Chương 22 Cung Louvre
Cung LouvreNăm 1204, tòa cung điện vĩ đại này được Philippe Auguste II xây dựng nên. Vua Mặt trời Louis XIV lên ngôi tại nơi đây, thi công sân viện hình vuông, thu gom tất cả tác phẩm nghệ thuật châu Âu. Cách mạng Pháp, ở sân cung điện Louvre xây dựng đoạn đầu đài đầu tiên, trở thành viện bảo tàng của công chúng, đến nay đã hưởng vinh quang vô tận 700 năm. Tần Bắc Dương đến cửa cung Louvre. Một tháng trước, chính tại nơi đây cậu đã chế ngự được thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, tách khỏi Âu Dương Anna, đi theo tiến sỹ Karl Hofer đến sân bay Versailles. Để tránh bị nhận ra, cậu dính râu, đội mũ dạ, trộm bộ âu phục cũ ở hàng giặt quần áo, dường như mới một đêm đã già chục tuổi. Cậu nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La dẫn đầu xuống xe, lịch sự dìu một cô gái. Dù cho trước mặt tấp nập du khách, Âu Dương Anna vẫn nhìn thấy ngay Tần Bắc Dương. Thiếu nữ mười chín tuổi cầm váy chạy vội, hai người đứng ôm nhau trong bóng tối hành lang. Tiểu Quận vương đi tới sau lưng họ, nhún vai giống người nước ngoài, giọng điệu hâm mộ: “Tôi không làm bóng đèn cho hai người đâu.” Dứt lời xoay người đi, bước tới bờ sông Seine ngập nắng, tán tỉnh bắt chuyện với em gái Pháp. Tần Bắc Dương đã ẩn cư trong tòa tháp Nhà thờ Đức Bà Paris một tháng. Mỗi đêm có hàng chục yêu tinh tiểu quái thú bằng đá và hai con thú trấn mộ làm bạn với cậu. Lòng Tần Bắc Dương nóng như lửa đốt, dùng đủ cách tu bổ vết thương của Cửu Sắc, tìm nhôm, gang, thậm chí inox, nhưng chỉ có thể làm nó ngừng chảy “máu”. Cửu Sắc đang lạnh lẽo từ từ, nó thật sự sẽ “chết” ư? Hôm đó, phái đoàn Trung Hoa nhận được thông báo từ chính phủ Pháp, theo mệnh lệnh của thủ tướng Georges Clemenceau, thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu được đưa vào nhà bảo tàng trong cung Louvre. Cố Duy Quân phái Âu Dương Anna đại diện chính phủ Trung Hoa đến cung Louvre, cho dù không thể mang Thập Giác Thất Đầu về, ít nhất cần xác nhận thân phận, xác nhận thứ đó chính là thú trấn mộ, mà không phải hàng nhái râu ông nọ cắm cằm bà kia. Vừa khéo cung Louvre và Nhà thờ Đức Bà Paris gần nhau, Anna và Tần Bắc Dương bèn hẹn gặp gỡ. “Anh không sao chứ?” “Anna, anh rất ổn.” Thực ra, Tần Bắc Dương đã rất yếu, chỉ là cố giả bộ khỏe mạnh mà thôi. Hai người tay nắm tay vào cung Louvre, giống một đôi vợ chồng mới cưới. Bước qua từng hàng cầu thang, từng cánh cửa, góc rẽ, giống như mở từng trang lịch sử, vài bức tranh sơn dầu, vài pho tượng… Bọn họ nhìn thấy văn vật Ai Cập cổ đại, từ xác ướp đến điêu khắc trong miếu thần. Kế tiếp là “Bộ luật Hammurabi”, bộ luật với chữ tượng hình được khắc vào cột đá. Tiếp đến là nghệ thuật Hy Lạp cổ và Rome, tượng thần Vệ Nữ, để hở nửa thân trần với bộ ngực, quần áo rơi xuống, cánh tay không hoàn chỉnh. Tần Bắc Dương liếc nhìn Anna, xấu hổ đỏ mặt. Âu Dương Anna đấm vào ngực cậu: “Phi lễ chớ nhìn!” Tiếp đó là