Chương 34 Lão Tần phản kích
“Không điên cuồng, không thể sống!”Trước cung điện Louvre 700 năm, những chiếc loa to phát ra tiếng đại phong cầm bản “Toccata và Fugue trong D nhỏ, BWV 565” của Bach đã không chỉ là sóng siêu âm mà biến thành âm thanh tai người có thể nghe thấy, bừng tỉnh bao người dân Paris đang mơ, dường như nghe thấy lễ xướng ca trong giáo đường. Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu mới thức tỉnh từ kho hàng cung Louvre và chạy thoát. Bốn cái chân thú chạy như điên, bảy chiếc đầu nảy tưng. Nó đã tiếp thu mệnh lệnh chủ nhân, cần phải giết chết Tiến sỹ Karl Hofertein. Khi con quái thú mở cái miệng rộng sắp sửa nuốt Tiến sỹ Karl Hofertein vào bụng, Tần Hải Quan ngồi trong khoang thiết giáp của con thú trấn mộ dường như đã nhìn thấy nửa thân thể Tiến sỹ đầm đìa máu ở lại mặt đất, đôi chân sợ hãi chạy tới lui mới phát hiện nửa người trên nằm trong miệng con thú. Tiến sỹ vô thức lùi về sau một bước, bất ngờ rơi vào sông Seine, làm cho con thú trấn mộ đánh hụt. Lão Tần thúc cần điều khiển, mắng cung Louvre tháo hết đầu đạn pháo của con thú làm ông không thể dùng súng máy tiêu diệt Tiến sỹ Karl Hofertein. Nhưng ông không có thời gian, không thể tiếp tục ở lại giữa lòng Paris muốn làm gì thì làm, bởi rất nhiều cảnh sát và quân đội đang chạy đến. “Tiến sỹ, vĩnh biệt!” Tần Hải Quan chỉ huy Thập Giác Thất Đầu quay đầu, sải bước qua quảng trường Concorde, dọc theo đại lộ Đại lộ Champs-Élysées, lao vào Khải Hoàn Môn mà Napoléon xây nên. Trong tiếng đại phong cầm trang nghiêm mãnh liệt của Bach, đêm tối Paris máu nóng sôi trào, phía sau cung Louvre bị xác ướp chiếm lĩnh, con đường lớn trên Đại lộ Champs-Élysées vô cùng rộng lớn. Ngồi trong người con thú trấn mộ, đã tới thời khắc cuối cùng. Tần Hải Quan khụ ra máu, lá phổi đang bùng cháy, tính mạng như bấc đèn dầu cuối cùng, ông ta chợt nhớ tới năm mình sinh ra – Hàm Phong đế tọa trấn đế đô, thống trị Mãn Hán Mông và rất nhiều dân tộc, tướng quân Tăng Quốc Phiên trung thành bảo vệ đế quốc. Nửa giang sơn Giang Nam vẫn nằm trong tay Thái Bình Thiên quốc, Thiên vương Hồng Tú Toàn ngồi vững trên đại điện vinh quang ở Thiên Kinh. Hai vị quân chủ Nam – Bắc đều nghĩ cách diệt trừ Tử Cấm thành hoặc phủ Thiên vương của đối phương. Mặt biển Đại Cô Khẩu xuất hiện hạm đội cánh buồm hơi nước. Quận vương Khoa Nhĩ Thấm Tăng Cách Lâm Thấm tập kết thiết kỵ Mông Cổ ở Tao Tử doanh, nhân mã đều là mũ giáp chỉnh tề, uy phong hiển hách, quả thật chiêng trống vang trời, thế nhưng toàn quân bị diệt ở cầu Bát Lý (cầu Tám Dặm) vùng ngoại ô Bắc Kinh. Liên quân Anh Pháp đánh vào thành Bắc Kinh, lửa thiêu Viên Minh Viên, thiêu chết 300 thái giám, cung nữ, thợ thủ công… Victor Hugo từng viết trong “Những người khốn khổ”: “Có ngày, hai tên cướp