← Quay lại trang sách

Chương 35 Vương hậu bị chặt đầu

Đêm trước khi ký kết hiệp ước Versailles, huyệt mộ dưới lòng đất Paris, đại hội Liên minh thích khách thế giớiVô số đầu lâu bao quanh, trước mắt thú trấn mộ Griffin, người Pháp theo chủ nghĩa vô chính phủ cạy mở quan tài đá có vị vua Louis XVI bị chặt đầu. Không ngoài dự tính, trong quan tài đá là bộ quan tài bằng chì. Nhưng không bị hàn chết, chỉ có một chiếc khóa to tinh xảo. Khi còn sống, quốc vương đam mê các loại khóa, đủ khả năng gia nhập Liên minh thợ thủ công, sự yêu thích này cũng đi theo lên đoạn đầu đài. Chiếc khóa lớn bị đập vỡ thô bạo, quan tài chì tỏa khói bụi. Nhóm thích khách che miệng mũi, chiếu đèn vào trong, thành thạo như kẻ trộm mộ. Đáng tiếc, bọn họ chỉ nhìn thấy một đống xương mục nát, phân bố rải rác trong quan tài chì, không có biện pháp chống phân hủy trong truyền thuyết. Vương miện khắc trên tượng đá không có, cũng không tìm thấy thứ gì được chôn theo. Điểm duy nhất có thể chứng minh thân phận chủ nhân ngôi mộ là – không có đầu lâu. Bởi vì quốc vương chết trên đoạn đầu đài. Người chồng bị phát hiện, người vợ còn ở xa sao? Nhóm thích khách mở quan tài Hoàng hậu, đầu tiên là quan tài đá, kế đến là quan tài chì. Nghe thấy tiếng nắp mở bị cậy ra, Tần Bắc Dương chợt dấy nỗi thương cảm. Trong quan tài tỏa làn khói trắng, mọi người đang ầm ĩ tức khắc yên tĩnh. Marie Antoinette – hoàng hậu đang ngủ say, làn da thắng tuyết, dung nhan vẫn thế, trông rất sống động, lại không có bất kỳ dấu hiệu thối rữa nào! Chỉ có mái đầu “tóc bạc ba nghìn trượng, ly sầu dằng dặc vương(1)”? Vị phu nhân hơn ba mươi tuổi, hình dáng người German đặc trưng. Bà là con gái của Hoàng đế đế quốc La Mã Thần Thánh, lên bảy tuổi gặp được Mozart sáu tuổi. Thiên tài nhỏ nghiêm trang nói: “Tương lai ta sẽ lấy nàng làm vợ!”. Sau đó, công chúa nhỏ trở thành Vương hậu Pháp, cử hành hôn lễ long trọng trong cung Versailles. Có người còn sáng tác tiết mục ngắn – khi người dân Pháp không có bánh mì ăn, Vương hậu ngây thơ hỏi: sao bọn họ không ăn bánh ngọt? Những tiết mục ngắn này làm bà đi lên đoạn đầu đài. Bà giẫm lên chân đao phủ, còn nói: “Xin lỗi, ngài biết đấy, ta không cố ý.” Sau đó ung dung chịu chết. Vương hậu bị chặt đầu. Thi thể chưa thối rữa, giữa cổ và thân thể có chiếc dây chuyền đen, điểm xuyết đá quý ngọc trai tôn lên… Tần Bắc Dương tập trung nhìn, không phải dây chuyền, mà là vết thương bị kim chỉ khâu lại. Ở Trung Hoa cũng hay thường gặp, người nhà phạm nhân bị chặt đầu đều sẽ mời thợ thủ công khâu đầu lại với thân thể rồi mới chôn cất, đó gọi là chết toàn thây, để đời sau được đầu thai. Chém đầu Hoàng đế xuống! Không hiểu sao, bên tai cứ văng vẳng câu này? Vì sao bọn họ phải mở quan tài? Lộ ra thi thể quốc vương và vương hậu? Chỉ vì tán thưởng thi thể vương hậu bị chặt đầu không thối rữa