← Quay lại trang sách

Chương 24 Đêm hoàn hồn

Tần Bắc Dương túm tay Tiền Khoa, suýt bóp gãy tay cậu ta. Tiền Khoa gào lên thảm thiết, “Ôi! Bỏ ra!”“Được, thế thì chúng ta dựng mộ cho Cửu Sắc ở đây đi!” Âu Dương Anna cũng đành chấp nhận suy nghĩ điên rồ này, “Mong nó ngủ yên ở nơi đất khách quê người tha hương” Đêm đó, Tần Bắc Dương cầm xẻng đào mộ. Cậu nhìn địa hình xung quanh: đằng sau có ngọn đồi nhỏ quay lưng về phía bắc nhìn về phía nam, đằng trước có con suối, tình cờ lại thành nơi phong thủy long mạch. Cậu điểm huyệt ở vùng đất trống bên rìa trang trại, đào một giếng vàng nhỏ. Giuseppe Caprioni làm mấy tấm ván gỗ ghép thành chiếc quan tài đơn giản cho Cửu Sắc. Tần Bắc Dương còn nói phải làm theo phương thức thời Đường, tái tạo một địa cung nguy nga lộng lẫy. Âu Dương Anna tát cậu hai cái, hy vọng giúp cậu tỉnh lại. Một đêm không ngủ, đến sáng, Tần Bắc Dương đã đào được một cái hố to, còn dùng tài nghệ tổ truyền của thợ đá Trung Quốc khắc một bia mộ, khắc chữ Khải: Đại Đường Chung Nam Quận vương phủ lục sự Tham quân Cửu Sắc chi mộ(1). Tên người lập ghi “Đồng bào Tần Bắc Dương khóc thương mà lập” Âu Dương Anna dù sao cũng học ngành Lịch sử trường Bắc Đại, biết Tham quân Phủ Lục sự là một chức quan trong Phủ Thân vương triều Đường, coi như là truy tặng cho Cửu Sắc. Ký tên dùng hai chữ “đồng bào”, cho thấy Tần Bắc Dương coi Cửu Sắc là chiến hữu thân thiết, không phải quan hệ chủ tớ. Gió cuối xuân ấm áp, Tần Bắc Dương mắt lệ nhòa. Trong một đêm, cậu mọc râu ria lún phún, không còn dáng vẻ thiếu niên. Cậu bấm ngón tay tính toán, hôm nay đúng ngày lành hoàng đạo để tiến hành nghi thức an táng. “Đây là ý trời!” Ngửa mặt lên trời thở dài, Tần Bắc Dương tự tay lau rửa cho Cửu Sắc, tựa như tắm rửa thay đồ cho người chết bình thường. Cậu gỡ viên huyết ngọc ấm Hòa Điền trên ngực mà Cửu Sắc cho mình lúc mới ra đời trong địa cung Bạch Lộc Nguyên xuống. Giờ là lúc trả lại rồi! Cậu nhét dây chuyền ngọc vào miệng Cửu Sắc, tựa như cho quan lại cổ đại ngậm minh châu khi nhập liệm. Âu Dương Anna, Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa và Giuseppe Caprioni nhìn mà trợn mắt há mồm, thấy sống lưng lạnh lẽo. Cuối cùng, Tần Bắc Dương lấy vải trắng thượng đẳng quấn Cửu Sắc, nhẹ nhàng đặt vào quan tài gỗ. Cậu hôn đôi môi của Cửu Sắc đã chết, tựa như trượng phu tống biệt người vợ quá cố, vong nhân tống biệt vong phu. Cậu gõ đinh khép nắp quan tài, hoàn toàn đóng lại. Tần Bắc Dương không cho ai giúp, dù mệt mỏi yếu ớt vẫn đặt quan tài Cửu Sắc vào huyệt sâu ba tấc đất. Anna vẽ dấu thánh giá lên bia mộ Cửu Sắc, “Cửu Sắc thân mến, cát bụi về với cát bụi, đất về với đất, chúc cậu ngủ yên nơi thiên đường” Cô đặt lên mộ Cửu Sắc một bó cúc dại non, mới hái sáng sớm trong rừng. Anna hôn lên chiếc nhẫn ngọc trên ngón giữa tay trái – dù đây