Chương 29 Tam Quốc chí
Paris, khu người LatinMột chiếc ô tô đỗ ở cửa của đoàn đại biểu Đức. Một quan viên Đức xuống xe, đúng lúc ấy một người đàn ông khoác áo gió giơ súng bắn mấy phát đạn. Quan viên Đức trúng đạn vào đầu, máu phun năm bước, chết ngay tại chỗ… Tiếng súng lẩn quất bên bờ sông Seine, người đi đường hỗn loạn nhốn nháo. Tề Viễn Sơn bảo vệ Tần Bắc Dương, lui về thư viện Shakespeare. Tần Bắc Dương tiện tay cầm cuốn từ điển dày đập thẳng vào đầu thích khách, khiến hắn choáng váng ngã lăn ra đất. Thích khách người châu Âu da tái nhợt, định giơ súng bắn thì bỗng nhiên một khách hàng trong thư viện xông ra đạp trúng cổ tay hắn, khẩu súng rơi xuống đất. Cảnh sát lao vào thư viện, bắt được thích khách. Một người trẻ tuổi trong đoàn đại biểu Đức bước ra. Người này tuổi tác tương đương Tần Bắc Dương, người cao ráo mảnh khảnh, tóc vàng dày, nhìn đúng ngoại hình tiêu chuẩn của người Đức. Thay mặt chính phủ Đức, người đó cảm ơn hai người dân đã hỗ trợ cánh át bắt thích khách, một là Tần Bắc Dương đến từ Trung Quốc, một là đại biểu cấp cao nhất của Bộ Tài chính Anh quốc – John Maynard Keynes – người đã đạp vào cổ tay thích khách, cũng cứu Tần Bắc Dương một mạng. Quan ngoại giao Đức càng kinh ngạc hơn khi thấy thanh niên Trung Quốc trong thư viện Shakespeare có thể nói tiếng Đức lưu loát. “Xin hỏi cậu học tiếng Đức ở đâu thế?” “Thiên Tân, Tô giới Đức, trường của người Đức” “Trường Tiểu học Wilhem II?” Hai mắt thanh niên người Đức sáng rực lên, quan sát Tần Bắc Dương từ trên xuống dưới, “Cũng là trường tiểu học tôi tốt nghiệp. Tên tôi là Hermann, cậu tên gì?” “Hermann? Tớ Matias đây!” Tần Bắc Dương không quên tên tiếng Đức của mình, “Tôi nhớ cậu! Chúng mình học cùng lớp, thường hay chơi cờ vua với nhau” “Trời ơi, cậu là Matias! Tôi nhớ cậu luôn thắng cờ tôi!” Hermann nhiệt tình ôm Tần Bắc Dương. Mười năm tìm không thấy nhau, những cậu bé thò lò mũi xanh năm đó đều đã trưởng thành thành thiếu niên ngọc thụ lâm phong nhanh nhẹn. Toàn bộ con đường đã bị phong tỏa, cảnh sát trưởng Cục cảnh sát Paris Xavier chạy tới. Ông cảnh sát trưởng già vẫn còn tác phong của thế kỷ 19, lạnh lùng đến bắt thích khách. Mười phút trước, thích khách này đã nổ súng bắn chết một quan ngoại giao cao cấp của Đức. Cảnh sát tìm được trong người hắn một hình ngũ giác bằng kim loại khắc chữ “Assaasins”. “Lại Assassins!” Cảnh sát trưởng Xavier không kìm được mà cho thích khách một bạt tai, “Nói cho ta nghe, địa điểm đại hội của các người ở đâu?” Khóe miệng thích khách trào máu, hắn run rẩy nói, “Ba Lan không diệt vong!” Sau đó, thích khách co quắp người, cảnh sát làm gì cũng không thể cứu chữa được. Hắn tím mặt mà chết. Hắn không chết vì cái bạt tai của cảnh sát trưởng Xavier. Cảnh sát trưởng lấy dao rạch miệng thích khách, thấy một mảnh vỏ thuốc con nhộng còn sót lại. “Là Cyanide!” Không cần xét nghiệm, cảnh sát trưởng Xavier tự kết luận – thích khách cắn thuốc con nhộng giấu trong răng để tự sát. Tần Bắc Dương trong thư viện thấy rõ ràng, hạ giọng hỏi Hermann, “Thích khách là người Ba Lan ư?” “Gần đây Ba Lan đòi độc lập, cũng đòi nhiều đất của Đức hơn. Quốc ca của Ba Lan tên là “Ba Lan không diệt vong”, bởi vì nước này luôn bị các nước mạnh đe dọa xóa sổ” Hermann nói giọng khinh miệt, “Vốn có người đe dọa sẽ ám sát chúng tôi, lần này đến Paris, các quan ngoại giao Đức đều đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi” Hermann mời Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn và cả John Maynard Keynes cùng đến quán rượu bên cạnh uống một ly. Keynes vui vẻ vì được mời, Tề Viễn Sơn lo cho sức khỏe Tần Bắc Dương nhưng cậu lại cười, “Cuộc đời tràn đầy niềm vui, đừng lấy vàng so với mặt trăng. Chết thì chết chứ có gì đáng sợ?” Hermann Muller sinh ra ở Thiên Tân. Năm 16 tuổi, khi chính phủ Bắc Dương tuyên chiến với chính phủ Đức, Muller được chứng kiến cảnh quân đội Trung Quốc chiếm Tô giới Đức. Đức thua, anh theo gia đình về Berlin, vào làm ở Bộ Ngoại giao. Anh vốn không đủ tư cách tham gia Hội nghị Hòa bình Paris, nhưng nhiều quan ngoại giao thoái thác, sợ ký