← Quay lại trang sách

Chương 40 Ba con dã thú

Tại nơi hoang dã của Versailles, cung điện bốc cháy hừng hực. Phòng tuyến bên ngoài tường bao đã bị đột phá, khắp nơi đều là cảnh đổ nát thê lương. Cửu Sắc cảm nhận được nguy hiểm, nó vươn cặp sừng trắng như tuyết ra, biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân. Trước mắt xuất hiện một bức tường lửa, không ai có thể vượt qua được. Anna biết Cửu Sắc là hỏa kỳ lân, nó có chức năng tránh lửa, cô bèn ấn tay lên lưng Cửu Sắc, cùng nó xuyên qua biển lửaRõ ràng thấy ngọn lửa thiêu đốt lên mặt nhưng Âu Dương Anna lại không thấy nóng như thiêu đốt, lửa ấm áp như một ly nước ấm, thậm chí còn như gió xuân ấm áp phất vào mặt. Đây là một trải nghiệm kì lạ cả đời khó quên, cô và Cửu Sắc xông vào hoa viên phía trước Phòng Gương, giẫm lên vô số xác xe tăng và kỵ binh. Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu dùng riêng hai cái đầu để quan sát họ. Đột nhiên cô thấy phía trước một tấm gương sát đất vỡ nát của Phòng Gương có một bóng người nhào tới, tay vung kiếm, miệng gọi tên “Cửu Sắc”. Đức mẹ Maria ơi, cậu ấy là Tần Bắc Dương. Cửu Sắc chạy như bay về phía chủ nhân, nhào vào lòng Tần Bắc Dương. Nếu không phải cậu kịp tránh né thì cặp sừng hươu đã đâm thủng bụng cậu rồi. Cậu ôm lấy con thú trấn mộ ấu kỳ lân, giấu con dao găm vàng Assassins vào thắt lưng, điên cuồng hôn lên gương mặt thú của nó. Đến khi Anna cũng sắp nhào tới bên cạnh Tần Bắc Dương thì con thú Thập Giác Thất Đầu bắn làn đạn về phía Cửu Sắc. Tần Bắc Dương nhanh chóng lăn một vòng né đi, ẩn sau một xác xe tăng. Cửu Sắc thì phẫn nộ bắn ra hai ánh mắt, cặp sừng hươu phát triển thành một cây đại thụ che trời, gần cao bằng cửa kính sát đất của Phòng Gương, hoàn toàn che lấp thân thể Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ ấu kỳ lân phun ra quả cầu lửu lưu ly, như quả pháo sáng bắn về phía con Thập Giác Thất Đầu. Quả cầu lửa xoay vòng trong không trung rồi đánh trúng người con thú. Đây là lần giao đấu thứ hai của chúng, lần trước là vào tháng 12 năm 1917, tại cửa Ngô Tùng thuộc huyện Bảo Sơn ở Thượng Hải, trên chiến trường của hai quân Trực, Hoàn. Lần trước, Cửu Sắc đánh bại Thập Giác Thất Đầu, lần này nó vẫn khiến con ác thú cảm thấy run rẩy. Nhưng sức mạnh của Thập Giác Thất Đầu cũng đang tăng lên, huống chi nó đã ăn chất thải độc hại của xưởng phát điện. Khi nó đang định khai hỏa với Cửu Sắc, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh trở lại, từ trên đỉnh đầu lao xuống bắn một loạt đạn, trúng ngay vào đuôi của Thập Giác Thất Đầu. Trận quyết chiến của ba con thú trấn mộ. Cửu Sắc và Thập Giác Thất Đầu trên mặt đất, Thiên Sứ Bốn Cánh trên không trung, đây là một cảnh tượng hiếm gặp xưa nay, tựa như trận đại chiến vừa kết thúc lại được tái hiện lại. Trận chiến ở cửa Ngô Tùng lần trước, cấp bậc con thú trấn mộ Cóc Vàng của Viên Thế Khải hoàn toàn không thể so sánh với bọn chúng. Thập Giác Thất Đầu đã tắt lửa, cái đầu thú không thể bắn đạn nổi nữa. Từ lúc tấn công cung