← Quay lại trang sách

Chương 36 Vua thích khách

Huyệt mộ trong lòng đất Paris, khảo nghiệm thích khách kết thúcTrước mộ vua Louis XVI và vương hậu chất đầy thi thể mới ra lò. Người chủ trì đại hội Liên minh thích khách, người Pháp theo chủ nghĩa vô chính phủ cũng đã đi đời nhà ma. Thích khách thoát chết không đến ba mươi người, bao gồm năm người Trung Hoa, truyền nhân Assassins – thích khách Ả Rập và Tề Viễn Sơn, Phương Tử và Diệp Khắc Nan bò lên từ đống người chết. Tần Bắc Dương nhận ra trinh thám lừng danh, tạ ơn trời đất, không tuẫn chức giống cảnh sát trưởng Xavier. Nhưng cậu ung dung, không muốn lộ ra sự tồn tại của “nội gián” trinh thám Diệp. “Trinh thám Diệp?” A U lại nhận ra khuôn mặt này, đeo cổ được cởi ra, trinh thám lừng danh tứ cố vô thân, bị năm tên thích khách bao quanh vây khốn. “A U, đừng động vào chú ấy.” Tần Bắc Dương nhảy đến trước mặt họ: “Tôi lấy bản thân đổi lấy tính mạng của chú ấy.” “Anh trai, anh không nên đến đây.” A U khẽ quay đầu: “Cả Tề Viễn Sơn nữa, anh không cần ẩn nấp nữa.” Tần Bắc Dương đã biết, khi bọn họ bước vào mộ huyệt, tiếng điện thoại đến từ địa ngục, lời tiếng Pháp “đừng cử động” chính là lời A U nhắc nhở cậu không được hành động thiếu suy nghĩ với quan tài của quốc vương và vương hậu, miễn kích động. Nhóm thích khách này am hiểu lợi dụng điện thoại, cũng giống mánh khoé họ từng sử dụng ở hang núi Thạch Kinh ở Bắc Kinh. Tần Bắc Dương nảy sinh tuyệt vọng, cảm thán bọn họ, cộng cả trinh thám Diệp cũng sắp bị một lưới bắt hết… Lão anh hùng Ả Rập tới trước mặt cậu, kính sợ đánh giá Tần Bắc Dương, đột nhiên giơ thanh dao găm vàng Assassins lên, dường như chỉ một giây sau sẽ cắt đứt yết hầu cậu. Nhưng mà, lão thích khách lại nắm chuôi đao, đặt dao găm vào tay Tần Bắc Dương, cậu bối rối cầm con dao trăng non cong cong, vỏ da lộng lẫy phỏng tay. Người Ả Rập giơ cao tay phải Tần Bắc Dương la lên: “Assassins!” Thình lình, tất cả thích khách rất kinh hãi nhìn người thắng sau cùng ở đại hội liên minh thích khách, người kế thừa vinh dự Assassins, lại là một “nội gián”. Tần Bắc Dương mở đôi tay, không ngờ lại là mình? Từ năm chín tuổi, cậu đã thề phải giết chết thích khách, thề không đội trời chung với thích khách. “Anh trai, anh là anh hùng tối nay, anh giết chết thú trấn mộ, bảo vệ tính mạng tất cả mọi người, tất nhiên nên nhận vinh dự này. Một năm trước, anh đã tu hành “đạo thích khách” và “đạo địa cung” ở trường học Thiên quốc, anh còn đều giành được thành tích đứng đầu, lẽ dĩ nhiên là mẫu mực cho thích khách!” A U hào phóng bước lên, cầm lấy tay phải cậu, giơ lên cao lần nữa. Đầu ngón tay cậu run rẩy: “A U, em nói cái gì? Trường học Thiên quốc? Đạo thích khách và đạo địa cung là cái gì? Thật sự không phải giấc mơ?” “Không phải mơ, anh nói xem, Phương Tử trước mắt anh là mơ sao?” Phương Tử tiến đến trước mặt Tần Bắc Dương, chắp tay thi lễ, cười hì hì: “Chúc mừng anh Bắc Dương!” Không ai dám dị nghị, đồng loạt hô to khẩu hiệu: “Assassins! Assassins! Assassins!” Tần Bắc Dương hoàn toàn ngây ngẩn, chỉ muốn gào to với tất cả mọi người tôi đây sắp chết đến nơi