← Quay lại trang sách

Chương 46 Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking

Hòn đảo trên biển Bắc cực hoàn toàn biệt lập, dưới lớp đất lạnh lẽo trên cánh đồng hoang vu có một xác người châu Âu râu quai nón, râu đỏ, da trắng nhợt, sống mũi caoLý Hưng Thịnh dẫn Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn sang, quỳ xuống nhìn gương mặt này – đây không phải người sống đang ngủ, mà người chết an nghỉ trong băng tuyết. Toàn bộ xác chết lộ ra ngoài như thịt đông trong tủ lạnh. Xác chết nào được bảo quản trong hoàn cảnh lạnh lẽo này đều có thể trở thành xác ướp nghìn năm không phân hủy. Xác chết mặc trang phục thế kỷ 19, đỉnh đầu còn có cây thánh giá, chứng tỏ đây là tang lễ kiểu Cơ Đốc giáo. Cửu Sắc lại tiếp tục đào lướp đất bên cạnh, nhanh chóng phát hiện ra xác chết thứ hai. Đây là khu đất mộ chăng? Cứ thế tiếp tục, những xác chết liên tiếp nhau lộ ra, hầu hết đều được bảo tồn khá tốt, có vài xác chết mặt hóa đen. “Bọn họ là những nhà thám hiểm Bắc Cực ở thế kỷ 19, không thoát được nên chết ở đây” Tần Bắc Dương và Cửu Sắc tiếp tục đào xung quanh, phát hiện ra nhiều xác chết khác. Ở đó có một xác bị chém ba nhát song song, khớp xương rách rời, chứng tỏ có người tác động. Kết luận đáng sợ là… người chết đáng thương này đã bị người đi cùng xẻ thịt làm thức ăn. Để kéo dài cuộc sống, người trong hoàn cảnh cực đoan có lẽ đã vội vã ăn thịt người. Ở mức nào đó mà nói, thịt người cũng là nguồn năng lượng và protein phong phú. Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn và Lý Hưng Thịnh nhìn nhau. Không biết là ai sẽ ăn ai? “Tôi mắc bệnh ung thư, sống chẳng bao lâu nữa” Tần Bắc Dương vỗ cánh tay Tề Viễn Sơn, “Tôi cho phép mấy người ăn thịt mình” Lời vừa nói ra, Cửu Sắc đã phản đối, kéo ống quần chủ nhân. Là một con thú trấn mộ, điều quan trọng là chủ mộ. Nếu Tần Bắc Dương chết, Cửu Sắc chắc chắn sẽ canh giữ bên quan tài cậu, không cho phép ai xâm phạm. Lý Hưng Thịnh cẩn thận kiểm tra người chết trong vùng đất lạnh như bác sĩ pháp y thực thụ, tìm được trong người một xác chết một bức thư tuyệt mệnh ố vàng bằng tiếng Anh… “Hỡi nhóm nhà thám hiểm đến sau, khi mọi người thấy bức thư này, tôi đã đến bên Thượng đế chờ ngày định tội và phán quyết cuối cùng. Ngày 19 tháng 5 năm 1845, tôi phụng mệnh Hải quân Anh quốc, dẫn hai chiếc tàu hơi nước cùng 129 thuyền viên đi từ London đến Bắc Cực thám hiểm. Năm tiếp theo, chúng tôi vòng qua đảo Greenland băng giá, muốn đi qua tuyến đường tây bắc. Đột nhiên, la bàn không hoạt động, chúng tôi mất phương hướng, hết nhiên liệu, đoàn thuyền bị băng chắn đường nên phải lên hòn đảo băng biệt lập này. Dựa vào việc săn hải báo và cá voi, chúng tôi cũng sống được đến khi chúng bị ăn sạch, không còn một sinh vật biển nào. Chúng tôi thám hiểm vùng đất sâu trong đảo, phát hiện ra điện thờ và lăng mộ của người Viking – cướp biển Bắc Âu cổ xưa. Tôi thầm than cổ nhân vĩ đại, vào thời kỳ mông muội ngàn năm trước, hoàn cảnh khắc nghiệt mà có thể tạo ra được