← Quay lại trang sách

Chương 25 Mộ độc

“Nghĩa địa thú cưng sao?”Âu Dương Anna bật ra một âm rung tuyệt vời. Sâu trong khu rừng ở phía Bắc của Paris, buổi sớm tại nông trường hoang vu, Cửu Sắc đã hóa thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, tựa như cương thi được hồi sinh lại sau khi tử vong vì bị trọng thương, nó tập tễnh quay về trước mặt người thân. “Châu Âu và Bắc Mỹ đều có truyền thuyết thế này. Sau khi con thú cưng của chủ nhân chết đi, họ chôn chúng vào khu nghĩa địa nằm dưới quyền khống chế của phù thủy. Sau nửa đêm, con thú sẽ được hồi sinh rồi tự động chạy về trước cửa nhà. Nhưng nó đã không còn là con thú cưng thực sự của bạn nữa mà là linh hồn tà ma, sẽ đem đến vô số tai họa vô cùng vô tận cho bạn” Giuseppe Caproni thì thầm câu chuyện ma này bên tai cô, Anna lập tức trở tay bạt tai anh ta một cái: “Đây là bài của anh dùng để dọa nạt các cô bé hòng thừa cơ sàm sỡ thôi” Vị anh hùng không chiến của Ý ngỡ ngàng che tai rồi lẩm bẩm: “Cô gái Trung Quốc đáng sợ!” Tiền Khoa kéo kéo vạt áo Anna: “Caproni nói có lý đấy, cô nhìn ánh mắt của Cửu Sắc mà xem, khác hẳn với lúc trước, bây giờ trông nó giống như một con sói vậy” “Còn giống ma cà rồng Dracula nữa cơ!” Âu Dương Anna lại phun ra một câu. Lúc này, cương thi Cửu Sắc đang đưa Tần Bắc Dương đi sâu vào trong rừng, bước chân tập tễnh, giọng điệu cũng khác hẳn lúc trước. Trên bia mộ đá vẫn viết “Đại Đường Chung Nam quận vương phủ lục sự Tham quân Cửu Sắc chi mộ”. Nó thò đầu vào trong huyệt mộ, cặp sừng hươu trắng như tuyết biến thành xẻng sắt, đào lớp bùn đất ở sâu hơn, hiện ra một màu xanh thẫm kì dị, bốc ra thứ mùi khiến người ta muốn ngất đi ngay. Cửu Sắc ăn ngấu nghiến lớp bùn đất dưới huyệt mộ tựa như một con dã thú đã đói mấy ngày. Chỉ vỏn vẹn có một vài phút, nó đã biến thành con quái vật Thao Thiết mang ngoại hình của kỳ lân, rất nhiều bùn đất đã bị nuốt vào bụng, huyệt mộ sâu thêm mấy thước, đã có thể nhìn thấy dòng nước ngầm bốc mùi tanh tưởi. “Nó chưa từng ăn uống gì cả!” Anna nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Cửu Sắc, chính cô cũng cảm thấy đói bụng, cô bịt mũi nói, “Hình như em đang nhìn thấy một Cửu Sắc giả?” Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh vốn đậu trên mái nhà, lúc này lại vỗ hai đôi cánh trong đêm đen, rít lên mà lướt qua đỉnh đầu, chen đến bên cạnh Cửu Sắc rồi cùng “thôn tính” đám bùn đất sâu dưới huyệt mộ. Thiên Sứ Bốn Cánh chịu ảnh hưởng từ Cửu Sắc, đống đất bốc mùi hôi thối của huyệt mộ lại thành cao lương mỹ vị của thú trấn mộ. Giống như hai con chó tranh giành thịt sống, Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh lao vào đánh lẫn nhau để chiếm một vũng nước bẩn. Vốn đang vô cùng choáng váng, đột nhiên Tần Bắc Dương phát hiện ra vấn đề: “Bùn đất! Mảnh đất này lúc trước để làm gì vậy?” “Bên ngoài khu rừng có một công xưởng hóa chất lớn, chuyên sản xuất các sản phẩm hóa chất có độc. Trong thời kì chiến tranh nơi đó còn sản xuất các vũ khí sinh hóa như lưu huỳnh mù tạt” Giuseppe Caproni vỗ đầu, “Công xưởng hóa chất chôn chất thải ở đây khiến cả nông trường đều bị ô nhiễm, không thể trồng trọt hoa màu được nữa, vì vậy mới trở thành vùng đất cằn sỏi đá” “Đây không phải là vùng đất phong thủy tốt mà là vùng đất độc!” Tần Bắc Dương phát hiện ra chân tướng, “Cửu Sắc vừa khéo được chôn tại vùng đất có độc này, nó được hồi sinh lại là vì lấy độc trị độc sao?” “Không đơn giản như vậy!” Lý Hưng Thịnh phát cho mỗi người một cái khẩu