Chương 26 Thay da đổi thịt
Ca phẫu thuật ngoại khoa của Cửu SắcBên trong cơ thể của thú trấn mộ ấu kỳ lân vẫn còn ẩn giấu một sinh mạng một nghìn hai trăm tuổi. Đây mới là chân thân của Cửu Sắc, khuôn mặt hươu con giống như một quái thai dị dạng còn đang được ngâm trong bình chứa cồn của bảo tàng y học. Quái thai đang nhìn Tần Bắc Dương, tựa như đã từng quen biết, xa cách lâu ngày mới gặp lại. Sau phút khiếp sợ ban đầu, Tần Bắc Dương cũng mỉm cười lại với khuôn mặt này. Cậu không kiêng kị việc Cửu Sắc nuốt một đống chất độc hóa học tối qua, thầm nghĩ dù sao bản thân mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa, cậu bèn cúi người xuống hôn con quái thú nhỏ này. Đúng vậy, Cửu Sắc nhận ra cậu, một nghìn hai trăm năm trước đã nhận ra cậu rồi. Tần Bắc Dương khẽ thì thầm vài câu bên tai nó, tất cả mọi người xung quanh đều không nghe rõ cậu nói gì. Con quái thú nhỏ cũng trở nên yên lặng, để mặc cho các công cụ phẫu thuật đang lướt qua lại trong người nó. Bọn họ đã phát hiện ra đôi cánh của Cửu Sắc. Nó được giấu đằng sau lưng, gần với vai của con hươu nhỏ, đôi cánh này kì thực không hề nhỏ, chỉ là nó được thu gập lại, nếu dang hết cánh ra thì nó sẽ vượt quá cả thân người của con thần thú, giống như Thiên Sứ Bốn Cánh vậy. Cánh của động vật thường được chia làm ba loại, một là lớp cánh siêu mỏng của côn trùng, hai là cánh cứng có lông vũ của chim chóc, ba là cánh có màng cánh và khung xương của dơi. Đôi cánh của Cửu Sắc nằm giữa ba loại này, vừa có đặc trưng của gân cánh, lông vũ và màng cánh, khiến cho người ta cảm thấy được nhìn cảnh tượng này đã đủ lắm rồi. Lý Hưng Thịnh nhìn thấy viên linh thạch, nó nằm gần vùng bụng, đó là một viên đá đen gồ ghề. “Đây là viên linh thạch của thú trấn mộ ác long biển Hoa Đông trên núi Đạt Ma” Tần Bắc Dương chỉ vào vị trí trái tim của thú trấn mộ, “Đây mới là linh thạch của Cửu Sắc” Nhờ ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, bọn họ lại nhìn thấy một viên linh thạch khác – không giống với vẻ thô ráp của những viên linh thạch khác, viên linh thạch này tựa như đã được thiên nhiên mài bóng, nó bóng loáng như một hòn đá cuội vậy. Gần như sáng bóng như kim loại, còn có thể phát ra ánh sáng chói mắt. “Ôi mẹ ơi!” Tiến sĩ Cambridge Lý Hưng Thịnh không ngừng cảm thán, “Đây là vật chất của Trái Đất sao?” “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy viên linh thạch thú trấn mộ thế này bao giờ” Tần Bắc Dương thầm nghĩ không biết viên đá này từ đâu tới. Giống như thú trấn mộ cấp Thiên tử ẩn dưới Càn lăng, liệu có lẽ nào là linh thạch cấp Thiên tử không? Mặc dù linh thạch của thú trấn mộ sẽ rút ngắn tuổi thọ của con người, khiến cho mình đoản mệnh nhưng lại không làm hại đến Cửu Sắc. Bởi vì nó là một sinh mệnh đặc biệt, “vượt ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành”, giống như nó có thể nuốt những hóa chất cực độc mà người bình thường chỉ cần nếm thử một chút thôi cũng mất mạng. Giuseppe Caproni phát hiện ra phần trung tâm bị tổn thương của Cửu Sắc – mấy ống nối liền linh thạch và các bộ phận đã đứt lìa. Thì ra trên bề mặt của tiểu quái thú chân thân của Cửu Sắc