← Quay lại trang sách

Chương 48 Thiên đường và địa ngục

“Cảm ơn anh…”Liệt hoả dần tắt, Âu Dương Anna trào nước mắt, như nước biển vùng xích đạo ấm áp chảy vào Bắc Cực đầy băng. Lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên của cậu. Tần Bắc Dương vốn muốn nói lời xin lỗi, lại bị đôi môi cô chặn kín. Nhưng cậu vẫn phải nói: “Em sẽ không hối hận sao?” “Không hối hận!” Anna nhìn mái vòm mật thất: “Em cũng sẽ bị nhốt chết ở nơi đây, chẳng phải thế ư? Đã không có tương lai để hối hận, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Đột nhiên, trong vách đá vang tiếng va đập và vỡ vụn… Âu Dương Anna vội vàng mặc quần áo, Tần Bắc Dương loạng choạng đứng lên, tay chống Đường đao ba thước, Cửu Sắc cũng biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, quả cầu lửa lưu ly sẵn sàng phóng ra. Trên vách đá khắc hình bộ ngực nữ thần Dục vọng sụp đổ, tiếp đến là cái rốn tượng trưng trung tâm vũ trụ, sau đó hoá thành tro bụi, lộ ra một cửa hang thật lớn. Thiên Sứ Bốn Cánh bay vào, đầu thú vừa khéo đụng vào Cửu Sắc, hai con thú trấn mộ hết sức vui mừng gặp lại. Kế đến là Tề Viễn Sơn, Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa, cuối cùng là gã người Ý Giuseppe Caproni. Tất cả mọi người đều còn sống, không thiếu một cái cánh tay. Một tiếng trước, bọn họ lao ra khỏi điện Valhalla, kết quả Tần Bắc Dương, Anna và Cửu Sắc rơi xuống hang động. Những người khác thì trốn vào một con đường lát gạch rất sâu, may mắn tránh thoát sự truy đuổi của các chiến binh Viking. Tiền Khoa chỉ huy thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, làm nó tìm kiếm Cửu Sắc. Nhờ thú trấn mộ dẫn đường, bọn họ đập vỡ tầng tầng vách đá, mới phát hiện mật thất nữ thần Dục vọng. Tề Viễn Sơn chú ý tới quần áo của Anna lộn xộn, tóc tai bừa bộn, nhưng cậu không nói nhiều: “Mấy người còn sống, tốt quá!” “Chúng ta vẫn còn một địa đạo, đừng từ bỏ.” Người Lý Hưng Thịnh đầy bụi đất, không còn mang bộ dạng Tiến sỹ Cambridge nữa, tất cả mọi người đều biến thành kẻ trộm mộ. Rời khỏi mật thất, địa đạo hướng xuống dưới, không lạnh như băng, ngược lại dần ấm áp lên, trán Anna toát ra một tầng mồ hôi mỏng manh…. Giuseppe Caproni hít mũi: “Mấy người ngửi thấy mùi thối không?” Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên. Tần Bắc Dương nắm chặt Đường đao, Cửu Sắc lôi sừng hươu tuyết trắng ra. Cửa địa đạo sáng tỏ thông suốt, ngọn lửa lưu ly chiếu sáng một đôi mắt đỏ, kế tiếp là cái đầu rất lớn. Không phải đầu người, mà là đầu sói. Sói. Lại có một con sói to hơn gấu Bắc Cực vài lần, bộ lông dài như mũi tên đen nhọn, cất bốn chân chạy tới. Một cái vuốt sói là có thể đồng thời đè chết bọn họ. Thiên Sứ Bốn Cánh vỗ cánh bay cao, bay quanh con sói một vòng. Con sói to lạnh lùng chăm chú nhìn nó, đột nhiên há cái miệng rộng, cắn trấn mộ thú một cái. Tần Bắc Dương sốt ruột, Cửu Sắc liên tục phun lửa lưu ly và dùng sừng hươu tấn công ngực sói. Thiên Sứ triều Đường đang vùng vẫy, như tín đồ Cảnh giáo cuối cùng cầu khẩn, hét lên xé lòng. Nó tuyệt vọng dùng cánh sắt ngăn cản răng