Chương 21 Thức ăn độc tuyệt mệnh
“Tôi lại nhìn thấy một con thú từ dưới biển lên, nó có bảy đầu mười sừng, trên mười cái sừng đeo mười chiếc vương miện, trên bảy cái đầu có những danh hiệu phạm thượng”“Con thú mà tôi trông thấy giống như con báo, nhưng chân lại như chân gấu, miệng như miệng sư tử; con rồng ban cho nó quyền năng, ngôi vị và uy quyền lớn” “Trong bảy cái đầu đó, có một cái đầu dường như đã bị tử thương, nhưng rồi vết thương chí tử đó đã được chữa lành. Người trên trái đất đều cảm thấy kì lạ nên đã đi theo con thú ấy” “Họ thờ con rồng vì nó đã ban uy quyền cho con thú; họ cũng thờ con thú vì rằng ai có thể sánh được với con thú này? Ai có thể chiến đấu với nó?” Một tháng sau, trong ánh nắng ban mai tại Versailles. Nguyên soái Henri Philippe Pétain dùng tiếng Latinh đọc to chương 13 của “Sách Khải Huyền”. Sau vụ nổ, khắp nơi trong sân bay đều là cảnh hoang tàn. Đường bay không còn sử dụng được nữa, công xưởng cũng hư hỏng. Nhưng dưới lệnh của Bộ trưởng Lục quân, các công binh đã nhanh chóng dựng lên một công xưởng đơn sơ, vận chuyển máy móc và máy tiện kim loại tiên tiến nhất trái đất đến, làm việc cả ngày lẫn đêm và lại phun ra từng làn khói đen cuồn cuộn. Cửa sắt từ từ kéo ra, tiếng vang ầm ầm tựa như tiếng dạ dày của con thú lớn co bóp sau khi vừa ăn xong… Phần đầu bị bỏng của Tiến sỹ Karl Hofertein vẫn được quấn băng, ông ta đang ngồi xổm trong một cái lô cốt, quan sát qua lỗ quan sát. Một con quái vật nào đó lớn vô cùng đang kéo lê cái bóng có hình dáng kì lạ dưới mặt trời. “Hỡi Thượng đế, xin hãy để con xuống địa ngục! Con đã tạo ra đồng minh của Satan” Nguyên soái Pétain nói vậy, vị anh hùng lớn tuổi đã từng trải qua máy xay thịt Versailles và trận chiến xe tăng sông Somme há mồm trợn mắt nhìn con quái vật đang đối diện với lỗ quan sát. Sau lưng ông còn có một đám quan chức và kĩ sư Bộ Lục quân. Vì sự cố lần trước, họ buộc phải ẩn nấp trong lô cốt để tránh việc thú trấn mộ lại mất kiểm soát một lần nữa. Con quái vật có bảy cái cổ, bên trên mọc bảy đầu thú khác nhau. Nó còn có mười sừng, trên mỗi cái sừng đeo một chiếc vương miện cổ xưa, trên bảy cái đầu thú mỗi cái đều khắc những kí hiệu không thể đọc được. Nó là Leviathan, là thần Pan, là quái vật đầu bò Minos, nó là tổng hợp của tất cả những con quái vật. Nó có bốn cái chân thú to như chân hổ báo giúp chạy nhanh như bay, súng nòng xoay mở ra từ bảy cái đầu thú, đồng thời bắn về bảy chiếc bia. Tất cả đều trúng vào vòng mười, bia bị bắn nát, gần như có thể phá hủy cả những tấm thép chống đạn bình thường. Thần Pan là vị thần của sự hoang dã, người chăn cừu và các đàn gia súc, có một nửa thân dưới trong hình dạng của loài dê và có cặp sừng dê. Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu. Một tháng trước, nó được vận chuyển đường dài từ Siberia đến Paris, lúc đó nó vẫn còn là một đống sắt vụn bị trọng thương. Lúc này nó đã có bộ dạng mới long trời lở đất. Sau lưng thú trấn mộ có thêm một bộ phận nhô ra, hàn với tấm thép chống đạn như một bệ pháo, ở giữa có một lỗ quan sát hẹp. “Đây là chiếc xe tăng bốn chân”. Tiến sỹ Karl Hofertein giới thiệu với Nguyên soái, “Xe tăng thường bị kẹt trong chiến hào và những vùng đồi núi, rất khó để chuyển động cơ thể một cách linh hoạt. Còn con thú trấn mộ này có thể vượt qua bất cứ chướng ngại nào, đồng thời bắn về bảy hướng, hoàn toàn không có góc chết…” “Nếu ở Verdun, chúng ta có vũ khí thế này thì người Đức đã sớm bị đánh bại rồi, đại chiến thế giới cũng không cần đánh đến bốn năm, hơn triệu người Pháp cũng sẽ may mắn sống sót” Đại chiến bốn năm đã sớm hủy diệt truyền thống quý tộc của châu Âu, tinh thần kị sĩ từ thời Trung Cổ đến nay, mã tấu xung phong của Napoleon, tất cả đều hóa thành tro bụi trước súng máy và chiến tranh chiến hào. Đây là trận chiến có số lượng người tử vong nhiều nhất trong lịch sử nhân loại từ trước đến nay. Binh lính của hai bên thắng thua đều chỉ là một dấu chấm nhỏ nhoi trong trò chơi giết người mà thôi. Chiến tranh không còn là một môn nghệ thuật mà là một bộ dây chuyền sản xuất giết người… Nguyên soái ra dấu chữ thập trước ngực nói: “Tiến sỹ, hiện giờ ai đang điều khiển con thú lớn này?” “Ông ta tên là Tần, là một người thợ thủ công Trung Quốc rất thông minh, cũng là người cùng tôi đào con thú trấn mộ này từ trong ngôi mộ một nghìn hai trăm năm trước ra” Ông ấy tên là Tần. Bên trong cơ thể của thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, Tần Hải Quan co quắp trong chiếc mai rùa chật chội, tựa như một cỗ quan tài di động vậy. Tứ phía đều là những tấm thép mới được hàn nối, dưới chân là động cơ đốt trong dầu ma-dút nóng bỏng, bên tai tràn ngập tiếng ồn của máy móc. Trước mặt có hai cần điều khiển giúp điều khiển thú trấn mộ di chuyển tiến lùi trái phải và bật nhảy. Các phản ứng chống trả như nổ súng bắn vv… không cần người thao tác mà hoàn toàn dựa vào hệ thống cảm quan của thú trấn mộ. Nhưng nếu có người ở bên trong thú trấn mộ để thực hiện “người thú hợp thể” thì hiển nhiên càng thuận lợi hơn. Đối với Tiến sỹ Karl Hofertein mà nói, đây lại là một bước tiến lớn. Một tháng trước, Anna và Tiền Khoa ngồi trên máy bay của Caproni lao từ trên trời xuống, cứu Tần Bắc Dương, Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh đi mất, chỉ để lại thi thể của Wolf. Tần Hải Quan tự nguyện ở lại cũng chỉ vì một mục đích: khôi phục lại thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu. Con thú trấn mộ đến từ ngôi mộ lớn của triều Đường này tuy rằng hình dáng xấu xí quái dị chính là bản thân của cái ác, nhưng nó cũng đã ở cạnh ông một năm rưỡi. Ông đã hai lần tự tay sửa lại nó, cho nó sinh mệnh mới, mặc dù nó giết người như ngóe nhưng cũng biết đền ơn, đã coi lão Tần như cha mẹ tái sinh. Đã bao đêm Tần Hải Quan đều cảm thấy con thú Thập Giác Thất Đầu đang gọi mình bằng thứ sóng âm mà màng nhĩ của loài người khó nhận biết được, thứ sóng âm ấy trực tiếp thâm nhập vào xương sọ, nói với ông: “Cha! Cha!”