← Quay lại trang sách

Chương 37 Nghị quyết cuối cùng

Năm Dân quốc thứ tám, ngày 27 tháng 6 năm 1919, đêm trước ngày bế mạc Hội nghị Hòa bình ParisTrăng non như lưỡi câu, khí cầu qua lại như thoi đưa, thiên sứ như rồng. Giuseppe Caproni thò đầu ra khỏi khoang, vẫn còn có thể thấy loáng thoáng cung điện Versailles nguy nga. Khí cầu từ từ hạ xuống, gió thổi loạn mái tóc xoăn của anh ta. Chiếc khí cầu này tên là “Số hiệu Julius Caesar”, đặt tên theo Đại đế Caesar thời La Mã cổ đại để thể hiện sự quang vinh nghìn năm của Ý. Bên phải bọn họ, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đang bay tuần tra, đôi mắt con thú phát ra ánh sáng đỏ, nó đang điều chỉnh tốc độ chậm ngang với khí cầu, tựa như một con cá lớn bơi cạnh con cá voi khổng lồ. “Liệu chúng ta có bị máy bay chiến đấu của người Pháp bắn rơi không thầy?” Tiền Khoa đứng sau lưng Caproni, cậu ta điều khiển chiếc khí cầu vô cùng thành thạo, thậm chí có bay đêm cũng không lạc đường. Bọn họ bay lên từ “khu rừng độc” ở ngoại ô phía Bắc Paris, từ từ bay đến bầu trời Versailles. “Tháng trước đường băng máy bay Versailles bị phá hủy bởi vụ nổ. Đây là thời cơ tốt của chúng ta” Caproni quay đầu lại nhìn đống truyền đơn chất đầy trong khoang, “Phải để ba ông lớn (1) biết thỉnh cầu chính nghĩa của Ý với biển Adriatic” “Đúng vậy, nếu có máy bay đến, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh có thể bảo vệ chúng ta” “Giống như máy bay ném bom đi thực hiện nhiệm vụ vậy, bắt buộc phải có máy bay chiến đấu hộ tống!” Caproni là anh hùng không chiến trong Đại chiến thế giới, anh ta đã dùng thú trấn mộ để hộ tống khí cầu, “Nhưng tôi không thể thiếu cậu, Tiền Khoa thân mến ạ! Chỉ có ngôn ngữ của cậu mới có thể điều khiển thú trấn mộ” “Ừm, cho dù Thiên Sứ Bốn Cánh không thể nghe thấy giọng tôi ở trên không, nhưng trước khi khởi hành, tôi đã ra lệnh cho nó, nó sẽ trung thành thực hiện, vĩnh viễn không bao giờ phản bội” Caproni tiếp tục nhìn địa thế bên dưới khoang: “Nhìn xem căn nhà kia là gì vậy? Xung quanh có nhiều đuốc quá” “Hình như còn có cờ năm màu đang tung bay? Đó là nơi ở của đoàn đại biểu Trung Quốc” Tiền Khoa chau mày, “Có chuyện gì vậy nhỉ? Có người muốn thiêu hết bọn họ sao?” Một trăm mét bên dưới khí cầu và thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, trên mặt đất của Versailles, khách sạn Lutetia nơi đoàn đại biểu Trung Quốc đang ở đã bị hàng trăm ngọn đuốc bao vây. Những người tóc đen mắt đen này kích động nói tiếng Trung Quốc: “Ngoài giành lại chủ quyền đất nước! Trong trừng trị bọn bán nước! Từ chối ký tên! Trả lại Thanh Đảo cho chúng tôi!” Giọng nói phẫn nộ vang lên liên tục không ngừng, xông thẳng lên tận trời xanh, không những Caproni và Tiền Khoa ở trên trời cũng nghe thấy mà nó còn xuyên qua kính cửa sổ của khách sạn, khiến các viên quan ngoại giao của đoàn đại biểu Trung Quốc run lẩy bẩy. Âu Dương Anna vẫn đang ngồi xổm dưới hầm, đối mặt với con thú trấn mộ đã hóa thành chú chó lớn, cô