Chương 28 Kỳ tích ngoại giao
Năm vị đại biểu toàn quyền – Tổng trưởng ngoại giao Lục Trưng Tường, công sứ Hoa ở Mỹ Cố Duy Quân, công sứ Hoa ở Anh Thi Triệu Cơ, công sứ Hoa ở Bỉ Ngụy Thần Tổ, đại biểu cho quân chính phủ phía nam Vương Chính Đình, đang ngồi tại vị trí quan trọng nhất. Đối diện là đặc phái viên do Đại Tổng thống phái tới từ vạn dặm xa xôi. Anna làm người ghi chép trong hội nghị, Tề Viễn Sơn canh gác bên cửa sổ, trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan canh giữ ở cửa, như lâm đại địchKiểm kê nhân số buổi họp, chỉ vắng họp đúng một vị – nghị sĩ quốc hội tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La. “Ăn chơi trác táng, không thể trọng dụng!” Sắc mặt Lục Trưng Tường khó coi, ông ta không biết tiểu Quận vương đang tiêu dao sung sướng trong vòng tay dịu dàng ở khu Latin. Đặc phái viên Đại Tổng thống giành mở miệng: “Ngài tổng trưởng, tôi mang đến tin tức xấu – Đại Tổng thống cách chức ba vị đại nhân Tào Nhữ Lâm, Chương Tông Tường, Lục Tông Dư.” “Tin xấu gì chứ? Rõ ràng là tin siêu tốt!” Công sứ Cố Duy Quân hồ hởi lên tiếng: “Ba kẻ này là quốc tặc cấu kết với người ngoài bán rẻ lợi ích dân tộc, hệ Giao thông mới cũng nên buông xuôi đi.” “Thiếu Xuyên, một vừa hai phải thôi.” Lục Trưng Tường là quan trường lão luyện, nhắc nhở Cố Duy Quân trẻ tuổi hăng hái chú ý đúng mực, không được thêm dầu vào lửa ở buổi họp. Đặc phái viên nghiêm trang: “Lục tổng trưởng, Đại Tổng thống đã quyết định phải ký tên vào Hiệp ước Versailles, việc này có thể nâng cao địa vị quốc tế của Trung Hoa ta lên rất nhiều, chính là thắng lợi lớn của nền ngoại giao dân quốc.” “Sơn Đông thì thế nào?” Tổng trưởng ngoại giao hờ hững đáp, phòng hội nghị yên lặng nửa phút. “Chúng ta cứ ký tên trước, vấn đề Sơn Đông, Thanh Đảo về ai sở hữu tạm gác lại để đàm phán giải quyết sau – đây là ý kiến của Đại Tổng thống.” “Sau này bàn lại?” Lục Trưng Tường vê chòm râu kiểu Napoléon III, làm cho Anna nhớ tới người cha đã mất: “Câu này, trong 30 năm quãng đời làm nhà ngoại giao của tôi đã từng nghe thấy vô số lần. Cái gọi là sau này, chính là không có sau này, hoặc phải đợi đến 99 năm sau. Như khu vực Hong Kong mới, sau này chính là năm 1997, thế kỷ 20 sắp hết đến nơi. Còn bây giờ thì sao? Mới là năm 1919.” Tổng trưởng ngoại giao lão luyện thành thục nói lời tâm huyết, Diệp Khắc Nan gác cổng suýt nữa thì vỗ tay đồm độp. Đặc phái viên của Đại Tổng thống lau mồ hôi lạnh: “Ngài tổng trưởng, tôi hiểu tâm trạng của ngài. Nhưng trong nước cũng có rất nhiều áp lực, chúng tôi phải nghĩ cho toàn cục, không thể hành động theo cảm tính được.” “Ngài đặc phái viên, tôi từng làm Thủ tướng Quốc vụ vài ngày, cũng biết đại cục quan trọng. Bốn năm trước, Nhật Bản đưa ra “21 điều” diệt vong Trung Hoa. Viên Thế Khải phái tôi phụ trách đàm phán, tôi dùng quyết sách kéo dài, dâng trà dâng thuốc phiện kéo dài thời gian, bọn họ ra tối hậu thư, bắt tôi phải ký tên trong vòng bốn mươi tám tiếng. Lão Viên đành chịu thua. Tôi và vợ bàn luận cả đêm. Các vị có biết không, vợ tôi là người Bỉ, bà ấy mắng tôi hèn nhát, nói Trung Hoa to như vậy, đụng phải Nhật Bản cứ như chuột thấy mèo. Tôi bảo, vợ à, cho dù tôi không ký thì tổng trưởng ngoại giao kế tiếp vẫn phải ký. Vợ tôi lại mắng tôi vô dụng như thái giám, đúng là đã gả sai chồng! Hôm sau, tôi đại biểu Trung Hoa ký tên vào “21 điều”. Sau đó hàng năm cứ đến ngày này, tôi và vợ ôm đầu khóc rống…” Lục Trưng Tường trông thế mà rơi nước mắt ngay trước mặt mọi người, không ai dám lại gần, chỉ có Anna đưa một chiếc khăn tay. “Đa tạ tiểu thư Anna.” Tổng trưởng ngoại giao chật vật lau nước mắt nước mũi: “Xin lỗi, tôi mất khống chế. Có ai muốn bị người đời sau đúc thành tượng đồng quỳ gối miếu Nhạc vương(1)?” Nước yếu không có ngoại giao, tôi làm việc theo ý bề trên, còn danh tặc bán nước thì chỉ có nhà ngoại giao phải gánh thôi.” Im ắng dài lâu, Cố Duy Quân chợt vỗ bàn đứng dậy: “Ngày 28 tháng 6 hội nghị Paris kết thúc, ngày đó sẽ ký kết Hiệp ước Versailles. Chỉ còn hai ngày cuối cùng, tôi sẽ tiếp tục giao tiếp với ba đầu sỏ, tranh thủ biện pháp điều hòa. Không đến giây phút cuối cùng, Thiếu Xuyên sẽ không từ bỏ cố gắng, có lẽ sẽ có kỳ tích.” Paris, khu Latin, công viên Luxembourg, thảm cỏ xanh như tấm đệm, bọn nhỏ nô đùa trên bãi cỏ, diều bay trên bầu trời xanh lam. Đây là hòa bình lâu dài sau thế chiến tàn khốc? Hay chỉ là an bình ngắn ngủi trước trận đại chiến kế tiếp? C’est la vie. (Đó là cuộc sống) Tần Bắc Dương đứng trước cửa sổ, cậu ngủ cả ngày, uống ba loại thuốc bất đồng, tuổi trẻ lại biến thành ấm thuốc. Tiểu Quận vương và cô bạn gái y tá chăm sóc cậu, cho cậu ăn theo chế độ bệnh nhân, đồ ăn dinh dưỡng phong phú. Tinh thần cậu có khởi sắc, không còn mang dáng vẻ hấp hối mấy hôm trước. Tiểu Quận vương nghiêm khắc tuân theo mệnh lệnh của Anna, cấm cậu ra cửa, sợ cậu ra ngoài phơi gió cảm lạnh, thậm chí còn sợ cậu tự sát. Buổi trưa, Thiếp Mộc Nhi và bạn gái Pháp đi uống cocktail ở khách sạn Ritz, Tần Bắc Dương ở một mình trong phòng nhàm chán khó chịu, toàn nghĩ liệu bản thân còn sống được mấy ngày… Có người gõ cửa. Tần Bắc Dương mở cửa, chưa nhìn rõ tướng mạo đã bị ôm chặt lấy. Không phải Anna, đối phương là đàn ông, có bờ ngực cứng cỏi, vai rộng kèm theo tiếng thở mạnh. Tần Bắc Dương định liều chết phản kháng, nhưng thể lực kém cỏi, mấy ngày nay tụt mười mấy cân, đành ngoan ngoãn bị ôm lấy, thậm chí mặt kề mặt thân mật. Cậu ngửi thấy mùi vị quen thuộc, trong đầu