rồi, các người mau chóng mà chọn ra người kế thừa đi. Cuối cùng người chiến thắng khảo nghiệm thích khách, tham dự danh sách mười ba người ám sát Versailles được quyết định. Dẫn đầu chính là Tần Bắc Dương, tiếp nến là lão thích khách Ả Rập, sau đó là A U, Lão Cha, A Hải, Thoát Hoan, Mặt Nạ Quỷ, một người Ba Lan, một người Nam Tư, một người Thổ Nhĩ Kỳ, một người Ấn Độ, một người châu Phi, người cuối cùng là người Triều Tiên, Tần Bắc Dương đã từng gặp ở Montmartre. Còn lại khoảng mười tên thích khách bị thương, cộng cả Phương Tử tuổi quá nhỏ, đạo hạnh chưa đủ. Diệp Khắc Nan, Tề Viễn Sơn bị phán định là nội gián, giống quy tắc ở Liên minh thợ thủ công, phải bị xử tử ngay lập tức. Chẳng qua, làm thủ lĩnh thích khách tân nhiệm, Tần Bắc Dương có quyền cho đặc xá. “Chỉ cần các người không tổn thương ba người họ, tôi sẵn sàng đi cùng tới cung Versailles hành thích ba đầu sỏ, nếu không tôi sẽ tự sát!” Tần Bắc Dương nắm chặt con dao găm vàng, đặt lên cổ họng: “Hai tiếng sau để bọn họ rời khỏi nơi đây, lúc đó đã ám sát xong, có mật báo cũng không kịp.” A U chau mày, Lão Cha toan khuyên nhủ, nhưng cô quyết tuyệt xua tay: “Được, em đồng ý với anh.” Mặt Nạ Quỷ kề tai nói: “Bắc Dương, dựa theo quy củ mấy trăm năm qua, mỗi người thừa kế Assassins mới trúng cử phải phát biểu trước đại hội Liên minh thích khách.” “Tôi phải phát biểu?” Tần Bắc Dương khó xử: “Tôi chỉ là thợ thủ công, khẩu vụng tâm càng vụng!” “Đừng khiêm tốn, tôi còn không hiểu cậu ư? Nghĩ tới Thư viện Thiên quốc đi.” Thư viện Thiên quốc? Lại là nơi nào? Chẳng lẽ cũng ở “Thiên quốc trong mơ”? Trong 100 ngày mình mất tích đó? Vò đầu bứt tai, Tần Bắc Dương vẫn không nghĩ ra, ngược lại nhớ tới lời chí trên mộ Tần Tấn – tôn giả đời thứ nhất của liên minh thợ thủ công – trong mật thất toà tháp Nhà thờ Đức Bà Paris, có ba câu danh ngôn thời Xuân Thu Chiến Quốc: kiêm yêu, phi công, cứu thủ(1). Giơ con dao găm Assassins vàng lên lần nữa, cậu hô to với những người sống sót trong liên minh thích khách: “Các vị! Tôi đi không đổi họ, ngồi không đổi tên – Tần Bắc Dương của Trung Hoa!” Mặt quỷ phiên dịch “Tần Bắc Dương của Trung Hoa” thành tiếng Anh, thời đó còn chưa phát minh ra bính âm chữ Hán, vẫn dùng phương thức ghép vần kiểu Wade-Giles. “Thiên hạ hiện tại, cường quốc hoành hành ngang ngược, cá lớn nuốt cá bé, đạo nghĩa tiêu vong. Các nền văn minh cổ xưa phương Đông đều bị phương Tây coi là dân tộc lạc hậu chưa khai hoá, thật đúng là càn khôn điên đảo. 2300 năm trước, Mạnh Tử người Trung Hoa viết rằng: “Xuân Thu vô nghĩa chiến (Xuân Thu không có chiến tranh chính nghĩa). Đại chiến chia cắt thế giới, bờ ruộng đan xen giếng nước (vốn đang yên ấm phồn thịnh), thế nhưng một khi biến hoá đổ nát thì xương trắng đầy rẫy, vợ con ly tán, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật là cuộc chiến bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu!” Tần Bắc Dương mười chín tuổi chưa bao giờ nhanh mồm nhanh miệng như thế, bùng nổ như núi lửa: “Bất kể người da trắng, da đen, người Ấn Độ, người Ả Rập hay là người Trung Hoa; bất kể quốc vương, phú hào, công