là vật đính ước của Tần Bắc Dương, nó cũng do Cửu Sắc mang đến. Cô thề cả đời sẽ mang theo chiếc nhẫn này. Cửu Sắc đã nhập thổ vi an, Tần Bắc Dương ngồi trơ trước mộ bia, lòng nhói đau từng hồi, lá phổi nóng hừng hực. Chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt – năm Canh Tý 19 năm trước, bản thân sinh ra trong ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên; hai năm trước, gặp lại nhau ở bến Thượng Hải, ngồi khí cầu Science xuống núi Đạt Ma; đến Bắc Kinh trải qua bao nguy hiểm; Đông du đến Nhật Bản học tập và lưu lạc; trốn trên tàu Pháp qua Thái Bình Dương; vượt Đại Tây Dương đến Paris; giờ lại táng thân nơi đất khách quê người. Bọn họ đã cùng nhau trải qua biết bao đau khổ? Cửu Sắc đã cứu sống cậu rất nhiều lần nên cậu mới sống được đến hôm nay. Ngoài cha mẹ nuôi, cha đẻ, thời gian cậu ở cùng Cửu Sắc vượt qua bất cứ cùng bất kỳ người nào. “Bắc Dương, Cửu Sắc đã chết rồi. Anh nhìn anh xem” Anna xoa vầng tráng nóng hừng hực của cậu, “Em đưa anh đi bệnh viện, đi bây giờ” Tần Bắc Dương hùng hổ đẩy cô ra, ngây ngốc nói, “Theo quy củ cũ của Trung Quốc, chuyện tang lễ phải làm 7 ngày, còn phải mời đạo sĩ, hòa thượng đến siêu độ vong hồn để nó sớm đi qua sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà, chuyển thế đầu thai chốn lục đạo luân hồi. Đúng rồi, kiếp sau nó đừng làm người, nhất là đừng làm người Trung Quốc cực khổ! Tốt nhất về nơi hoang dã, lại làm một con nai tự do tự tại. Sau khi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, anh sẽ đến Versailles, phá hủy những nơi quan trọng, giết chính Tiến sĩ Karl Hofertein để báo thù cho Cửu Sắc” “Anh điên rồi!” Anna tát Tần Bắc Dương thật mạnh, mong cậu khôi phục lý trí. Tần Bắc Dương không cảm thấy gì, rút Đường đao sau lưng chặt đứt một cành cây, “Nếu lời nói ra không thật, sẽ bị như cành cây này!” Cậu ngồi lặng trước bia mộ Cửu Sắc đến tận hoàng hôn, cho đến khi yếu ớt sắp ngã xuống thì bị Giuseppe Caprioni và Tiền Khoa đưa về căn nhà gỗ ở trang trại. Lý Hưng Thịnh chưa rời đi, còn nói với Âu Dương Anna, “Tần Bắc Dương là người có tình có nghĩa, tình cảm, đối với Cửu Sắc còn như vậy thì đối xử với bạn bè sẽ chẳng kém. Tôi thật muốn trở thành bạn bè với cậu ấy” Nhờ Âu Dương Anna mặt dày mà Tần Bắc Dương cũng ăn vài miếng bánh mỳ, húp được bát cháo yến mạch. Anna không ngừng sờ trán cậu, thỉnh thoảng lại cho cậu uống nước nóng hoặc sữa bò. Cô sợ Tần Bắc Dương sẽ như Cửu Sắc, sinh mệnh dần dần cạn kiệt… Sau nửa đêm, tiếng cú mèo trong rừng vang lên liên tiếp rất chói tai, thỉnh thoảng còn có tiếng sói tru. Bốn năm thế chiến, ở Pháp có rất nhiều khu không người ở. Đàn sói sắp tuyệt diệt gặm nhấm xác chết, lần nữa thống trị cánh rừng. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân kỳ quái vang lên ngoài căn nhà gỗ. Anna tỉnh ngủ, lo lắng không biết có phải quân đội không. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đang ngủ trên nóc nhà, nó là đối tượng săn đuổi chính của quân đội Pháp. Nhưng tiếng bước chân kia hơi hỗn loạn, không giống tiếng chân người… Caprioni, Tiền Khoa, Lý Hưng Thịnh cũng lần lượt thức giấc, ngó đầu ra nhìn. Caprioni còn rút súng. Ầm… Có cái gì chạm vào cửa phòng! Căn nhà gỗ nhỏ rung lên, nóc nhà cũng bị ảnh hưởng. Thiên Sứ Bốn Cánh giật mình bay lên. Tần Bắc Dương thức giấc, xoay người nhảy lên, đẩy Âu Dương Anna và Tiền Khoa ra, mở cửa phòng. Cậu thấy một bóng đen với đôi mắt xanh lục, bốn chân, một đuôi, là sói? Không, còn có cặp sừng trắng như tuyết. Khu rừng này cũng thường có hươu sừng đỏ giống châu Âu lui tới. Lý Hưng Thịnh lấy đèn bão soi, thấy vảy kim loại sáng lóa, lông đỏ trên cổ, sừng hươu trên đỉnh đầu, còn có đôi mắt lưu ly xanh biết hệt như Âu Dương Anna. Cửu Sắc! Không phải là chó lớn Cửu Sắc, mà chính là thú trấn mộ ấu kỳ lân, là hỏa kỳ lân, cũng là dực kỳ lân. Tần Bắc Dương ngây ngẩn cùng những người đứng sau. Cửu Sắc đang nhìn cậu. Nó nhận ra cậu, vươn cái mũi đồng xanh đến dụi dụi bụng Tần Bắc Dương. Đêm hôm khuya khoắt, nó chạy đến đây gõ cửa chính là để tìm chủ nhân của mình. “Cửu Sắc đã về!” Trong vòng một giây, Tần Bắc Dương mỉm cười, ôm Cửu Sắc, suýt thì bị sừng của nó chọc vào mặt. Nó há mồm lộ ra dây chuyền huyết ngọc ấm Hòa Điền, cho thấy mình đã sống lại. Cậu vừa buồn vừa vui nhận lại viên huyết ngọc, đeo lên cổ. Lẽ nào viên ngọc này thật sự có tác dụng cải tử hoàn sinh? Ngoài cậu ra, không ai dám lại gần thú trấn mộ. Caprioni cầm đèn bão ra ngoài, thấy ngôi mộ an táng Cửu Sắc sáng nay quả nhiên chỉ còn một cái hố to, quan tài vỡ vụn, bùn đất văng tung tóe, bốc mùi xộc vào mũi. Ai đã đào mộ lên? Liệu có phải như truyền thuyết thời Trung Cổ, xác chết được an táng biến thành ma cà rồng, tự mở quan tài bò ra ngoài? Anna mấp máy môi, cầm tay Tiền Khoa, “Cửu Sắc… sao lại biến thân rồi?” Cửu Sắc chết trong lốt chó, trước khi chết đã mất khả năng biến thân, sao được chôn rồi giờ lại về ngoại hình thú trấn mộ? Âu Dương Anna nhận ra lưng và bụng Cửu Sắc vẫn còn vết thương lộ ra, gần như có thể thấy hết linh kiện bên trong, những dịch thể nhỏ lách tách dính vào hai tay Tần Bắc Dương, tỏa ra mùi tanh hôi của xác thối. Nếu là người thì đây như cái xác bỏ chạy khỏi bàn xét nghiệm tử thi, chảy toàn dịch người chết. Tần Bắc Dương vờ như không thấy gì. Cậu gần gũi với Cửu Sắc vừa cải tử hoàn sinh, tựa như đã trở lại quãng thời gian tốt đẹp trong quá khứ. Giuseppe Caprioni nhìn con cú mèo bay qua vầng trăng lạnh lẽo, nói bằng tiếng Pháp bập bẹ, “Mọi người đã nghe đến nghĩa địa công cộng cho thú nuôi chưa?” ________________ Chú thích: (1) Mộ của Tham quân Phủ Lục sự Cửu Sắc của Phủ Quận vương Chung Nam thời Đại Đường