Chương 33 Đại hội Liên minh thích khách
Đã sắp hết tháng Sáu, vậy mà huyệt mộ dưới lòng đất Paris lạnh lẽo như cuối mùa thuTần Bắc Dương nhìn mặt Phương Tử bên cạnh, lại nhìn gương mặt đeo mặt nạ quỷ, chợt nhớ ra trong ác mộng trường “thiên quốc”, từng nhìn thấy gương mặt này, bên cạnh Mạnh Bà. Người xuất hiện trong mơ đều là thật sự… Đại hội liên minh thích khách. Người Ả Rập từng đối mặt với Tần Bắc Dương, tay áo tung bay bước tới bên cạnh phần mộ vua Louis XVI. Bên cạnh hắn ta là người thanh niên Pháp gầy gò, mặc âu phục đeo cà vạt, không giống thích khách. Đối mặt hơn trăm tên thích khách tới từ khắp nơi trên thế giới, người Pháp giơ huy hiệu sắt sao năm cánh lên, cao giọng hô: “Các vị, tôi đại diện cho Assassins tuyên bố, đại hội Liên minh thích khách chính thức bắt đầu!” Phía dưới ồn ào nhốn nháo, chỉ kém nước móc súng ra nổ. Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn và Phương Tử co vào góc tường đầy đầu lâu, cố gắng không bị nhận ra. Tần Bắc Dương thầm nhủ – Liên minh thích khách và Liên minh thợ thủ công, quả là đôi oan gia yêu nhau lắm cắn nhau đau tận 600 năm. Cho dù tôn chỉ đôi bên hoàn toàn trái ngược, kiểu cách hành vi lại tương tự, đều là các hội bí mật thời trung cổ. “Tôi là người theo chủ nghĩa vô chính phủ, thờ phụng toàn bộ nhân loại đều là anh chị em, vua chúa làm chúng ta giết hại lẫn nhau, dùng súng máy, dây thép gai, khí độc, đạn dược nhẹ nhàng giết chết hàng nghìn hàng vạn sinh mệnh. Chủ nghĩa dân tộc là cái gì? Là khối u ác tính của thế kỷ 20!” Thích khách chủ trì đại hội là người Pháp tôn thờ vô chính phủ, khiến rất nhiều người bên dưới nảy sinh lo lắng, rất nhanh nghe thấy tiếng quát to: “Ấn Độ độc lập muôn năm!” “Đại Hàn độc lập muôn năm!” “Armenia độc lập muôn năm!” Những thích khách này tới từ các quốc gia thuộc địa nhỏ yếu hô khẩu hiệu biểu đạt chủ nghĩa bảo vệ dân tộc. Thanh niên Pháp chẳng hề bối rối, xua tay nói: “Chúng tôi tôn trọng chủ trương bảo vệ và quyền tự quyết của các dân tộc nhỏ yếu, cũng phản đối kỳ thị chủng tộc, mọi dân tộc lớn nhỏ đều bình đẳng. Tối nay, lựa chọn mở họp ở huyệt mộ dưới lòng đất Paris, trước phần mộ vua Louis XVI bởi vì ông ta là vị vua duy nhất chết dưới đoạn đầu đài.” Phương Tử nhỏ giọng phiên dịch tiếng Pháp sang tiếng Trung. Tần Bắc Dương thầm nhủ, thời cách mạng Anh, Charles II cũng bị quốc hội xử tử, nhưng khi đó máy chém còn chưa được phát minh, đao phủ dùng phương thức chặt đầu truyền thống. “Hội nghị Paris không phải đại hội hòa bình, mà là đại hội chia của của kẻ chiến thắng. Dân tộc nhỏ yếu cần phải liên hợp lại, phản đối cường quốc muốn làm gì thì làm – những cán sự trẻ măng tùy tiện vẽ mấy đường biên giới quốc gia liền quyết định vận mệnh cả triệu người, cũng chôn xuống hạt giống thế chiến thứ hai.” Người Pháp càng nói càng