Chương 38 Ba ông lớn Miễn phí
Năm thứ tám Dân quốc, ngày 28 tháng 6 năm 1919, vừa qua mười hai giờ đêmPhòng Gương của cung điện Versailles là khu vực lộng lẫy xa hoa nhất của cung điện, toàn bộ chiều dài 76m, rộng 10m, cao đến 13m. Trên tường có 17 tấm gương cực lớn, 483 tấm kính, phản chiếu bích họa lộng lẫy trên mái vòm, đối diện với 17 cửa sổ lớn sát đất. Phòng Gương là báu vật của Pháp, cũng là đại điện nơi Louis XIV, Louis XV, Louis XVI tiếp kiến sứ giả nước ngoài, Hoàng hậu rơi đầu Marie Antoinette chính là chủ nhân cuối cùng của nó. Trên sàn của Phòng Gương trải một tấm bản đồ thế giới giống như một tấm thảm. Ba ông lớn ngồi trên bản đồ, đang dùng ba chiếc bút chì 2B tùy tiện khoanh vùng đất đai lãnh thổ trong tương lai của mỗi một quốc gia. “Thưa Thủ tướng Lloyd George, Tổng thống Wilson kính mến, chỉ hơn mười tiếng nữa thôi, trong Phòng Gương vĩ đại này sẽ tiến hành nghi thức ký tên lên Hiệp ước Versailles, đây sẽ là một phán xét chính nghĩa!” Thủ tướng Pháp Clemenceau nói một tràng tiếng Anh. Ông ta đã liên tiếp mấy ngày không chợp mắt, nằm gục trên bản đồ một cách mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê lớn. Sâu thẳm trên bức bích họa mái vòm, có mấy đôi mắt đen láy đang nhìn trộm ông ta. Mặc dù biệt danh của Clemenceau là “con hổ” nhưng cũng có người cảm thấy ông ta giống như âm hồn. Ông ta ít lời, thường nhắm mắt khi thảo luận với người khác, nắm chặt bàn tay đi găng màu xám, nói mấy câu ngắn bằng tiếng Anh một cách cay nghiệt, xảo quyệt như những nhà khuyển nho hoặc cố chấp một cách dứt khoát. Đây chính là quan sát của Cairns, ông ta có ảo tưởng với nước Pháp, nhưng lại mất đi tất cả ảo tưởng với nhân loại. Tất cả kí ức và tưởng tượng của ông già này đều chỉ dừng lại ở quá khứ chứ không phải tương lai. “Xin đừng nhân từ với nước Đức, nhất định phải chia cắt lãnh thổ và phá hủy tài nguyên của đất nước này. Cưỡng ép người Đức phải chấp nhận điều kiện còn hơn là kì kèo mặc cả với bọn họ!” Clemenceau vẫn còn đang diễn thuyết một bài trước mặt hai đồng minh, “Nước Pháp đã phải trả cái giá vô cùng đắt cho chiến tranh, năm triệu quân dân Pháp đã thương vong! Mặt trận phía Tây đa phần nằm trên nước Pháp, chúng tôi phải nhận được bồi thường xứng đáng. Để trừng phạt người phát động chiến tranh, hoàng đế Đức đã thoái vị thậm chí nên bị hành hình trước dân chúng!” Lại có người muốn “chém đầu hoàng đế”. Thủ tướng Anh Lloyd George không thể nghe tiếp được nữa: “Ngài Thủ tướng, ngài phải xét đến việc Vương quốc Liên hiệp Anh và Ireland vẫn là một nước quân chủ, Quốc vương George V của chúng tôi và Hoàng đế Đức Wilhelm II là anh em họ, Quốc vương không mong tái diễn lại bi kịch của cặp anh em họ Sa hoàng Nikolai II” “Xin lỗi ngài Thủ tướng” “Xin hãy hiểu cho quốc sách truyền thống của nước Anh – chiến lược cân bằng của châu Âu, chúng tôi không hy vọng phá vỡ thế cân bằng của châu Âu, không thể quá đáng quá với nước Đức” Clemenceau trầm ngâm một hồi rồi vuốt chòm râu trắng nói: “Chúng ta thử đặt một giả tưởng to gan, nếu trong tương lai châu Âu thống nhất thành một nước thì nước Anh có gia nhập vào không?” “Trừ phi Đế quốc Anh suy yếu đến mức độ đáng sợ nào đó, nhưng mong rằng ngày này sẽ không bao giờ đến” “Một khi đã gia nhập vào ngôi nhà Liên minh các nước châu Âu, liệu các ngài có vì một lý do nào đó mà rời đi không? Tôi không nói đến ngày tận thế nhé!” “Trừ phi tính thuần chủng dân tộc của lãnh thổ nước Anh bị uy hiếp, nhưng mong rằng ngày này sẽ không bao giờ đến” “Dù sao ba chúng ta cũng đều không thấy được, nhưng cuối cùng các ngài cũng sẽ quay lại con đường cũ, giữ vững sự độc lập quang vinh, rời khỏi ngôi nhà lớn châu Âu” Clemenceau lại cảm thấy mình như người đang nói mơ, “Có lẽ là thế kỉ 21, trừ phi khai trừ nước Đức chết tiệt ra khỏi châu Âu” “Ngài Thủ tướng, đừng đùa nữa, hai nước Anh, Pháp đều có đất thực dân vô cùng lớn ở nước ngoài, chúng tôi đều không tán đồng dân tộc tự quyết” Nghe thấy câu này, mặt mày Clemenceau rạng rỡ, chỉ còn thiếu nước nâng ly lên thôi: “Đúng, người da màu không thể tự quản lý nổi chính mình, cần phải có những người châu Âu