còn cắm nhiều ống nhỏ và dài thế này, không thể phán đoán được đây là vật liệu gì. Tiến sĩ Hofertein đã chụp phim X-quang cho Cửu Sắc, không hề phát hiện ra những ống này, có lẽ chúng đã lẫn với những nội tạng khác. Những vật liệu này vô cùng kiên cố, trải qua một nghìn hai trăm năm mà vẫn không hỏng hóc. Giống như một bệnh nhân sắp chết phải nhờ vào ngoại lực để duy trì chút hơi tàn. Khi thoát ra khỏi sân bay Versailles, một phát đạn pháo đã bắn xuyên qua cơ thể Cửu Sắc, làm đứt những đường ống này – giống như khi dây điện bị cắt đứt thì đồ điện cũng sẽ tắt ngúm. Khi viên linh thạch không thể cung cấp năng lượng, sức sống của thú trấn mộ sẽ càng ngày càng yếu, cho đến cuối cùng gần như chết hẳn. Chỉ có hóa chất độc hại vô cùng vô tận mới có thể kích hoạt lại linh thạch. Lý Hưng Thịnh và Tần Bắc Dương bàn bạc phương án cứu chữa, dùng vật liệu hiện đại để thay thế đường ống từ triều Đường kia, kết nối lại linh thạch và sinh mệnh của quái thú nhỏ. Bọn họ vẫn còn phải thay một số linh kiện, sửa chữa triệt để lớp vỏ ngoài đã bị bắn thủng. Xét theo tính đặc biệt của Cửu Sắc, tuyệt đối không thể tiến hành cải tạo cơ giới hóa, ngoại trừ viên linh thạch ban đầu thì cũng không thể cung cấp nguồn năng lượng nhân tạo, ví dụ như động cơ đốt trong và máy phát điện, để đảm bảo tính chất nguyên thủy không đổi. Những công việc trên kéo dài ba ngày ba đêm, mọi người đều ăn ở ngay tại kho, Tần Bắc Dương đã thức liền ba đêm. Chỉ có Anna mỗi đêm đều phải quay về với đoàn đại biểu Trung Quốc ở Versailles, nhưng cô đều rất cẩn thận nói năng dè dặt về thú trấn mộ. Với Lý Hưng Thịnh mà nói, những điều tai nghe mắt thấy trong mấy ngày này đã vượt xa kiến thức anh ta được học trong trường Đại học Cambridge, e rằng bất cứ một nhà khoa học nào nhìn thấy Cửu Sắc cũng đều sẽ nâng niu như báu vật, để ở phòng thí nghiệm để nghiên cứu kĩ càng, thậm chí còn có thể được đề cử nhận giải Nobel. “Truyền thuyết về thú trấn mộ từ xưa đã có, sáu mươi năm trước, liên quân Anh Pháp thiêu cháy Viên Minh Viên, người phương Tây đã nghe nói đến sự tồn tại của thú trấn mộ, chỉ là chưa ai được nhìn thấy chân tướng, cũng giống như truyền thuyết châu Âu có ác long vậy…” Lý Hưng Thịnh mặt đầy dầu mỡ, “Còn có nghiên cứu của học giả cho rằng cùng với sự tăng cao của nhiệt độ toàn cầu, sau này sẽ càng xuất hiện nhiều hơn những ghi chép về việc nhìn thấy rồng” “Cũng có thể!” Tần Bắc Dương nhớ lại viện bảo tàng quái vật cậu đã từng thấy ở Nhật Bản. “Trong thư viện ở đại học Cambridge có rất nhiều bản vẽ thú trấn mộ do các thầy tu vẽ theo mô tả của đám trộm mộ, đa phần là hợp thể của ác ma và dã thú, các dòng chữ cũng giải thích rằng trên người những con quái vật này có sức mạnh của quỷ Satan” “Vẽ theo mô tả của đám trộm mộ ư? Nếu đám trộm mộ thực sự nhìn thấy thú trấn mộ thì e rằng đời chúng cũng chấm hết rồi, lấy đâu ra cơ hội mô tả lại cho mấy thầy tu nữa? Trừ phi là đám quân phiệt dùng súng máy và thuốc nổ để trộm mộ” Lý Hưng Thịnh nghiêm túc nói: “Khoa học đang ở vào giai đoạn buổi đêm trước cuộc bùng nổ, những thứ cho là thần thoại hoặc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hôm