xông vào Viên Minh Viên, một cướp bóc trắng trợn, một phóng hỏa đốt cháy… Trước mặt lịch sử, hai tên cướp này là: một tên Pháp, một tên Anh.” Đêm hôm đó, nhà họ Tần vốn là thợ đá ngự dụng chạy ra khỏi vườn thiêu lửa lớn, dắt díu vợ con, vượt qua Yến sơn, chạy vào nơi Hàm Phong đế tị nạn – Tị Thử sơn, Thừa Đức. Bà vợ có thai, ở phong hỏa đài, Cổ Bắc Khẩu trường thành(1) sinh hạ một đứa bé trai, đặt tên Tần Hải Quan. Nhà họ Tần từ đó có truyền thống sinh con tại đất hoang. Hàm Phong đế băng hà, cha Tần Hải Quan tham dự công trình xây dựng lăng mộ Hàm Phong đế, sau khi xây xong chuyển đến ở tại thôn thợ thủ công dưới chân hoàng thành. Thái Bình thiên quốc, Niệp quân, hỗn loạn được bình định, phái Dương vụ(2) của Lý Hồng Chương, Tả Tông Đường dần có hiệu quả, Đồng Trị đế lại chết vì bệnh hoa liễu năm mười chín tuổi, Hoàng hậu A Lỗ Đặc Thị nuốt vàng tự sát. Tần Hải Quan vừa tròn mười lăm tuổi, theo cha hưởng ứng lệnh triệu tập xây dựng Huệ lăng cho Đồng Trị đế và Hoàng hậu, bắt đầu một câu chuyện dài. Không lâu sau đó, ông ta cưới vợ đến từ Uy Hải, Sơn Đông. Năm Giáp Ngọ, thủy quân Bắc Dương bị tiêu diệt sạch. Năm Mậu Tuất, Duy Tân trăm ngày, Lục quân tử tử nạn… Lão Tần dưới chân hoàng thành chẳng hề hay biết, ông ta chỉ quan tâm cái bụng vợ mình. Năm Canh Tí trôi qua, tới Bạch Lộc Nguyên, con trai Tần Bắc Dương tới, đã là thế kỷ 20. Ngồi trong thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, Tần Hải Quan nhớ tới bản thân từng tham gia xây dựng Huệ lăng của Đồng Trị đế, chủ trì xây dựng Định Đông lăng của Từ Hi Thái hậu, Sùng lăng của Quang Tự đế, lăng mộ bí mật của Viên Thế Khải, lăng mộ cho cả gia đình cuối thời Sa hoàng Nikolai II, suýt nữa phải xây lăng mộ cho yêu tăng Rasputin. Tạo được hơn năm con thú trấn mộ, có thể nói là “ma đầu tạo mộ”. Về lý, đáng lẽ ông ta đã đoản mệnh chết sớm, nhưng lại trở thành người thọ nhất gia tộc, chẳng lẽ bát tự quá cứng ư? Thời gian như thiên cẩu nuốt ánh trăng (cách người đời xưa ví von hiện tượng nguyệt thực), chỉ chớp mắt, 60 năm, một hoa giáp. Lúc sắp chết nhớ lại những chuyện đã qua, Tần Hải Quan nghĩ tới một đời tầm thường vô vị, quyết định trước khi chết làm một chuyện vĩ đại oanh liệt. Đêm nay, ông ta khống chế thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, đã đại náo cung Louvre giữa lòng Paris. Ông ta phải báo thù cho Tổ quốc, lấy gậy ông đập lưng ông, thiêu hủy Viên Minh Viên của người Pháp – cung Versailles. Xuyên qua Khải Hoàn Môn, không ai có thể ngăn cản Thập Giác Thất Đầu, Tần Hải Quan lao vào khu phía tây Paris. Vùng này không có đèn đường, thường có tảng lớn rừng rậm, cho dù quái vật lớn như thú trấn mộ cũng như giọt nước rơi vào biển rộng. Ông ta xông vào xưởng phát điện Paris. Thập Giác Thất Đầu cần năng lượng