trang, trông ai cũng giống như đang phòng ngừa bệnh ôn dịch vậy, “Chúng ta phải tin vào khoa học, rất có thể Cửu Sắc chưa chết, nó không phải là một sinh mệnh sống bình thường, có thể sống dưới cổ mộ triều Đường một nghìn hai trăm năm thì định nghĩa của sự sống và cái chết với nó hẳn cũng rất đặc biệt” “Chết giả sao?” Anna đột nhiên thấy thông suốt, cô nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên với Cửu Sắc, “Có thể như vậy lắm, giống như nó biến thành một bức tượng thú trấn mộ vậy, đông đặc lại như cương thi xác ướp, chỉ khác là có lớp vỏ ngoài bằng kim loại” Lý Hưng Thịnh to gan lại gần Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh, cậu chăm chú nhìn hai con thú trấn mộ đang ăn ngấu nghiến chất độc hóa học rồi khẽ nói: “Định luật thứ nhất của nhiệt lực học: định luật bảo toàn năng lượng, energy conservation law. Cho dù là vật thể nào trong vũ trụ này, ở trong một Hệ thống khép kín cô lập, tổng năng lượng sẽ không đổi” “Sự thay đổi của tổng năng lượng của một hệ thống chỉ có thể bằng số năng lượng truyền vào hoặc truyền ra của hệ thống này. Tổng năng lượng chính là tổng của cơ năng, nhiệt năng và bất kì nội năng nào ngoài nhiệt năng” Tần Bắc Dương nhớ lại những điều mình đã được học tại trường Đại học số ba Kyoto, “Tổng năng lượng của Hệ thống độc lập giữ nguyên không đổi!” “Năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, hoặc từ một vật này sang vật khác, tổng năng lượng giữ nguyên không đổi. Định luật bảo toàn năng lượng là định luật cơ bản rất phổ biến trong thế giới tự nhiên” Đối với Tiến sĩ vật lý học của đại học Cambridge, đây là kiến thức cơ bản. Tiền Khoa và Caproni cũng hoàn toàn hiểu, chỉ có Anna thấy hơi đau đầu, cô đành dùng phương thức của mình để hiểu: “Con người phải ăn cơm mới sống được, ăn no mới có thể chạy nhảy, đây chính là định luật bảo toàn năng lượng. Cửu Sắc không ăn không uống, chúng ta cũng không thể mong nó hấp thu linh khí trời đất, vậy thì nguồn năng lượng của nó từ đâu mà tới?” Tần Bắc Dương đưa ra câu trả lời: “Trái tim của thú trấn mộ – viên linh thạch” “Thú trấn mộ được sinh ra để bảo vệ địa cung cổ mộ. Những con thú trấn mộ khác ngoài Cửu Sắc, ví dụ Thiên Sứ Bốn Cánh bắt buộc phải thông qua cải tạo cơ giới hóa, thêm một bộ hệ thống nguồn năng lượng, động cơ đốt trong hoặc động cơ phát điện dầu ma-dút… Nhưng những nguồn năng lượng này sớm muộn cũng sẽ cạn kiệt, nó sẽ phải nhờ người khác nạp nhiên liệu vào không ngừng chứ không thể tự nhiên sản sinh ra được” Lý Hưng Thịnh tiếp lời Anna, “Có thể mạnh dạn đưa ra một giả thuyết rằng: trong trạng thái chết giả và bị chôn trong mộ, Cửu Sắc đã bị chất độc hóa học thẩm thấu vào. Còn viên linh thạch mọi người nói đến đã biến thành một dụng cụ phản ứng hóa học, giống như gan của con người có thể trao đổi và đào thải chất độc vậy. Thú trấn mộ đã chuyển hóa chất độc thành nguồn năng lượng vô tận. Thứ chất độc có thể giết chết hàng nghìn hàng vạn người đã kích hoạt viên linh thạch đang ngủ say, khiến thú trấn mộ dường như quay trở lại màn đêm đen hoặc địa cung” Tiền Khoa tò mò hỏi: “Nhưng rốt cuộc linh thạch là thứ vật chất gì?” “Không rõ nữa, trừ phi chúng ta tháo trái tim của một con thú trấn mộ nào đó ra, để tôi mang về phòng thí nghiệm của khoa vật lý Đại học Cambridge” “Tuyệt đối không thể được!” Tần Bắc Dương kiên quyết ngăn cản Lý Hưng Thịnh, “Nghĩ thôi cũng không được” “Đủ rồi, Cửu Sắc đã quay lại, cho dù nó có bị dính thêm linh hồn nào khác nữa thì cũng