qua thôi, cho đến hôm nay đã trở thành hiện thực. Lý luận vật lý học và cơ giới động lực học cần phải vứt bỏ tất cả mọi thành kiến. Về bản chất thế giới, khởi nguồn vũ trụ, chúng ta cần mạnh dạn đưa ra giả thuyết rồi dùng phương pháp khoa học để từ từ chứng minh” “Ví dụ “Thể cơ khí có linh hồn”?” Tần Bắc Dương quay đầu lại nhìn thú trấn mộ Cửu Sắc đang được sửa chữa, và còn cả Thiên Sứ Bốn Cánh đang trong trạng thái ngủ đông. “Đúng vậy, mấy năm nay tôi đang nghiên cứu lý luận vật lý học ở trường Cambridge, đồng thời cũng nghiên cứu một khái niệm trong triết học truyền thống của Trung Quốc – đó là Khí” “Đây là cách nói của phong thủy học” Tần Bắc Dương nhớ lại cuốn “Tần thị mộ tượng giám”: “Khí tụ thì sống, khí tán thì chết. Thế giới từ không đến có được quyết định bởi khí, có như vậy mới phân hóa thành hai cực âm dương và ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Chúng ta xây dựng huyệt mộ, trước tiên phải tìm long mạch, tìm ra nơi tụ khí, đây gọi là điểm huyệt. Còn vùng đất lành vạn năm của đế vương thì bắt buộc phải đào giếng vàng, liên kết khí của trời đất” “Vương Sung – nhà vô thần luận thời Đông Hán đã từng nói thiên địa hợp khí, vạn vật tự sinh. Còn khái niệm của vật lý học hiện đại cho rằng bản chất của khí chính là các hạt siêu nhỏ và trường của chúng” “Các hạt siêu nhỏ?” Điều này đã vượt xa phạm trù kiến thức của Tần Bắc Dương, Lý Hưng Thịnh tràn trề cảm giác ưu việt mà nói: “Mấy cái này đều là khoa học kĩ thuật mới nhất, còn cả các giả thuyết như vật chất tối, năng lượng tối vv. Khoa học tuy rằng chặt chẽ cẩn thận nhưng cũng cần trí tưởng tượng bay xa. Tuần trước tôi vừa gặp thần tượng của mình ở Berlin – ngài Albert Einstein” Hai người nói đến chỗ này thì Tần Bắc Dương không nói gì nữa, các cảm xúc trong lòng trở nên vô cùng phức tạp không rõ ràng. Người thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn trước mặt không phải chính là kiểu người mà cậu ngày đêm mong muốn trở thành khi còn theo học tại trường Đức ở Thiên Tân sao? Trái tim cậu quặn thắt lại, không còn sống được bao lâu nữa mà giờ vẫn còn nhắc đến ước mơ hồi nhỏ làm gì? Cuối cùng thú trấn mộ ấu kỳ lân đã được sửa chữa xong. Mọi người tụ tập ở nhà kho, Cửu Sắc đã rực rỡ hẳn lên, lớp vỏ ngoài đồng xanh cũng đẹp đẽ hơn rất nhiều, nhưng nó vẫn còn như đang bị thôi miên, đứng trên bàn làm việc không động đậy chút nào. Âu Dương Anna lo lắng nói: “Cũng giống như em lần đầu nhìn thấy bộ dạng của nó vào hai năm trước vậy, có khi nào nó lại quay lại trạng thái lúc đó không?” Tần Bắc Dương bước đến bên cạnh Cửu Sắc rồi đột nhiên quỳ sụp xuống trước nó. Cậu nhìn vào đôi mắt của Cửu Sắc, tựa như đã trở lại sâu bên dưới địa cung của ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên, vào đúng khoảnh khắc mình được sinh ra vào mười chín năm trước. Đứa trẻ sơ sinh vừa mới chui ra khỏi tử cung mẹ, nằm trên quan tài của tiểu hoàng tử triều Đường, đôi mắt đầu tiên mà đứa trẻ nhìn thấy trên đời này chính là đôi mắt của con thú trấn mộ này. Các bức bích họa bốn phía địa cung chợt trở nên rực rỡ, các thị nữ, võ sĩ, văn thần, kẻ tớ, nhạc