lớn giọng quở mắng: “Cửu Sắc, ngươi đừng chạy lung tung, cũng không được làm hại những người ngoài kia, nếu không ta sẽ bảo Tần Bắc Dương đến xử lý ngươi” Cô bảo Cửu Sắc ngoan ngoãn ở dưới tầng hầm, còn mình thì chạy ra cửa xem tình hình. Tiểu Quận vương hồn bay phách lạc xông vào cửa, trên đầu vẫn còn dính trứng thối, đây là “sự tiếp đãi long trọng” mà cậu ta nhận được khi đi xuyên qua đám người đang biểu tình. Sau lưng cậu ta còn có một người Tây đầu tóc rối tung, cả người ướt nhẹp, đó là Karl Hofertein. “Sao cậu lại quay về?” Anna dùng khăn lau vết trứng gà thối cho tiểu Quận vương, “Tần Bắc Dương có ổn không?” “Tôi…” Thiếp Mộc Nhi suy sụp ngồi xuống bậc cầu thang, “Xin lỗi, cậu ấy biến mất rồi” Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La cùng cô bạn gái người Pháp chơi bời bên ngoài cả nửa ngày, sau khi về khu nhà trọ thì trời đã tối, nhưng không hề thấy bóng dáng Tần Bắc Dương đâu. Lúc này cậu ta cuống quít lên, cậu ta cùng cô gái Pháp tìm khắp mấy con phố ở khu La tinh, thậm chí còn chạy tới bên bờ sông Seine để tìm, Tần Bắc Dương thì không tìm thấy mà lại phát hiện ra cha của Tần Bắc Dương – Tần Hải Quan! Thật không thể tưởng tượng nổi, trong tiếng đàn đại phong cầm của Bach, con thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu cũng xông ra khỏi Louvre. Càng kì quái hơn là lão Tần lại chui vào trong bụng thú trấn mộ, con Thập Giác Thất Đầu tấn công Hofertein, ép vị Tiến sĩ phải nhảy xuống sông Seine để chạy thoát thân. Hai năm trước, chính ba người tiểu Quận vương, Tần Hải Quan và Tiến sĩ đã mở địa cung ngôi mộ của An Lộc Sơn, đào ra con thú trấn mộ hung ác này ra ngoài. Tiểu Quận vương cứu Hofertein từ dưới nước lên, gọi ngay một chiếc taxi đến chỗ đoàn đại biểu Versailles, thông báo tin cho Âu Dương Anna. “Chỉ cần Tần Bắc Dương còn sống, chúng ta sẽ có cách khống chế con Thập Giác Thất Đầu” Cuối cùng Tiến sĩ đã cất lời, ông ta vẫn còn đang trong trạng thái điên khùng, “Lão Tần đã điên rồi! Ông ta đang điều khiển thú trấn mộ, tôi đoán ông ta đã đến Versailles” Âu Dương Anna không nói năng nhiều, cô cho ông ta một cái bạt tai ngay tại chỗ. Cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Hofertein thất tín bội nghĩa, giam giữ Tần Bắc Dương ở sân bay, càng muốn báo mối thù Cửu Sắc bị trúng đạn. “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi chỉ là không thể quên được mấy con thú trấn mộ. Tôi chạy suốt đêm đến đây là muốn nhắc mọi người phải chú ý an toàn. Nếu như không ngăn cản lão Tần lại, đêm nay chắc chắn không thể cứu vãn được!” Tiểu Quận vương niệm tình cũ nói một câu: “Tiến sĩ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi!” “Nói láo!” Anna không hề nể mặt tiểu quận vương, “Không phải bảo cậu phải chăm sóc Tần Bắc Dương không được rời nửa bước sao? Cậu chỉ biết ra ngoài ăn chơi trác táng với cô y tá nhỏ của cậu thôi” Tựa như vẫn còn đang ở khoa lịch sử của trường Bắc Đại, cô mắng chửi một trận, chỉ còn thiếu nước bạt tai