điện Versailles đến giờ, nó đã tiêu diệt vô số quân đội, bất giác, số đạn dược vừa mới bổ sung đã tiêu hao hết sạch. Nhưng con thú trấn mộ của An Lộc Sơn không buông tay chịu trói, nếu không thì Loạn An Sử cũng không kéo dài đến tám năm. Nó quay lại chế độ binh khí lạnh một nghìn hai trăm năm trước, trực tiếp xông đến trước Cửu Sắc, dùng bảy cái đầu thú tấn công cặp sừng hươu. Đầu thú và sừng hươu giao đấu với nhau, tựa như trận quyết đấu của Lang nha bổng của Man di và Mạch đao của Đại Đường, vô số chiêu thức vung ra trên không, tia lửa bắn tung tóe, leng keng chói tai. Tần Bắc Dương nấp trong xác xe tăng không ngừng chỉ huy Cửu Sắc di chuyển vị trí. Xét từ góc độ thể tích và trọng lượng, Thập Giác Thất Đầu phải lớn hơn Cửu Sắc ít nhất mười lần, nếu chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần để chiến đấu thì không ai là đối thủ của Thập Giác Thất Đầu. Có người vịn lên cánh tay cậu, cậu vẫn còn tưởng là A U bò tới, gắng nhịn cơn đau nhức trong lồng ngực mà gầm lên một tiếng: “Mặc kệ anh!” “Bắc Dương, là em đây” Tiếng của Anna vang lên bên tai, tiếp theo cậu trúng hai cái bạt tai, lúc này cậu mới sực tỉnh lại từ trong cơn điên cuồng. Tần Bắc Dương trợn mắt nhìn gương mặt được lửa chiếu sáng rực, còn cả vết tích khói súng bên trên, duy chỉ có đôi mắt màu lưu ly vẫn sáng ngời của cô. Tần Bắc Dương ôm chặt lấy Anna trong chốc lát, hít mạnh mùi của cô rồi mới đưa mắt nhìn về trận chiến giữa Cửu Sắc và Thập Giác Thất Đầu. Cặp sừng hươu của thú trấn mộ ấu kỳ lân có lợi hại đến đâu cũng không phải là vô cùng kín kẽ, bảy cái đầu thú lại càng khó đề phòng, cẩn thận mấy cũng có sai sót, cũng có khả năng bị phá vỡ. Chân thú của Thập Giác Thất Đầu đá trúng Cửu Sắc, con ấu thú bay ra xa, cặp sừng hươu đập xuống đất, gãy mất hai nhánh nhỏ, Tần Bắc Dương nhìn thấy vậy, trong lòng vô cùng đau xót. Thấy Cửu Sắc rơi vào thế bất lợi, con thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đang bay trên trời lúc này cũng đã tiêu hao hết đạn dược, chỉ đành bay xuống liên tục, dùng đôi cánh sắt sắc nhọn quấy nhiễu con Thập Giác Thất Đầu, làm chậm tốc độ tấn công của nó. Thậm chí gã Caproni người Ý trên khí cầu còn thò súng lục từ khoang bay ra, bắn về phía con Thập Giác Thất Đầu một cách vô vọng. Lòng Tần Bắc Dương như lửa đốt, đột nhiên nhớ đến thanh Đường đao trong tay – thanh Đường đao của An Lộc Sơn, cũng là vật được đào ra từ mộ huyệt chôn con Thập Giác Thất Đầu. Gậy ông đập lưng ông! Cậu tạm thời quên đi cơn đau trong lồng ngực, dù sao cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa, cậu bảo Anna nấp trong xác xe tăng, rồi nhảy cao lên, vung thanh Đường đao ba thước, tưởng tượng mình là chiến sĩ một nghìn hai trăm năm trước. Tay cầm thanh đao truyền đến cảm giác nóng bỏng như có dòng điện, hai cánh tay dường như bị linh hồn An Lộc Sơn nhập vào, mang đến sức mạnh vô biên, giúp cậu nhảy lên trên bảy cái đầu thú. Con Thập Giác Thất Đầu đang nhìn cậu, Cửu Sắc trên mặt đất cũng đang nhìn cậu, Thiên Sứ Bốn Cánh trên trời cũng đang nhìn cậu, khí cầu “Số hiệu Julius Caesar” gần với mặt trăng cũng đang nhìn cậu. Bên trong mười bảy cửa sổ sát đất của Phòng Gương, trận đấu của thích khách và cảnh vệ cũng sắp kết thúc. Ba ông lớn đã được đám binh lính đông đúc bảo vệ, đám thích khách đã thương tích đầy mình, đang vừa đánh vừa rút lui dưới sự chỉ huy của A U. Đến cả truyền nhân đời trước của Assassins – Vương tử sa mạc Ả Rập – thích khách già đã ám sát vô số nhân vật lớn, cũng đã chết trong trận đấu súng. Ba ông lớn nhìn về phía Tần Bắc Dương ngoài cửa sổ, Tổng thống Mỹ Wilson thầm than: “Hỡi Thượng đế, tôi đã tận mắt nhìn thấy Thánh George giết rồng!” Lão Tần bên trong khoang thiết giáp của thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu đột nhiên bừng tỉnh, mở to đôi mắt nóng bỏng, lão nhìn thấy khuôn mặt Tần Bắc Dương dưới ánh trăng. Nửa tiếng trước, Tần Hải Quan – người bệnh giai đoạn cuối – đã hôn mê bất tỉnh, không thể khống chế con Thập Giác Thất Đầu nữa. Con thú trấn mộ này hành động theo linh hồn của An Lộc Sơn, chuyên làm những chuyện phá hoại giết chóc. Lão Tần lúc này mới nhận ra rằng người chỉ huy Cửu Sắc chiến đấu với Thập Giác Thất Đầu không phải ai khác mà chính là con trai duy nhất của mình. Tần Bắc Dương mười chín tuổi hai tay nắm chặt thanh Đường đao ba thước, nhảy cao lên không, thiêu đốt những tế bào ung thư trong lá phổi, cưỡi gió mà bay. Trở lại giấc mộng một năm trước, cảnh tượng trong địa cung hình tròn như trường đấu thú trên trời dần hiện rõ, đối mặt với năm loại cầm thú: hổ, hươu, quạ, vượn, gấu vv. Thanh Đường đao của An Lộc Sơn chém xuống con thú trấn mộ của An Lộc Sơn. Người cha dùng sức lực cuối của cuộc đời, kéo mạnh cần điều khiển xuống, lệnh cho con Thập Giác Thất Đầu dừng chống đỡ, tuyệt đối không được làm hại thiếu niên trước mặt. Một giây sau, thanh Đường đao ông tặng cho con trai đã chém xuống cái đầu lớn nhất của con Thập Giác Thất Đầu. Gậy ông đập lưng ông. Mặt đất rung chuyển dữ dội, cung điện Versailles hơi nghiêng, thú trấn mộ sôi trào ùng ục. Ngay chỗ thanh Đường đao của Tần Bắc Dương chém xuống đầu thú phát ra một ánh sáng trắng chói mắt, tựa như sao băng lướt qua bầu trời đêm. Ánh sáng này không chỉ làm nứt toác đầu thú mà còn làm nứt cả mặt trăng trên trời, phát ra tiếng động khiến màng nhĩ và trái tim người ta vỡ nát. Một nghìn hai trăm năm sau, thanh Đường đao của An Lộc Sơn đã chém vỡ đầu thú của An Lộc Sơn, cho dù chỉ là một trong bảy cái đầu. Đây là nhiệm vụ mà các danh tướng Trung Hưng Đại Đường như Quách Tử Nghi, Lý Quang Bật, Phó Cố Hoài Ân… đều không hoàn thành nổi, nhưng lại được hoàn thành bởi một thiếu niên sắp chết. Khi cái đầu thú bị chém vỡ rơi xuống đất, cả con Thập Giác Thất Đầu cũng gục xuống theo lệnh của Tần Hải Quan, tựa như một con thú lớn đang co quắp, trong hoa viên ngoài Phòng Gương của cung điện Versailles, phía trên vô số thi thể và gạch ngói vỡ vụn, nó rơi vào trạng thái ngủ đông. Tần Bắc Dương đã giết chết con Thập Giác Thất Đầu.