. Tần Bắc Dương tiếp tục cõng Hikari đi, sắp quỵ ngã vì mệt mỏi thì ngẩng đầu lên thấy ngay cửa ra cống thoát nước. Cậu phấn khởi lao ra khỏi miệng cống bị cỏ dại rậm rạp che khuất, nhìn ánh mặt trời của Versailles. Hikari mở mắt, vỗ vai cậu, “Anh ơi! Chúng ta còn sống!” Cung điện Versailles gần trong gang tấc. Trời sáng từ lâu, Tần Bắc Dương tránh lính tuần, đến ngoài trụ sở đoàn đại biểu Nhật Bản, chỉ vào cờ Mặt Trời trên đỉnh khách sạn nói, “Hikari, em về đi, tìm cha em!” Hikari vừa ra ngoài mấy bước thì quay lại ôm cậu, “Anh, em không muốn về, em muốn theo anh” Tần Bắc Dương thầm nghĩ, theo anh đi đâu? Đi tháp canh nhà thờ Đức Bà Paris sao? Cậu quyết tâm từ chối Hikari, lẳng lặng rời đi, biến mất không dấu tích. Cảnh sát phát hiện ra Hikari ở cổng khách sạn. Một đêm trôi qua, tất cả mọi người đều nghĩ cô bé chắc chắn đã chết. Thích khách Triều Tiên đòi một mạng đổi một mạng. Hầu tước Saga ôm hôn con gái. Viên ngọc quý của ông, mất rồi lại về. Nhưng con bé bị giam ở đâu, ngoại hình thích khách thế nào – Hikari hoàn toàn không biết. Tần Bắc Dương tập tễnh đi đến chỗ đoàn đại biểu Trung Quốc. Cậu trốn trong bụi cây, thấy Âu Dương Anna. Cô mặc quần trắng, đội mũ rộng vành, đang khoác tay Công sứ Cố Duy Quân đi tản bộ, cùng cười đùa bằng tiếng Anh. Người đàn ông kia đẹp trai, cao quý, học sâu hiểu rộng, học Tiến sỹ ở Mỹ, là người trong mộng của vô số cô gái. Tần Bắc Dương thì sao? Một thợ thủ công còn chưa tốt nghiệp cấp ba, là tội phạm truy nã đặc biệt, còn sắp chết. Hay đi tìm Cửu Sắc vậy! Cậu rời khỏi khách sạn, vừa hay có một chiếc xe ngựa đi qua, trên xe có gương mặt quen thuộc. Hóa ra là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, quý công tử từng đấu vật với cậu. Cậu ta nhiệt tình đỡ cậu lên xe ngựa, hỏi cậu đi đâu? Tần Bắc Dương ho khan, thều thào đáp, “Nhà thờ Đức Bà Paris!”