hăng, đi tới bên cạnh người Ả Rập: “Bọn họ tạo ra một quốc gia gọi là Iraq, nhét phái Shia, phái Sunni, người Kurd, giáo đồ Cơ Đốc, người Assyria và cả người Do Thái thành thuộc địa Anh. Sau đó là Syria, đồng dạng là quốc gia đa dạng dân tộc và giáo phái thành thuộc địa của Pháp.” “Ba đầu sỏ Versailles – Thủ tướng Pháp Georges Clemenceau, Thủ tướng Anh Lloyd George, Tổng thống Mỹ Wilson, bọn họ mới là kẻ thù của toàn thế giới!” Bỗng dưng, kẻ đứng cạnh A U, thích khách đeo mặt nạ quỷ chợt cất lên một câu tiếng Pháp thành thạo. A U giơ cánh tay lên, tất cả mọi người im lặng. Cô bé được hưởng địa vị rất cao giữa liên minh thích khách. Cô cất giọng lanh lảnh bằng tiếng Trung: “Trong chúng ta có nội gián!” Gã mặt quỷ phiên dịch thành tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Nhật và tiếng Ả Rập. Nội gián? Kẻ phản bội. Hơn trăm gã thích khách rỉ tai thì thầm, quan sát lẫn nhau, nhìn xem nội gián là ai? Thân là hội viên đứng đầu Liên minh thợ thủ công, lại ẩn núp trong đại hội liên minh thích khách, Tần Bắc Dương quả là “nội gián” hữu danh hữu thực. Cậu nắm chặt thanh Đường đao, Tề Viễn Sơn cũng đặt tay trên báng súng, chuẩn bị liều mạng cá chết lưới rách. Mà đằng sau bọn họ, cách khoảng chục đầu người ẩn nấp một đôi mắt xám cương nghị. Râu quai nón trùm lên nửa khuôn mặt, đầu đội mũ săn cáo, như một tên thích khách lạnh lùng. Nhưng ông ta không phải thích khách, ông ta là cảnh sát trưởng cục cảnh sát Xavier, cũng là “nội gián” mà A U nhắc tới, hàng râu rậm đen sẫm là đồ giả trang. Bên cạnh Xavier có người châu Á, đầu đội mũ dạ đen, một thân âu phục, còn bọc cổ kín mít, che giấu nửa gương mặt – trinh thám lừng danh phòng cảnh sát Bắc Kinh Diệp Khắc Nan, dưới hàng mày rậm đặc thù là đôi mắt sắc bén, đã nhận ra được sau gáy Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn. Vài tiếng trước, Diệp Khắc Nan tới cục cảnh sát Paris, biết được đại hội Liên minh thích khác. Trong số thích khách tới Paris lần này, ngoại trừ truyền nhân Ả Rập Assassins thì nghe nói địa vị cao nhất là một nhóm thích khách tới từ Trung Hoa. Đây cũng là nguyên nhân mà cảnh sát trưởng Xavier mời Diệp Khắc Nan tham gia xử án, nếu không ông ta còn lâu mới liếc mắt tới người Trung Hoa. Không lâu sau đó, đoàn đại biểu Đức ở khu Latin bị ám sát, một tên thích khách Ba Lan bị bắt cắn phá thuốc độc tự sát. Nhưng Xavier lục được trên người hắn ta một chiếc huy hiệu sắt sao năm cánh của Assassins. Lần theo đầu mối này, cuối cùng tra ra đại hội Liên minh thích khách cử hành trong huyệt mộ dưới lòng đất Paris. Xavier thán phục tư duy kín đáo của thích khách, huyệt mộ dưới đất to lớn như mê cung, chưa có ai từng đi hết. Cảnh sát không thể tiến hành bao vây, bởi vì lối ra nằm khắp các nơi. Ông ta quyết định lẻn vào trong trước, điều tra rõ ràng