← Quay lại trang sách

Chương 39 Chim ưng tấn công vào cung điện

Chuyên Chư hành thích Vương Liêu, sao chổi đâm mặt trăng; Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, cầu vồng trắng vắt ngang qua trời; Yêu Ly hành thích Khánh Kỵ, chim ưng tấn công vào cung điện. Ba người này đều là người có tài trong đám thường dân áo vải, sự phẫn nộ trong lòng chưa phát ra, ông trời đã giáng xuống điềm báo lành dữ, ba người này cộng thêm thần là bốn. Người tài bị ép buộc ắt sẽ nổi giận, vậy hãy để thi thể hai người ngã xuống, máu chảy ra năm bước, bách tính thiên hạ vì vậy mà mặc tang phục, tình hình hôm nay chính là như vậyViên đạn đến từ thích khách. Mười ba tên thích khách ẩn náu trong tầng lửng trên trần Phòng Gương đã ngắm rất lâu rồi, chỉ để chờ đợi một góc bắn tỉa tốt nhất. Người Nam Tư có kĩ thuật bắn súng tốt nhất, đúng vào lúc bóp cò thì không ngờ cung điện Versailles lại bị rung chuyển kịch liệt bởi vụ nổ bên ngoài, viên đạn sượt qua trong gang tấc. “Có thích khách!” Tổng thống Wilson là người đầu tiên hô lớn, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tổng thống Lincoln bị ám sát. Ba ông lớn đều đã cảnh giác với sự tồn tại của thích khách, vội vàng tìm chỗ ẩn nấp như bàn ghế, cửa, lò sưởi vv… A U hạ lệnh, mười ba thích khách phá vỡ bích họa đỉnh vòm vẽ câu chuyện kinh thánh rồi lần lượt trượt dây thừng xuống, tựa như thiên thần và ác quỷ trong bức họa đã hạ xuống sàn Phòng Gương. Là người kế thừa mới nhất của Assassins, Tần Bắc Dương lại là người xuống cuối cùng. Con dao găm vàng từ đầu đến cuối vẫn giấu trong bao, cậu quen dùng thanh Đường đao ba thước của An Lộc Sơn hơn. Một đám cảnh vệ từ ngoài cửa xông vào, giương súng bắn về đám thích khách. Đạn từ hai bên bay vèo vèo qua đỉnh đầu. Cậu không biết nên làm thế nào, nên giúp đám thích khách tiêu diệt ba ông lớn, hay đi bảo vệ ba ông lớn mà chính mình cũng thấy căm ghét? Nói thực lòng, cậu rất muống tự tay giết chết ba kẻ đó. Súng lục của tên thích khách Triều Tiên rơi xuống đất, hắn gào lên “Chết tiệt”, hăng hái cầm dao phi về phía Clemenceau. Thủ tướng Pháp cũng không phải dạng vừa, ông ta rút một thanh kiếm Épée(1) trên tường xuống – so với kiếm Foil(2) và kiếm Sabre(3), đây mới là thứ vũ khí được dùng chủ yếu trong các cuộc quyết đấu giữa quý tộc châu Âu, rất nhiều nhân vật lớn đã chết dưới lưỡi kiếm Épée. Clemenceau là một cao thủ đấu kiếm, tuân theo nguồn gốc gia học Trung Cổ, nghe nói có liên quan đến ba người lính ngự lâm và D’artagnan (4). Ông ta bày ra một tư thế đẹp, vung kiếm quyết đấu với thích khách Triều Tiên đường đường chính chính. Nếu không có tinh thần dũng cảm không sợ hãi, “con hổ” cũng không thể dẫn dắt nước Pháp đánh thắng đại chiến thế giới. Mới hai lượt, Clemenceau đã đâm trúng ngực người Triều Tiên. Đối phương định dùng cách Kinh Kha đâm Tần Vương, phóng con dao trong tay về phía Clemenceau. Thủ tướng Pháp cảnh giác né sang một bên, rút thanh kiếm Épée trong tay ra. Với trái tim vỡ nát, tên thích khách lẩm bẩm “Đại Hàn độc lập vạn tuế” rồi ra đi với khí thế ngất trời, vừa hay ngã xuống bản đồ thế giới, máu tươi nhuộm đỏ vị trí bán đảo Triều Tiên. Thủ tướng Anh Lloyd George ẩn dưới gương, kinh hãi nói: “Trận đại chiến thế giới này bắt đầu từ vụ ám sát ở Sarajevo năm năm trước, rồi