ư? Đáp án bỗng được giải đáp, trước hai bộ quan tài đá vang lên tiếng bánh răng chuyển động lách cách… Nhóm thích khách đưa mắt nhìn nhau, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên – có người giữa ngực máu thịt lẫn lộn, lộ ra lồng ngực trống trơn, trái tim đâu mất rồi? Trái tim trong miệng ưng Griffin. Thú trấn mộ Griffin mở đôi mắt chim ưng, cái miệng sắt thép nhỏ máu, xé ra lồng ngực một tên thích khách. Nó vẫy đôi cánh, vuốt ưng và chân sư tử chồm lên, tấn công mỗi người sống trong huyệt mộ. Nó không phải một pho tượng, mà là máy móc có khả năng giết người. Khi thích khách cạy ra nắp quan tài chủ nhân ngôi mộ, khinh nhờn di thể quốc vương và vương hậu cũng kích hoạt cơ quan của thú trấn mộ. Trong mắt nó, mọi kẻ xông vào nơi đây đều là tên trộm mộ. Tần Bắc Dương nghĩ đến một khả năng – Tôn giả đời thứ nhất của Liên minh thợ thủ công – Tần Tấn truyền xuống tay nghề ở châu Âu? Có người móc ra vũ khí phản kháng, nhưng trước mặt Griffin chỉ phí công vô ích, vuốt ưng, miệng ưng, thậm chí hai đôi cánh đều là vũ khí giết người lợi hại. Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, máu tươi tung tóe giữa mộ thất, bên cạnh quan tài ngã xuống một đống thi thể. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao, Tề Viễn Sơn cũng móc súng lục ra. Thú trấn mộ Griffin ép nhóm thích khách tới rìa tường, một số kẻ thân nhẹ như yến khó nhọc xê dịch, thậm chí nhảy lên trần nhà đầy đầu lâu. Tần Bắc Dương cũng tựa lưng vào một đống hài cốt, đột nhiên có cây gậy ghim chặt cổ họng cậu. Cậu bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt, nhưng càng ngày càng nhiều cây gậy thít chặt, cộng cả mấy đầu ngón tay khô gầy. Cúi đầu xem, tất cả đều là xương người chết. Đầu lâu đối diện mở miệng, cắn cổ thích khách. May có Tề Viễn Sơn hỗ trợ, đánh gãy mấy chiếc xương mới lôi Tần Bắc Dương ra khỏi bờ tường. Dưới lòng đất Paris loạn thành một mảnh, bức tường xương cốt người chết đều là người theo đảng ủng hộ quốc vương, thủ mộ cho quốc vương và vương hậu, có lẽ họ đều chết dưới máy chém thời Đại cách mạng, cùng bị chôn cất bên cạnh vị quân vương mà họ thần phục, tái tạo một vương triều khác dưới lòng đất. Thú trấn mộ đang giết người, hài cốt đảng bảo vương cũng đang giết người, cả ngôi mộ trong lòng đất đều đang giết người… Thích khách trên thế giới máu chảy thành sông, đây chính là “khảo nghiệm thích khách” ư? Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn trốn chui trốn nhủi, còn phải bảo vệ thêm cô bé Phương Tử. Cậu cảm giác đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào đại đa số thích khách, hoặc có thể nói là một lần thanh tẩy thích khách vô cùng lớn. Hoặc bài trừ đối lập, hoặc loại bỏ kẻ yếu, hoặc là hiến tế người sống cho chủ nhân ngôi mộ! A U, A Hải, Lão Cha, Thoát Hoan và kẻ đeo mặt nạ quỷ, năm tên thích khách Trung