← Quay lại trang sách

Chương 23 Vết thương của Cửu Sắc Miễn phí

Ba người đi qua cầu Pont Neuf, lên đảo Cite, chỉ vài bước là đến Nhà thờ Đức Bà ParisÂu Dương Anna nhìn cánh cổng tò vò cao sừng sững khắc họa hình ảnh “Sự phán xét cuối cùng”. Cô nghển cổ hết mức nhìn vô số nhân vật được khắc họa chồng lên nhau. Thiên thần cầm cán cân, mỗi linh hồn đều phải cân – người thánh thiện vào thiên đường bên trái, kẻ xấu xa xuống địa ngục bên phải. Sảnh Nhà thờ Đức Bà Paris rất rộng rãi, có đến 1500 chỗ ngồi. Anna đi đến hàng ghế đầu tiên, quỳ gối trước Đức Mẹ Đồng Trinh, nắm Thánh giá trước ngực, cầu nguyện rằng mỗi người Trung Quốc đều không phải gặp đau khổ. Tần Bắc Dương dẫn mọi người lên tầng. Tòa tháp lâu không được tu sửa, chẳng ai đến thăm, chỉ có một chiếc cửa sắt kêu ầm ĩ. Bước mười bậc thang, vào thế giới của Quasimodo. Anna quan sát những bức tượng quái thú bốn phía, nhìn đáy sông Seine và cả tháp Eiffel phía đối diện. Thiên Sứ Bốn Cánh trốn trong mật thất để bảo vệ Cửu Sắc. Hai con thú trấn mộ đồng bệnh tương liên, giờ đã trở thành bạn thân. Lý Hưng Thịnh kinh ngạc nhìn hai con thú, tựa như rơi vào Bảo tàng thời Trung Cổ, hoặc địa cung cổ mộ triều Đường. Tần Bắc Dương xé ria mép giả, ôm chặt Cửu Sắc với đôi mắt lưu ly có ánh sáng ngày càng ảm đạm. Tại vết thương hở trên bụng và lưng của nó, dịch thể lấp lánh chảy ra, khiến nước mắt chủ nhân tuôn rơi… “Một phát pháo cao xạ xuyên qua thân thể nó, phá hủy cả cơ quan nội tạng có sự sống cũng như lớp vỏ đồng xanh” “Nó có sinh mạng?” “Đúng thế, Cửu Sắc là thú trấn mộ duy nhất còn sống” Lý Hưng Thịnh nửa tin nửa ngờ, mở đèn pin, đèn bão và đủ loại công cụ chiếu sáng khác, cẩn thận kiểm tra vết thương của Cửu Sắc. Anh ta hỏi vì sao không ra ngoài ánh sáng mặt trời, tòa tháp cũng không có ai khác. Tần Bắc Dương nói thú trấn mộ sợ ánh sáng mặt trời, ở trong mật thất tốt hơn, môi trường tương tự địa cung. Một hồi lâu sau, quần áo Lý Hưng Thịnh đã dính đầy dầu mỡ và “máu”. Anh ta lấy mấy miếng kim loại ra, nghiêm túc nói, “Nếu nó là động vật bình thường thì chết lâu rồi. Nếu nó là máy móc thì cũng hỏng không dùng nổi. Nếu nó là “cơ thể máy móc có linh hồn”, có lẽ có 1% khả năng tôi cứu được” “Chỉ cần cứu được Cửu Sắc, đại ân đại đức này, trọn đời không quên!” “Chắc chắn là không thể làm ở đây, trừ khi vận chuyển qua eo biển nước Anh, đến phòng thí nghiệm Đại học Cambridge” Lý Hưng Thịnh lại vuốt ve bờm đỏ của Cửu Sắc, “Nó không chịu nổi đi lại nhiều như vậy!” Anna nhớ ra một chuyện, “Mấy ngày trước, Giuseppe Caprioni được quân đội Pháp thả. Anh ta tìm được một nông trường bỏ hoang chỗ ngoại ô, đang nghiên cứu chế tạo máy bay. Ở đó rất bảo mật, có nhiều đồ cơ khí, có khi lại giúp được Cửu Sắc” “Sao cô biết?” “Caprioni đã chở tôi đến đó bằng xe máy” Anna chưa kể chuyện từ chối lời tỏ tình của chàng trai người Ý, “Tôi chỉ muốn gặp Tiền Khoa xem có thể giúp anh không” “Giuseppe Caprioni? Anh hùng không chiến của công ty máy bay Caprioni ở Ý?” Lý Hưng Thịnh cũng từng nghe tên này, “Có thể thử xem. Có điều, vẫn vấn đề ấy, làm sao đưa được Cửu Sắc qua?” Tần Bắc Dương vỗ vào thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh sẵn sàng chiến đấu, “Nó có hai đôi cánh đấy” Lý Hưng Thịnh tỏ vẻ không còn gì để nói, dường như trước mặt toàn mấy kẻ cuồng Steampunk(2). Anh ta vừa quay đầu lại thì ánh đèn soi sáng một góc tường trong mật thất… “ANAΓKH” “Đây