tượng nữ thần chiến thắng, dường như từ trên trời giáng xuống đầu con thuyền trên biển Aegean, tay áo tung bay, hoa văn rõ ràng. Pho tượng này không có đầu, cũng không có cánh tay, sau lưng lại có đôi cánh vững vàng – Tần Bắc Dương vô thức liên tưởng tới thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Tiến vào hành lang văn hóa phục hưng, nhìn thấy linh hồn cung Louvre, “Mona Lisa” của Da Vinci. Hồi đi học ở Thượng Hải, Âu Dương Anna từng nghe nói bức họa kiệt tác có một không hai này, nhìn thấy bút tích thực mới phát hiện chỉ nhỏ như vậy, cao chừng 70cm, người phụ nữ dường như trốn trong khung tranh sơn dầu nhìn cô. Mona Lisa là ai? Vị phu nhân Italia trang nhã nào đó? Thị nữ như cô bé Lọ Lem hèn mọn? Hay là người đàn ông nào đó mà họa sỹ yêu thương? Anna khẩn cầu Thượng Đế tha thứ. Người phụ nữ trong bức tranh ngồi ngay ngắn điềm tĩnh, tia sáng vàng chiếu lên da, như được bôi một lớp dầu, dường như ngắm lâu thêm một cái đều tương đương khinh nhờn… “Anh nghĩ đến những người phụ nữ trong bích họa triều Đường.” Tần Bắc Dương ghé sát vào tai Anna, “Ánh mắt họ giống nhau”. Âu Dương Anna xoay người lườm cậu, trừng đôi mắt lưu ly: “Giống em không?” Dứt lời, cô bật cười khanh khách, nắm tay cậu xuyên qua hành lang văn hóa phục hưng Italia, ngắm nhìn những tác phẩm “Virgin of the Rocks” của Da Vinci, “Madonna del Prato” của Rafael, “Dying Slave” của Michelangelo… Cuối cùng, hai người họ đi tới cửa nhà kho cung Louvre, bị hai bảo vệ chặn lại, Anna đưa ra công văn sứ quán Trung ở Pháp, thỉnh cầu gặp mặt đại Hán học giả Paul Pelliot. Đi vào nhà kho, đại Hán học giả người Pháp vừa nhìn thấy Anna liền định ôm nồng thắm, nhưng bị cô ngượng ngùng tránh thoát. Một tháng trước, Paul Pelliot mới hết nhiệm kỳ tùy viên quân sự ở sứ quán Pháp ở Trung, trở về nước, từ chức sĩ quan lục quân, trúng cử Viện sĩ Học viện Viễn Đông (nơi chuyên nghiên cứu Đông Á, Nam Á, Đông Nam Á ở nước Pháp). Thiếu nữ người Trung trẻ trung xinh đẹp lại rành tiếng Pháp, sao ông ta có thể không ân cần đối đãi? Anna có thể làm thực tập sinh phiên dịch trong bộ Ngoại giao cũng nhờ công Paul Pelliot viết thư đề cử. Tần Bắc Dương chặn trước người Anna, bỗng nhìn thấy người thanh niên người Hoa đứng đằng sau ông ta, giây lát hoảng hốt, cậu bật lên một cái tên: “Lý Hưng Thịnh?” “Chào cậu, Tần Bắc Dương.” Tiến sỹ Cambridge anh tuấn phóng khoáng, chưa đến 30 tuổi, mặc Âu phục trắng, đeo cà vạt đỏ, vóc dáng thon dài, gương mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật, phong thái lỗi lạc. Vị Tiến sỹ đại học Cambridge khoa vật lý kiêm quán quân trí lực đầu tiên trên thế giới, vài tuần tước đi tàu cùng phái đoàn Trung thứ hai đến Pháp. Lý Hưng Thịnh tinh mắt, vừa nhìn liền phát hiện Tần Bắc Dương dính râu, anh ta vươn tay đến. Tần Bắc Dương vô thức nắm tay, lại tự ti mặc cảm rút tay về, nói nhỏ: “Anh cũng tới xem thú trấn mộ ư?” Bọn họ chuyển sang phía kia kho