. Lão Tần xa cách con trai đã lâu, nay lại chợt nảy sinh ra thứ tình cảm cha con với con thú lớn này. Tần Bắc Dương là con trưởng của ông, con thú Thập Giác Thất Đầu này chính là cậu con trai út. Từ một góc độ nào đó, lão Tần đã thay thế An Lộc Sơn, trở thành chủ nhân mới của thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu. Những ngày tháng ở Siberia cũng có người từng vọng tưởng khống chế được con thú lớn này nhưng lại khiến tính hủy diệt của nó trỗi dậy. Không biết có bao nhiêu người chỉ vì lòng hiếu kì mà bị con thú Thập Giác Thất Đầu xé thành từng mảnh. Tần Hải Quan nhắc đi nhắc lại những người khác, bao gồm cả Thượng tướng Hải quân Aleksandr Kolchak: Tuyệt đối không được để nó thoát ra khỏi chuồng, bằng không nó sẽ tiêu diệt tất cả người Nga. Nó sẽ đem theo linh hồn tàn bạo của An Lộc Sơn để gây ra những sự phá hoại không thể tưởng tượng nổi với thế giới văn minh, hàng nghìn hàng vạn người sẽ bị nó giết chết, và rất nhiều kẻ ác sẽ trở thành tay sai của nó. Cái ác của con thú Thập Giác Thất Đầu chính là nỗi hận với toàn nhân loại, là lòng oán hận với tất cả những thứ tốt đẹp, là mối thù của bóng tối với ánh sáng, của hư không với sự tồn tại. Nó không phải là hóa thân của cái ác, cũng không đại diện cho cái ác, nó chính là cái ác. Nhưng Tần Hải Quan cũng không phải là cái xác không hồn, ông còn có dự tính khác. Ông muốn nhân cơ hội này cải tạo xong thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu rồi phá hủy sân bay, giết chết Tiến sỹ Karl Hofertein – người này đã tẩu hỏa nhập ma, nếu có nhiều thú trấn mộ nữa rơi vào tay bọn họ thì sẽ có tai họa lớn hơn xảy ra. Sau đó ông sẽ mang con thú Thập Giác Thất Đầu chạy trốn, không cần biết nó có thể đi đến nơi đâu. Tốt nhất là tới từ đâu thì về lại nơi ấy, vượt qua núi qua biển về Trung Quốc, về lại bên dưới cổ mộ. Trước mặt Karl Hofertein, Tần Hải Quan cố tình tỏ ra ngây ngô điên khùng, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng quan tâm đến thú trấn mộ, vậy mới nhận được sự tín nhiệm của người Pháp. Cho dù là cải tạo hay điều khiển thú trấn mộ, Karl Hofertein cũng đều không thể thiếu lão Tần. Ai cũng có thể chết, duy chỉ có Tần Hải Quan là không được. Còn một nguyên tắc điều khiển nữa: tất cả thú trấn mộ đều chỉ nhận chỉ thị tiếng Hán, tốt nhất là tiếng Hán cổ. Giống như chó của người Anh chỉ hiểu tiếng Anh, chó của người Đức chỉ hiểu tiếng Đức vậy. Toàn bộ thú trấn mộ đều được khai quật trong cổ mộ Trung Quốc, chúng không có khả năng ngoại ngữ nào khác, cho dù có cũng sẽ là một loại ngôn ngữ cổ nào đó, ví dụ Thiên Sứ Bốn Cánh có thể hiểu tiếng Syria cổ. Nếu người nước ngoài không thông thạo tiếng Hán thì không thể điều khiển thú trấn mộ một cách chính xác được. Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu đã phá hủy vô số bia và công trình kiến trúc, vượt qua mấy tầng chướng ngại ngay trước mặt Nguyên soái Pétain. Đột nhiên, Tần Hải Quan cảm thấy tiếng động cơ không ổn, động lực của thú trấn mộ rõ ràng không đủ, hành động ngày càng chậm chạp, súng máy cũng không thể bắn được nữa. Lão Tần không hề bất ngờ, thiên tính của thú trấn mộ thuộc âm, nếu chưa qua cải tạo cơ giới hóa mà hoàn toàn dựa vào động lực của linh thạch cổ thì nó chỉ có thể hoạt động dưới lòng đất hoặc trong bóng đêm, dưới ánh mặt trời nó sẽ chỉ là một đống sắt vụn. Cho dù là thú Thập Giác Thất Đầu hay Thiên Sứ Bốn Cánh, dưới ánh sáng ban ngày chúng đều phải dựa vào động lực cơ giới hóa sau cải tạo. Duy chỉ có Cửu Sắc khi hóa thân thành chú chó lớn là một ngoại lệ, bởi vì nó là thể sinh mệnh đích thực, nhưng dù vậy nó cũng không thể biến lại thành thú trấn mộ ấu kỳ lân dưới ánh mặt trời. Tần Hải Quan đang định quay về bổ sung nhiên liệu, con thú trấn mộ lại khăng khăng tập tễnh tiến về phía trước. Ông vốn có thể cưỡng chế con thú Thập Giác Thất Đầu chuyển hướng, nhưng lại lo sợ liệu nó có đột nhiên mất kiểm soát không, vậy nên chỉ có thể tạm thời để nó tự do hành động. Trong lô cốt truyền đến tiếng loa đinh tai nhức óc, qua lỗ quan sát Karl Hofertein dùng thứ tiếng Hán đơn giản hét lên: “Tần! Lập tức trở lại công xưởng! Lập tức trở lại công xưởng!” Nhưng Tần Hải Quan đã không thể nào ngăn chặn con thú Thập Giác Thất Đầu, con thú trấn mộ này đã dùng nhiên liệu cuối cùng trong bình nhiên liệu để chạy như điên về bãi rác cuối sân bay. Tiến sỹ Karl Hofertein lộ vẻ thê lương, Nguyên soái Pétain cũng tỏ ra không vui: “Phải ngăn cản nó, không thể để người Pháp rơi thêm một giọt máu nào vì thú trấn mộ nữa” Trong nháy mắt, toàn bộ sân bay kéo còi báo động, các binh sĩ vũ trang đầyđủ, đại bác nhắm thẳng vào con thú trấn mộ đang chạy, muốn bắn cho con thú Thập Giác Thất Đầu lẫn Tần Hải Quan thành từng mảnh. Tần Hải Quan cũng mồ hôi đầm đìa, cho dù dùng cần điều khiển hay ngôn ngữ, thậm chí cả cảm ứng tâm linh cũng đều không thể khiến con thú lớn dừng lại. Ngay khi Nguyên soái Pétain hạ lệnh khai hỏa, Karl Hofertein lại cầu khẩn nói: “Xin hãy cho tôi thêm mười giây nữa” Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu đã dừng lại ở bãi rác. Bảy cái đầu của nó cắm sâu vào trong đống rác bẩn thỉu hôi thối, ăn ngấu nghiến. Nó đang ăn rác… Không phải là thứ rác bình thường mà là rác hóa học do công xưởng thải ra, có chứa lượng lớn độc tố kim loại nặng. Mức độ nhẹ nhất là bình ắc quy, nặng nhất là chất xyanua còn lưu lại khi chiết xuất kim loại hiếm, nếu đổ tất cả xuống sông Seine thì một nửa dân cư của Paris sẽ bị đầu độc chết. Đối với thú trấn mộ, những thứ thức ăn độc hại gây chết người này lại là cao lương mỹ vị, thậm chí