Chương 31 Đêm xác ướp
Lúc Tần Bắc Dương xâm nhập huyệt mộ dưới lòng đất Paris thì cha cậu, Tần Hải Quan vừa vặn xuất hiện trước quảng trường cung LouvreÁnh trăng chiếu sáng sông Seine, cũng chiếu lên đỉnh tháp Nhà thờ Đức Bà Paris, vô số yêu quái nhỏ đang bay lượn trên bầu trời đêm. Tiến sỹ Karl Hofertein ngồi cạnh lão Tần, Tiến sỹ mở kho hàng xe tải, trong đó cất giấu một chiếc máy phát điện bằng dầu diesel, cộng thêm một bộ thiết bị kỳ quái, nhìn thoáng qua tựa như chiếc đàn dương cầm trong giáo đường, chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể diễn tấu ra âm thanh hợp xướng của thiên đường. Tiến sỹ Karl Hofertein phát hiện thú trấn mộ có hệ thống thính giác đặc thù, có thể nghe thấy tần số sóng âm bình thường của con người, cũng có thể nghe thấy tần số sóng âm vượt trên lỗ tai loài người – 1000Hz đến 1GHz là sóng siêu âm, chẳng hạn như dơi, cá heo, cá voi, bộ chuột chù, thậm chí một ít chuột và động vật có túi đều có thể phát ra sóng siêu âm. Tiến sỹ cũng là kẻ mê cuồng âm nhạc cổ điển, tựa như đồng bào Đức của ông ta, sùng bái nhất là Bach. Đại phong cầm có lịch sử 200 năm, âm vực vô cùng rộng lớn, khí thế hùng vĩ, âm sắc trang trọng tươi đẹp, mang lại hiệu quả như dàn nhạc giao hưởng, cũng có thể diễn tấu hòa thanh phong phú, thông tới thiên đường, xoáy vào linh hồn. Thú trấn mộ là “thể cơ giới của linh hồn”, vừa có linh hồn, lại vừa phù hợp với nhạc cụ như đàn dương cầm. Thể cơ giới của linh hồn không thể hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ giới, mà còn cần phải mượn cả linh hồn – Tiến sỹ Karl Hofertein cho rằng như vậy. Ông ta đã làm thí nghiệm mấy chục lần, có hai loại đạo cụ, một là hệ thống sonar của hải quân, hai là đại phong cầm lấy từ giáo đường. Thú Thập Giác Thất Đầu đều có phản ứng với hai loại âm thanh này, đặc biệt là khi đại phong cầm vang lên “Toccata và Fugue trong D nhỏ, BWV 565” của Bach, con thú trấn mộ có chứa linh hồn An Lộc Sơn ngoan ngoãn như một vị thánh đồ, đung đưa theo bài nhạc với ngôn ngữ hoa lệ, khí phách hùng vĩ, tiết tấu hùng hồn, bài nhạc này đã làm lay động cả con dã thú bảy đầu. Tiến sỹ Karl Hofertein mời bậc thầy thủ công người Ý làm đại phong cầm – cũng là thành viên cấp cao của Liên minh thợ thủ công, giúp ông ta cải tạo bộ đàn dương cầm rất lớn từ giáo đường, làm cho “Toccata và Fugue trong D nhỏ, BWV 565” của Bach có thể cùng lúc phát ra hai loại tần số: nhạc mà tai người có thể nghe thấy và sóng siêu âm mà tai người không thể nghe thấy. Ông ta tin chắc rằng nhạc cụ thần thánh này có sức hấp dẫn mà thú trấn mộ không thể chống cự lại. Mấy hôm trước, nhờ một cú điện thoại của thủ tướng Pháp Georges Clemenceau mà thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu bị đưa từ sân bay Versailles tới cung điện Louvre. Cho dù nguyên soái Philippe đã bảo đảm bảo bối này sẽ không dễ dàng trả lại cho người Trung Quốc, song Tiến sỹ Karl Hofertein không tin người Pháp, đối với chính trị gia bỉ ổi, nghiên cứu khoa học và cổ tích văn vật chả là cái gì. Ông ta đã đánh mất thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, Cửu Sắc cũng không cánh mà bay, Thập Giác Thất Đầu là hy vọng cuối cùng, chẳng lẽ quay trở lại Trung Hoa đào cổ mộ tiếp ư? Xác thú trấn mộ Cóc Vàng của Viên Thế Khải nghe nói đã bị chính phủ Bắc Dương ném vào lò lửa xưởng sắt thép, nung chảy thành nước thép rồi… Tiến sỹ Karl Hofertein quyết định cướp lại Thập Giác Thất Đầu của mình, nhưng một mình ông ta không làm nổi, phải có một người hỗ trợ điều khiển thú trấn mộ, người này chính là Tần Hải Quan. Lão Tần và thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu có tình cảm chẳng khác nào cha con. Hai người ăn nhịp