nhân hay nông dân; bất kể già trẻ hay phụ nữ, cũng bất kẻ khoẻ mạnh, bệnh tật hay tàn tật, càng bất kể có phải anh chị em thân bằng hảo hữu, trong thiên hạ này tất cả đều là anh em.” Mặt Nạ Quỷ thành thạo phiên dịch tiếng Anh và tiếng Pháp, cố gắng làm cho ai nấy đều hiểu ý chính. “Vinh dự cao nhất của thích khách là lúc nào? Không phải ở báo thù và ám sát, mà là hy sinh tự thân, như sao chổi quét trăng, cầu vồng quét mặt trời, Thương Ương đột kích đại điện! “Sử Ký – Thích khách liệt truyện” có nói: “Từ Tào Mạt đến Kinh Kha năm người, chí nguyện của họ thành hoặc không thành, nhưng lập chí rõ ràng, không trái với ý mình, danh tiếng để lại đến muôn đời sau, chẳng lẽ lại vớ vẩn sao!”.” Dường như văn Tư Mã Thiên tự động bật ra trong đầu, thân là người thừa kế thích khách, Tần Bắc Dương đã ngầm phủ định tinh thần thích khách tám trăm năm trước, phủ định truyền thống tẩy não của “Vườn hoa Thiên quốc của hội thích khách”. Cậu khéo léo thay đổi tinh thần Liên minh thích khách thành tinh thần “kẻ sĩ” mà Tư Mã Thiên đã ca tụng vào 2000 năm trước, Chuyên Chư, Nhiếp Chính và cả Kinh Kha, thích khách thời Xuân Thu Chiến Quốc. A U và Phương Tử nghe cậu nói vậy đều đồng thời nhoẻn cười. Khi Mặt Nạ Quỷ gian nan phiên dịch xong, phía dưới vang tiếng vỗ tay điên cuồng, từng người thốt tiếng mẹ đẻ ca tụng Tần Bắc Dương. Huyệt mộ trong lòng đất Paris, đại hội Liên minh thích khách thế giới. Nhóm thích khách chuẩn bị xuất phát, mọi người kiểm tra vũ khí và đạn dược một lần nữa. Một số người bị loại ở lại trông coi Diệp Khắc Nan và Tề Viễn Sơn. Tần Bắc Dương cảnh cáo họ lần nữa, nếu ai dám tổn thương hai người đó thì cậu sẽ tự tay đâm họ bằng con dao găm vàng. “Bắc Dương, cẩn thận nhé!” Diệp Khắc Nan nhỏ giọng nhắc nhở, anh ta liếc nhìn thích khách A Hải và Lão Cha. Mười năm trước, chính anh ta đã cứu Thù Tiểu Canh chín tuổi ra khỏi tay bọn họ, sau đó biến cậu thành Tần Bắc Dương. “Bảo trọng.” Tần Bắc Dương cũng ôm quyền với trinh thám Diệp, trong mười chín năm cuộc đời, Diệp Khắc Nan đã từng cứu mạng cậu năm lần, cả đời này đều không trả hết được. Huống hồ, đời này của cậu cũng chẳng còn mấy ngày. “Viễn Sơn, cậu cũng bảo trọng nhé.” Một lần nữa vẫy tay cáo biệt, Phương Tử mười ba tuổi hứa sẽ phụ trách an toàn cho Diệp Khắc Nan và Tề Viễn Sơn. Tần Bắc Dương đi theo nhóm thích khách, rời khỏi nơi chôn thân của quốc vương và vương hậu bị chặt đầu, đến mục tiêu là cung Versailles. Thích khách rất rành địa hình, xuyên qua địa đạo mê cung, chỉ hơi lạc đường sẽ bị lạc chết. Lát sau, họ tiến vào cống thoát nước Paris. Đường cống thoát nước này thông tới Versailles, là thiên đường của họ, cũng là lối thoát bí mật. Một đường im lặng, giống đại quân cổ đại ngậm tăm tiến nhanh. Đột nhiên, A U tới gần Tần Bắc Dương: “Anh trai, anh thật sự muốn đi ám sát ba đầu sỏ ư?” “Thủ tướng Pháp Georges Clemenceau, Thủ tướng Anh David Lloyd George, Tổng thống Mỹ Wilson, bọn họ bội bạc, lừa gạt Trung Hoa tham gia thế chiến, lại đem quốc thổ của nước chiến thắng như chúng ta qua tay biếu tặng cho Nhật Bản. Ai nấy đều nói trận đại chiến