← Quay lại trang sách

Chương 47 Điện thờ Viking

Cả ngọn núi tuyết này là lăng mộ người Viking?Tần Bắc Dương đeo Đường đao đi lên phía trước. Cửu Sắc đã biến thân, đôi sừng hươu nhô ra. Chỉ có thú trấn mộ sẽ không lạc đường. Bọn họ đi qua một phòng khách bằng đá, trên mặt đất có hàng ngàn thanh kiếm ngổn ngang, rỉ sét trầm trọng. Lý Hưng Thịnh nhặt một thanh kiếm lên, vẫn nặng như xưa. Theo truyền thuyết về người Viking, cướp biển Bắc Âu dùng loại vũ khí này để chặt vô số đầu người… Nếu đã vào lăng mộ người Viking, Lý Hưng Thịnh cũng đành quên đi lời cảnh báo của Sir Franklin. “Người Viking đến từ bán đảo Scandinavia. Bọn họ vốn là những kẻ dị giáo, đi thuyền rồng qua lại trên Đại Tây Dương. Mỗi lần cướp biển tập kích là một lần tai nạn khủng khiếp. Người Viking đã tới chinh phục quần đảo Anh vô số lần, lần cuối cùng là người chinh phục William – Công tước xứ Normandy. Bọn họ đi về phía đông, khai sáng Kievan Rus’, hướng nam đến Địa Trung Hải, thành lập Vương quốc Sicily, trở thành lính đánh thuê của Byzantine và Ả Rập. Bắc Cực là hậu hoa viên của người Viking. Bọn họ đã phát hiện ra Iceland và đảo Greenland, thậm chí là châu Mỹ” Tiền Khoa gãi đầu, “Không phải Columbus đã phát hiện ra châu Mỹ sao?” Một người Trung Quốc và một người Ý cùng trong lăng mộ Viking, thảo luận về người Viking. Tiến sĩ vật lý Lý Hưng Thịnh cũng là một người yêu lịch sử, “Sách Saga có ghi rằng Erik the Red mới là người phát hiện ra châu Mỹ. Có điều người Viking chỉ giỏi hàng hải và chinh phục, không thể mở rộng và truyền thừa lại nền văn minh đó” “Xem này!” Giuseppe Caprioni nhặt một chiếc mũ sắt có hai cái sừng to lên – mũ giáp sừng của cướp biển, thường xuất hiện trong các bức tranh của các tu viện thời Trung cổ. Lý Hưng Thịnh lạnh lùng nói, “Thời Viking, người Ý chính là đối tượng bị họ chặt đầu và bắt làm nô lệ” Bầu không khí chợt trở nên ngại ngùng. Đi qua sảnh Viking, tất cả tiến về phía trước. Khi bước lên thềm đá cao dần, Cửu Sắc trở nên cảnh giác hơn. Thiên Sứ Bốn Cánh cũng có vẻ muốn giương cánh nhưng không gian không đủ. Quả cầu lưu ly soi sáng không gian u ám, hai vệt sáng xanh mơ hồ xuất hiện, trên tường có một chiếc bóng hình thù kỳ quái. Tần Bắc Dương giơ Đường đao ra trước ngực. Tề Viễn Sơn giơ súng săn lên, như chuẩn bị bắn chết con gấu Bắc Cực. Một tiếng rống to vang lên trong lăng mộ Viking, mỗi viên đá đều rung rinh. Một con chó khổng lồ xuất hiện. Đây là chó? Nó còn to hơn sư tử nhưng có đầu của chó săn, bốn chân và móng vuốt, còn có một chiếc đuôi chó. Thân nó chảy máu đầm đìa như đã chịu vết thương chí mạng nhưng vẫn lao ầm ầm về phía những vị khách không mời, mở cái miệng to như chậu máu, cứ như có thể nuốt trọn bọn họ trong nháy mắt. Thú trấn mộ của người Viking? Sâu trong lòng đất ở Paris, Tần Bắc Dương đã thấy thú trấn mộ sư tử của vua Louis XVI, dù là thú trấn mộ giả thì cậu cũng có ấn tượng khác hẳn với thú trấn mộ. Ở nơi mộ cổ của người Viking, mọi thứ đáng sợ đều có thể xuất hiện. Sừng hươu của Cửu Sắc to lên. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh cũng tiến đến. Hai con thú trấn mộ này từng kề vai chiến đấu ăn ý, sẽ không sợ hãi đồng loại hay ngoại tộc. Tạm thời gọi nó là thú trấn mộ Chó Săn đi! Nó bắt đầu cắn xé sừng hươu của Cửu Sắc, miệng phun ra nhiều máu hơn. Không biết vũ khí bí mật của nó là gì, sao vẫn bị Cửu Sắc đâm chảy máu? Cửu Sắc lại phun cầu lửa lưu ly xuyên thủng ngực Chó Săn. Nhưng nó cứ như con gấu Bắc Cực vô tri vô giác, vung móng vuốt sắc bén. Tần Bắc Dương nghe được tiếng va vào vảy đồng xanh, Cửu Sắc bay ra xa. Thiên Sứ Bốn Cánh vung đôi cánh thép giao chiến, cũng bị chó săn đánh bại. Một cây cột đá bị hàm răng của nó cắn trúng, gãy làm đôi. Đó chính là đá bazan rất chắc chắn đó! “GARM!” Lý Hưng Thịnh run rẩy hô lên, “Chó địa ngục trong thần thoại Bắc Âu! Garm sống trong vực thẳm của thế giới ngầm Heim, đầy máu, bảo vệ cánh cổng của thế giới bên kia” “Chó giữ cửa địa ngục?” Tần Bắc Dương còn chưa dứt lời, Cửu Sắc liên tiếp phun ra cầu lửa. Từ khi nuốt chửng linh thạch của ác long Đông Hải, Cóc Vàng, đồng nam đồng nữ, thú trấn mộ ấu kỳ lân đã mạnh lên nhiều, nhả cầu lửa như súng máy nhả đạn, liên tiếp phóng vào đầu Garm. Chó Săn bị thương nặng, không trụ được lâu. Tần Bắc Dương giơ Đường đao xông vào, Tề Viễn Sơn cũng bắn đạn khiến nó điên cuồng rít gào. Hai mắt Cửu Sắc phát sáng, nó lao lại gần Garm, sừng hươu dài ra như thương, đâm thẳng vào tim chó địa ngục. Máu bắn như thác, Garm loạng choạng ngã xuống, cả ngôi mộ Viking rung chuyển một hồi lâu… Chó giữ cửa địa ngục đã chết? Cửu Sắc vẫn chưa kết thúc, như con sư tử tham lam bắt mồi, còn muốn moi tim đào phổi ăn hết nội tạng. Sừng hươu xé toang lồng ngực chó địa ngục – nó muốn nuốt linh thạch thú trấn mộ. Cửu Sắc như vậy khiến Tần Bắc Dương lạnh cả sống lưng. Từ khi nó khởi tử hoàn sinh ở rừng rậm giáp Paris, ăn nhiều chất độc hóa học, trải qua phẫu thuật thay da đổi thịt, nó đã khác trước nhiều. Dù trung thành không đổi, nhưng lại tàn nhẫn khát máu hơn… Nhưng mà lồng ngực Garm không có viên đá nào, chỉ có một trái tim to lớn. Trái tim động vật, to hơn cả đầu người, có đầy đủ dây thần kinh, đập đều đặn ấm nóng… Đây không phải thú trấn mộ, đây chính là thần thú từ thời kỳ thần thoại Bắc Âu. Tần Bắc Dương kinh ngạc sờ con chó địa ngục đã chết. Quả nhiên toàn bộ là cơ quan của cơ thể sống, có thêm chút vỏ sừng cứng, còn lại không hề có kim loại. Đôi mắt Garm tắt ánh sáng, hơi thở mất đi, không còn dấu hiệu sống. Tại sao nó có thể sống dưới lòng đất cả ngàn năm? Tựa như Cửu Sắc trong lớp vỏ thú trấn mộ, không ăn không uống mà sống được 1200 năm. Trên đời này có thật nhiều loài động vật chưa ai biết đến, không chỉ có mỗi loại như Cửu Sắc. Có thể thú trấn mộ chỉ là một trong rất nhiều hình thức tồn tại của chúng. Mọi người bịt mũi vượt qua biển máu tanh lòm, bước qua xác chó địa ngục, đến trước cửa mộ. “Đây chính là cửa vào địa ngục?” Lý Hưng Thịnh vừa định chạm vào thì Giuseppe Caprioni đã đẩy ra. Có lẽ do oxy nên chậu than bên trong