← Quay lại trang sách

Chương 32 Trái tim Hoàng tử nhỏ

Lúc này, trên mặt đất Paris có con thú trấn mộ đang chạy như điên, dưới mặt đất Paris, trong phần mộ cũng có một đầu thú trấn mộ đang núpTần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, Phương Tử, dưới vô số đầu lâu bao vây, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào pho thú trấn mộ phương Tây này. Vì sao lại gọi nó là thú trấn mộ phương Tây? Bởi vì Tần Bắc Dương nhận ra loại thần thú này – Điểu sư – Griffin. Nửa phần trên là diều hâu, nửa thân dưới là sư tử, đã từng xuất hiện trong thần thoại Babylon và Assyria, tiếp đến là thần thoại Hy Lạp cổ, nó đã từng là vật cưỡi của thần Zeus, thần mặt trời Apollo và nữ thần báo thù Nemesis. Trước ngực nó là lông vũ diều hâu, cái miệng ưng sắc bén, chừng như có thể mổ mắt người khác bất cứ lúc nào. Nghe nói Griffin là động vật săn mồi xuất sắc, đồ ăn nó thích nhất là ngựa. Griffin can đảm dũng cảm, tàn bạo vô tình và khát máu, nhưng tuyệt đối trung thành với chủ nhân. Griffin ngoan ngoãn ngồi nơi đó, đôi cánh dựng sau lưng, không có dấu hiệu hoạt động mảy may. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao, dè dặt tới gần đầu thú trấn mộ này, ngắm nhìn tỉ mỉ vỏ ngoài và khớp xương của nó. Cậu nhớ tới năm ngoái ở chùa Bích Vân, Hương sơn, Bắc Kinh, từng phát hiện phần mộ của Cửu thiên tuế Ngụy Trung Hiền, trong đó cũng có con giả thú trấn mộ vượt quy định. Đúng, thú trấn mộ Griffin này lại là một pho tượng “giả thú trấn mộ”. Người phương Tây căn bản không có khái niệm thú trấn mộ, nó là chỉ vật phẩm trang trí trong ngôi mộ, giống như những bức tượng điêu khắc trong vô vàn sách cổ Hy Lạp. Đầu “thú trấn mộ” này trước ngực có khắc hàng chữ tiếng Pháp, Phương Tử phiên dịch thành: “Khi tiếng chuông vang lên, người chết sẽ sống lại.” Tưởng tượng một chút, huyệt mộ dưới lòng đất có 600 vạn hài cốt, trong một đêm đồng loạt sống lại, chiếm lĩnh toàn bộ Paris. Chẳng qua, nếu như mấy trăm hoàng đế trong lịch sử Trung Hoa, từ Tần Thủy Hoàng đến Viên Thế Khải tập thể sống lại, bò ra khỏi lăng mộ của từng người, đó mới càng đáng sợ! Lịch sử chính là liên tục lặp lại. Sau đó, Tần Bắc Dương phát hiện quan tài một vị vua. Sau lưng “thú trấn mộ” Griffin nằm hai chiếc quan tài đá. Trên nắp quan tài đá cẩm thạch điêu khắc hình tượng nhân vật đang ngủ. Một nam một nữ, nam đội vương miện trên đầu, thân khoác vương bào, có vẻ là điêu khắc hình tượng một vị quốc vương. Bên cạnh nằm một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ trang trọng, phục trang lộng lẫy, tất nhiên là vương hậu. Nhìn quy cách và hình dáng quan tài, chính là cấp bậc của quốc vương và vương hậu. Nhưng quốc vương phương Tây thông thường được chôn cất trong giáo đường, không xây dựng lăng mộ lớn như đế vương Trung Hoa, tại sao lại xuất hiện ngôi mộ dưới lòng đất Paris? Tần Bắc Dương nhìn thấy mặt bên quan tài đá khắc đầy chữ tiếng Pháp, bèn kéo Phương Tử lại phiên dịch. “Các bạn bè quá vãng, ta là Louis XVI, không cần đau buồn vì ta, nếu như ta còn sống, bên trong này sẽ là các bạn!” “Louis XVI? Vị vua bị cách mạng Pháp đưa lên đoạn đầu đài?” Tần Bắc Dương cảm nhận câu nói được khắc, luôn cảm thấy mang theo oán hận và nguyền rủa. “Phải, còn cả vương hậu của ông ta nữa, Marie Antoinette. Ngày 20-1-1793, Louis XVI và vương hậu Marie Antoinette bị Công hội quốc dân bỏ phiếu phán xử tử