chi tiết nhóm thích khách, biết kế hoạch hành động của họ mới có thể một lưới bắt hết. Toàn bộ cục cảnh sát Paris không ai dám chấp hành nhiệm vụ này với Xavier, ai nấy đều hiểu sự hung tàn của thích khách, một khi bị lộ, chết không chỗ chôn – sai rồi, huyệt mộ trong lòng đất Paris chính là nghĩa địa chứ đâu! Chỉ có trinh thám lừng danh Trung Hoa Diệp Khắc Nan xung phong, thỉnh cầu đồng hành kề vai chiến đấu với người Pháp. Bọn họ bèn hóa trang, mỗi người dắt theo hai khẩu súng lục và con dao làm vũ khí phòng thân. Tiến vào huyệt mộ dưới lòng đất từ sớm, Diệp Khắc Nan và cảnh sát trưởng Xavier dễ dàng thủ tiêu người trông cửa, truy tìm lộ trình địa đạo, đi theo lộ trình tới nghĩa địa bí mật của vua Louis XVI, lẫn vào đại hội liên minh thích khách. Nghe thấy hai chữ “nội gián” từ miệng A U, Diệp Khắc Nan kéo khăn choàng lên tận mũi, như kẻ bịt mặt – dù gì cũng là tiêu chí phù hợp với thích khách, nơi đây có khoảng chục người che mặt, còn có mấy người che một mắt. Anh ta nhìn mọi người để ý A U – cô bé gái 14 tuổi trên núi Đạt Ma, Đông Hải, thiếu nữ 15 tuổi ở động Lôi Âm, Phòng sơn, Bắc Kinh, hiện giờ chẳng qua mới 16 tuổi, rốt cuộc có lai lịch gì? Biến thành chủ nhân của các thích khách ư? “Vì đạo nghĩa thiên hạ, chúng ta không những phải giết ba đầu sỏ mà còn phải chặt đầu hoàng đế.” A U tiếp tục lên tiếng, thích khách mặt quỷ tiếp tục phiên dịch cho cô. Tần Bắc Dương thầm nghĩ – tại sao cô bé lại thù hận khắc cốt với Hoàng đế như thế? Lúc nào cũng muốn chặt đầu Hoàng đế? Mười năm trước, trong mật thất địa cung Sùng Lăng của Quang Tự đế, cô bé A U sáu tuổi suýt thì bị tên thái giám già giết chết cho theo Hoàng đế – còn anh trai song sinh của cô thì bị thủy ngân đông cứng vĩnh viễn ở dưới đất, đây chính là ngọn nguồn thù hận của cô ư? Tên mặt quỷ tiếp tục: “Bốn năm thế chiến trước kia, Liên minh thợ thủ công âm thầm ủng hộ phe Đồng Minh, nếu để ba đầu sỏ chia cắt thế giới… Hơn 600 năm quá khứ, chiến tranh giữa Liên minh thích khách và Liên minh thợ thủ công, chúng ta coi như hoàn toàn thất bại.” Người Pháp vô chính phủ nói: “Các vị, tôi công bố kế hoạch hành động của Liên minh thích khách – ngày mai là ngày ký kết hiệp ước Versailles, vì các dân tộc nhỏ yếu bị áp bực, vì nền hòa bình vĩnh cửu cho toàn thế giới. Một giờ sáng, chúng ta xuất phát từ đây, tiến về cung Versailles, ám sát ba đầu sỏ Georges Clemenceau.” Còn chưa dứt lời, phía dưới liền hoan hô ầm ĩ. “Tham gia đại hội Liên minh thích khách có hơn trăm người, nhưng cung Versailles đề phòng nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có một con đường có thể lẻn vào. Để tránh cảnh vệ phát hiện, chỉ có mười ba thích khách đứng đầu mới có thể tham gia hành động tối nay.” “Mười ba vị trí, ngụ ý vì chúa Jesus và mười hai môn đồ của ngài?” Phía