nháy mắt nổi lửa, căn phòng dưới lòng đất sáng trưng như ban ngày, khiến đám Tần Bắc Dương không mở nổi mắt. Trước mặt là một người khổng lồ đứng sừng sững. Tần Bắc Dương hốt hoảng huơ Đường đao, Cửu Sắc dựng chiếc sừng hươu đẫm máu chó địa ngục, nhưng người khổng lồ kia không bị sao cả. Người khổng lồ đó bị chột, mắt phải bị mù, mặc áo giáp vàng, ngồi trên ngai vàng. Trên vai ông có hai con quạ, dưới chân hai con sói, tay cầm một trường thương, tựa như cầm một tòa tháp Phật. Tần Bắc Dương nhìn lên phía trên cung điện, không thấy rõ bầu trời? Dường như đang ở dưới vũ trụ đen như mực. Không một cơn gió, rõ ràng là bọn họ vẫn đang trong núi tuyết. Vừa rồi họ đoán không sai, toàn bộ núi tuyết đã được đục rỗng để xây cung điện này. Di chỉ trận đá trên mặt đất chỉ là trá hình để che giấu nơi này. “Odin!” Lý Hưng Thịnh quỳ một gối, “Đấng chí tôn của thần thoại Bắc Âu, nhân cách hóa của bầu trời, người thống trị thế giới, cha chư thần, thần chiến tranh, quyền lực, trí tuệ, ma thuật và cái chết. Hai con quạ trên vai là “Tư tưởng” và “Ký ức”, mỗi ngày bay khắp thế giới. Hai con sói dưới chân là “Tham lam” và “Dục niệm”. Odin tương đương với Zeus trong thần thoại Hy Lạp, Ngọc Hoàng Đại đế trong Đạo giáo của Trung Quốc, Amaterasu trong Shinto Nhật Bản” Tòa đại điện nguy nga huy hoàng này không chỉ có một vị thần linh là Odin. Sau lưng có một pho tượng nữ thần, người phụ nữ Bắc Âu xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, thân mặc áo bào trắng đai lưng vàng, mang một chuỗi chìa khoá, phục trang xa hoa đẹp đẽ. “Nếu không đoán sai, bà ấy chính là vợ của Odin, thần Tình yêu Frigg.” Lý Hưng Thịnh thường đọc thần thoại Bắc Âu, làm hướng dẫn viên cho cả nhóm. Sau lưng thần Tình yêu là một người khổng lồ, râu vàng đầy mặt, tay cầm cây búa vàng to lấp lánh, đeo găng tay sắt và đai lưng. “Ông ta là thần Sấm Thor! Vũ khí trong tay chính là búa của thần Sấm.” Giuseppe Caproni tuy là người Ý phía Nam Âu, nhưng từ bé cũng từng nghe qua truyền thuyết về búa của thần Sấm. Bên cạnh thần Sấm Thor là một người đẹp to cao, tóc vàng dài, đẹp đến nỗi làm Âu Dương Anna cũng phải nảy lòng ghen ghét. “Đây là Sif, vợ thần Sấm Thor, cũng là nữ thần Thổ địa và Thu hoạch. Những bức tượng này quá mức to lớn, ngăn cản đường đi của mọi người, Lý Hưng Thịnh chỉ có thể đi qua từ dưới hông nữ thần. Trước mặt lại là người khổng lồ, cạnh người là chú lợn rừng lông màu vàng kim, dưới chân bao quanh một đám elf, tay cầm bảo kiếm Viking. “Thần Mặt trời Freyr, cũng là thần của sự phì nhiêu, thịnh vượng, tình yêu và hoà bình.” Lý Hưng Thịnh giới thiệu từng người – thần Lửa Loki, cũng là thần của trò đùa dai và tà ác, song lại có gương mặt vô cùng tuấn tú. Kế đến là chiến thần Tyr, chỉ có một cánh tay, vị thần cụt một tay này đè chặt bảo kiếm, dường như đã chinh chiến qua toàn thế giới. Còn cả mấy trăm pho tượng thần linh, tất cả đều giống thật mà như giả… Bọn họ bước tới trước mặt một nhóm nữ chiến sỹ tay nắm binh khí thân mặc giáp trụ. Bọn họ xinh đẹp, dáng