← Quay lại trang sách

Chương 30 Huyệt mộ dưới lòng đất Paris

Trời tối, Tần Bắc Dương ra khỏi quán rượu bên cạnh hiệu sách Shakespeare, tuân theo phong tục từ biệt của đàn ông phương Tây, ôm nhau chào từ giã với Muller, KeynesTề Viễn Sơn đưa cậu về dưới tầng nhà tập thể đối diện công viên Luxembourg, Tần Bắc Dương nhắc nhở một câu: “Đừng để tên nhóc tiểu Quận vương trông thấy cậu, nếu Anna biết tôi mang cậu ra ngoài đi lại, chắc chắn sẽ mắng cậu đấy.” “Được, tôi nếm mùi lời hại của cô ấy rồi.” Tề Viễn Sơn lùi một chút về sau: “Nhưng mà cô ấy thích cậu thật đấy.” “Viễn Sơn, nếu tôi chết, nhờ cậu chăm sóc cho Anna, tôi thật sự mong như vậy! Hẹn gặp lại.” Tần Bắc Dương mỉm cười, vẻ mặt không sợ. Chia tay Tề Viễn Sơn, cậu lên cầu thang, bỗng thấy trước cửa phòng có cô bé mặc chiếc váy đỏ sáng màu. Vùng này thường có gái điếm hoạt động, bốn năm chiến tranh giết chết vô số ông chồng và những cậu con trai, cũng làm cho các cô gái đánh mất tôn nghiêm và trinh tiết, chẳng có gì là không thể bán rẻ, giống như Fantine. Bọn họ không để tâm khách hàng là loại người nào, có lẽ người châu Á càng dễ đối phó. Có cô bé vừa lòng Tần Bắc Dương cao to đẹp trai, chỉ cần trả bằng một chiếc baguette cũng có thể lên giường, làm cậu sợ tới nỗi đỏ mặt tía tai chạy trốn. Cô bé trước mắt độ mười ba, mười bốn tuổi, ước chừng vừa dậy thì, mang gương mặt châu Á. Gương mặt trắng muốt, dáng vóc gầy, khuôn mặt và sống mũi nhỏ, trông rất giống cô bé Bát Kỳ chốn kinh kỳ. “Anh Bắc Dương!” Bất ngờ thay, cô bé gọi tên cậu. Chuẩn chỉnh giọng Bắc Kinh Trung Hoa. “Cô là…” Tần Bắc Dương vuốt lồng ngực yếu ớt nóng cháy, bật đèn cửa, nhìn kỹ gương mặt đối phương. Cô bé không phải A U, thoạt nhìn còn nhỏ hơn, dường như là A U phiên bản nhỏ, ánh mắt không sắc bén doạ người như A U. “Ngài đúng là quý nhân hay quên sự nhỉ?” Cô bé ghé sát mặt vào cậu, Tần Bắc Dương soi đi ngó lại, có vẻ hơi quen mắt? Hoặc là cảm nhận tâm lý? Đúng rồi, hình như đã gặp ở đâu… ở đâu nhỉ?” “Hình như tôi gặp cô trong mơ?” “Ai u, anh Bắc Dương.” Cô bé đấm tay vào ngực cậu, đối với Tần Bắc Dương đang mắc ung thư trong người thì như dính phải đòn nặng, run chân ngã nhào xuống đất. “Xin lỗi.” Cô bé vội đỡ Tần Bắc Dương dậy: “Em là Phương Tử!” “Phương Tử?” Trong phút chốc, Tần Bắc Dương sực nhớ ra – trường học Thiên quốc. Đỉnh núi cao mênh mông biển mây, có canh Mạnh Bà, có vườn hoa Thiên quốc, còn cả bảy tiên nữ của Tây Vương Mẫu. Người từng nói chuyện nhiều nhất với cậu là một cô bé mặc quần áo thời Đường như tiên tử nơi thế ngoại đào nguyên – cô bé tên Phương Tử. Lúc này, cách Paris rất xa, nhà tập thể cao cấp trong khu Latin, Phương Tử chạy thoát khỏi giấc mơ của cậu, đứng sờ sờ trước mặt cậu. Cậu cắn răng cho mình một bạt tai, để lại năm vệt móng tay trên mặt: “Đây là ảo giác vì bệnh nguy kịch ư? Ngay cả người trong mơ cũng chạy ra ngoài.” “Anh Bắc Dương, đó không phải giấc mơ.” “Không, cô không tồn tại… Cô không tồn tại…” “Em tồn tại.” Phương Tử bắt lấy đôi tay yếu ớt của cậu vuốt mũi và cằm mình: “Anh sờ thử xem, đây là giả sao?” “Thất tiên nữ của Tây Vương Mẫu, bọn họ cũng là giả! Cô cũng vậy!” Đầu ngón tay cậu chợt sững lại, má cô bé nóng hổi, môi thì ẩm ướt, cậu giật