người ta nữa thôi. Tiểu Quận vương đường đường là Nghị viên quốc hội, hậu duệ trực hệ của Thành Cát Tư Hãn, chư hầu cha truyền con nối của thảo nguyên Ordos, nắm quyền sinh sát mười mấy vạn thần dân, vậy mà cậu ta cũng tự biết mình đuối lý, đành ngoan ngoãn để một cô gái dạy bảo. Trên lầu truyền đến tin tức họp toàn bộ thành viên đoàn đại biểu, Âu Dương Anna mới tức tối bước lên cầu thang. Trong phòng họp tầng hai, chỉ thiếu mỗi Tề Viễn Sơn và Diệp Khắc Nan. Hai người này mang tiếng là đến bảo vệ đoàn đại biểu Trung Quốc, vậy mà lại vắng mặt vào đúng đêm sinh tử tồn vong này. Tiểu Quận vương bối rối ngồi cuối cùng, nghe thấy tiếng kháng nghị không ngừng bên ngoài, đêm nay là một đêm thu bận rộn, chẳng ai có thể ngủ ngon giấc. Ngoại giao Tổng trưởng Lục Trưng Tường phát ngôn đầu tiên: “Các vị, mọi người đều đã nghe thấy cả rồi, các thanh niên yêu nước đã bao vây nơi này rồi. Lương Khải Siêu cũng gây rối một cách mù quáng bên ngoài. Có mười lăm thanh niên ở lại Pháp vừa học vừa làm, tự xưng là đội quân cảm tử Trung Quốc, nói chỉ cần ngày mai chúng ta ký lên hiệp ước Versailles, họ sẽ giết hết chúng ta!” “Vương pháp ở đâu chứ?” Đặc sứ Đại Tổng thống ngồi không yên, lo ngày mai khó giữ được tính mạng, Cố Duy Quân – công sứ Trung Quốc tại Mỹ nói tiếp một câu: “Nhường lại Sơn Đông và Thanh Đảo cho Nhật Bản thì vương pháp ở đâu?” “Đừng làm ồn nữa” Vẻ mặt Lục Trưng Tường ốm yếu, xanh xao, “Kể từ ngày 4 tháng 5, vì cái Hội nghị Hòa bình Paris này mà tình hình trong nước càng ngày càng phức tạp. Có người gọi đây là “Phong trào Ngũ Tứ”, chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh của tất cả người Trung Quốc. Chính phủ và dân chúng Bắc Kinh đều chấn động, Quốc hội kiên quyết phản đối ký tên lên Hiệp ước Versailles, Đại Tổng thống lại gọi mật điện yêu cầu chúng ta phải kí! Rốt cuộc là kí hay không đây?” “Ngài Tổng trưởng! Căn cứ theo cơ chế quyền lực của Trung Hoa dân quốc, quan viên Nội các chúng ta dưới quyền của Thủ tướng Quốc vụ viện, nhưng Thủ tướng Nội các lại do Đại Tổng thống bổ nhiệm” Trong mắt đặc sứ Đại Tổng thống, Quốc hội của Trung Hoa dân quốc chỉ là vật trưng bày thôi, “Mong Ngài Tổng trưởng tuân theo mệnh lệnh của Đại Tổng thống, hãy ký tên lên Hiệp ước Versailles, chúng ta chỉ là người chấp hành lệnh mà thôi” “Tướng ngoài trận, lệnh vua có thể không tuân theo!” Cố Duy Quân đứng dậy nói, “Hôm nay tôi đã nói ra với Ngoại trưởng Pháp Pichon rồi, cho dù Trung Quốc có ký tên trên Hiệp ước Versailles thì cũng không thừa nhận điều khoản Sơn Đông, chúng ta sẽ ghi lại tuyên bố này” “Thiếu Xuyên, ngài làm đúng lắm, ký tên thì được, nhưng chúng ta không thừa nhận quyền lợi của Sơn Đông thuộc về Nhật Bản” “Đáng tiếc là yêu cầu của tôi đã bị Ngoại trưởng Pichon từ chối, các cường quốc tuyệt nhiên không để lại chút đường lui nào cho Trung Quốc” Lời vừa nói ra, cả phòng họp đã im ắng như địa cung, chỉ còn lại tiếng kháng nghị đợt này nối tiếp đợt kia ngoài cửa sổ. “Trung Quốc