sư, vũ nữ người nào người nấy đều có vẻ mặt và linh hồn riêng, hoặc tung tăng nhảy múa, hoặc nâng chén chung vui, hoặc ngâm thơ đối nghịch, hoặc từ biệt quê hương tòng chinh lao dịch, hoặc tòng quân nghìn dặm rồi chôn mình nơi đất khách quê người… Mỗi một người trong bức bích họa, bất kể là xuất thân cao quý hay bần hàn cũng đều có vui buồn hợp tan, và cũng không thể tránh khỏi cái chết ở điểm cuối cuộc đời. Sau đó bích họa tối dần xuống, rơi vào trong sự tĩnh mịch một nghìn hai trăm năm. Cậu nhìn thấy khuôn mặt của tiểu Hoàng tử triều Đường trong quan tài – Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ, bên dưới lớp chăn tơ lụa vạn cổ tĩnh mịch, cậu ta khẽ hé mở đôi môi đỏ đọc ra một tràng âm Trường An triều Đường… Ruổi ngựa lên cửa đông, ngóng bắc thành bao mộ. Bạch dương vẻ thê lương, tùng bách gần bên lộ. Dưới, người khuất đã lâu, âm u đêm dài phủ. Chìm say dưới suối vàng, ngàn năm trong giấc ngủ. Âm dương mãi đổi thay, giọt sương mai ngắn ngủi. Trên đời gửi tấm thân, đâu như vàng đá thọ. Ngàn đời tiễn đưa nhau, thánh hiền nào siêu độ. Ăn mặc muốn thành tiên, bị thuốc làm mê ngộ. Chi bằng uống rượu ngon, mặc vải tơ áo lụa. (Nguồn: Tham khảo thiviennet) Dưới lòng đất u ám hỗn độn, tiểu Hoàng tử triều Đường đã đọc xong đoạn thơ, trong khu rừng ở ngoại ô phía Bắc Paris, Tần Bắc Dương cũng đọc lại bài thơ cho thú trấn mộ Cửu Sắc – người bạn đồng hành chung của họ. Hai người cách nhau một nghìn hai trăm năm nhưng lại cùng đồng thanh đọc bài “Khu Xa Thượng Đông Môn” trong “Cổ Thi Thập Cửu Thủ”. Cái chết của con người tựa như rơi vào đêm dài, lên tận trời xanh xuống tận hoàng tuyền. Đời người như sương mai, mặt trời vừa lên đã biến mất, như vị khách trọ vội vã qua đêm. Đây chính là cái mà đạo gia gọi là “đời người như ở trọ”, đời người muốn vui vẻ thì phải biết tận hưởng niềm vui trước mắt. Võ Tắc Thiên định đô Lạc Dương, Chung Nam Quận vương là cháu của bà, hẳn cũng đã từng đánh xe đến cửa Đông, nhìn xa xăm về phía khu mộ thành Bắc và bật ra những lời ca thán tương tự như vậy chăng? Vạn vật trên đời này, có thứ gì có thể trường sinh bất lão? Chỉ có duy nhất thú trấn mộ Cửu Sắc mà thôi. Trong chớp nhoáng, Cửu Sắc chớp chớp mắt, nó đã được bài thơ Hán này đánh thức. Anna thấy vậy liền vỗ tay, Giuseppe Caproni, Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa cũng không còn chau mày nữa. Con thú trấn mộ nhỏ lắc lư cặp sừng hươu trên đầu, khẽ nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên Trung Quốc đang quỳ trước mặt mình. Nó nhận ra khuôn mặt này, bèn thè lưỡi ra liếm mũi Tần Bắc Dương. Những giọt lệ nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt, Tần Bắc Dương ôm chặt lấy Cửu Sắc vừa mới thức tỉnh, vùi đầu vào cái bờm màu đỏ của nó, sờ mỗi một kẽ hở của từng chiếc vảy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của thú trấn mộ. Viên linh thạch trái tim thú trấn mộ đang tỏa nhiệt, nóng như một chiếc nồi hơi bốc khói nghi ngút. Đột nhiên, Tần Bắc Dương ngất ngay dưới chân Cửu Sắc, miệng trào bọt trắng, bất tỉnh nhân sự… Tiền Khoa xông tới sờ mồm, sờ mũi cậu, không ngờ cậu đã không còn thở nữa!