nảy giật tay về. “Giao thừa năm ngoái, anh quả thật đã tới Thiên quốc, trở thành bạn cùng trường với em, chúng ta học với nhau ba tháng, anh tốt nghiệp với thành tích đứng đầu, sau đó xuống núi… Đây không phải là mơ, chẳng qua bị anh quên mất thôi.” “Thật sự không phải mơ? Phương Tử là thật ư?” “Phải, em vẫn nhớ anh mãi.” Tần Bắc Dương mở cửa phòng, theo thói quen người phương Tây, cho vị khách thần bí Phương Tử một tách cà phê: “Rốt cuộc là thế nào vậy? Thiên quốc ở đâu? Có phải ở núi Côn Lôn? Hay là núi Thái Hành? Núi Trường Bạch?” “Anh Bắc Dương, sau này anh sẽ biết thôi. Hôm nay em đến để mời anh tới một nơi.” “Chỗ nào?” Phương Tử móc tấm thẻ sắt hình sao năm cánh có khắc chữ cái Latin – Assassins ra. “Đây là…” Trong giây lát, Tần Bắc Dương nhớ tới thích khách Ba Lan hành thích nhà ngoại giao Đức, chẳng phải cũng cất giấu một tấm thẻ sắt y hệt sao? “Anh biết đấy, mấy hôm nay ở Paris, tấm thẻ sắt này là quý giá nhất.” “Đại hội Liên minh thích khách?” “Đúng vậy.” “Em cũng là đồng bọn thích khách?” “Anh Bắc Dương, em là đồng bọn của anh.” Phương Tử đặt tấm thẻ sắt vào tay Tần Bắc Dương: “Có tấm thẻ sắt này là có thể tham dự đại hội liên minh thích khách trong tối nay.” “Em mời tôi đến tham dự đại hội liên minh thích khách ư?” Phương Tử cười sâu thẳm: “Bởi vì anh đã tốt nghiệp trường học Thiên quốc, đã sớm là thích khách hạng nhất rồi.” “Không, thích khách là kẻ thù suốt đời của tôi!” “Anh không đi em cũng không ép.” Cô bé xoay người dợm bỏ đi, Tần Bắc Dương tóm lại: “Chờ chút, tôi…” “Đi không?” Tần Bắc Dương che ngực, dù sao bản thân mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu, cho dù xâm nhập đầm rồng hang hổ, chôn vùi tính mạng này thì sao? Nhớ tới hai tháng trước, cậu còn ở Manhattan, New York, từng lỡ xông vào Đại hội Liên minh thợ thủ công thế giới, chẳng phải cũng chuyển nguy thành an ư? Huống hồ hiện tại lẻ loi một mình, không cần Cửu Sắc làm bạn, sẽ không nguy hại đến nó. Cậu muốn xem xem, Liên minh thích khách rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ý định của họ lại là gì? “Tôi đi!” Tần Bắc Dương lưng đeo Đường đao, đi theo Phương Tử ra khỏi nhà tập thể. Không ngờ, đèn đường phía đối diện, Tề Viễn Sơn đang u sầu hút thuốc. Cậu ta chưa bỏ đi mà canh giữ dưới tầng bảo vệ Tần Bắc Dương. “Cô bé này là?” Tề Viễn Sơn cũng nhìn thấy Phương Tử, ít nhất chứng minh cô bé không phải ảo giác trong đầu Tần Bắc Dương. “Tôi là Phương Tử, chào anh, Tề Viễn Sơn.” “Hả? Cô biết tôi?” “Tôi biết tất cả các vị.” Phương Tử cười tươi rói, Tề Viễn Sơn tức thì cảnh giác: “Hai người định đi đâu?” “Huyệt mộ dưới lòng đất Paris.” Cô bé thốt ra địa danh làm người ta sởn da gà. Tần Bắc Dương cau mày: “Viễn Sơn, cậu mau trở về Versailles bảo vệ Anna và Cửu Sắc đi.” “Không, Bắc Dương, anh em ta thất lạc quá lâu, lần này cậu đi đâu tôi cũng theo đó!” Không lay chuyển được cậu ta, Tần Bắc Dương đành phải dắt theo đồng hành, dù sao bản thân yếu ớt, coi như là có người bạn khoẻ mạnh giúp đỡ, huống hồ Tề Viễn Sơn còn mang theo súng. Bọn họ ngồi trên chiếc xe ngựa, Phương Tử dẫn đường, tiến vào khu 14 phía Nam Paris. Trên đường đi, bầu không khí thành phố căng thẳng, khắp nơi đều thấy được cảnh sát và