hàng, nhìn chăm chú vào thứ đồ mới được cất giữ trong cung Louvre, một pho tượng như quái vật Satan. “Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu.” Paul Pelliot, đại Hán học giả vĩ đại nhất phương Tây, người phát hiện và trộm cắp di thư Đôn Hoàng, không biết dùng bất cứ ngôn ngữ nào để ca ngợi văn vật này. Đáng tiếc nó đã bị phá hoại, còn bị cải tạo cơ giới hóa, trở thành dở ông dở thằng, xấu xí bất kham… Lý Hưng Thịnh than thở: “Thập Giác Thất Đầu, kiệt tác vĩ đại đời Đường.” Thú trấn mộ này đã bị cải tạo cơ giới hóa hai lần, sau lưng một khối thiết giáp nhô lên, giống mai rùa, có thể giấu một người bên trong – giống như kị sĩ ngồi trên chiến mã, phi công ngồi trên chiến đấu cơ. Đây là kiệt tác của tiến sỹ Karl Hofer và sự giúp đỡ một tay từ Tần Hải Quan. Năm ngoái ở ngôi mộ Phòng Sơn, Bắc Kinh, Paul Pelliot chỉ mới gặp qua Tần Bắc Dương một lần, đương nhiên không nhận ra cậu khi đã hóa trang. Anna nói dối cậu là đồng liêu trong phái đoàn Trung Hoa. Kho hàng này vô cùng cao lớn, chia làm nhiều khu vực bất đồng, lần lượt đặt các tác phẩm nghệ thuật và hiện vật văn hóa Ai Cập cổ, Hi Lạp, Rome cổ, thời Trung cổ và cận đại, khu vực họ đang đứng chủ yếu là văn vật Đông Á. Tần Bắc Dương phát hiện khá nhiều đồ gốm sứ Đường Tam thải, Tống Quân diêu, Minh Thanh hoa và Pháp Lang thải nhà Thanh (các loại công nghệ nung gốm các thời kỳ cổ Trung Quốc), còn có cả đồ đồng cổ thời Thương Chu cổ xưa, bức tranh đá thời Hán, tượng Phật thời Nam – Bắc triều… Đột nhiên, Tần Bắc Dương nhìn thấy một đầu dê bằng đồng. Chế tạo thú trấn mộ khó tránh khỏi phải tiếp xúc với các loại kim loại, Tần Bắc Dương đối với đồ đồng nắm rõ như lòng bàn tay. Nhìn đồng đỏ màu đậm, bên trong bóng loáng, có vẻ bao hàm hợp kim cho nên không bị gỉ, công nghệ tinh vi chuẩn xác, nếp nhăn và lông tơ rõ mồn một, sừng dê và tai dê giống như thật. “Đây… chẳng phải là đầu thú trong 12 con giáp ở Viên Minh Viên ư?” Vừa dứt lời, Anna và Lý Hưng Thịnh cũng xúm lại hỏi ngược lại: “Sao cậu biết?” “Tôi từng ở phế tích Viên Minh Viên. Hai bên hồ trước Hải Yến Đường vốn có mười hai tượng thú – tý thử (chuột), dần hổ, thần long, ngọ mã, thân hầu, tuất cẩu, sửu ngưu, mão thỏ, tị xà, mùi dương, dậu kê, hợi trư… hiện tại chỉ còn lại mười hai tượng đồng không có đầu, đầu tượng đã không cánh mà bay. Liên quân Anh – Pháp thiêu đốt Viên Minh Viên, cắt mười hai đầu thú chia của cướp đoạt về châu Âu, đến nay không rõ tung tích.” Tần Bắc Dương xoay quanh đầu dê một vòng: “Hóa ra mùi dương giấu trong bảo tàng cung điện Louvre.” Tiến sỹ Cambridge Lý Hưng Thịnh bổ sung: “Mười hai đầu thú con giáp, tôi cũng từng nghe qua, nghe nói là Hoàng đế Càn Long mệnh lệnh Lang Thế Ninh thiết kế. Vốn định thiết kế đài phu nước hình dáng người phụ nữ để ngực trần theo kiểu châu Âu, nhưng bị Càn Long nhận định đi ngược với luân lý đạo đức Trung Hoa, bèn biến thành mười hai con giáp” “Tôi lại cảm