còn là linh đơn diệu dược. Tựa như kẻ tham ăn rơi vào giữa bữa tiệc lớn của nước Pháp, con thú Thập Giác Thất Đầu ăn ngon lành, chỉ chuyên chọn những chất thải hóa học có độc tính mạnh nhất để tiêu diệt gọn gàng. Ẩn mình bên trong cơ thể thú trấn mộ, Tần Hải Quan nổi hết da gà, ông cảm nhận được rõ ràng con thú Thập Giác Thất Đầu đang được những vật chất độc hại lấp đầy – giống như người khi còn sống bị bơm thủy ngân vào, biến thành thi thể nghìn năm không thối rữa vậy. Không rõ là thực sự bị ảnh hưởng của chất độc hay là do tác dụng tâm lý nào đó, lão Tần bắt đầu thấy đầu đau như sắp vỡ ra, hai lá phổi cũng nóng như thiêu như đốt. Trong lô cốt, Nguyên soái Pétain và Tiến sỹ Karl Hofertein cũng ngẩn người ra. Ăn xong đống rác có độc, thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu khỏe mạnh hoạt bát trở lại, tinh thần phấn chấn xoay người quay về. Tần Hải Quan lại một lần nữa khống chế được con thú lớn quay mặt về hướng lỗ quan sát của lô cốt nơi Nguyên soái Pétain đang đứng rồi làm động tác quỳ một chân của dòng dõi quý tộc trong cung đình châu Âu. Nó giống như một hoàng tử, chỉ là mang trên mình gương mặt của ác quỷ. Nguyên soái Pétain bắt đầu vỗ tay, tiếp theo là Tiến sỹ Karl Hofertein, sau đó là tất cả quan chức của bộ Lục quân. Tiến sỹ vui mừng nói lời cổ vũ các kĩ sư: “Thể cơ khí của linh hồn đã có phát hiện trọng đại, thú trấn mộ được cải tạo cơ giới hóa có thể bổ sung năng lượng thông qua việc ăn chất thải hóa học độc hại”. Đột nhiên, chuông điện thoại trong lô cốt vang lên, thư kí chuyển điện thoại cho Nguyên soái Pétain, nói là Thủ tướng Clemenceau gọi đến. Vị Nguyên soái già chau mày, trong điện thoại vang lên tiếng gầm của “Con hổ” (1): “Nguyên soái thân mến, nghe nói các ngài vẫn đang cải tạo con quái vật đến từ Trung Quốc ấy?” “Ngài Thủ tướng, tôi xin được báo cáo lại với ngài, buổi thí nghiệm hôm nay vô cùng thành công, thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu – mong Thượng Đế tha thứ cho chúng ta, đã được cải tạo thành một vũ khí rất mạnh” “Mấy tuần trước, tôi và Tổng thống Wilson, Thủ tướng Lloyd George đã tận mắt chứng kiến Thiên Sứ gì đó giết chết bao nhiêu phi công của chúng ta trên bầu trời Paris, cũng khiến cho dân chúng Paris phải chịu tổn thất nghiêm trọng, chúng đều là những ác quỷ tàn bạo, đi ngược lại với tín ngưỡng cơ bản nhất của tín đồ Cơ đốc, chúng đáng phải chịu sự nguyền rủa vĩnh hằng chứ không phải được đám quân nhân các ngài tôn lên làm thượng khách” “Ngài Thủ tướng, trận chiến sau của chúng ta với Đức sẽ không có đất dung thân cho tín ngưỡng nữa” “Đủ rồi, các ngài đang gây thêm bao nhiêu phiền toái cho tôi. Hôm nay, công sứ Cố Duy Quân của đoàn đại biểu Trung Quốc đã gặp tôi, ông ta là nhà ngoại giao nổi tiếng của Hội nghị Hòa bình Paris. Ông ta đưa ra kháng nghị mãnh liệt, lấy ra rất nhiều bức hình, bao gồm cả ghi chép