binh lính, đèn đường cũng trở nên u ám như ma trơi. Khu 14 còn gọi là khu “đài thiên văn”. Đến quảng trường Denfert-Rochereau, đó là lối vào huyệt mộ trong lòng đất Paris. Xuống xe ngựa, xuyên qua cánh cổng u tối. Tần Bắc Dương cầm đèn bão, Tề Viễn Sơn móc súng lục, ba người đi từng bước xuống, hai bên đều là thạch đá vôi cổ xưa. Tần Bắc Dương ngửi thấy mùi quen thuộc nào đó, có lẽ là mùi huyệt mộ? Hài cốt? Hay là… Chưa được bao xa, họ nhìn thấy cánh cổng vòm, cạnh cửa khắc chữ tiếng Pháp, có ý rằng “nơi này là đế quốc người chết”. Không ngờ, trong lòng đất dưới Paris lại còn có nơi như thế này, Tần Bắc Dương dường như trở lại Trung Hoa, xâm nhập vào mộ đạo dưới địa cung. Rẽ góc, Tề Viễn Sơn sợ hãi kêu to, hoá ra bên trong khe hở tường rậm rạp đầu lâu được nhét vào. Toàn là đầu lâu từ thi hài thối rữa từ lâu, không biết xuất xứ từ bao năm trước, ngập đầy tường, dưới đất, trần nhà, vô vàn. Có nơi không có đầu lâu thì toàn là xương bắp đùi và xương cánh tay, dù nhiều nhưng không hỗn loạn, hiển nhiên được người thu xếp. Nhìn lần lượt đầu lâu với hốc mắt hãm sâu, Tần Bắc Dương không hề cử động: “Huyệt mộ dưới lòng đất Paris, rốt cuộc là chỗ nào?” Phương Tử giải thích: “Đây vốn là sân khai thác đá trong lòng đất. Đêm trước cách mạng Pháp, Paris bùng nổ ôn dịch, bởi vậy không đủ nghĩa địa. Mọi người đem tất cả hài cốt trong nghĩa trang công cộng di chuyển xuống lòng đất. Nghe nói, nơi này có tổng cộng 6 triệu bộ hài cốt, tổng độ dài địa đạo vượt qua 300km.” “300km?” Tề Viễn Sơn tặc lưỡi thán phục: “Đủ xoay quanh thành phố Paris hai vòng ấy chứ.” “6 triệu bộ hài cốt, chính là 6 triệu người. Đừng sợ, bọn họ cũng là người giống chúng ta, ai đều không trốn nổi kết cục này – còn tôi thì cũng sắp rồi.” Câu cuối cùng, Tần Bắc Dương vuốt bộ ngực bị tế bào ung thư ăn mòn, không nói cũng hiểu. Ba người tiếp tục tiến về phía trước, gần như chui qua đống hài cốt, bị rất nhiều chiếc xương to đâm vào mặt mới nhìn thấy cổng vòm đá. Tề Viễn Sơn thoáng nhìn sâu vào lối vào, bắt lấy tay Tần Bắc Dương: “Chúng ta phải đi vào ư? Sức khoẻ của cậu…” “Không sao, trong mộ có không khí đặc thù, ngược lại có thể làm tinh thần tôi sảng khoái, sinh long hoạt hổ, cậu đừng quên, tôi sinh ra dưới địa cung triều Đường Bạch Lộc Nguyên!” Tần Bắc Dương không nói sai, thể lực của cậu đang từ từ khôi phục, không khó chịu như lúc ở trong khu nhà tập thể Latin. Phương Tử dẫn họ tiếp tục vào trong, xung quanh vẫn đầy xương người chết, liên tục toả ra mùi hôi từ năm này tháng nọ, thỉnh thoảng còn có chuột to và gián bò qua. Cuối cùng, bọn họ chui vào đại sảnh rộng rãi, từ tường đến sàn nhà thậm chí trần nhà đều được phục trang bằng đầu lâu, giống như bị mấy vạn vong hồn bao vây. Trong nhiều hốc mắt xương sọ sáng lên như đèn đuốc đốt cháy thi hài, chiếu sáng một pho tượng hình thù kỳ quái. Nó có đầu diều hâu, cổ có đôi cánh lớn, thân thể và đuôi như sư tử, chân trước là vuốt ưng, chân sau là vuốt sư tử. Hình thể xấp xỉ sư tử thật, cả người toả ánh sáng kim loại. Nó ngồi giữa đại sảnh, sau lưng tặt một chiếc quan tài đá. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn đều trợn mắt há mồm – huyệt mộ trong lòng đất Paris cất giấu một pho tượng ư?