vóc quyến rũ, làm cho đàn ông nhìn mà máu sôi sùng sục. Nhưng bọn họ ra tay lại vô tình, dễ dàng cướp lấy vô số tính mạng. Bọn họ là nữ võ thần – Valkyrie. Những chiến sĩ xử nữ phụng sự trong chúng thần, bọn họ ban thưởng người chết trận một nụ hôn tuyệt vời, cưỡi khoái mã xuyên qua đám mây, dẫn dắt vong hồn dũng sĩ, tiến vào điện thờ vĩnh hằng của người Viking. “Tôi thích nhất “Der Ring des Nibelungen” của Wagner…” Lý Hưng Thịnh từ sợ hãi biến thành vui mừng tràn ngập, như rơi vào hầm bảo tàng, gần như muốn ngân nga lên “Khúc nhạc dạo hào hùng “Ride of the Valkyries”. Lúc này đây, bọn họ ở giữa nhà của Odin, chốn vong hồn của các anh hùng, điện thờ của người Viking. “Tất cả bí mật đều thuộc về Thượng đế, mà không thuộc về nhân loại!” Lý Hưng Thịnh nhắc lại câu cuối cùng trong di thư của hiệp sĩ Franklin. Tiền Khoa vuốt ve bắp đùi nữ võ thần Valkyrie: “Bây giờ chúng ta còn sống hay đã chết?” “Hơn 1000 năm trước, người Viking cổ thi công toà lăng mộ trên hòn đảo này, dùng chó địa ngục Garm bảo vệ cửa âm phủ, mê hoặc và hăm doạ kẻ xâm lấn, bảo vệ điện thờ của người Viking, chờ đợi quyết chiến hoàng hôn của chư thần (Ragnarök).” “Ragnarök?” Tần Bắc Dương ôm Cửu Sắc hỏi một câu, cái tên này đối với cậu mà nói có sức hấp dẫn vô cùng tận. Lý Hưng Thịnh ngồi dưới chân thần Sấm Thor nói: “Trong vũ trụ thần thoại Bắc Âu, tầng thứ nhất là đất nước của các thần, đó là điện thờ của người Viking. Tầng thứ hai là “chỗ giữa” của nhân loại, bị biển rộng bao quanh. Tộc khổng lồ và tộc người lùn ở tầng này. Tầng thấp nhất là quốc gia của người chết, Nibelungen, nơi sương mù tăm tối bao phủ quanh năm, chỉ có vong hồn mới có thể tiến vào, chó địa ngục Garm canh giữ ở nơi này. Nối liền ba tầng thế giới là một cái cây thế giới. Xin lỗi, thần thoại Bắc Âu quá rối rắm, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.” “Chúng tôi không phải tới nghe kể chuyện, mà làm sao chạy thoát bây giờ? Làm sao sống sót?” Vẫn là đầu óc Tề Viễn Sơn tỉnh táo, đập vào thần Chiến thắng Tyr. Cậu ta là quân nhân, cảm thấy chiến thần xứng đôi nhất với mình. Cậu cảm thấy trên tay dính cái gì, ánh vàng rực rỡ, để gần mũi ngửi, lại dùng răng cắn – lá vàng? Tiền Khoa cũng phát hiện cơ hồ mỗi pho tượng thần đều được dát vàng bạc thật. Trong điện thờ, mấy trăm pho tượng to lớn, cho dù chỉ có một tầng lá vàng mỏng manh, cộng lại cũng có mấy trăm ki lô gam. Trăm vạn lượng bạc bồi thường Canh Tý mà Tần Bắc Dương và Anna phát hiện ra ở núi Đạt Ma, so với vàng của người Viking ở trước mắt quả thực chả đáng là bao. “Người Viking cổ đại sống bằng nghề cướp biển, bọn họ cuốn sạch của châu Âu, cướp bóc La Mã cổ vô số kho báu, chuyển vàng tới Bắc Cực, giấu trong ngôi điện này.” Lý Hưng Thịnh ngã vào mỏ vàng, thán phục: “Đây là phát hiện đáng đưa vào sách sử.” “Vàng có thể làm cơm ăn hay sao?” Âu Dương Anna hắt cho đám đàn ông một chậu nước lạnh, vẫn phải ưu tiên suy nghĩ vấn đề sinh tồn đi chứ. Trong lúc mọi người nói chuyện, Giuseppe Caproni đứng dưới chân thần