mà trí lực và đạo đức ưu việt hơn hẳn một bậc quản lý họ” “Vậy nên có một dạo chúng tôi đã phản đối thành lập Liên minh quốc tế” Lloyd George quay lại đối diện với Tổng thống Wilson nãy giờ vẫn im lặng mà nói: “Thật xin lỗi ngài Tổng thống” “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn ngài Thủ tướng Pháp và Thủ tướng Anh, Liên minh quốc tế cuối cùng đã thành lập rồi. Đây là mười bốn chủ trương trọng tâm mà tôi đề ra, cũng là nền móng của đại chiến mà Mỹ tham gia. Tôi vẫn luôn khắc phục chủ nghĩa cô lập đang thịnh hành của Mỹ, mong cuốn Mỹ vào phong trào thế giới, nhưng cũng mong nhận được sự ủng hộ của những người bạn Anh và Pháp. Trong quá trình đàm phá tại Hội nghị Hòa bình Paris, ba người chúng ta đã tranh luận vô số lần, có lúc thậm chí đã muốn bỏ về vì cụt hứng” Thomas Woodrow Wilson – Tổng thống Mỹ hai nhiệm kỳ, dáng vẻ đường đường, ý chí kiên định, là một người theo chủ nghĩa lý tưởng được mọi người công nhận. Ông thực sự đã nói giúp Trung Quốc và người dân vùng thuộc địa: “Chúng ta không thể để thế giới có ấn tượng thế này: Các nước lớn chia cắt những khu vực non nớt không thể tự bảo vệ mình trên thế giới rồi mới thành lập Liên minh quốc tế” “Cảm ơn Thượng đế đã để ba chúng ta đứng cạnh nhau, để ba quốc gia vĩ đại sát cánh bên nhau!” Lloyd George đồng thời bắt tay Clemenceau và Wilson. Vị Thủ tướng Anh này vốn xuất thân là luật sư, rất am tường thuật tung hứng, lúc thì liên kết với Mỹ để áp chế Pháp, lúc thì liên kết với Pháp để áp chế Mỹ, đem lại rất nhiều lợi ích cho nước Anh. “Hai vị, tất cả các quốc gia tham gia Hội nghị Hòa bình Paris đều đã đồng ý ký tên, ngoại trừ Trung Quốc, bọn họ vẫn còn muốn tranh thủ thêm lời tuyên bố về vấn đề Sơn Đông trong hiệp ước. Không biết trong nghi thức ký tên ngày mai, người Trung Quốc có đến không?” Tổng thống Wilson vẫn còn nhớ đến Trung Quốc, Lloyd George thì lại giẫm lên “Republic of China” trên bản đồ thế giới, thờ ơ nói: “Tôi đánh cuộc! Theo như hiểu biết của tôi với người Trung Quốc, bọn họ chắc chắn sẽ đến! Họ khát khao được dùng thân phận của nước chiến thắng để ký tên, bởi vì bắt đầu từ chiến tranh Trung – Anh năm 1840, Trung Quốc chưa bao giờ được làm nước chiến thắng!” “Có lý!” Clemenceau và Lloyd George nhìn nhau cười, hai bọn họ còn mở một chai rượu vang, hào hứng cụng ly chúc mừng, tựa như liên quân Anh Pháp trước khi thiêu cháy Viên Minh Viên vào năm Giáp Tý, liên quân tám nước đánh vào thành Bắc Kinh mười chín năm trước. “Đợi chút!” Tổng thống Wilson chau mày, chỉ lên đỉnh đầu, “Hình như có người đang nói? Hình như là tiếng Đức?” Tần Bắc Dương nấp sau bức bích họa ở mái vòm đã nghe thấy những lời nhục mạ của Clemenceau và Lloyd George với Trung Quốc, cậu không nhịn được mà chửi một câu bằng tiếng Đức: “Arschloch!” Clemenceau vừa uống rượu vang, ông ta cười nói: “Sao tôi không nghe thấy nhỉ? Ngài Tổng thống, ngài lo có thích khách sao? Yên tâm đi, đây là đêm trước ngày bế mạc Hội nghị Hòa bình, cung điện Versailles tuyệt đối an toàn” Tổng thống Mỹ Wilson từ chối rượu vang: “Tôi nghe nói gần đây thích khách Paris hoành hành, chiều nay một quan chức ngoại giao cao cấp của Đức đã bị ám sát tử vong, thích khách là người theo chủ nghĩa dân tộc Ba Lan” “Người Ba Lan cái gì chứ? Người Nam Tư? Người Ả Rập? Người Triều Tiên? Người Trung Quốc?” Clemenceau lần lượt khoanh vòng các nước kể trên, “Thực ra toàn là người Đức phái đến, những kẻ hung ác này chỉ muốn ngăn chặn phán quyết chính nghĩa thôi” “Bọn họ nổ súng bắn chết quan chức ngoại giao của chính mình ư?” “Khổ nhục kế” Thủ tướng Clemenceau nâng ly rượu lên, ông ta đã hoàn toàn quên mất mấy tháng trước, tên thích khách bắn ra tám phát súng chính là người Pháp. Một phát trong đó còn găm vào vị trí gần tim, bầu bạn với ông ta đến hết đời. Lúc này, lại có một viên đạn súng lục được bắn ra từ bích họa mái vòm của Phòng Gương, xoay vòng bắn xuống trán của Thủ tướng Pháp. Đúng vào lúc tiếng súng vang lên, bên ngoài cửa sổ cũng truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả cung điện Versailles rung chuyển, viên đạn vừa hay sượt qua da đầu của Clemenceau.