không thể để nó tiếp tục ăn những thứ chất độc này” Có lúc nữ giới còn lý trí hơn cả nam giới, Âu Dương Anna kéo Tần Bắc Dương nói, “Chuyện gì cũng có mức độ, xem ra những thứ chất độc hóa học này là món ngon khó cưỡng đối với thú trấn mộ, giống như thuốc phiện đối với người nghiện vậy” Tần Bắc Dương lớn tiếng quở mắng Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh, cậu dùng âm Trường An của triều Đường, tương tự như tiếng Trung Cổ biến tướng của Đôn Hoàng. Mặc dù hai con thú trấn mộ vẫn mải mê với thức ăn ngon, giống như đứa trẻ cầm cây kem, nhưng cuối cùng vẫn rụt lại trong lời mắng mỏ của phụ huynh. Cửu Sắc quay trở lại trước căn nhà gỗ, trong miệng phun ra một luồng khí hôi rình, bụng căng tròn lên, tưởng chừng như một công xưởng hóa chất cực độc di động được. Tần Bắc Dương bật đèn pin, khom người nhìn chăm chú vào vết thương ở bụng của con thú trấn mộ, nhưng cậu không thấy có chất độc đen và hôi thối, chỉ có dịch cơ thể và “máu tươi” vốn có của Cửu Sắc. Nó bắt đầu đánh rắm, từ hậu môn phun ra một luồng khí vô cùng hôi thối, hơn nữa còn đầm đìa “nước tiểu”. Lý Hưng Thịnh đeo khẩu trang suy đoán: “Cũng có thể cơ thể của Cửu Sắc chính là một thiết bị phản ứng hóa học, nó chuyển hóa tất cả chất độc thành năng lượng, không khí và nước” Tần Bắc Dương không hề kiêng kị Cửu Sắc có độc, cậu ôm lấy cái bờm màu đỏ của nó nói: “Cho dù nó có phải là Cửu Sắc thực sự hay không thì bây giờ chúng ta cũng phải sửa chữa cho nó” “Đưa nó vào phân xưởng, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ thôi” Giuseppe Caproni xắn tay áo lên rồi mở một phòng kho rộng lớn. Ở đây đang có một chiếc máy bay loại nhỏ và hai chiếc máy phát điện dầu ma-dút công suất lớn, một tua bin hơi cao áp. Nguyên vật liệu cũng không thiếu, có sắt thép, alumin và gỗ hàng không thích hợp để chế tạo máy bay, có các linh kiện nhỏ như bánh răng vv, mấy thứ này chất đầy mấy chiếc hòm. Lý Hưng Thịnh gật đầu nói: “Mấy thứ này tốt nhưng vẫn còn chưa đủ, sáng mai tôi sẽ đi mua một loạt dụng cụ cho phòng thí nghiệm và phẫu thuật ngoại khoa, cần phải tiến hành cải tạo nơi này, còn cần một chiếc máy X-quang nữa” “Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm thành công?” “Vốn dĩ tôi nghĩ là 1%, giờ thì có 2% rồi” Sáng sớm hôm sau, nơi đây đã được sửa thành phòng phẫu thuật và phòng thí nghiệm. Mọi người đều thay quần áo, tắm và khử trùng toàn thân để tránh lây nhiễm cho thể sinh mệnh quý giá nghìn năm. Không chỉ còn là vá vết đạn bắn ngoài bề mặt nữa mà là mở cơ thể của Cửu Sắc ra giống như làm phẫu thuật ngoại khoa vậy. Trước tiên Tần Bắc Dương bảo nó giữ yên lặng, vẫn để nguyên trạng thái ban đầu: đầu mọc sừng hươu, trên người đầy vảy, tạm thời bước vào trạng thái ngủ đông, cũng giống như gây mê toàn thân vậy. Cậu đích thân tháo mấy tấm vỏ ngoài xuống, bên dưới ánh đèn không hắt bóng sáng như ban ngày, cậu nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta khó có thể tin được… Bên trong cơ thể của Cửu Sắc có giấu một con thú hình thù kì dị – lúc mới nhìn vào giống hệt một vật có hình người. Nó có bốn cái chân mảnh khảnh, cơ thể to khỏe đầy lông lá, cuối cùng còn có một cái đuôi, tựa như một con hươu sơ sinh vậy. Lông nó có màu sắc phức tạp, trên người có đốm đốm chấm chấm như hình xoáy nước, giống bức tranh sơn dầu “Đêm đầy sao” của Vincent van Gogh, vô cùng đẹp mắt. Thần thú hươu kì quái này còn có một khuôn mặt tựa như mặt một đứa trẻ con! Khuôn mặt này đang mỉm cười với Tần Bắc Dương…