Odin, anh ta lấy dao cạo vài mảnh vàng, lặng yên nhét vào trong túi. Đột nhiên, người khổng lồ Odin cúi đầu, dùng đôi mắt duy nhất chăm chú nhìn nhóm người tự tiện xông vào nơi đây. “A, Thượng đế, xin hãy tha thứ cho tôi.” Người Ý làm dấu chữ thập trước ngực, anh ta nhìn thấy Odin tỏ ra giận dữ, giơ trường thương trong tay đâm thẳng vào. Thoáng thấy anh ta sắp bị đâm thành thịt vụn, Tần Bắc Dương chịu đựng lồng ngực đau nhức, vung Đường đao phi lên trước, mạnh mẽ đón một kích. Thanh Hoàn đầu đao thời Đường va chạm với cây thương Gungnir của thần Odin tạo ra cầu vồng lửa hừng hực. Kết quả không thể nghi ngờ, Tần Bắc Dương bị bật ra xa, Giuseppe Caproni nhân cơ hội chạy thoát. Điện Valhalla, đất nước của các vị thần, nơi Valkyrie triệu hồi vong hồn, đang thức tỉnh từ ngàn năm say giấc. Các vị thần muốn tiêu diệu những kẻ xâm lấn này, coi như đang tái hiện một vở diễn nhỏ như đại chiến với người khổng lồ. Thần Sấm Thor đập búa về hướng Tề Viễn Sơn, may mà cậu ta lăn lộn tránh thoát. Thần Chiến thắng Tyr cụt một tay quét bảo kiếm về phía Lý Hưng Thịnh, lại bị sừng hươu của ấu kỳ lân thú trấn mộ Cửu Sắc ngăn cản. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đập cánh bay cao, vật lộn với hai con quạ đen trên vai thần Odin. Hai con thú trấn mộ thời Đường, năm nam một nữ người phàm, đối mặt với đại thần Odin, thần Sấm Thor, chiến thần Tyr và vô số vong hồn anh hùng Viking, ngay từ đầu đã xác định thất bại… Cho dù mượn linh hồn tàn bạo của An Lộc Sơn, Tần Bắc Dương cũng không thể tiếp tục đối kháng với thần Odin. Cậu tránh thoát một kích, mặt đất chấn động kịch liệt. Cậu nắm cánh tay Anna, tránh khỏi đao kiếm dũng sĩ Viking, như xuyên qua mê cung, chạy tới một đầu khác trong điện. Cửu Sắc theo sau lưng cậu, tiếp đến là Tề Viễn Sơn, Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa, Giuseppe Caproni. Không ai có thể đối đầu với các chiến sỹ Viking, bọn họ đều sẽ bị băm thành thịt nát mà thôi. Xung quanh điện Valhalla toàn cổng là cổng, trong truyền thuyết có 540 cánh cổng. Đáng chết hơn là mỗi cánh cửa đều đóng chặt, mà vô số chiến sỹ Viking lại theo sát không rời. Tần Bắc Dương nhìn thấy một cánh cổng có đầu lợn rừng trên đỉnh. Vừa vặn thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh bay tới, cậu bò lên cổ nó, bay lên mấy chục mét, vung Đường đao chặt đầu lợn. Cửa mở ra. Tề Viễn Sơn dắt mọi người chạy đi, Thiên Sứ Bốn Cánh mang Tần Bắc Dương bay về. Cửu Sắc chống sừng hươu làm tường phòng ngự, yểm hộ mọi người chạy trốn. Anna không yên tâm Tần Bắc Dương, xoay người quay lại. Tần Bắc Dương nhảy xuống khỏi thú trấn mộ, tóm cánh tay cô chui vào địa đạo, hai người đồng thời trượt vào khoảng không… Điện Valhalla, trong lòng đất. Gáy đập vào đá cứng, Tần Bắc Dương mất ý thức, rơi vào địa ngục vô biên vô hạn… “Anh còn sống không?” Vô thức thốt lên, cậu nhìn thấy tròng mắt lưu ly của Anna rồi đến phần mái đen bóng của làn tóc xoăn. “Anh còn sống! Bắc Dương, chúng ta đều còn sống.” “Còn sống, tốt quá.” Cậu mỉm cười