Hoa dường như sớm có chuẩn bị, họ trốn rất xa lúc quan tài được mở ra, tránh khỏi đợt tấn công đầu tiên của thú trấn mộ, lại tránh thoát được đợt tấn công thứ hai của hài cốt đảng bảo vương, đến nay lông tóc không tổn hao gì. Cảnh sát trưởng cục Cảnh sát Paris Xavier, “nội gián” lẫn vào đại hội Liên minh thích khách đã bị thú trấn mộ đánh thương, cánh tay chảu máu không ngừng. Trong lúc bối rối, mũ lưỡi trai và râu giả rơi xuống, đúng lúc bị người Pháp theo chủ nghĩa vô chính phủ nhận ra. “Nội gián!” Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn, cảnh sát trưởng Xavier cố nén đau xót, giơ súng bắn chết thích khách trước mặt. Khi ông ta tựa lưng vào bức tường xương, hai cánh tay xương trắng thít chặt lấy, vị cảnh sát trưởng vạm vỡ không thể chạy thoát. Thích khách A Hải lặng yên tới gần, thoải mái lướt dao. Cổ họng Xavier bị cắt, khí quản lộ ra trong không khí, đôi mắt tuyệt vọng trừng trừng, chăm chú nhìn vết sẹo đao trên mặt A Hải. Đúng vào lúc cảnh sát trưởng hy sinh vì nhiệm vụ, Tần Bắc Dương cũng cảm giác cơ hội tới rồi. Trong mớ bòng bong thích khách và thú trấn mộ và hài cốt loạn đấu, cậu có thể thừa dịp rối loạn tự tay giết chết A Hải, báo thù án diệt môn Tô giới Đức Thiên Tân mười năm trước! Cậu giấu thanh Đường đao ra sau lưng, lặng yên tới gần A Hải từ mặt bên, tới gần bên má có vết sẹo đao của hắn. Khi cậu chém đao ra sau cổ A Hải, lưỡi đao cách động mạch cổ có nửa thước xa, trước mặt bỗng bay tới vuốt ưng sắc bén. Nếu cậu chém chết A Hải thì cũng sẽ bị vuốt ưng Griffin chém đứt cổ. Trong nháy mắt, cậu thay đổi ý định, thu thanh đao lại, ngăn chặn một kích tấn công của thú trấn mộ. Griffin vẫy cánh, lại bay lên trên huyệt mộ. Mặc dù trần nhà không cao nhưng nó cũng có thể bật nhảy, hái đầu thích khách từ trên cao. Nhưng Tần Bắc Dương cảm thấy, Griffin không nhìn thấy cậu, đó đơn thuần chỉ là động tác cơ giới lặp lại một cách máy móc, không hề tùy cơ ứng biến như những thú trấn mộ khác. Quả nhiên, thú trấn mộ cho vua Louis XVI này lại bay lên, rồi lao xuống đất, chừng như muốn hủy hoại tất cả người sống. Ban ngày còn trong tình trạng hấp hối, hiện tại Tần Bắc Dương lại sinh long hoạt hổ, dường như nhận được sức mạnh vô tận từ ngôi mộ. Ác mộng hơn một năm trước càng trở nên rõ ràng, trong đầu cậu lướt qua nơi hình tròn đổ nát, hổ, hươu, khỉ, quạ đen, gấu lần nữa khắc vào trong lòng… Thoáng chốc, cậu bắt chước động tác của năm con vật này, đón thú trấn mộ Griffin nhảy lên cao, tung thanh Đường đao ba thước, anh dũng quyết đấu người – thú. “Anh trai!” Chủ nhân thích khách, A U mười sáu tuổi nhận ra gương mặt Tần Bắc Dương. Vương hậu Marie Antoinette bị chặt đầu mỉm cười đầy kỳ dị, Tần Bắc Dương vượt qua quan tài của bà, thanh Đường đao cuồn cuộn rực cháy, mang lực đạo ngàn quân, tránh thoát vuốt ưng Griffin, vừa khéo bổ trúng