hình, áp tải lên máy chém. Mộ và thiết bị cơ giới tinh xảo này lại được phát minh bởi chính bản thân vua Louis XVI. Quốc vương bị máy chém chém đầu. Dân Paris điên cuồng tắm máu quốc vương, thậm chí còn lấy lưỡi liếm một ngụm.” Tần Bắc Dương than thở: “Cũng giống lăng trì xử tử ở nước ta, dân chúng đứng xem tranh đoạt máu tươi và tứ chi của người chết, thậm chí còn bị đao phủ bán giá tiền cao. Ai có thể nghĩ rằng, việc này đến nay vẫn tồn tại ở Trung Hoa. Người châu Âu nói chúng ta là hạng dã man, bọn họ chưa chắc văn minh hơn chúng ta bao nhiêu, như nhau cả thôi.” “Vương hậu Marie Antoinette cũng lên đoạn đầu đài. Đảng ủng hộ vua lo lắng nghĩa địa của vua và vương hậu bị phe Cộng hòa phá hoại, lại không dám chôn cất họ trong Vương cung Thánh đường Thánh Denis, nơi đặt linh cữu quốc vương Pháp bao đời, bèn đặt di hài họ vào huyệt mộ dưới lòng đất Paris. Đảng ủng hộ vua xây dựng một tòa cung điện bằng đầu lâu, làm hai bộ quan tài đá cẩm thạch đúng quy cách quân vương. Cuối cùng xây một pho tượng Griffin, kỳ vọng đời đời bảo vệ quốc vương.” Phương Tử như thể không gì không biết, Tần Bắc Dương còn phát hiện phía giữa hai bộ quan tài đá cẩm thạch cất giấu một hộp thủy tinh nhỏ, bên trong là đồ vật kỳ quái, dường như được ngâm trong rượu. Cậu ngồi xuống nhìn kỹ, kinh ngạc phát hiện hóa ra là trái tim! Nhưng trái tim này rất nhỏ, chẳng lẽ của trẻ con? Phương Tử nhìn thấy dòng chữ trước hộp thủy tinh: “Đây là trái tim của Louis XVII – cậu con thơ của vua Louis XVI và vương hậu.” “Trái tim của Hoàng tử nhỏ?” Nhắc đến Hoàng tử nhỏ, Tần Bắc Dương chợt nhớ tới nơi cậu sinh ra, ngôi mộ triều Đường, Bạch Lộc Nguyên, tiểu Hoàng tử 1200 năm trước. “Trong quá khứ, vương tộc châu Âu sau khi chết phải trải qua trình tự bảo tồn phức tạp, tương tự xác ướp Ai Cập cổ đại. Bọn họ bị lấy hết nội tạng ra, vắt khô máu trong cơ thể, lấy dầu vừng bôi tỉ mỉ, sau đó bọc xác lại, mặc quần áo, đặt vào quan tài bằng chì, rồi đặt vào quan tài bằng gỗ, có thể đảm bảo thi thể không thối rữa trong vòng 100 đến 200 năm. “Thử nói xem, nếu chúng ta mở hai chiếc quan tài này ra, liệu vua Louis XVI và vương hậu của ông ấy vẫn sẽ sống động chứ?” “Bọn họ chết trên đoạn đầu đài, chỉ sợ không có đãi ngộ tốt như vậy.” Phương Tử lại liếc nhìn trái tim Hoàng tử nhỏ: “Trái tim hoàng tộc thì được ngâm trong bình rượu, thêm quế, một dược, benzoin (chất thơm), bọc kín trong hộp chì. Sau cách mạng Pháp, quan tài các vị quốc vương đều bị mở ra, trái tim phiêu bạt tới dân gian, dừng trong tay các vị họa sĩ.” “Vì sao họa sĩ cần trái tim vua?” “Thi thể và nội tạng hòa tan trong dầu hạt cải, vẽ trên vải bố có thể sinh ra vẻ đẹp kỳ dị. Người Do Thái có thói quen bôi dầu vừng lên thi thể, có một số kẻ còn chuyên môn đào mộ người Do Thái, bán xác dầu cho họa sĩ.” Tần Bắc Dương không nhịn nổi bật thốt: “Trời ạ, trộm mộ Trung Hoa vì vàng bạc tiền của, người phương Tây lại vì thứ xác dầu quỷ quái này, còn biến thái buồn nôn hơn cả chúng ta.” “Nghe nói, trái tim vua Louis XIV bị họa sĩ dùng mòn một phần, còn có rất nhiều trái tim quốc vương bị bôi lên vải vẽ, đến nay còn trưng bày trong cung Versailles.” Nói tới đây, huyệt mộ bỗng vang tiếng chuông điện thoại… Tần Bắc Dương trợn mắt nhìn Tề Viễn Sơn, Tề Viễn Sơn lại nhìn Phương Tử, Phương Tử thì nhìn thẳng vào bức tượng vua Louis XVI trên quan tài đá cẩm thạch. Dưới lòng đất