sói, dùng vuốt tấn công lưỡi sói. Cầu lửa của Cửu Sắc thiêu đốt mũi sói, làm nó không nhịn nổi hắt xì mới phun Thiên Sứ Bốn Cánh ra. Tiền Khoa và Giuseppe Caproni đỡ được thú trấn mộ, may mà chỉ để lại mấy dấu răng, không có vết thương trí mạng. Sói lớn chưa xong, định vọt tới bọn họ tiếp, thoáng thấy sắp nuốt chửng Cửu Sắc thì đột nhiên dừng lại khi chỉ còn cách vài cen ti mét, không thể di chuyển thêm dù chỉ một chút. Hoá ra, cổ sói lớn buộc một chiếc xích sắt thô to hạn chế hành động của nó, bằng không đã sớm xông tới xé bọn họ thành mảnh vụn. “Sói to Fenrir đáng sợ, con trai của tà thần Loki và nữ người khổng lồ Angerboda. Nó bị các thần giam cầm, buộc vào cây thế giới. Bởi vì miệng nó có thể cắn nuốt trời đất.” Lý Hưng Thịnh ngã bệt xuống đất nói: “Theo thần thoại Bắc Âu, một khi thả yêu quái này ra sẽ dẫn tới Ragnarök, nó sẽ hủy diệt cả đất nước của các vị thần và nhân gian cùng tộc người khổng lồ, còn sẽ cắn nuốt đại thần Odin!” “Hãy làm nó vĩnh viễn bị giam cầm trong địa ngục đi.” Caproni tổng kết một câu. Mọi người quyết định vòng qua con sói lớn này. Hai con thú trấn mộ tiếp tục dây dưa với Fenrir, yểm trợ mọi người xuyên qua đại sảnh tràn ngập mùi tanh hôi, chạy xuống một địa đạo khác. Chờ Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh trở lại, tất cả mọi người tề tựu. Tần Bắc Dương cảm nhận sức nóng dưới nền đất, cậu sốt cao đến 40 độ, không đi đường nổi. Tề Viễn Sơn dứt khoát cõng cậu lên vai, để cậu điều chỉnh hô hấp không tắt thở. Một đường xuống dưới, mở ra đại sảnh cuối cùng, xung quanh bùng cháy liệt hoả hừng hực, ở giữa có một chiếc thuyền. Trên thuyền có con ác long chiếm cứ, Cửu Sắc chuẩn bị chiến đấu lần nữa, lại bị Lý Hưng Thịnh ngăn lại: “Không phải rồng thật, là thuyền rồng của người Viking.” Con thuyền gỗ gần như mục nát, sắp đặt trên đàn tế cao lớn, mô phỏng sóng cuộn biển rộng, tảng băng, cá voi, hải báo, dường như vẫn đang theo gió vượt sóng giữa biển Bắc Cực. Mũi tàu và đuôi tàu cong vút, điêu khắc đầu rồng và đuôi rồng. Thân tàu thon dài, khoảng hơn 30m, độ rộng lại chỉ có thể chứa ba, bốn người song song ngồi xuống. Giữa thân thuyền có một cột buồm to dựng thẳng, treo buồm vuông, hai mạn thuyền treo hàng chục mái chèo lớn, còn cả các tấm khiên gỗ đủ mọi màu sắc. Âu Dương Anna lớn lên ở hải đảo hiểu được đặc điểm con thuyền, tốc độ nhanh, dễ vượt cạn, vừa có thể vượt đại dương vừa có thể dễ dàng ra vào sông. Người Viking đã ngồi thuyền như vậy đi khắp nửa trái đất. Cô nhìn thấy trong thuyền có một người đang nằm. Thi hài người Viking, từ đầu lâu tới xương chân ít nhất dài 2m. Quanh bộ xương là bộ giáp sắt rủ, mũ sừng trâu, bên trái là bội kiếm, bên phải là rìu chiến, dưới chân là chén đồng đựng rượu ngon đã khô cạn. Đây là một chiếc quan tài hình thuyền. Người này là ai? Chủ nhân thật sự của lăng mộ Viking? Kẻ chinh phục nửa thế giới? Tề Viễn Sơn cõng Tần Bắc Dương lại gần, mọi người yên lặng nhìn kỹ cốt hài, điểm cuối cùng trong cuộc lữ hành dưới đất này? Đột nhiên, thuyền quan Viking bắt đầu run rẩy, dường như