mặt thú trấn mộ. Ngôi mộ trong lòng đất Paris vang rền tiếng kim loại va chạm… Hỏa hoa văng khắp vào mặt Tần Bắc Dương và vương hậu bị chặt đầu, sóng xung kích va chạm như sấm sét, tất cả thích khách kêu lên ngã xuống đất, như núi lửa phun ra từ dưới nền đất, như sao chổi va vào mặt trăng. Toàn thân như bị ma quỷ bao vây, rơi vào địa ngục hừng hực ngọn lửa, Tần Bắc Dương cảm thấy cánh tay đột nhiên run lên, tiếp đến hưng phấn hào hùng, adrenalin và máu nóng phun lên đỉnh đầu. Thú trấn mộ Griffin chia làm hai nửa, luồng sáng đỏ nổ tung khỏi cơ thể nó, rơi xuống tan xương nát thịt. Tần Bắc Dương trợn mắt há mồm ngã xuống, thanh Đường đao An Lộc Sơn từng sử dụng này có lực như núi sông, khí thế hơn người, bổ ra một pho tượng thú trấn mộ. Ngôi mộ yên tĩnh, bộ xương và hài cốt hoặc lùi vào tường hồi phục tại chỗ, hoặc rơi xuống đất mục nát. Griffin vỡ vụn, thú trấn mộ của quốc vương và vương hậu bị chặt đầu, lục phủ ngũ tạng lộ ra ngoài, chỉ toàn là bánh răng, băng chuyền, dây cót, cái hồi… giống đồng hồ Thụy Sĩ cỡ lớn mà cha cậu từng thấy trong cung nhà Thanh, có nguyên lý cơ giới tương tự. Những chiếc đồng hồ đó kết hợp với nhân vật và núi sông thế kỷ mười tám, tất cả đều sẽ vận động theo đúng giờ, bị người Trung Hoa gọi là “kỳ kỹ dâm xảo”. Nhưng cậu không tìm thấy linh thạch. Linh thạch của thú trấn mộ chẳng những có vẻ ngoài cực kỳ đặc biệt, đối với Tần Bắc Dương mà nói, chỉ cần lại gần sẽ có cảm ứng nóng cháy. Thú trấn mộ Griffin lại không có, suy cho cùng, nó vẫn là một pho tượng “giả thú trấn mộ”. Nó không có uy lực như thú trấn mộ trong lăng mộ Trung Hoa, bởi vì không có linh hồn của mộ chủ nhân, chỉ thuần túy dựa vào kỹ thuật cơ giới khéo léo như đồng hồ. Loại “giả thú trấn mộ” này chính là thể cơ giới”, mà không phải “thể cơ giới của linh hồn”. Tất cả mọi người nhìn chòng chọc vào Tần Bắc Dương. A U ngăn cản A Hải và Lão Cha, không để họ lại gần cậu. Tần Bắc Dương ho rũ rượi, cắm thanh Đường đao vào sau lưng, trở lại phía trước hai bộ quan tài. Cậu nói câu “Je suisdésolée” với quốc vương và vương hậu. Đây là lời xin lỗi chính thức trong tiếng Pháp. Sau đó, cậu đậy quan tài chì lại một lần nữa. Không hàn được, cậu bèn dùng linh kiện vỡ vụn của thú trấn mộ Griffin làm cái đinh, lần lượt đóng lại nắp quan tài. Khép lại nắp quan tài của vương hậu bị chặt đầu, Tần Bắc Dương có ảo tưởng – Marie Antoinette mở mắt ra. Chỉ có đậy nắp quan tài lại, làm cho quốc vương và vương hậu một lần nữa yên giấc, bộ xương đảng bảo vương mới không tấn công bọn họ nữa. Cuối cùng, cậu ôm lấy bình rượu đựng trái tim Hoàng tử nhỏ, đặt bên môi hôn nhẹ. Tần Bắc Dương nhớ tới tiểu Hoàng tử triều Đường, không biết quan tài của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ đang phiêu bạt ở phương nào. ____________ Chú thích: (1) Trích bài Thu phổ ca 15 – Lý Bạch