đau khổ, vuốt môi Anna: “Nhìn thấy em, thật tốt.” Anna ôm cậu, hôn má: “Anh phải sống sót.” “Những người khác đâu rồi?” “Không biết, có lẽ chết rồi? Hoặc thoát chết? Có lẽ đang trốn quanh đây? Chỉ có ba chúng rơi xuống thôi.” “Ba?” Tần Bắc Dương còn chưa dứt lời, kẻ thứ ba lại gần, lộ ra một cái đầu thú lông xù. Hoá ra là Cửu Sắc đã biến thành con chó lớn, con thú trấn mộ nhỏ theo sát chủ nhân, cùng rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Quả cầu lửa lưu ly chiếu sáng nền đất trong mật thất, Anna ôm cậu hỏi: “Anh có hối hận không?” “Ý em vì xông vào toà lăng mộ này? Tuyệt đối không được mở ra lăng mộ của người Viking! Không, anh không hối hận, cuộc đời này có thể tận mắt nhìn thấy điện Valhalla, đánh nhau với đại thần Odin, chết không hối tiếc.” Mật thất của nữ thần Dục vọng. Tần Bắc Dương ôm Anna, vuốt ve bộ tóc dài xoăn của cô. Thuốc đã uống xong từ lâu, gầy như que củi, khuôn mặt gầy gò, cân nặng sợ rằng giảm xuống chỉ còn 90kg. Nếu không phải mượn sức mạnh từ thanh Đường đao An Lộc Sơn, căn bản không có khả năng đánh nhau. Âu Dương Anna xé áo ngoài của cậu ra, nhìn hai miếng bớt sừng hươu đằng sau gáy, giống như ngọn lửa ngút trời, di truyền 3000 năm tới nay, càng xâm nhập địa cung nhiều thì bớt càng đậm. Hai tháng trước, bác sỹ Paris chẩn đoán rằng – Tần Bắc Dương chỉ còn sống được hai tháng. Đại nạn đã tới. Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chết đi. Mà bớt sừng hươu như ngọn lửa cũng chuẩn bị tắt. “Anna, hãy để anh lặng yên chết đi, hãy để gia tộc 3000 năm chấm dứt, không cần tiếc nuối. Thời đại quân chủ đã chấm dứt, hoàng đế không còn ngồi trên bệ rồng Tử Cấm Thành, đầu quốc vương còn bị chặt xuống nữa là.” Tần Bắc Dương mỉm cười: “Ít nhất, Cửu Sắc sẽ làm bạn với anh vĩnh viễn.” Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna, Cửu Sắc, dường như vũ trụ hủy diệt, chỉ còn lại có ba tính mạng. Cô nắm chặt tay cậu, nhìn đôi mắt chàng thiếu niên gần đất xa trời, đối mặt với con đường vô biên vô hạn. Tần Bắc Dương tặng cô một nụ hôn rung động tâm can, chặn môi cô, chấm dứt thời đại thiếu nữ của cô, càng chấm dứt thời thanh xuân của chính cậu. Nữ thần dục vọng Freyja, ngọc thể ngang dọc trên vách đá ngàn năm, chăm chú nhìn vào đôi nam nữ không e dè này, tán thưởng bớt sừng hươu sau lưng cậu, giống như liệt hoả hoà tan rừng rậm đóng băng; tán thưởng lồng ngực rộng mở của cô, giống như biển rộng tiếp nhận phiêu bạt trăm xuyên. Trên hòn đảo băng lửa đơn độc nơi Bắc Cực, ở điện Valhalla, nơi các nữ võ thần chạy như bay, đại thần Odin là người chứng kiến cho hai người họ. Từ bình minh của các vị thần tới hoàng hôn của các vị thần, thần giới tới nhân gian tới âm phủ. Điểm cuối sinh mệnh, cây thế giới của cậu một lần nữa sinh trưởng, chống đỡ thứ từng hủy diệt ba tầng thế giới. Còn cô thì tình nguyện bản thân bị xé rách, thời gian dừng lại, sa vào niềm vui chốc lát này… Thú trấn mộ Cửu Sắc ngượng ngùng nhắm mắt lại, núp vào góc mật thất, canh giữ cho đôi bạn trẻ đỡ bị âm phủ làm phiền.