là… tiếng Hy Lạp?” “Tiến sĩ Lý, hình như đây là dòng chữ khắc trên tường từ mấy trăm năm trước. Có ý nghĩa gì thế?” Trong mật thất của nhà thờ Đức Bà Paris, Lý Hưng Thịnh nhíu mày, khẽ nói: “Vận mệnh! Nếu tôi không nhầm, Victor Hugo đọc được dòng chữ Hy Lạp “Vận mệnh” trong tòa tháp này, vì thế mới viết truyện “Thằng gù ở Nhà thờ Đức Bà”” “Đây cũng là nơi chứa đựng vận mệnh của thú trấn mộ” Tần Bắc Dương trầm tư vuốt ve Cửu Sắc, nhìn cánh cửa sắt ở nơi sâu nhất của mật thất trong tòa tháp, nơi mai táng quan tài đá của Đại tôn giả đời thứ nhất của Liên minh Thợ thủ công – Tần Tấn. Bọn họ chia nhau đi hai đường. Lý Hưng Thịnh và Âu Dương Anna đi xe ngựa đến khu rừng ngoài ngoại ô tìm Caprioni. Tần Bắc Dương chỉ đi được khi trời tối. Trước khi thú trấn mộ thức tỉnh, các bức tượng đá trên tháp nhà thờ đã cử động trước. Bức tượng quái thú chống cằm suy tư vui sướng vẫy cánh bay lượn trên bầu trời đêm, còn quay đầu trừng mắt nhìn Tần Bắc Dương. Sau đó, cậu và Cửu Sắc cưỡi Thiên Sứ Bốn Cánh, nấp trong bốn cánh chim. Trời tối trăng mờ không sao. Thiên Sứ Bốn Cánh có năng lực dò hướng của dơi, không bị đi lạc. Tần Bắc Dương đeo Đường đao, liên tục ra lệnh, đồng thời ve vuốt Cửu Sắc đang ngàn cân treo sợi tóc… Paris trên không trung, ba đốm sáng xuất hiện giữa rừng Compiègne. Đây là Anna ra dấu hiệu cho họ. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh lao xuống, quả nhiên có mảnh đất trống. Nó từ từ đáp cánh xuống nông trang bỏ hoang. Tần Bắc Dương xoay người nhảy xuống, cẩn thận đỡ Cửu Sắc. Cả Caprioni, Tiền Khoa và Lý Hưng Thịnh đều giúp một tay. “Cửu Sắc!” Đột nhiên Tần Bắc Dương hét lên, ra sức vỗ đầu Cửu Sắc. Đôi mắt lưu ly hoàn toàn mờ hẳn, tựa như đèn cạn dầu. Cậu áp vào lồng ngực Cửu Sắc cũng không cảm thấy hơi ấm. Linh thạch nghìn năm đã lạnh. Bộ lông bờm đỏ rũ xuống, đổi thành màu trắng. Chất dịch trong bụng chảy ra càng lúc càng nhiều. Nước sinh mệnh của thú trấn mộ chăng? Tần Bắc Dương thất hồn lạc phách, nước mắt nước mũi đầm đìa, ôm Cửu Sắc không biết làm sao. Lý Hưng Thịnh lại kiểm tra vết thương của thú trấn mộ, còn đo thân nhiệt cho nó. Nó đã không còn dấu hiệu sống, không phản ứng lại kích thích bên ngoài. Anna cũng quỳ gối nức nở trước Cửu Sắc. Cô nhớ lần đầu thấy Cửu Sắc tại “Núi Đạt Ma trên biển” ở Hồng Khẩu, Thượng Hải, trong bảo tàng tư nhân nhà mình – thú trấn mộ ấu kỳ lân được đào lên từ mộ cổ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên, uy phong lẫm liệt, sừng hươu nhô cao, thân phủ lân giáp, giá trị liên thành. Nếu nó vẫn là bức tượng đồng xanh một ngàn hai trăm năm chẳng đổi thanh, trấn thủ đồ đạc dưới địa cung, nó sẽ không phải “chết” như hôm nay. Nó sẽ vượt khỏi lục đạo luân hồi của người và động vật, đồng quy vu tịch với trời đất núi non, cho đến tận phán quyết cuối cùng. Đáng tiếc, nó lại là vật sống, là một thú trấn mộ sống rõ ràng, là một thể sinh mạng đến từ thời đại khác, là thượng cổ thần thú vốn đã tuyệt chủng. Có sinh ắt có tử. Rùa thần sống thọ cũng phải đến lúc! Con thú đem điềm lành sống suốt một ngàn hai trăm năm, cuối cùng cũng phải chết. “Xin lỗi, chúng tôi chậm một bước. Muốn nó cải tử hoàn sinh thì có lẽ không phải dùng vật lý học, mà phải dựa vào sức mạnh tâm linh!” Lý Hưng Thịnh ngồi xổm nói với Tần Bắc Dương, còn thêm một câu, “Xin bớt đau buồn” Sâu trong khu rừng ở ngoại ô Paris, Anna lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng vươn khỏi xiềng xích của mây trời, như quạt Đóa Vân Hiên (2) trên bầu trời nhá nhem, nhẹ nhàng thổi bay những hương linh hồn lang thang. Cửu Sắc chết rồi… Tần Bắc Dương khóc không ra nước mắt. Dưới ánh trăng, ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của Cửu Sắc, với những phiến vảy đồng xanh và bộ lông dày, cậu tưởng như nghe thấy tiếng mình vỡ làm đôi. Đây là nỗi đau mất đi người thân nhất, thấm tận tâm can không có cách nào xóa nhòa được. Thỏ chết cáo thương, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh cũng cúi mình dưới bốn lớp cánh, thở than bên Cửu Sắc. Cậu thấy hơi hối hận. Nếu cứ ở lại tòa tháp ở nhà thờ Đức Bà Paris, bên Đại tôn giả đời thứ nhất Tần tấn của Liên minh Thợ thủ công, gõ chuông bầu bạn cùng linh hồn anh gù Quasimodo và nàng Gypsy Esmeralda, liệu Cửu Sắc có sống thêm được vài ngày chăng? Liệu có phải việc ngồi trên lưng Thiên Sứ Bốn Cánh, bay qua Paris đã khiến nó tiêu hao hết lượng nguyên khí cuối cùng? Tựa như gió thu Ngũ Trượng Nguyên năm ấy, Ngụy Diên lỗ mãng xông vào lều, khiến gió thổi tắt ngọn đèn sinh mệnh của Gia Cát Khổng Minh? “Bắc Dương, đừng đau buồn quá, buông Cửu Sắc ra đi!” Âu Dương Anna cũng khóc nức nở nhưng vẫn an ủi cậu, “Phải giữ sức khỏe!” “Cửu Sắc chết rồi, thời gian còn lại của anh không nhiều” “Nói linh tinh! Tần Bắc Dương, anh phải sống tốt! Lẽ nào trong lòng anh, thú trấn mộ quan trọng hơn em?” Cậu đờ đẫn đáp, “Anna, nếu không có Cửu Sắc, đôi ta cũng chẳng gặp nhau” Âu Dương Anna không thể phản bác được – hai năm trước, cô tìm thợ thủ công chữa cho thú trấn mộ ấu kỳ lân nên mới quen Tần Bắc Dương. Cửu Sắc chính là bà mai cho hai người bọn họ, hoàn toàn thay đổi số phận của hai người. “Người đã chết không thể sống lại, thú trấn mộ cũng thế. Bắc Dương, anh hãy tỉnh lại đi” “Em không hiểu đâu, nó không như con chó con mèo em nuôi từ bé… Anh sinh ra ở địa cung dưới lòng đất, trong ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên. Cửu Sắc là thú trấn mộ của Hoàng tử Lý Long Kỳ, nó tận mắt thấy anh ra đời, bảo vệ anh trong thế gian hỗn loạn. Nó là thần hộ mệnh của anh, cũng là định mệnh đời anh” Lý Hưng Thịnh nghe được câu chuyện, cũng bất ngờ về thân thế độc đáo của Tần Bắc Dương. Anh ta khuyên nhủ, “Đã là thú trấn mộ thì cũng phải trở về tử huyệt. Đến từ đâu thì nên về đó” “Đến từ đâu? Nên về đó?” Những lời này nhắc nhở Tần Bắc Dương. Cậu xoa thú trấn mộ đã chết trong lòng, “Chúng ta về Trung Quốc thôi! Cửu Sắc cũng cần được quy táng nơi cố hương. Dưới chân núi Chung Nam, trên Bạch Lộc Nguyên, ở mộ triều Đường, trong địa cung của tiểu Hoàng tử” Anna liên tục lắc đầu, “Bắc Dương, anh đau buồn quá nên lú lẫn rồi, chúng ta sao làm được điều đó?” “Núi xanh chốn nào chả chôn xương người trung lương, cần gì phải có da ngựa bọc thây?” Tiền Khoa cũng chen lời, dùng một câu trong “Dĩ hợi tạp thi” của Cung Tự Trân. “Ý cậu là… mai táng Cửu Sắc ở Paris?” _____________ Chú thích: (1) Một thể loại truyện khoa học viễn tưởng có bối cảnh lịch sử, thường nhắc nhiều đến các máy móc hơi nước, không có công nghệ hiện đại. Có cả phong cách thời trang Steampunk. (2) Đóa Vân Hiên vốn là nơi mua bán các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng của Trung Quốc, bắt đầu mở cửa năm 1900 ở THượng Hải. Có lẽ ý tác giả là nhìn ánh trăng vượt mây như hình ảnh khắc họa trên chiếc quạt cao cấp bày bán ở Đóa Vân Hiên.