này là công lý chiến thắng cường quyền, anh thấy nên viết ngược lại thì đúng hơn. Chỉ có loại bỏ ba tên cặn bã này mới có thể kéo cơn sóng dữ lại, làm cho điều ước Versailles chết tiệt không ký được.” Những lời này đều không phải lời thật tình của cậu, cậu nhận định rằng có ám sát cũng vô dụng, có lẽ chỉ càng đẩy lịch sử vào quỹ đạo không xong, chẳng hạn như sự kiện Sarajevo. Nhưng cậu quyết định đi theo thích khách để hành sự tùy tình hình, ngăn cảm kế hoạch ám sát. Điều duy nhất cậu lo lắng là thân thể của cậu, liệu có nửa đường không chống đỡ nổi chăng? Tần Bắc Dương chú ý tới một chi tiết, năm người A U đều mang theo dao găm ngà voi, hình vẽ được khắc lại không giống hau. Thoát Hoan vẫn là “sao chổi quét trăng”, thích khách A Hải, Mặt Nạ Quỷ và Lão Cha lại là một vòng sáng bao quanh mặt trời, đây chẳng phải là “cầu vồng quét mặt trời” ư? Còn con dao của A U trước sau cầm trong lòng bàn tay, cậu không nhìn thấy rõ hình khắc trên ngà voi. “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về.” Thích khách Lão Cha, kẻ thù giết cha nuôi Tần Bắc Dương lại khảng khái bi ca, giống hệt Kinh Kha trước khi đâm Tần Vương. Bầu không khí ảnh hưởng tới Tần Bắc Dương: “Chao ôi! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, con gái làm đẹp vì người mình yêu. Tư Mã Thiên từng viết truyện về thích khách, về du hiệp, các vị đưa thanh dao găm vàng cho tôi, chính là tri kỷ của tôi.” “Nhưng lời thề giết A Hải và Lão Cha báo thù thì không biến đổi.” Chủ nhân thích khách mười sáu tuổi thổi khí nhẹ nhàng bên tai vua thích khách Assassins mới nhậm chức. “Báo quốc thù trước, rồi phục hận nhà, qua đêm nay rồi tính sau!” “Anh trai, một lời đã định.” Tần Bắc Dương cố ý né tránh cô: “A U, anh càng ngày càng không hiểu được, bọn em rốt cuộc cống hiến cho ai?” “Bọn họ cống hiến cho em.” A U ung dung trả lời đầy khí phách. “Em lại cống hiến vì ai?” “Em có thể nói, em cống hiến vì anh sao?” Cô giống như bé gái nhỏ lần đầu gặp gỡ mười năm trước, đôi mắt to sâu thăm thẳm, vẫn ở sâu trong lòng đất, chỉ có điều Paris và lăng Quang Tự đế cách xa nhau cả vạn ki lô mét. “Anh…” Tần Bắc Dương sờ ngực, trong lá phổi đang cất giấu tế bào ung thư: “Liên quan đến cháu trai của Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên – tiểu Hoàng tử triều Đường – Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ sao?” “Nếu em nói không liên quan, anh sẽ tin ư?” “Tiểu Hoàng tử triều Đường ở đâu?” A U khẽ khàng: “Anh trai, tất cả bí mật rồi sẽ có ngày được vạch trần. Quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường đang ở nơi tuyệt đối an toàn.” “Vẫn ở trong nước ư?” “Phải, em bảo đảm.” “Nhớ lấy! Tuyệt đối không được để di thể Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ phiêu bạt ra nước ngoài, nếu không, anh sẽ…” Tần Bắc Dương không biết còn có thể nói lời đe doạ như thế nào? Nhóm thích khách liều mạng này căn bản không sợ chết. Cậu vô thức bóp cổ mình, làm động tác tương tự cắt yết hầu. “Không được…” A U giằng tay cậu lại. Tần Bắc Dương tìm được mệnh môn của thích khách, bọn họ e ngại cậu chết. Nói đi nói