kết Hiệp ước Versailles làm mất mặt nước nhà, về Đức sẽ bị dân chúng đánh chết nên Hermann đành đi chuyến xe cuối đến Paris. Tề Viễn Sơn dẫn đầu nói, “Tối hôm qua, thám trưởng Diệp Khắc Nan nói với tôi rằng gần đây Paris có rất nhiều nhóm thích khách, ám sát, đang chuẩn bị Đại hội Liên minh Thích khách” “Đại hội Liên minh Thích khách?” “Đúng thế, hôm nay cảnh sát tìm thấy trên người thích khách Ba Lan kia một khối kim loại năm cạnh có khắc chữ “Assassins”, chính là tín vật để tham gia Đại hội Liên minh Thích khách. Việc ám sát quan ngoại giao Đức có lẽ là để ghi danh tham gia” Tần Bắc Dương phiên dịch lời Tề Viễn Sơn sang tiếng Đức, viện sĩ Đại học Kinh tế Cambridge Keynes cũng nghe hiểu được. Người Anh hỏi câu tiếp theo bằng tiếng Đức bập bẹ, “Ngày 4 tháng 5, đoàn đại biểu Anh của chúng tôi dừng chân, đang chơi cờ vua cùng Sir Jonathan của Bộ Nội vụ thì đột nhiên đầu ngài ấy rơi xuống. Là một thích khách người Ả Rập, chặt đầu bằng Scimitar. Thích khách còn khắc lên tường dòng chữ – Assassins” “Nghĩa là sao?” “Giáo phái thích khách thời Trung cổ, hiện là vua của các sát thủ” Keynes không chỉ là nhà kinh tế học, anh còn nghiên cứu lịch sử, “Còn sống sót là may đấy! Tôi không còn là thành viên đoàn đại biểu Anh quốc nữa. Tôi đã đệ đơn từ chức lên Thủ tướng David Lloyd George nên hôm nay mới đến thư viện Shakespeare thăm thú. Tôi không thể nào tiếp thu được chủ nghĩa báo thù cổ hủ của người Anh, đây là hành vi thiển cận làm hại mình hại người” Hermann giơ ngón cái, “Thưa ngài Keynes, nếu người Anh đều có đầu óc như ngài, không chừng trận chiến này đã không xảy ra” “Không, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Nhân khẩu châu Âu không ngừng tăng lên nhưng tích lũy của cải diễn ra rất chậm. Trong mắt tôi, đại chiến bắt nguồn từ sự thiếu thốn, nhưng không lẽ lại kết thúc bằng cướp đoạt. Chúng ta ở nơi tàn tích mà thành lập châu Âu mới, không có cá lớn nuốt cá bé, không có lừa gạt. Có người nói chúng tôi lấy tiền bồi thường của người Đức như kiểu vắt chanh bỏ vỏ, cho đến khi cây chanh chết kêu xèo xòe – thật sự tham lam, đê tiện, còn ngu xuẩn nữa!” “Đúng vậy. Các nước Hiệp ước yêu cầu bồi thường chiến tranh tương đương với 40 tỷ đô la Mỹ, gấp ba thu nhập toàn dân của nước Đức trước chiến tranh. Đã phải cắt 1/10 đất và nhân khẩu, còn có hai triệu đàn ông đã chết trận, nước Đức hoàn toàn không thể trả nổi” Hermann Muller uống rượu, gần như vỗ bàn. Keynes gật gù, “Là trưởng đoàn đại biểu Tài chính của các nước Hiệp ước, Thủ tướng George cũng tán thành quan điểm của tôi, còn gửi báo cáo của tôi cho Tổng thống Mỹ Wilson, nhưng những chính trị gia này đều không thể chống lại lòng tham. Tôi lại về với Cambridge thân yêu thôi” “Kẻ cầm đầu vẫn là người Pháp! Bọn họ một lòng một dạ muốn chia cắt nước Đức, để Đức vĩnh viễn không thể vươn lên, Pháp lại lần nữa xưng bá châu Âu. Có điều chuyện này cũng không hề phù hợp với chiến lược của nước Anh. Năm đó, Pháp thua thảm hại trong trận chiến với Phổ, Wilhelm I lên làm Hoàng đế Đế quốc Đức ở Cung điện Versailles, thế nên lần này họ mở Đại hội ở đây cũng để tuyên bố Pháp đã báo thù thành công” “Nước Anh thì hứng thú với việc hải quân Đức suy yếu. Hôm qua, tin tức từ vịnh Scapa đến cho biết hạm đội quốc tế vùng biển Đức đã bị bắt, toàn bộ trầm mình tự vẫn, bao gồm cả mười tàu chiến và năm chiếc tuần dương hạm” Hermann uống cạn ly, “Đấy là thời khắc đáng buồn nhất của Đế quốc Đức quang vinh” Trong quán rượu khu Latin, Tần Bắc Dương giơ ly rượu lên, “Các vị, chúng tôi nói về Trung Quốc một chút đi! Ngày mai là ký Hiệp ước Versailles rồi, ba bá chủ muốn chuyển quyền lợi của Đức ở Sơn Đông cho Nhật Bản, mọi người nghĩ sao?” “Nước cậu có thể không ký!” Hermann giảo hoạt cụng ly với Tần Bắc Dương, “Matias, các cậu có thể chủ động ký Hiệp ước với Đức sau đó, danh chính ngôn thuận lấy lại Sơn Đông. Tất cả những quyền lợi trước đây, bao gồm cả đất cho thuê ở vịnh Giao Châu đều là Đức lấy từ chính quyền nhà Thanh, giờ phải để Đức tự tay trả lại cho Trung Quốc, tại sao lại cần các cường quốc và Nhật Bản cho phép?”