mới, thú trấn mộ phá tan tường vây xưởng phát điện, tiến vào khu đồ thải toàn vật có độc. Thất Đầu lao vào đống chất lỏng kim loại nặng trí mạng, nuốt ngấu nghiến, nhai rào rạt, tựa như ma chết đói đầu thai. Lão Tần cảm giác cả người bị chất độc bao vây, mùi nồng nặc sặc sụa khiến nước mắt nước mũi ông chảy ròng, mỗi tấc da đều tê dại. Nhưng đối với thú trấn mộ đã được cải tạo cơ giới hóa thì lại tương đương với nạp điện nhanh chóng. Thú trấn mộ ăn uống no say, mang cả người đầy khí độc, biến thành quỷ Satan thật sự. Tần Hải Quan điều khoản nó lao tới phía nam, lặng yên vượt qua sông Seine. Thập Giác Thất Đầu không hề sợ nước, có thể thoải mái đi lại dưới đáy nước, khoang thiết giáp giống như kính tiềm vọng tàu ngầm. Thoát khỏi tất cả sự đuổi bắt, nó bước nhẹ, im hơi lặng tiếng tiếp cận sân bay Versailles. Thập Giác Thất Đầu vượt qua chiến hào và tường bao, giống như trên chiến trường An Lộc Sơn, dùng chân thú và bảy đầu giết chết binh lính ngủ say. Tần Hải Quan điều khiển thú trấn mộ chui vào kho đạn dược, lợi dụng miệng thú linh hoạt lắp đặt đạn dược, một lần nữa biến thành chiếc xe tăng di động. Thẩm phán tận thế đến rồi, vừa là đối với lão Tần, vừa là đối với cung Versailles. Hít sâu, nhân lúc mình còn sống, ông ta lặng lẽ di chuyển, điều khiển thú trấn mộ chìm vào bóng đêm, như thích khách ẩn thân, chậm rãi tiếp cận cung Versailles. Lão Tần không hề biết, ba đầu sỏ quyết định vận mệnh thế giới – Thủ tướng Pháp Georges Clemenceau, Thủ tướng Anh Lloyd George, Tổng thống Mỹ Wilson đang họp trắng đêm ở ngôi vườn được mệnh danh vườn của muôn vườn châu Âu này, họ thảo luận nghi thức ký tên cho Hiệp ước Versailles ngày mai. Khi đi qua khách sạn Lutetia, đêm tối tung bay cờ năm màu, Tần Hải Quan bỗng nhớ tới con trai, không biết nó đang ở đâu, thậm chí không dám khẳng định nó còn sống hay không? Đột nhiên, Thập Giác Thất Đầu đứng yên, nó ngẩng cao bảy cái đầu, dường như trên bầu trời sao chợt có thiên sứ bay qua. Tần Hải Quan mở khoang thiết giáp, nhìn thấy trong trời đêm Versailles, một chiếc khí cầu hình con thoi chậm rãi bay tới, cách mặt đất khoảng hơn 100m. Thân tàu trắng như tuyết in quốc kỳ Ý ba màu xanh lá, trắng, đỏ, phía dưới là khoang chuyển động cánh quạt. Cộng thêm một Thiên sứ, có bốn cánh, bay lượn bên cạnh khí cầu. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Ma quỷ trên mặt đất, thiên sứ giữa không trung, hai bên liếc nhau, chúng đều đang chấp hành nhiệm vụ của từng vị chủ nhân. Mục tiêu – Cung Versailles. _____________ Chú thích: (1) Phong hỏa đài là nơi thắp lửa truyền tin quân sự, Cổ Bắc Khẩu trên trường thành là nơi phòng thủ quân sự hiểm yếu. (2) Phái Dương vụ là một phái chính trị muốn lợi dụng kỹ thuật khoa học phương Tây để duy trì chế độ vua chúa hiện có.