dưới có người hỏi, người Pháp gật đầu đáp: “Đúng vậy, ngầm ý như vậy.” Tần Bắc Dương tính sơ qua, như vậy có nghĩa, 90% thích khách ở đây đều bị loại trừ. Quả nhiên, người Pháp vô chính phủ nói: “Các vị, chỉ có kẻ mạnh may mắn tồn tại mới có thể giành lấy vị trí hành động. Trong đó người xuất sắc thu được khen thưởng sẽ là – thanh chủy thủy vàng Assassins!” Một người đàn ông cao lớn bước tới trên đài, chủ nhân nhóm thích khách Trung Hoa, A U cũng cung kính cúi chào thi lễ. Người này cả người mặc đồ đen, đầu quấn vải trắng, râu rậm tới tận bờ má, đôi mắt như chim ưng, sống mũi nhỏ cao thẳng, bờ môi mỏng, là người Ả Rập ước chừng hơn 60 tuổi. Ông ta chính là truyền nhân Assassins hiện thời. Lão anh hùng Ả Rập giơ tay phải lên, một con dao vàng lấp lánh khảm vô số đá quý Ấn Độ với vỏ ngoài bằng da Maroc. Rút con dao hình trăng non ra, mũi nhọn hoắt như đoạt ánh mắt, ánh sáng lạnh chớp nhoáng giữa không trung, tựa như sao băng rơi xuống. Mặt ngoài quan tài đá của vua Louis XVI, chóp mũi tượng quốc vương bị cắt ra dấu vết rất sâu. Nếu là người thật, chỉ e đứt mũi, thậm chí không giữ được môi. “Các vị thích khách đều biết, thanh chủy thủ vàng Assassins này được tổ sư gia Hoắc Sơn truyền lại, đã từng ám sát rất nhiều vị quân chủ châu Âu thời trung cổ, cùng với kỵ sĩ trưởng Thập Tự Chinh.” Phía dưới ồn ào rối loạn, mọi người kề tai thì thầm, háo hức. Thanh chủy thủ vàng không phải vật sở hữu của người Ả Rập, từ lúc đế quốc Ottoman công chiếm Constantinopolis tới nay, nó đã từng thuộc sở hữu của dân tộc khác, chẳng hạn như người Thổ Nhĩ Kỳ, người Ba Tư, người Ấn Độ, thậm chí là người Albania. Ai có thanh chủy thủ này sẽ có được vinh dự cao nhất trong giới thích khách, thậm chí trực tiếp trở thành kẻ đứng đầu liên minh. “Các vị, khảo nghiệm thích khách sắp bắt đầu – kẻ thất bại có thể sẽ chết! Kẻ thất bại có thể sẽ chết! Kẻ thất bại có thể sẽ chết!” Người Pháp liên tục cảnh cáo ba lần: “Cho mọi người thời gian ba phút suy nghĩ, người sợ hãi lập tức lùi xuống…” Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên có kẻ nhát gan lần lượt lùi ra. Ba phút sau, trong lòng đất còn thửa khoảng một nửa thích khách, đếm sơ qua có khoảng 60 người. Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, Phương Tử đều ở lại. Phía sau bọn họ một chút là cảnh sát trưởng Xavier, trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan cũng đứng sừng sững. Lãnh tụ đứng đầu liên minh thích khách – thích khách già Ả Rập gật đầu: “Bắt đầu!” Người Pháp vô chính phủ móc ra một chiếc chùy sắt, đập mạnh lên quan tài đá vua Louis XVI, làm vỡ tan tượng đá cẩm thạch khắc hình quốc vương… Mọi người kinh ngạc và nghi hoặc, chẳng lẽ trước khi khảo nghiệm thích khách phải trộm mộ hay sao? Miếng huyết ngọc ấm trong ngực Tần Bắc Dương bắt đầu nóng lên.