không còn đường nào để đi nữa, chỉ còn cách kiên quyết từ chối ký tên, đây chắc chắn sẽ là một đêm dài nhất trong đời tôi! Tôi vừa tức giận vừa chán nản, tất cả những phương án thỏa hiệp cuối cùng đều thất bại, con đường ngoại giao đã đi vào ngõ cụt” Trên mặt Cố Duy Quân là hai dòng lệ, nhân vật xuất chúng nhất Trung Quốc mà phải rơi lệ trên đất Paris, Anna cũng không kìm được nước mắt: “Thật sự chỉ muốn mọc thêm cánh bay vào cung điện Versailles, nổ súng bắn chết ba ông lớn, có như vậy thì không ai kí nổi Hiệp ước Versailles nữa!” Cô đã không kiềm chế được cảm xúc, lộ ra bản sắc của con gái cướp biển núi Đạt Ma, cũng là vì lo cho Tần Bắc Dương. “Ám sát không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể khiến mâu thuẫn trở nên mãnh liệt hơn, hoàn toàn phản tác dụng” Cố Duy Quân tóm lấy tay Anna, bảo cô tự kiểm điểm lại hành vi, không nên nói năng bừa bãi tại cuộc họp quan trọng thế này. Dưới vô số ánh nhìn, Tổng trưởng ngoại giao lẩm bẩm nói: “Chuyện hôm nay làm tôi nhớ lại chuyện mười hai năm trước, tại Hội nghị Hòa bình thế giới lần thứ hai tổ chức ở Den Haag Hà Lan, tôi đại diện cho chính phủ Trung Quốc tham gia. Lúc đó ở Den Haag có ba mật sứ Triều Tiên cầm thư do chính hoàng đế Triều Tiên tự tay viết, kêu gọi các cường quốc tham gia vào việc thống trị thực dân của Triều Tiên. Nhưng các cường quốc lại quyết định hi sinh Triều Tiên nhỏ bé, đuổi ba người ra khỏi Hội nghị Den Haag, một mật sứ trong số đó đã căm phẫn tự sát để đền nợ nước. Trung Quốc đã vì Triều Tiên mà mất đi hạm đội Bắc Dương và tỉnh Đài Loan, tôi cũng không thể trợ giúp được cho nước chư hầu trước kia của chúng ta. Triều Tiên của hôm qua chính là Trung Quốc của ngày mai. Không ngờ, ngày mai này lại chính là ngày mai!” Anna hiểu ngay ra “ngày mai” của Tổng trưởng Lục mang hai nghĩa – ngày mai phải ký tên lên Hiệp ước Versailles rồi. Nghe lời bày tỏ thái độ của Lục Trưng Tường, Cố Duy Quân lập tức rút ra một công văn: “Ngài Tổng trưởng, đây là tuyên bố phác thảo từ chối ký tên lên Hiệp ước Versailles của chúng ta, xin ngài phê chuẩn” Đặc sứ Đại Tổng thống nổi nóng: “Các vị, xin đừng làm trái mệnh lệnh qua điện thoại của Đại Tổng thống!” Lục Trưng Tường không thèm liếc nhìn ông ta mà trực tiếp kí luôn lên bản tuyên bố từ chối kí Hiệp ước, sau đó đặt mạnh bút xuống: “Từ chối kí Hiệp ước! Chúng tôi sẽ không trở thành tội nhân lịch sử đâu, giải tán” Vào lúc các đại biểu tham dự cuộc họp đều vỗ tay tán thưởng, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nổ… Ở hướng cung điện Versailles bùng lên một ngọn lửa hừng hực, chiếu sáng một chiếc khí cầu hình con thoi trên bầu trời đêm. Còn có thể thấy thấp thoáng một con chim ưng vô cùng to lớn, dường như có bốn chiếc cánh. Đã qua mười hai giờ đêm, ngày 28 tháng 6 đã đến, chỉ còn hơn mười tiếng nữa là thời gian kí Hiệp ước Versailles. ___________ Chú thích: (1) Ba ông lớn ở đây chỉ lãnh đạo của ba nước Mỹ, Anh, Liên Xô trong thời kì Thế chiến thứ hai.