lại, còn không phải vì Càn lăng của Võ Tắc Thiên ư? Thiên tử trấn mộ trong truyền thuyết, tiểu Hoàng tử triều Đường là chìa khoá mở Càn lăng, còn Tần Bắc Dương lại là chìa khoá mở ra tiểu Hoàng tử triều Đường. Bản thân mình là chìa khoá trong chìa khoá. Cuối cùng, chiếc chìa khoá này cũng ra khỏi cống thoát nước đi tới Versailles. Tần Bắc Dương cảm thấy phổi đau nhức, dường như chỉ cần rời khỏi môi trường mộ địa, tế bào ung thư lại lần nữa bùng cháy. Nhóm thích khách nằm sấp xuống, vén đám cỏ dại xanh mướt lên, theo dõi cung tường Versailles. Ánh trăng chiếu sáng pho tượng hình thù kỳ quái. Tần Bắc Dương nheo mắt, nhận ra quái vật Thập Giác Thất Đầu. Là ai đang điều khiển đầu cự thú này? Nó đang im lặng, nhưng không ngủ say. Thập Giác Thất Đầu đang phát ra hơi nóng, đó là nhiệt lượng tinh thạch. Hơi thở hôi thối toả khắp, thẩm thấu chất lỏng có độc ra ngoài, cỏ cây dưới chân đều héo rũ, khiến Tần Bắc Dương chợt nhớ tới Cửu Sắc nuốt chửng bùn đất có độc. “Phải tiến vào cung Versailles nhanh nhất có thể!” Thích khách A Hải tự động rời xa Tần Bắc Dương, nói với mọi người: “Con quái vật này sẽ xáo trộn kế hoạch của chúng ta.” A U gật đầu, bọn họ lùi về đường cống, mở một cánh cửa sắt ẩn nấp, hoá ra còn có một địa đạo khác. Mười ba thích khách bước xuống, xuyên qua lối đi nhỏ nước, tựa như đang xâm nhập huyệt mộ lần nữa, mở ra ba chiếc quan tài, chủ nhân ngôi mộ phân biệt là ba người đàn ông quyền thế cuối cùng trên trái đất. Một lát sau, Tần Bắc Dương cảm giác đã tới dưới lòng đất cung Versailles, đỉnh đầu là cung điện vĩ đại có thể so với Viên Minh Viên. Đi đến tận cùng, thích khách Lão Cha mở một cánh cửa nhỏ, đó là một chiếc cầu thang giản dị, chắc lối đi bên trong cung Versailles. Tần Bắc Dương thán phục nhóm thích khách lợi hại, còn có con đường này sao? Thích khách Mặt quỷ nói nhỏ: “Đây là bí đạo mà quốc vương Louis XV mở để thuận tiện vụng trộm với tình nhân, chẳng qua bị người đời sau quên lãng.” “Mạnh Bà ở Thiên quốc có khỏe không?” Tần Bắc Dương vẫn nhớ tới bà lão ở trong mơ. “Ám sát phải như sao chổi tập kích mặt trăng, cầu vồng xuyên qua mặt trời, phải tránh phân tâm! Toàn tâm toàn ý, trước sau như một!” Mọi người bò lên cầu thang, đến ngăn trong trần nhà. A U gợi ý im lặng, cô bé nhẹ nhàng dỡ một tấm ván gỗ, lộ ra cung điện bên dưới. Tần Bắc Dương nhìn thấy gương, vô số gương tô điểm toàn bộ tường cung điện, phong cách Rococo lộng lẫy, chiết xạ ra thế giới vô cùng vô tận… Trên sàn nhà đại điện trải một tấm bản đồ thế giới cực lớn, hai bán cầu, bốn đại dương, bảy lục địa, hơn trăm quốc gia và thuộc địa, hai tỷ người… Ba người đàn ông ngồi trên tấm bản đồ, một người Pháp già râu bạc đầu trọc, một vị thân sĩ Anh tóc bạc lịch lãm và một vị trưởng giả Mỹ phóng khoáng. Thanh dao găm Assassins vàng trong vỏ đao háo hức, ba đầu sỏ quyết định số phận hai tỷ mạng người đang lọt vào tầm mắt Tần Bắc Dương. _____________ Chú thích: (1) Nhìn chung là quan niệm bình đẳng phổ quát trong xã hội, không phân biệt giai cấp và tôn giáo, phản đối chiến tranh xâm lược phi nghĩa, duy trì tự vệ chính đáng.