Paris, nơi huyệt mộ vua Louis XVI sâu thẳm, bị hàng nghìn hàng vạn đầu lâu bao vây, tiếng chuông điện thoại rền vang. Tề Viễn Sơn ngoáy tai: “Tôi gặp ảo giác?” “Không, tôi cũng nghe thấy.” Tần Bắc Dương trả lời. Nhưng tiếng chuông điện thoại tới từ đâu? Chẳng lẽ trong mộ lại có đường dây điện thoại ư? Chẳng lẽ là tín hiệu thông tới thế giới khác? Bọn họ tìm kiếm nơi tiếng chuông vang, Tần Bắc Dương mò tới trước “thú trấn mộ” Griffin, bỗng phát hiện dòng chữ tiếng Pháp – “Khi tiếng chuông vang lên, người chết sẽ sống lại”. Khi tiếng chuông vang lên… Tiếng chuông đang vang vọng trong lòng đất, Tần Bắc Dương nhìn vô số hài cốt xung quanh và trên đỉnh đầu, nếu 600 vạn người sống lại? Cuối cùng, Tề Viễn Sơn tìm thấy máy điện thoại trong một góc, cậu ta kéo dây tới giữa ngôi mộ, đặt trên quan tài vương hậu Marie Antoinette. Tần Bắc Dương bỗng gặp phải vấn đề khó khăn – nhận? Hay là không nhận? Tiếng chuông cứ kêu vang, cậu nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, cầm ống nghe lên. Bên tai vang lên giọng nói con gái trẻ tuổi, chỉ một từ đơn tiếng Pháp: “Ne bouge pas!” Tần Bắc Dương vừa khéo biết ý nghĩa từ này – “Đừng cử động!” Cậu đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn canh giữa trước trái tim Hoàng tử nhỏ Louis XVII. Vài phút sau, Tề Viễn Sơn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cậu hoảng sợ cầm súng lục, bỗng nhìn thấy một nhóm người châu Âu xông vào nghĩa địa. Những kẻ này không phải cảnh sát, họ mặc thường phục, trước ngực đeo huy hiệu sắt năm sao, dấu hiệu Assassins. Phương Tử đè cánh tay cậu lại: “Bọn họ tới tham gia đại hội liên minh thích khách.” Kế tiếp là người Triều Tiên, mục tiêu ám sát của họ là Nhật Bản. Sau đó là người Nam Tư, người Ba Lan, người Hungary, người Ấn Độ thuộc địa của Anh, người Đông Ấn Độ (Indonesia) thuộc địa của Hà Lan, người Thổ Nhĩ Kỳ… Thích khách lục tục tiến tới, đeo huy hiệu sắt hình sao năm cánh làm dấu hiệu, tiến vào ngôi mộ dưới lòng đất. Mỗi quốc gia có thích khách chiếm hai, ba vị trí, cơ hồ giống hệt hội nghị Paris. Bất đồng ở chỗ, họ chủ yếu tới từ quốc gia nhỏ yếu, hoặc là thuộc địa không có quyền tham gia hội nghị, chẳng hạn như Đông Dương và Triều Tiên. Cũng có thích khách tới từ Anh, Pháp, Mỹ, Đức. Mấy tháng trước, thích khách Pháp làm một chuyến lớn, suýt nữa thì ám sát thành công Thủ tướng Pháp Georges Clemenceau. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn xen lẫn giữa bọn họ, dán râu dựng thẳng cổ áo che giấu. Nhóm thích khách phần lớn quen hóa trang, hoặc cố ý đội mũ, không ai muốn bị nhìn thấy mặt. Tiếng chuông điện thoại kỳ lạ lại vang lên, lần này không ai dám nhận, ngôi mộ nhiều thêm năm người. Tất cả ánh đèn đều sáng lên, chiếu rọi như ban ngày, năm người đứng ở vị trí bắt mắt nhất, trước mặt họ chính là quan tài vua Louis XVI và vương hậu. Đầu tiên là A U, chủ nhân nhóm thích khách, cô vẫn mặc quần áo thiếu nữ Trung Hoa, tết bím tóc đen thẫm. Thứ hai là Lão Cha, ông ta mới thực sự là chủ nhân nhóm thích khách – Tần Bắc Dương suy đoán như thế, ông ta cũng là kẻ thù giết cha nuôi của cậu. Thứ ba là A Hải, vết sẹo dao bên má phải cả đời khó quên, kẻ thù giết mẹ nuôi của cậu. Thứ tư là Thoát Hoan, cường tráng như bức tường, khiến những kẻ xung quanh phải lùi lại. Thứ năm… sao lại có kẻ thứ năm? Vóc dáng trẻ trung, cả người mặc đồ đen, trên mặt đeo mặt nạ quỷ.