thấy mười hai người phụ nữ ngực trần càng hay, tốt nhất là đối ứng với mười hai chòm sao. Chẳng hạn như mấy hôm nay thuộc chòm Song Tử, vậy nên tượng đồng phun nước nên là hai cô gái song sinh để ngực trần.” Anna nói một câu lạ đời, cô ấy vốn là người chuyên đoán mệnh chòm sao bằng bài tarot. “Đừng nói lung tung.” Tần Bắc Dương nhặt một thanh bội đao thời nhà Thanh bên cạnh đầu dê lên: “Anh đoán đống văn vật bảo bối này đều là tang vật mà liên quân Anh – Pháp cướp được từ Viên Minh Viên.” Âu Dương Anna vỗ trán: “Đúng vậy, em nên thỉnh cầu Lục tổng trưởng đưa ra kháng nghị, yêu cầu chính phủ Pháp trả lại văn vật mất tích của Viên Minh Viên cho Trung Hoa.” “Dễ vậy chắc! Tôi sống ở châu Âu nhiều năm, trong viện bảo tàng Anh có rất nhiều báu vật kiểu này. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, đây đều là chiến lợi phẩm. Nếu có thể trả lại cho Trung Hoa, vậy Hong Kong, Macao, Đài Loan đã sớm được trả lại rồi” Lý Hưng Thịnh đánh tan ảo tưởng của họ. Đại Hán học giả Paul Pelliot thờ ơ lạnh nhạt, không có ý định xen ngang. Ông ta leo thang lên tầng trên cùng, có thể xuyên qua thủy tinh quan sát tất cả bảo vật trong cung Louvre. Ông ta chỉ vào khu cất giữ bảo vật Ai Cập cổ và Mesopotamia, nói giọng Bắc Kinh trôi chảy: “Văn minh nhân loại cổ xưa nhất, khởi nguồn tại sông Nile và lưu vực Lưỡng Hà, ảnh hưởng tới nền văn minh Minos trên đảo Crete, nền văn minh Mycenae trên bán đảo Hi Lạp, tiếp đó là thời kỳ sử thi Homer, châu Âu nghênh đón Hi Lạp cổ đại và La Mã cổ đại, nhưng văn minh lại khởi nguyên từ nơi đâu? Khởi nguyên như thế nào? Đến nay vẫn là một điều bí ẩn.” Tần Bắc Dương quan sát “Bộ luật Hammurabi” của Babylon cổ đại: “Tiên sinh Paul Pelliot, ngài cho rằng nghiên cứu thú trấn mộ có thể cởi bỏ bí ẩn loài người khởi nguyên từ đâu?” “Bao gồm cả những thần thoại bí ẩn thời đại thượng cổ nữa. Các nhà khảo cổ học chắc chắn sẽ nghiên cứu thú trấn mộ và xác ướp Ai Cập cổ đại song song bên nhau.” Người Pháp đến bên cạnh Lý Hưng Thịnh: “Tiến sỹ Lý, mời cậu giới thiệu kỹ thuật đã được kiểm nghiệm mà Đại học Cambridge mới phát minh ra.” Hóa ra, Lý Hưng Thịnh được Paul Pelliot mời tới Viện bảo tàng cung Louvre. Anh ta sửa sang lại mái tóc, quay lại nhìn Anna: “Đồng vị(1) có số nguyên tử trùng khớp với hai loại nguyên tố hóa học hoặc một trong nhiều loại nguyên tử, trong bảng chu kỳ nguyên tố cùng vị trí, phản ứng hóa học gần như giống nhau, nhưng lượng nguyên tử hoặc chất lượng bất đồng, phản ứng phổ, tính phóng xạ thay đổi và tính chất vật lý cũng bất đồng.” Anna trợn mắt nhìn anh ta: “Đừng nhìn tôi, tôi như đang nghe thiên thư đây này.” Tần Bắc Dương miễn cưỡng hiểu được, hồi còn học ở trường cao đẳng số ba ở Kyoto, cậu thường mượn sách vật lý ở thư viện về đọc. Lý Hưng Thịnh tiếp tục: “Carbon 14 xuyên qua tia vũ trụ va đập với nguyên tử nitrogen 14 trong không khí, bán suy kỳ dài đến 5730 năm. Sinh mệnh thể sau khi chết