lại kết thúc bằng vụ ám sát ở Versailles năm năm sau…” Trong lúc đang nói, bên ngoài mười bảy cánh cửa sổ lớn của Phòng Gương, tại hậu hoa viên của cung điện Versailles, tiếng nổ mãnh liệt vang lên, tiếng súng máy bắn quét qua, một cái đầu thú lớn gào lên xông tới, không phải một cái đầu mà là bảy cái đầu, trên bảy đầu còn có mười sừng, trên mười cái sừng đeo mười chiếc vương miện. Tần Bắc Dương bò rạp bên cửa sổ kính, nhờ vào ánh lửa rừng rực, cậu đã nhìn rõ được bộ dạng của con thú này – con thú Thập Giác Thất Đầu. Ở hành lang trụ cách cậu hai mét, Tổng thống Wilson làm dấu hình chữ thập trước ngực, mồm đọc chương “Sách Khải Huyền”. “Ai có thể đấu với con thú này? Ai có thể chiến đấu với nó?” Đêm nay, trong Phòng Gương cung điện Versailles, mười ba người dân thường áo vải, lửa giận bốc lên tận trời cao. Nếu giết chết ba ông lớn, mặc dù chỉ có thi thể vài người ngã xuống, máu chảy ra năm bước, nhưng đủ để thiên hạ mặc áo tang, đất đai lãnh thổ biến sắc! Tần Bắc Dương quan sát vị trí của thích khách A Hải và Lão Cha, trong lòng đắn đo không biết có nên đánh lén hai kẻ đó từ phía sau không, dùng Đường đao hoặc dao găm vàng Assassins giết hai kẻ đó để báo thù cho cha mẹ nuôi? Nhưng cậu lại thấy thắng như vậy không vinh quang, thủ đoạn quá đỗi bỉ ổi, chí ít bây giờ trên danh nghĩa, họ vẫn đang chung một chiến hào. Ái chà, không phải là chiến tranh không ngại dối lừa sao? Bài đầu tiên trong “Binh pháp Tôn Tử” có nói “Binh giả, ngụy đạo dã” (5) Trăn trở trong lòng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Vừa nãy tiếng nổ kịch liệt chính là do thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu tạo ra. Mấy cái đầu của nó liên tục bắn ra đạn súng máy, súng bắn nhanh đã phá hủy các bức tường của cung điện Versailles. Cuộc đấu súng của đám thích khách và cảnh vệ vẫn đang tiếp tục, cửa Phòng Gương la liệt thi thể. Ba ông lớn bị vây khốn không nhúc nhích được, từ đầu đến cuối không thể tụ hợp lại được với đám cảnh vệ. Bên ngoài Phòng Gương, tại hoa viên cung điện Versailles. Hơn trăm kỵ binh Pháp mặc giáp thời Napoleon, vung mã tấu lao về phía thú trấn mộ. Bọn họ là đội danh dự của lễ bế mạc Hội nghị Hòa bình Paris ngày mai, vậy mà giờ lại cầm binh khí lạnh xung phong như đội kỵ binh Mông Cổ ở cầu Bát Lý ngoài thành Bắc Kinh trước năm Giáp Tý. Đối thủ trước mặt không phải là liên quân Anh Pháp mà là thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, vốn bản thân nó đã có linh hồn của đại bá vương An Lộc Sơn thời kì binh khí lạnh, sau khi được cải tạo cơ giới hóa, giờ khắp người nó toàn là binh khí nóng hiện đại. Mười cái miệng của nó bắn ra những làn đạn như mưa, bắn người thì bắn ngựa trước, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, đội kỵ binh mặc giáp thời Napoleon đã bị tiêu diệt hoàn toàn, những con chiến mã có huyết thống thuần khiết tốt nhất thế giới hí lên ai oán dưới ánh trăng, những chiến sĩ dũng cảm nhất châu Âu đã hóa thành tro bụi. Nhiều năm về sau, trên sách sử vẫn còn ghi lại, đây là trận chiến xung phong cuối cùng của kỵ binh với thiết giáp trước chiến dịch Ba Lan của Thế chiến thứ hai. Sau khi đội kỵ binh bị tiêu diệt, thiết giáp đã đến. Tần Bắc Dương nghe thấy tiếng ầm ầm của động cơ và tiếng nghiền ép của xích, mười mấy chiếc xe tăng