hiện trường khảo cổ, chứng minh rằng con quái vật mà các ngài đang cải tạo là một món đồ cổ vô cùng quý, có giá trị ngang với Venus của đảo Milos” “Ngài đã đồng ý với ông ta sẽ mang trả lại thú trấn mộ cho Trung Quốc sao? Chúng ta không có nghĩa vụ đó. Nếu không, chúng ta sẽ còn phải xin lỗi về việc đánh chiếm Bắc Kinh, thiêu hủy Viên Minh Viên sáu mươi năm trước. Lẽ nào những món đồ cổ Trung Quốc ở trong các bảo tàng châu Âu còn phải trả lại cho bọn họ sao?” “Đúng, chúng ta không có nghĩa vụ phải trả lại đồ cổ. Nhưng ngài phải cân nhắc đến sự phức tạp của chính trị. Chúng ta đem quyền lợi của Đức ở Sơn Đông chuyển nhượng lại cho Nhật Bản, người Trung Quốc uy hiếp từ chối kí tên trên Hiệp ước Versailles – tôi không hy vọng sẽ xảy ra tình trạng này, đối với Đức, trên chiếc ghế thẩm phán không thể thiếu Trung Quốc. Vì vậy, chúng ta còn phải dỗ dành người Trung Quốc, bắt buộc phải có một sự nhượng bộ nhất định để thể hiện tình hữu nghị của nước Pháp với bốn trăm triệu người Trung Quốc” “Thôi được rồi, ngài Thủ tướng, tôi tôn trọng quyết định của ngài” “Tôi đã đồng ý với người Trung Quốc tạm thời sẽ bảo quản con quái vật của các ngài ở Viện bảo tàng Louvre. Còn về việc có trả lại cho Trung Quốc hay không, đợi sau Hội nghị Hòa bình Paris rồi tiếp tục thảo luận” “Tôi hiểu rồi, ngài muốn trì hoãn đến sau khi người Trung Quốc kí tên lên Hiệp ước Versailles rồi mới từ chối yêu cầu của bọn họ” Ở đầu dây bên kia, Thủ tướng Clemenceau gật gù đắc ý: “Đây chính là chính trị” “Vì Hiệp ước Versailles, tôi sẽ lập tức chấp hành mệnh lệnh của ngài” Nguyên soái cúp điện thoại, tự nhủ trong lòng: Thứ chính trị bẩn thỉu! Đang ở trong cơ thể thú trấn mộ, Tần Hải Quan nhận được mệnh lệnh qua chiếc loa lớn, nói Nguyên soái Pétain muốn đích thân gặp ông. Lão Tần tắt năng lượng của con thú Thập Giác Thất Đầu. Ông bò ra khỏi khoang bọc thép giống như người ngồi xe tăng rồi đi vào trong lô cốt. Nguyên soái Pétain nhìn người thợ thủ công Trung Quốc già với mái tóc bạc trắng, lại nhìn chằm chằm Tiến sỹ Karl Hofertein tóc tai rối bời như cỏ dại, lắc đầu nói: “Các người không hiểu thứ gì là chính trị, vì lợi ích lâu dài của Pháp, thỏa hiệp ở một mức độ nhất định nào đó là điều cần thiết” Tần Hải Quan không hiểu, Tiến sỹ thì đã cực kì hoảng sợ, lại nhìn ra ngoài lỗ quan sát – thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu đang đứng đợi lệnh tại chỗ, nó đã bị ngắt hệ thống động lực, được cần cẩu đặt vào trong một chiếc hòm gỗ lớn, vận chuyển lên một chiếc xe tải sàn phẳng lái ra đến cửa sân bay, tiến về phía Viện bảo tàng Louvre. Lúc này lão Tần mới nhận ra mình đã bị lừa, ông vừa định ra sức xông ra khỏi lô cốt thì đã bị người Pháp khống chế đè ngã xuống đất… ______ Chú thích: (1) Le Tigre (Con hổ) là biệt danh của Georges Benjamin Clemenceau – Thủ tướng Pháp trong khoảng thời gian 1906-1909 và 1917-1920.