kiến trúc hùng vĩ như vậy. Tôi cho rằng nơi có di chỉ người xưa thì sẽ có điều kiện sinh tồn phù hợp. Quả nhiên, chúng tôi tìm được nước ngọt. Nhưng bệnh ung thư máu không ngừng cướp đi sinh mệnh của thủy thủ đoàn. Trong thời khắc khó khăn, chúng tôi buộc phải ăn thịt những người đã chết. Tôi biết rằng tôi sẽ phải xuống địa ngục. Hiện giờ tôi sắp chết, dùng chút hơi tàn viết lá thư này. Nếu mọi người đọc được, xin hãy đă tôi về quê hương Iceland, đặt tôi trước mộ vợ mình là Jane. Cuối cùng, tôi muốn nhắc mọi người rằng… Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking! Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking! Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking! Tất cả những bí mật đều thuộc về Thượng đế, không thuộc về loài người! Sir John Franklin Ngày 11 tháng 6 năm 1847” “Đoàn thám hiểm của Sir Franklin,” Lý Hưng Thịnh từng du học tám năm ở Anh cúi đầu trước Hiệp sĩ đã yên nghỉ trong băng tuyết, “Đây là sự kiện thám hiểm trọng đại, vua nước Anh phái hơn bốn mươi đoàn khác nhau. Vợ ông – Jane – luôn tin tưởng rằng ông còn sống. Bà tự bỏ tiền gửi bốn tàu đi khắp mọi nơi trong Bắc Băng Dương để tìm ông” Tiếng Anh của Tần Bắc Dương có hạn, chỉ hiểu được mấy chữ cuối, “Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking!” Sir Franklin đã thành xác chết đông lạnh đã cảnh báo tận ba lần rằng người đời sau đừng mở lăng mộ người Viking. Tuy nhiên, ông không ghi rõ lý do mà chỉ bảo “Tất cả những bí mật đều thuộc về Thượng đế, không thuộc về loài người!” Điện thờ và lăng mộ người Viking cổ đại ở đâu? Tần Bắc Dương cảm thấy bớt đau, ra lệnh cho Cửu Sắc mở rộng phạm vi tìm kiếm. Thú trấn mộ rất nhạy cảm với lăng mộ, nhanh chóng đào bới tuyết đọng, lộ ra mấy khối đá lớn. Rõ ràng có dấu tích người chế tạo, còn có cửa đá. Lý Hưng Thịnh lại nói, “Giống như Stonehenge ở Anh!” Có nhiều hoa văn trên tảng đá, được chạm khắc với những bức chân dung đơn giản, thô sơ nhưng mạnh mẽ. Ngoài ra còn có một số biểu tượng kỳ lạ, trông giống như một số chữ viết cổ. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly. Tiến sĩ Cambridge Lý Hưng Thịnh xem xét kỹ càng, thốt lên, “Cổ ngữ Rune! Chữ viết cổ của người German, thường thấy ở Scandinavia. Đây chính là di chỉ điện thờ của người Viking cổ đại” Tần Bắc Dương quay đầu nhìn ngọn núi tuyết cao sừng sững, lại cảm thấy nơi đây giống ngôi mộ đế vương Trung Quốc bị vùi lấp, chẳng lẽ… “Hãy nhớ kỹ cảnh báo của người đã khuất – Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking! Người Viking cổ đại có thể tồn tại được nơi này, xây dựng điện thờ và lăng mộ ắt có nguyên nhân của nó. Sir Franklin có nói trong thư tuyệt mệnh rằng nơi này có nước ngọt! Tôi không muốn phải ăn tuyết hàng ngày nữa!” “Được, tôi về báo cho Tiền Khoa và Anna” Tề Viễn Sơn vừa giết một con gấu Bắc Cực, dũng khí hơn người, tay vác súng săn, hông đeo dao găm, một mình đi vào đêm đen như mực. Sau một tiếng, Âu Dương Anna, Tiền Khoa và Caprioni cùng đến, mang theo ba xe trượt tuyết đơn giản với toàn bộ đồ dự trữ và lều trại. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh bay theo trên trời, đôi mắt đỏ rực như ánh đèn soi đường cho mọi người. Đêm đen Bắc Cực giúp nó có lại năng lực bay, bình thường như thú trấn mộ Cửu Sắc. Anna được chứng kiến con gấu Bắc Cực bị giết, xác chết trong băng tuyết, cuối cùng là di chỉ của người Viking cổ đại. Thì ra bọn họ không phải người duy nhất từng bước chân lên hòn đảo này. Nửa đêm, trời tối đen như mực, không trăng không sao. Tiền Khoa nhìn nhiệt kế – lạnh đến sắp nổ tung rồi. Caprioni lấy một chai rượu Brandy được cất kỹ, chia cho mọi người uống để đỡ lạnh. Anna hào sảng cạn ly, gương mặt đỏ ửng rồi ép Tần Bắc Dương uống. Nồng độ cồn 40 khiến gáy cậu nóng rực. Cậu ngồi trong di chỉ thần điện Viking, dựa lưng vào Đường đao ba thước, tựa như trở thành chiến binh Viking lái tàu cướp biển. Bầu trời đêm Bắc Cực. Tần Bắc Dương quấn một chiếc chăn dày, phổi hừng hực như thiêu đốt, “Anna, anh sắp chết. Sau khi anh chết, em phải biết tự chăm lo bản thân” “Im đi!” Dưới bầu trời đêm Bắc Cực, Âu Dương Anna đặt ngón tay lên mồm cậu, chớp đôi mắt di truyền từ người mẹ đến từ vùng xích đạo, “Bắc Dương, em sẽ đưa anh thoát khỏi hòn đảo biệt lập này, cũng như khi chúng ta rời khỏi núi Đạt Ma ở Đông Hải vậy” “Anna, em không phải con gái bình thường, em còn có giấc mơ của em, đừng chôn mình ở đây với anh” “Ừ, em muốn trở thành nhà ngoại giao nữ đầu tiên của Trung Quốc, công sứ nữ thường trú ở nước ngoài đầu tiên của Trung Quốc, thậm chí là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đầu tiên của Trung Quốc” Âu Dương Anna biết mình không say, “Nếu cuộc sống thuận lợi, em còn muốn làm Quốc vụ Tổng lý, thậm chí là Tổng thống!” “Tổng thống nữ?” “Hiến pháp tạm thời của Trung Quốc không quy định Tổng thống phải là nam” Tần Bắc Dương cố nén cơn đau trong lồng ngực, nói đùa, “Em chính là Nhật Nguyệt Đương Không – Nữ hoàng Võ Tắc Thiên (1) rồi!” “Làm Võ Tắc Thiên cũng được, em sẽ phong ấn anh thành Cao Tông Lý Trị, hoặc sủng nam Trương Dịch Chi” Âu Dương Anna cười phun rượu ra ngoài. Anh trai người Ý cảm thấy thật phí. Trong thoáng chốc, Cửu Sắc chợt dụi đầu vào chủ nhân. Tần Bắc Dương và Anna đan mười ngón tay vào nhau, nhìn lên bầu trời Bắc Cực, thấy một luồng ánh sáng xanh lá cây bừng sáng… Tiếp theo là màu trắng, màu vàng, màu xanh lam, cuối cùng là đỏ tím chói mắt, tất cả hòa vào nhau, lấy vũ trụ làm sân khấu, lấy địa cầu làm thuốc màu, dùng tinh không làm bút vẽ, hoàn thành một bức tượng Phật hoặc bức tranh của Paul Gauguin. Bức tranh này liên tục chuyển động, ánh sáng trải khắp trời cao, tựa như vô số con rồng khổng lồ bay lên không, khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Ở hòn đảo băng biệt lập ngoài Bắc Cực, điện thờ nghìn năm của người Viking, nhớ nhung đủ để lo lắng, cô độc bi thương đủ để nước mắt chảy thành sông. “Cực quang!” Mọi người an tĩnh lại, chìm vào ánh sáng ngân hà rực rỡ, im lặng thưởng thức cảnh đẹp hiếm có chốn nhân gian. Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh cũng kính sợ phủ phục trên mặt đất, hai đôi mắt màu lưu ly và màu đỏ cùng thần phục thiên nhiên hùng vĩ. Nhìn cực quang bao la, Tần Bắc Dương quên mất tính mạng mình đang như ngàn cân treo sợi tóc – so với vũ trụ này, tất cả sinh mệnh đều chỉ là cát bụi nhỏ bé, là con kiến nhỏ nhoi, là một nguyên tử không đáng kể… Thường cực quang hay xuất hiện trong mùa đông. Tháng Tám ở Bắc Cực, cực quang chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tần Bắc Dương nhảy lên phía bầu trời, dường như muốn mọc cánh thành tiên bay lên cùng cực quang. “Trong tiếng Anh, cực quang là Aurora, lấy từ tên Nữ thần Bình minh trong Thần thoại Hy Lạp cổ, là ánh bình minh của loài người” Lý Hưng Thịnh nói từ Thần thoại Hy Lạp sang “Sơn Hải Kinh”, “Ngoài biển Tây Bắc, phía bắc sông Xích là núi Chương Vĩ, có hình tượng mặt người thân rắn, màu đỏ thẫm, thân cao ngàn dặm, mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại thì là ban đêm, hít vào là mùa đông, thở ra là mùa hè, có thể hô mưa gọi gió, không ăn uống, không ngủ cũng không nghỉ ngơi, gian khổ vô cùng. Đó là Chúc Cửu Âm, còn gọi là Chúc Long” “Ngoài biển Tây Bắc, phía bắc sông Xích” chính là biển băng Bắc Cực này, mà “Chúc Long” có lẽ chính là cực quang. Lý Hưng Thịnh nói tiếp, “Có người nói, cực quang là trận cháy ngoài rìa địa cầu, có người lại nói là ánh sáng khúc xạ của mặt trời. Tôi đoán cực quang có liên quan đến từ trường của địa cầu, nhất là khi ở gần cực từ phía bắc, từ trường dễ bị mặt trời ảnh hưởng, tạo nên hiện tượng phóng điện” “Thế nên la bàn của chúng ta không hoạt động, nam châm của Thiên Sứ Bốn Cánh và Cửu Sắc bị ảnh hưởng?” Tần Bắc Dương nhớ đến hai con thú trấn mộ. Cậu quay đầu lại, thấy Thiên Sứ Bốn Cánh và Cửu Sắc quấn quýt lấy nhau, cứ như người yêu khăng khít. Lẽ nào hai chúng nó yêu đương xuyên chủng tộc? Lại như hai người bạn già cách biệt một ngàn hai trăm năm mới gặp lại nhau, giọng quê không đổi tóc mai đã bạc… Hai giờ sáng, Bắc Cực đón ánh bình minh. Thượng đế thưởng cho họ cực quang, rồi lại cho tử thần bão tuyết kéo đến. Bầu trời sáng dần, cuồng phong kéo đến từ bốn phương tám hướng, tuyết rơi cuồn cuộn như lông ngỗng, chưa đẩy khoảnh khắc đã vùi lấp gần như toàn bộ doanh địa, điện thờ nghìn năm của người Viking, mộ phần của các nhà thám hiểm người Anh. Bão tuyết tháng Tám khiến Giuseppe Caprioni hồn phi phách tán, hốt hoảng gào lên, “Tất cả các nhà thám hiểm đều đã chết dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy, mau trốn thôi” Ngoài núi tuyết, bọn họ không còn biết tránh ở đâu. Thiên Sứ Bốn Cánh muốn bay lên nhưng trời đã sáng, bão tuyết cũng quá mạnh, bốn cánh không thể phát huy tác dụng. Bão tuyết gần như phá hủy tất cả, xác gấu Bắc Cực bị cuốn lên không trung. Tề Viễn Sơn thầm tiếc vì chưa kịp ăn hết. Tần Bắc Dương siết tay Anna, sợ người yêu gầy yếu bị gió cuốn bay. Khi mọi người không còn đường lùi, Cửu Sắc lại vọt xuống chân núi