tiến vào hậu hoa viên của cung điện Versailles. Chắc là những chiếc xe này được chuẩn bị để bảo vệ lễ bế mạc ngày mai. Cậu đã sớm nghe nói đến loại vũ khí mới này, chúng có tác dụng chính giúp công phá chiến hào trong trận đại chiến thế giới. Renault FT-17 là loạt xe tăng đầu tiên có trang bị tháp pháo xoay 360 độ, cabin động lực lắp phía sau, phía tước là ghế lái, đặt nguyên mẫu của xe tăng hiện đại. Mười mấy chiếc xe tăng hạng nhẹ bao vây con thú Thập Giác Thất Đầu, khí thế tựa như tam anh chiến Lữ Bố, Gia Cát Lượng đấu võ mồm với các nhà nho. Xe tăng và thú trấn mộ, anh hùng trân trọng lẫn nhau chỉ có cách quyết đấu sống chết. Nhưng đáng tiếc xe tăng không có linh hồn, hoàn toàn dựa vào sự điều khiển của người lái, nhân loại khi đối diện với con quái vật như Thập Giác Thất Đầu thường tự nhiên nảy sinh sợ hãi. Súng máy của xe tăng khai hỏa về phía Thập Giác Thất Đầu, bắn vào lớp vỏ ngoài đã được cải tạo tựa như muỗi cắn vậy. Làn đạn của Thập Giác Thất Đầu cũng xả lên thân xe tăng, khiến lớp vỏ thiết giáp lún xuống. Có vài viên đạn xuyên thủng lớp thiết giáp mỏng manh, bắn vào người lái hoặc người điều khiển súng máy, khiến chiếc xe tăng lập tức dừng lại. Là ai đang điều khiển con thú trấn mộ tàn bạo này vậy? Lẽ nào là cha mình sao? Hay là lão Tiến sĩ Karl Hofertein đáng chết? A U liều mình xông đến bên cạnh Tần Bắc Dương không quản tên bay đạn lạc: “Anh, anh không sao chứ?” Cậu tiện thể ho vài tiếng, cũng không phải là giả vờ mà đích thực là thấy khó chịu trong phổi: “A U, thích khách coi trọng một chiêu là trúng, bây giờ mọi người đã rơi vào vòng vây rồi, cần phải nhanh chóng rút lui” “Anh, anh là người thừa kế của Assassins, là vua thích khách thế hệ mới, nếu muốn thì anh đi trước đi” Tần Bắc Dương tóm lấy cánh tay cô bé: “Chúng ta cùng nhau đi” “Em vẫn còn chuyện chưa làm xong” Nói xong, trên tay phải của A U xuất hiện một khẩu súng Browning, cô ngắm súng vào Thủ tướng Pháp Clemenceau đang cầm kiếm Épée. Sự chú ý của tất cả mọi người đổ dồn vào trận đấu súng giữa đám thích khách A Hải và cảnh vệ. Trong Phòng Gương có vô số tấm gương, dường như phản chiếu ra vô số thích khách và cảnh vệ, hệt như một trận hỗn chiến thiên quân vạn mã. Duy chỉ có vị trí ẩn nấp của Tần Bắc Dương là có góc bắn vô cùng tốt. Cô bé mười sáu tuổi ngắm họng súng vào giữa trán Thủ tướng Pháp, từ thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của cô bé có thể thấy cô cũng là một xạ thủ bách phát bách trúng. Ba điểm trên một đường thẳng, sống động như thật. Đông đạo chủ của Hội nghị Hòa bình Paris, sinh mệnh của “con hổ” Clemenceau, đồng hồ đếm ngược bắt đầu đếm giờ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai… Khi đếm đến một, Tần Bắc Dương nhanh như chớp giơ tay lên đánh rơi súng của cô bé, viên đạn vụt ra khỏi nòng, bắn xuống sàn của Phòng Gương. Clemenceau giật mình, ba ông lớn vội thay đổi chỗ ẩn nấp, kéo một chiếc sô pha lớn để che chắn, thoát ra khỏi góc ngắm bắn. “Anh!” Vẻ mặt A U trắng bệch, cô bé nhìn Tần Bắc Dương, cậu không muốn tiếp tục giả vờ nữa: “A U, ám sát cũng vô dụng thôi” ____________ Chú thích: (1), (2), (3): ba loại kiếm được dùng trong môn Đấu kiếm. (4) Các nhân vật trong tiểu thuyết “Ba người lính ngự lâm” của A. Dumas. (5) Phép dùng binh thì được dối trá.