với nhau. Tiến sỹ lấy được một chiếc xe tải lục quân, chở đại phong cầm siêu âm và máy phát điện, thừa dịp đêm tối lái ra khỏi Versailles. Một đường thuận lợi, đi tới cung Louvre. Tiến sỹ Karl Hofertein khởi động máy phát điện, đồng thời đánh lên “Toccata và Fugue trong D nhỏ, BWV 565” của Bach… Chiếc đàn đại phong cầm được phát minh từ 200 năm trước vang vọng âm thanh du dương thần thánh giữa lòng Paris, lướt bên sông Seine, đại lộ Champs-Élysées, len lỏi tới từng vòm cầu. Trên đỉnh xe tải có một loạt chiếc loa siêu to, nhưng không ai nghe thấy âm thanh phát ra từ đó. Bởi vì đó là sóng siêu âm, tần số cao tới 2 vạn thiên héc! Chỉ có đám dơi trong bóng đêm đồng loạt bay ra từ các mái nhà Paris và các hang động, hàng ngàn hàng vạn con tụ tập lại trên không cung điện Louvre, giống như đám mây đen nghìn nghịt. Sóng siêu âm từ đại phong cầm chơi nhạc Bach vừa yên tĩnh vừa to lớn, xuyên thấu qua các bờ tường cổ kính, thẩm thấu vào cung Louvre, đi vào hành lang, khúc ngoặc và cả mật thất. Tượng thần Vệ nữ cụt tay thành Milo mở mắt, Tượng thần chiến thắng Samothrace giương cánh, nàng Mona Lisa của Da Vinci không còn mỉm cười, tuôn hai hàng lệ cô đơn hàng trăm năm. Khúc ca Bach uốn lượn tiến lên, phất qua “Bộ luật Hammurabi” 3000 năm trước, tiến vào tàng quán Ai Cập cổ đại, quan tài lộng lẫy, xác ướp bọc vải trắng tầng tầng lớp lớp, thi hài bất hủ hàng nghìn hàng vạn năm… Nghe nói trong đêm tối, cổ vật có thể nói chuyện, hành động, suy nghĩ, thậm chí cười đùa đánh nhau. Hễ bất cứ một vật thể nào, một khi có hình người hoặc động vật thì ít nhiều đều sẽ có linh hồn – đây cũng là nguyên lý của “thể cơ giới của linh hồn”. Những câu chuyện thần bí làm người ta nổi da gà đã được truyền tai truyền miệng qua những người quản lý cung điện Louvre cả thế kỷ – xác ướp 4000 năm trước, cho dù nội tạng đã bị lấy ra, nhưng linh hồn vẫn bám vào hài cốt. “Toccata và Fugue trong D nhỏ, BWV 565” của Bach thay vì cho rằng là khúc nhạc đối thoại với thần linh, thì chi bằng nói rằng nó là khúc nhạc chiêu hồn. Xác ướp phá tan hai tầng quan tài vàng, bỏ mặt nạ vàng trên mặt xuống, đi từ thời kỳ vương quốc cổ tới thế kỷ 20 sau Công Nguyên. Anh ta (cô ta) hoang mang ngắm nhìn thế giới này, vì sao không có sa mạc ngút ngàn, không có sông Nile xanh ngát, càng không có kim tự tháp và tượng thần Sphinx cao vút trong mây? Nhưng anh ta (cô ta) lại thấy vô số đồng bạn, dần dần thức tỉnh từ giấc ngủ say mấy nghìn năm, phá bỏ tất cả trói buộc và gông xiềng. Trong phần mộ sâu thẳm, anh ta (cô ta) không có thời khắc nào không hy vọng tự do, chế tạo thân thể thành xác ướp chính là chờ đợi ngày được sống lại này. Không chỉ con người, còn cả xác ướp chó mèo cũng tới tấp thức tỉnh chuyển động. Về trình độ nào đó, những con vật xác ướp này chính là thú trấn mộ của người Ai Cập cổ đại, chúng bảo vệ chủ nhân, loại trừ tà linh xâm lấn. Cuối cùng là quái vật thân người đầu chó rừng – thần Anubis. Bảo vệ trực đêm tuần tra qua, nhìn thấy xác ướp đứng trước mặt, dụi mắt cho rằng là ác mộng. Đối với bảo vệ, cung điện Louvre yên tĩnh không tiếng động như phần mộ. Nhưng đối với xác ướp lại là nhạc hội giao hưởng. Một pho tượng xác ướp cao lớn vạm vỡ, dùng nắm đấm đập vỡ tủ kính thủy tinh, lấy ra một chiếc kiếm đồng Ai Cập cổ đại, chém đầu bảo vệ xuống. Tất cả xác ướp đều sống lại dưới tiếng đàn Bach. Bọn họ từng người cướp lấy vũ khí, giết chết tất cả người sống lọt vào tầm mắt. Các bảo vệ trực đêm bảo tàng Louvre gào khóc thảm thiết chạy trốn, rất nhiều người trốn vào kho hàng. Đại Hán học gia Paul Pelliot đang thức đêm nghiên cứu thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu. Ông ta đã bỏ hết đạn dược trong