thi hài dợm đứng lên, vung bảo kiếm chém đầu kẻ xâm lấn. Miếng huyết ngọc ấm trên ngực Tần Bắc Dương nóng lên. Một luồng hơi nóng dâng lên từ dưới thuyền quan, dường như sóng cả chuẩn bị ném văng chiếc thuyền quan. “Chẳng lẽ xây lăng mộ dựa theo quy cách Trung Hoa? Dưới giường có giấu giếng vàng, trung tâm lăng mộ cũng là nơi điểm huyệt long mạch?” Tần Bắc Dương cảnh giác suy nghĩ, cậu bảo Tề Viễn Sơn đặt mình xuống, mấy người đàn ông đồng tâm hiệp lực, khó khăn chuyển dời thuyền quan ra khỏi đàn tế. Tiền Khoa suy đoán bên dưới có địa đạo thoát chết, nếu không làm sao có hơi nóng? Cuối cùng, thuyền Viking cổ xưa lật úp trên đàn tế, hài cốt chủ nhân ngôi mộ phá vỡ tan thành những mảnh nhỏ, Tần Bắc Dương lặng im nói tiếng: “Xin lỗi!” Giếng vàng xuất hiện… Bất kể kích thước lớn nhỏ cùng với luồng khí tụ hội đều rất giống giếng vàng dưới quan tài trong lăng mộ Trung Hoa, phát ra ánh sáng chói loá, hơi nóng sôi trào tỏa ra. Tần Bắc Dương nằm sấp bên cạnh miệng giếng nhìn xuống dưới, lại ngửi thấy mùi trứng thối nồng nặc. “Miệng núi lửa!” Lý Hưng Thịnh gào lên, anh ta đã hoàn toàn hiểu ra – đây là một hòn đảo núi lửa, núi tuyết chính là phần chóp nón của đỉnh núi lửa cao vút, chẳng qua bị tuyết che giấu nhìn không ra hình dáng. Tại sao điện thờ của người Viking lại nguy nga không thấy đỉnh? Bởi vì không phải do con người tạo ra, mà là miệng núi lửa do thiên nhiên hình thành, đỉnh bị đá núi lửa làm tắc, trở thành không gian bịt kín rộng lớn. Mà dưới lăng mộ, giếng vàng dưới thuyền quan Viking vừa vặn là dường ra của dung nham núi lửa, mới nóng bức và có mùi lưu huỳnh tương tự trứng thối như thế. Mà chiếc thuyền quan này chính là nắp hộp Pandora, một khi mở ra sẽ gây nên đại hoạ, thả con quỷ ở trung tâm trái đất ra ngoài. “Chạy mau!” Cậu cất tiếng nhắc nhở, nhưng không còn kịp rồi, quanh giếng vàng rạn vài khe nứt, nhanh chóng lan rộng, đàn tế bắt đầu sụp xuống… Âu Dương Anna rơi xuống đầu tiên, Tần Bắc Dương nhanh chóng vươn tay bắt được cánh tay cô. Anna lơ lửng giữa không trung, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nham thạch núi lửa nóng chảy sôi trào toan nuốt tất thảy. Anna khóc lắc đầu: “Bắc Dương, buông em ra… Buông ra…” “Nếu em chết! Anh cũng chết!” Tần Bắc Dương gồng mình tập trung sức vào tay phải, mắt thấy Âu Dương Anna sắp tuột xuống, Tề Viễn Sơn bèn tóm chặt lại. Cậu ta khoẻ hơn nhều so với Tần Bắc Dương đang bệnh nguy kịch, mỗi ngày ở trường quân sự Nhật Bản luyện chống đẩy và leo xà, kéo cả người Anna lên. Mặt đất dưới chân vẫn rạn nứt, như mạng nhện mở rộng, Anna bị Tề Viễn Sơn kéo lại. Tần Bắc Dương và Đường đao trên lưng đồng thời rơi xuống miệng núi lửa với nham thạch nóng bỏng hừng hực. “Bắc Dương!” Anna vừa nhặt được cái mạng về, nếu không phải bị Tề Viễn Sơn chặng ngang ôm lấy, suýt nữa cô đã cùng người mình yêu lao xuống địa ngục. Còn cả thú trấn mộ. Cô nhìn thấy một vòng cung màu vàng, thú trấn mộ ấu kỳ lân, sừng hươu trắng như tuyết, giáp lân bằng đồng, cuồn cuộn ngọn lửa, nhảy theo Tần Bắc Dương xuống miệng núi lửa…