chấm dứt hô hấp, carbon 14 bắt đầu giảm bớt, kiểm nghiệm hàm lượng carbon 14 trong đồ cổ có thể tính ra đại khái thuộc thời kỳ nào.” “Nhưng chỉ có thể kiểm nghiệm từng sinh mệnh thể ư? Xác ướp Ai Cập cổ đại thì sao?” “Xác ướp thích hợp nhất để kiểm nghiệm hàm lượng carbon 14. Kỹ thuật này vừa mới phát minh, còn cần phải từ từ hoàn thiện. Phòng thí nghiệm khoa vật lý lý luận trường Đại học Cambridge đang nghiên cứu kết hợp khảo cổ học với vật lý học. Tiên sinh Paul Pelliot, nếu cần, tôi có thể dùng phương pháp vật lý học giúp ngài chữa trị thú trấn mộ này. Hoặc giả có thể khôi phục đến trạng thái mới ra khỏi ngôi mộ. Đại Hán học giả Paul Pelliot nháy đôi mắt sáng: “Vô cùng hoan nghênh.” Tần Bắc Dương đột nhiên xen miệng: “Các vị có thể kiểm nghiệm linh hồn thú trấn mộ không?” “Linh hồn thú trấn mộ?” Trong bụi bậm viện bảo tàng Louvre, Paul Pelliot nhìn Tần Bắc Dương đang hóa trang. Cậu dè dặt lùi ra sau Anna: “Xin lỗi, tôi nghe nói tất cả “thể cơ giới của linh hồn” đều có linh hồn.” “Cậu là ai?” “Tiên sinh Paul Pelliot, cậu ta chỉ là nhân viên nhỏ trong phái đoàn Trung Hoa thôi.” Âu Dương Anna che giấu giúp Tần Bắc Dương, Lý Hưng Thịnh cũng không vạch trần bọn họ, còn giúp đỡ nói thêm: “Tiên sinh Paul Pelliot, hôm nay tôi còn có việc về trước, mấy hôm nữa sẽ trở lại thăm ngài, giúp ngài khôi phục nguyên trạng thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu.” Ba người ra khỏi viện bảo tàng Louvre, Tần Bắc Dương đột nhiên hỏi: “Lý tiên sinh, anh thật sự có thể dùng phương pháp vật lý kiểm nghiệm và sửa chữa văn vật?” “Cần phải xem văn vật hư hại đến trình độ nào đã.” “Anh còn từng nghiên cứu “thể cơ giới của linh hồn” sao?” “Có biết chút ít.” Tần Bắc Dương lùi xuống dưới vòm cầu bên sông Seine, quỳ một chân xuống trước mặt Lý Hưng Thịnh: “Tôi có một con thú trấn mộ, thân bị trọng thương, nguy như chồng trứng sắp đổ, xin anh hãy cứu lấy nó!” “Bắc Dương, đàn ông dưới gối có hoàng kim, anh đang làm gì thế?” Âu Dương Anna răn dạy cậu, Tần Bắc Dương lại quỳ nốt đầu gối còn lại xuống, nước mắt rơm rớm: “Tôi đã làm mọi cách đều không thể giảm bớt vết thương của Cửu Sắc, càng không thể tự chui đầu vào rọ tìm tiến sỹ Karl Hofer. Chỉ có anh có thể giúp tôi thôi.” “Cửu Sắc? Nó thật sự là thú trấn mộ?” “Chủ nhân ngôi mộ là cháu trai của Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con trái thứ sáu của Đường Duệ Tông Lý Đán, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ.” “Tôi biết vị tiểu Hoàng tử này, em trai cùng cha khác mẹ với Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, còn tôi lại là hậu duệ cùng hệ với Lý Long Cơ.” Lý Hưng Thịnh bước lên vài bước, dìu Tần Bắc Dương đứng dậy: “Mang tôi đến xem.” ___________ Chú thích: (1) Đồng vị là các biến thể của một nguyên tố hóa học, trong đó hạt nhân nguyên tử có cùng số proton nhưng có chứa số neutron khác nhau và do đó có số khối khác nhau – Theo wikipedia