Chương 27 Bệnh hiểm nghèo
Paris tháng Sáu, trong khu rừng đầy khí độc hóa chất công nghiệp ở vùng ngoại thành phía Bắc, một chiếc xe ngựa phi như bay trong đêm đenThú trấn mộ Cửu Sắc đã sống lại, nhưng chủ nhân của nó thì sắp chết. Tần Bắc Dương nhìn thấy một con đường hầm xoáy tròn, chạy quanh co khúc khuỷu dưới lòng đất của ngôi mộ lớn trên Bạch Lộc Nguyên. Các bức bích họa đều còn sống, bắt đầu là những người triều Đường màu sắc tươi đẹp rực rỡ, sau đó biến thành người triều Tống trang nhã, tiếp đến là người Mông Cổ đến từ thảo nguyên phía Nam, sau đó lại biến thành người triều Minh ngồi trên đống lửa, tiếp theo là người triều Thanh cạo đầu để tóc đuôi sam, cuối cùng là năm Canh Tý trời long đất lở… Âu Dương Anna gào khóc bên cạnh cậu, ra sức làm hô hấp nhân tạo, miệng đối miệng, toàn tâm toàn ý như sắp truyền cả sinh mệnh của mình cho cậu. Cỗ xe ngựa chạy như bay vào bệnh viện thành phố Paris, Tần Bắc Dương đang đi xuyên qua Quỷ môn quan, bước lên cầu Nại Hà. Có một bà lão ngồi ở đầu cầu, trông giống như bà lão ở Viện bảo tàng quái vật Kyoto Nhật Bản, già đến mức không biết đã mấy trăm mấy nghìn tuổi rồi, bà ta đưa cho cậu một bát canh sền sệt nóng hổi, tỏa ra tất cả những mùi vị mà kiếp trước kiếp này cậu đã ngửi thấy… Đúng vào lúc cậu sắp uống bát canh, quên đi tất cả mọi thứ của kiếp này, quên đi Cửu Sắc, quên đi Anna, quên đi tiểu Hoàng tử triều Đường thì bác sĩ tiêm cho cậu một mũi kích tim. Adrenalin được bơm vào cơ thể Tần Bắc Dương, khiến trái tim gần như đã ngừng đập trở nên hưng phấn. Bác sĩ nói không thể cứu được cậu nữa, nhưng vì yêu cầu mãnh liệt của Anna nên công tác cứu chữa đã kéo dài cả một đêm. Khi trời bảnh sáng, miếng huyết ngọc ấm trước ngực bắt đầu nóng lên, Tần Bắc Dương mở mắt ra. Anna vùi đầu vào người cậu khóc nấc lên, cô ôm đầu cậu nói: “Ngoan nào, anh phải ngoan, hãy cố gắng sống tốt nào! Phải sống đấy!” Mình chỉ còn tồn tại thôi sao? Vừa thoát chết, Tần Bắc Dương đã thầm hỏi bản thân. Giờ cậu vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, bác sĩ khám toàn diện cho cậu, chụp X-quang, kết quả thật khiến người ta thất vọng: phổi của cậu có một khối u ác tính, đã không còn có thể phẫu thuật. Cho dù có trị liệu tích cực thì cũng chỉ sống được tối đa hai tháng. Kết quả không thể giấu giếm được, Tần Bắc Dương đã biết hết, cậu cười nhạt trên giường bệnh: “Còn tốt hơn tưởng tượng một chút” Âu Dương Anna dựa vào ngực cậu, lại sợ đè lên phổi cậu, cô bèn đứng dậy áp vào má cậu: “Bắc Dương, cho dù kết quả thế nào, em sẽ cùng anh đi tiếp” “Cảm ơn vì ta đã quen nhau” Tần Bắc Dương nắm lấy bàn tay của cô nói, “Đừng lo cho anh, Anna, tiền đồ của em còn rộng mở, còn anh đã sắp phải nhập mộ rồi” “Bậy nào! Em sẽ luôn lo lắng cho anh, cho dù anh có là con khỉ họ Tôn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay em đâu” “Em cho rằng mình là Phật Tổ Như Lai sao? Nhưng Tôn Ngộ Không còn có thể bị đè dưới núi Ngũ Hành năm trăm năm, còn anh chỉ còn lại sáu mươi ngày thôi” Anna mắt ngấn lệ, lấy tay bịt mồm cậu lại: “Đừng nói nữa!” “Anh muốn ra viện” Tần Bắc Dương rút ống truyền dịch ở tay ra, “Bác sĩ đã nói là nằm viện cũng vô ích, chỉ cần mỗi ngày nhớ uống thuốc là được, như vậy có thể giúp anh giảm bớt đau đớn” “Anh muốn đi đâu?” “Về rừng tìm Cửu Sắc” “Không, căn bệnh ung thư của anh chính là