tuyết, đào ra một miệng hang sâu. Tần Bắc Dương tin tưởng vào trực giác của Cửu Sắc. Nó có thể phát hiện ra nơi người bình thường không biết, vậy đây chắc là nơi lánh nạn? Cậu kéo Anna chui vào, bò mấy chục thước thì phát hiện ra dưới chân là mặt băng. Tề Viễn Sơn đi đến, lấy xẻng đập một lỗ thủng, lộ ra một dòng nước. Cậu nằm xuống nếm, đúng là nước ngọt. Sir Franklin có viết: Gần điện thờ người Viking có nước ngọt. Tất cả mọi người đến tị nạn, mỗi người nếm một ít nước như người lữ hành trong sa mạc sắp chết khát. “Đã có nước ngọt, lăng mộ ngay trước mắt chúng ta” Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh cùng nhau đào bới, quả nhiên có một viên đá bóng loáng, như cửa một trong mộ cổ Trung Quốc. “Đây là lăng mộ người Viking?” Lý Hưng Thịnh phát hiện ra có khe hở sau tảng đá, chứng tỏ có người đã mở ra nhưng bị đóng lại ngay sau đó, lập tức nhớ đến lá thư, “Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking!” “Bắc Dương, đừng mạo hiểm” Anna biết Tần Bắc Dương có hứng thú với đồ cổ, khuyên cậu nên tiết chế. “Yên tâm đi, anh không phải trộm mộ. Bình sinh anh hận nhất bọn trộm mộ” Tần Bắc Dương vừa nói xong, lớp tuyết đọng sau lưng bắt đầu sụp xuống, trên đầu có tiếng ầm ầm, trời long đất lở. Bão tuyết dẫn đến tuyết lở, suýt thì bọn họ vùi thân chốn này. Không gian càng lúc càng nhỏ, tất cả mọi người chen sát trước mộ người Viking, gần như không còn khe hở… “Ngôi mộ cổ này là chỗ tránh nạn của chúng ta” Tề Viễn Sơn chỉ vào con đường duy nhất, dùng xẻng cạy khe hở tảng đá, ra sức đẩy một viên. “Đừng bao giờ mở lăng mộ người Viking!” Lý Hưng Thịnh lại nhắc. Tiền Khoa lắc đầu, “Không trốn vào đó cũng bị chôn sống mà chết” Mọi người cùng thú trấn mộ lao vào lăng mộ người Viking. Giuseppe Caprioni giơ đèn pin soi: đỉnh đầu là đá bazan gồ ghề. Cửa ngoài mộ đã bị tuyết bịt kín. Tề Viễn Sơn bật đuốc được, chứng tỏ mộ không kín hoàn toàn, vẫn có không khí để hô hấp. Loài người vừa đón ánh bình minh, chư thần lại nghênh đón hoàng hôn. ____________ Chú thích: (1) Nhật Nguyệt Đương Không 日月当空 là chiết tự của chữ “Chiếu” (曌)trong tên Võ Chiếu (武曌)tức Võ Tắc Thiên – nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Hoa. Theo lịch sử ghi lại, chữ Chiếu trong Võ Chiếu tên bà vốn là chữ Chiếu 照 trong “chiếu sáng”, nhưng để may mắn bà đã tự tạo chữ mới là曌 (Chiếu) đây cũng là một trong những chữ trong Võ Hậu Tân Tự (武后新字) – là cách gọi chung cho những chữ Hán do chính vị nữ hoàng đế này sáng tạo. Tuy số lượng chữ trong Võ Hậu Tân Tự không nhiều (khoảng mười hai chữ) nhưng lại là những chữ thường dùng nên chúng có ảnh hưởng rất lớn đối với chữ Hán và chính văn hóa Trung QuốcBản thân chữ Chiếu曌này bao gồm các bộ Nhật 日 và Nguyệt月 phía trên, Không 空 ở phía dưới (đương không 当空) ngụ ý quyền uy và thần khí tối thượng. Tuy nhiên, tên tác phẩm lại không chỉ có duy nhất một tầng ý nghĩa này. “Nhật Nguyệt Đương Không” còn mang một tầng nghĩa khác là “Mặt trăng và mặt trời cùng đua sáng giữa tầng không”.