chớp nhoáng vô số khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở một cái tên: “Tề Viễn Sơn?” “Ha ha! Tôi đây.” Quả nhiên là Tề Viễn Sơn, cậu ta mặc sơ mi trắng, quần đeo dây, đầu đội mũ lưỡi trai, cũng là chàng thiếu niên cao ráo nổi bật ở Paris. Lại ôm nhau lần nữa, Tần Bắc Dương yếu ớt trọng tâm không vững, hai người đồng thời ngã xuống, đối mặt trần nhà thở hổn hển cười vang. Mấy tháng trước, Tề Viễn Sơn tiễn Tần Bắc Dương trên bến sông Kobe. Cậu ta trở lại trường dự bị quân sự Shinbu Gakko, Tokyo, lại thi đậu hạng nhất một lần nữa, đạt được thành tích tốt nhất từ khi Thái Ngạc, Tưởng Bách Lý tốt nghiệp đến nay, nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản, đây là trường hợp đặc biệt, chỉ chờ báo danh. Nghỉ hè, Tề Viễn Sơn về nước, đến bộ Lục quân Bắc Kinh, được thăng quân hàm trung úy, lại bỗng dưng nhận được mệnh lệnh đi Paris – hỗ trợ Diệp Khắc Nan đến từ phòng cảnh sát Bắc Kinh đuổi bắt kẻ ám sát đến từ Trung Hoa. Trước khi đi, cậu ta tới thăm “rồng Bắc Dương” về vườn Vương Sĩ Trân, nguyên Thủ tướng quốc vụ kiêm Tổng trưởng Lục quân đa mưu túc trí: “Chính phủ Bắc Dương phái một học sinh xuất sắc du học bên Nhật, đây là tỏ ý tốt với quân bộ Nhật Bản. Cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt này!” Tề Viễn Sơn hăng hái lên tàu thủy. Phái đoàn thứ ba đi qua Ấn Độ Dương và kênh đào Suez, đến cảng Marseille bằng tốc độ nhanh nhất rồi ngồi tàu hỏa tới Paris. Nhà tập thể cao cấp trong khu Latin, tháng sáu, Tề Viễn Sơn ôm Tần Bắc Dương nói: “Tôi cứ tưởng đời này không thể gặp lại cậu.” “Tôi cũng nghĩ vậy.” Tần Bắc Dương bò lên, ho một tiếng, ai oán: “Nhưng tôi sắp chết đến nơi rồi.” “Anna cũng nói với tôi, chúng ta từng thề ở núi Thái Hành – không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm! Bắc Dương, nếu cậu chết, tôi cũng chết.” Hai người ngồi bên cửa sổ, phơi nắng ấm dào dạt. Thấy tiểu Quận vương mãi chưa về, Tề Viễn Sơn bảo đưa cậu ra ngoài dạo một chút. Buồn bực hai ngày, Tần Bắc Dương cũng ngứa ngáy, ra cửa trên đường, anh em kề vai sát cánh. Dưới ánh nắng Paris, tâm tình tốt đẹp, họ đi dạo tới bờ trái sông Seine, Nhà thờ Đức Bà Paris ở đối diện, nhìn thấy nhà sách Shakespeare mới khai trương, chủ yếu bán sách tiếng Anh. Đối diện nhà sách là khách sạn tung bay quốc kỳ nước Đức, hóa ra là nơi ở của phái đoàn Đức. Phái đoàn các nước đa phần ở tại Versaillesm, chỉ có Đức là nước thua trận nên bị chuyển sang khu Latin, cũng coi như nhờ họa được phúc. ___________ Chú thích: (1) Nhạc vương là Nhạc Phi, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống, bị gian thần Tần Cối hãm hại bỏ mình, người đời sau đúc tượng vợ chồng Tần Cối quỳ gối trước đền thờ Nhạc Phi để lên án tội trạng của họ.