do quá gần gũi với Cửu Sắc! Lý Hưng Thịnh đã từng nói rằng linh thạch ở trái tim của thú trấn mộ có tính phóng xạ tự nhiên gây hại cho cơ thể người, linh thạch của Cửu Sắc lại đặc biệt mạnh mẽ, anh có thể sống đến hôm nay đã là kì tích rồi” “Lý Hưng Thịnh?” Tần Bắc Dương mỉa mai nói, “Đúng, anh ta là Tiến sĩ khoa vật lý của đại học Cambridge, là thanh niên thiên tài, lời anh ta nói đương nhiên có lý” “Anh không được lại gần Cửu Sắc nữa! Em sẽ giúp anh chăm sóc nó. Hãy nhớ rằng hai năm trước, nếu không phải vì em muốn tìm một người thợ thủ công để sửa thú trấn mộ thì anh cũng không thể quen Cửu Sắc được” Tần Bắc Dương ngờ nghệch hỏi: “Vậy khi nào em trả lại nó cho anh?” “Cho đến khi nào anh khỏi hẳn” “Vậy là kiếp sau rồi” Cậu bò dậy khỏi giường, loạng choạng đi ra ngoài, Anna dìu cậu nói: “Nếu anh thật sự muốn xuất viện, em có thể tìm cho anh một chỗ ở” Ngày thứ hai, Âu Dương Anna gọi một chiếc xe ngựa đưa Tần Bắc Dương rời khỏi bệnh viện. Mặc dù không thể mang theo tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc, nhưng cậu lại mang theo thanh Đường đao An Lộc Sơn mà cha tặng. Họ đến một tòa nhà trọ tọa lạc ở vị trí đẹp trong khu phố Latin của Paris. Ở góc cầu thang tầng ba, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi đang chờ đợi họ. Trong thời gian ở Paris, tiểu Quận vương đã quen với một cô gái Pháp đang học hộ lý ở Viện Đại học y. Cậu ta đã quen ăn sung mặc sướng nên không thể chịu nổi căn phòng trọ chật chội của đoàn đại biểu Trung Quốc. Dù sao trong túi cũng có Franc và Bảng Anh, cậu ta thuê một nhà trọ ở khu phố Latin, cùng xây tổ ấm tình yêu với cô gái Pháp. Anna trước giờ cũng không khách sáo với tiểu Quận vương, chỉ vài câu đã thuyết phục cậu ta nhường lại một căn phòng thừa và bảo cô hộ lý người Pháp chăm sóc Tần Bắc Dương. Phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, thuốc và dụng cụ truyền dịch cũng đã sẵn sàng, ngoài cửa sổ đối diện thẳng với công viên Luxembourg cây cối xanh tốt, là một môi trường tốt để nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Anna là phiên dịch tiếng Pháp của đoàn đại biểu Trung Quốc, bắt buộc phải ở Versailles, cô nói ngày nào cũng sẽ đến thăm cậu. “Xương cốt bị hủy hoại, khí huyết gián đoạn, tứ chi suy yếu, ngũ quan tiều tụy…” Tần Bắc Dương soi mình trước một tấm gương lớn, cậu thậm chí còn không nhận ra nổi bản thân nữa, “Thần như còn như mất, tâm không sinh không diệt” “Anh nói cái gì vậy?” “Bài “Ngũ Bi Văn” của Lư Chiếu Lân – một trong “Sơ Đường tứ kiệt”, mô tả bản thân vừa nghèo vừa bệnh tật, vừa khéo dùng để nói về anh” “Nói bậy bạ! Mạng anh lớn như vậy, không biết đã khắc chết bao nhiêu tính mạng khác rồi. Đợi đến khi cả thế giới đều chết hết rồi, anh vẫn còn sống sót đấy. Em phải đi rồi, tiểu Quận vương sẽ chăm sóc anh như chăm cha đẻ của mình” Anna nói rồi hôn lên gò má cậu từ biệt. Cô đi một chuyến tới khu rừng chất độc ở ngoại ô phía Bắc Paris rồi dắt Cửu Sắc đã biến thành chú chó lớn ra. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh vẫn ở chỗ cũ, Caproni người Ý và Tiền Khoa đều rất có hứng thú với những thứ bay được. Âu Dương Anna đưa Cửu Sắc về Versailles, để tránh gây sự chú ý, họ ở cùng nhau dưới tầng hầm. Cửu Sắc vô cùng nhớ Tần Bắc Dương, mỗi lần nó phát ra âm thanh kì lạ đều trực tiếp truyền vào đầu cô. Buổi tối lúc đi ngủ, Cửu Sắc sẽ tự động nằm cách xa Anna. Nó tự coi mình như một tai họa, một lời nguyền rủa, nó co ro nằm trong góc tầng hầm, thà rằng mình tự sinh tự diệt. Nhưng vào lúc nửa đêm khi giật mình tỉnh giấc, cô nhìn thấy đôi mắt màu lưu ly của Cửu Sắc đã trở nên giống một con dã thú hung ác… Lúc trời sáng, Anna nghe thấy một trận ồn ào huyên náo, thú trấn mộ cũng trở mình dậy. Cô mặc áo ra đến sảnh, chỉ thấy một nhóm người Trung Quốc đầy vẻ mệt nhọc, đa phần là quan lại cấp cao của chính phủ Bắc Dương. Phía cuối đoàn người là một gương mặt quen thuộc – một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc áo dài tơ lụa, đội mũ phớt trắng viền đen, lông mày đen sẫm lấn xuống cả tóc mai, trên mép là hai hàng ria rậm, anh chính là Diệp Khắc Nan – tấm gương danh thám mà các tờ báo nhỏ ở kinh thành tranh nhau phỏng vấn. Bên cạnh Thám trưởng Diệp còn có một cậu thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, dáng dấp cao lớn, đôi mắt long lanh sáng ngời, cử chỉ hành động giống như một thiếu niên quân nhân. Phần eo cậu phình ra, có lẽ là giấu súng lục, cậu cảnh giác nhìn từng khuôn mặt. “Tề Viễn Sơn” Anna xông đến trước mặt cậu, dùng nắm đấm đập vào người bạn cũ lâu ngày không gặp, cảm giác bờ ngực cậu đã rắn chắc hơn xưa, chắc chắn đây là kết quả luyện tập ở Nhật Bản. “Mới một năm không gặp, cô lại xinh đẹp hơn rồi” Bản lĩnh ăn nói khiến cho các cô gái vui vẻ của Tề Viễn Sơn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng Anna lại chợt nhớ đến Tần Bắc Dương đã kề cận cái chết, cô nghiêm mặt: “Đừng nói dối trắng trợn thế, mấy ngày nay tôi ăn không ngon ngủ không yên, sắp xấu như ma lem rồi” Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Diệp Khắc Nan ho khan hai tiếng: “Tiểu thư Anna, cháu dạo này vẫn khỏe chứ?” “Thám trưởng Diệp, cháu lúc nào cũng nhớ đến chú cả” “Ừ, cháu đừng quên người kia đó” Diệp Khắc Nan đang nhắc cô đừng quên Tần Bắc Dương. Từ khi bước vào cung điện Versailles, đối mặt với những người đàn ông có quyền thế nhất thế giới, các vị quan chức ngoại giao các nước đều rối rít đến bắt chuyện với cô, trong đó không thiếu những anh chàng cao to đẹp trai mời cô cùng ăn tối ở khu phố Latin, hoặc cùng uống một ly tại quán rượu vv, nhưng tất cả đều bị cô khéo léo từ chối. “Người mà chú nói đến ấy đang ở Paris ngay lúc này. Ở đây đông người quá, tối nay chúng ta nói sau” Anna buồn rầu nói, “Sao hai người lại đến đây?” “Bắc Kinh bây giờ rối loạn lắm, công nhân ở Thượng Hải thì bãi công cả rồi. Đám cảnh sát bọn chú ngày nào cũng phải ra phố để giữ gìn trật tự, lại còn bị cả Đại Tổng thống và Thủ tướng Quốc vụ viện ghét bỏ, thật là sứt đầu mẻ trán. Nhưng đối với những vị quan gia này thì đây lại là một cơ hội đi du lịch nước ngoài” Diệp Khắc Nan phủi bụi trên chiếc áo dài, anh ngồi trên ghế sô pha tại tầng một của nhà trọ mà tựa như danh thám đang xử án tại hiện trường, “Chú tuân mệnh Bộ trưởng Nội vụ bảo vệ an toàn cho đoàn đại biểu Trung Quốc, tháng trước có phải ở đây có người bị thích khách cắt cổ mà chết không?” “Chú đến bắt thích khách đúng không?” “Nếu đoàn đại biểu Trung Quốc có thể bình yên vô sự rời khỏi Paris thì chú cũng biết ơn lắm rồi” Diệp Khắc Nan vừa dứt lời, trên tầng đã truyền lệnh đến: “Hỡi các đồng nghiệp, toàn bộ đoàn đại biểu mở cuộc họp, xin mời lên phòng họp tầng hai”