bảy cái đầu, đang định tháo vũ khí và bình xăng ra, khôi phục nó trở lại diện mạo vốn có như lúc vừa khai quật. Thú trấn mộ chợt mở mắt. Ánh mắt màu đỏ như hai chiếc đèn pin cực to chiếu sáng cổng kho hàng. Thập Giác Thất Đầu đã nghe thấy sóng siêu âm bên ngoài bờ tường cung Louvre, cũng là ngài Johann Sebastian Bach mà nó yêu thích nhất. Nó thức tỉnh, đột nhiên phát hiện ý nghĩa sinh mệnh, không chỉ có giết chóc, giết chóc và giết chóc… Ngoại trừ bản tính thú dữ, còn có Bach. Thập Giác Thất Đầu nhận lệnh triệu tập, đi tới hướng có sóng siêu âm, giậm bốn chân thú to khỏe, giẫm tan vô số văn vật xuất xứ từ Viên Minh Viên – cũng là tang vật. Thú bảy đầu vứt Paul Pelliot sang một bên, chạy như điên ra mở cổng kho hàng. Xác ướp bị chắn ngoài cửa thừa cơ vọt vào. Nhân viên công tác chạy trối chết, chỉ có đại Hán học gia Paul Pelliot không chút hoang mang, đại khái từng có kinh nghiệm tương tự khi thám hiểm Đôn Hoàng, ông ta lấy một thanh kiếm cổ thời Hán, dũng cảm đối kháng với xác ướp Ai Cập cổ đại. Kiếm Ai Cập và kiếm thời Hán quyết đấu cách xa 2000 năm, Paul Pelliot không nhìn thấy đôi mắt đối phương, bởi cả người đối phương đều bọc vải trắng, ông ta tiện tay cầm lấy khiên chắn La Mã cổ, thêm chút ưu thế quyết đấu. Đón được một kích của đối phương, ông liền đâm trúng ngực xác ướp. Xác ướp là người chết, người chết lại chết thêm lần nữa sao? Không, xác ướp Ai Cập cổ đại không có trái tim, tất cả nội tạng của họ đều bị lấy ra sau khi chết. Mặt nhà đại Hán học tái nhợt… Thập Giác Thất Đầu lao vội trong cung Louvre, nó tò mò ngắm nhìn “Mona Lisa”, “Virgin of the Rocks”, “Lễ đăng quang của Napoléon”, nó nhìn thấy các nữ sĩ dưới ngòi bút của Da Vinci lộ vẻ hoảng sợ, dường như đang cao giọng hô lên hãy đuổi tên quái vật xúc phạm này ra ngoài. Trước mặt nó lại có một đống xác ướp ngăn cản, chúng dùng đao kiếm Ai Cập cổ đại và trường mâu tấn công vỏ đồng của nó. Thú trấn mộ không khách khí, nó vươn bảy cái đầu thú, dễ dàng cắn xác ướp thành hai đoạn, lại dùng chân thú giẫm thành bột mịn. 100 năm sau, viện bảo tàng cung điện Louvre kiên trì cho rằng truyền thuyết thần bí chỉ là lời nói vô căn cứ. Sau đó, viện bảo tàng kiểm tra xác ướp, không có tổn thất, đêm đó cũng không có nhân viên chết hoặc bị thương. Chỉ có một sự kiện không thể phủ nhận, 27 tháng 6 năm 1919, ban đêm, thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu chạy khỏi cung điện Louvre! Theo lệnh triệu tập của Bach, con dã thú lao ra khỏi lồng giam viện bảo tàng, chạy tới trước xe tải phát sóng siêu âm. Dưới ánh trăng Paris, nó nhìn thấy Tần Hải Quan, tựa như thú cưng nhìn thấy chủ nhân, như con trai nhìn thấy cha, nó làm nũng cọ đầu vào lão Tần, giống như con thú nhỏ mới sinh ra. Lão Tần vui vẻ vuốt Thập Giác Thất Đầu, đứa con trai đánh mất lại tìm được, ông ta cam tâm tình nguyện bị Thập Giác Thất Đầu dốc lên, đặt vào pháo đài thiết giáp sau lưng. Ông ta thành thạo tiến vào khoang, nhìn qua lỗ quan sát, cầm cần điều khiển chỉ huy Thập Giác Thất Đầu. Mặc dù bình xăng không có dầu, không thể sử dụng hệ thống cơ giới đã được cải tạo. Song trong đêm tối, linh thạch có thể cung cấp năng lượng, trái tim thú trấn mộ trở nên nóng bỏng, xuyên qua quảng trường Concorde tiến lên. Trước mặt Tần Hải Quan bỗng dưng xuất hiện Tiến sỹ Karl Hofertein: “Tần! Ông quên rồi sao? Chúng ta đã thỏa thuận cùng đưa thú trấn mộ đi.” Lão Tần lắc đầu cười khẩy, ngồi trong khoang thiết giáp nói: “Tiến sỹ Karl Hofertein, ông điên rồi, còn tôi thì không sống được bao lâu, chúng ta đều không có ngày mai.” Sau đó, Tần Hải Quan ra lệnh với thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu: “Giết ông ta.” Bach vang vọng Paris.