← Quay lại trang sách

Chương 49 Hoàng hôn của chư thần - Ragnarök

Trong thiên hạ, chỉ có thú trấn mộ mới vĩnh viễn trung thànhAnna duỗi tay về hướng miệng núi lửa, tận mắt thấy Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bị ngọn lửa nuốt chửng, biến mất không thấy. “Địa cung sắp sụp rồi! Đi mau…” Lý Hưng Thịnh hét lên nhắc nhở, Tề Viễn Sơn túm Âu Dương Anna bỏ chạy, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh bay ra đầu tiên, cuối cùng là Tiền Khoa và Giuseppe Caproni. Bọn họ chạy trốn dọc địa đạo hướng lên trên, lửa tràn đến ở phía sau. Anna gần như kiệt sức, dựa vào vai Tề Viễn Sơn, khàn giọng hỏi: “Có thể trở về cứu Bắc Dương không?” “Có thể không?” Tề Viễn Sơn không cầm nổi nước mắt, quay lại túm Lý Hưng Thịnh hỏi, nhận được câu trả lời chém đinh chặt sắt: “Rơi vào miệng núi lửa, chết chắc! Cho dù là thú trấn mộ cũng sẽ bị tan chảy thành nước thép.” Tần Bắc Dương hoàn toàn rơi vào địa ngục, hoặc có thể nói là địa ngục trong địa ngục, là “luyện ngục” mà Dante từng gọi, vĩnh viễn không thể thoát đi. Cộng thêm một con thú trấn mộ Cửu Sắc chôn giấu bí ẩn thần thú thượng cổ, đồng dạng đi theo chủ nhân vùi thân trong luyện ngục. Đường thoát chết duy nhất là trải qua đại sảnh giam cầm sói lớn Fenrir. Thần thú Bắc Âu lại giương ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào một đám người, may mà bị xiềng xích hạn chế. Giuseppe Caproni định mạo hiểm chạy đi, bị Tề Viễn Sơn kéo lại, cậu lau khô nước mắt nói: “Cho dù có thể may mắn tránh thoát sói lớn, nhưng làm sao thoát nổi điện Valhalla? Tôi không tin lại may mắn lần nữa, huống chi chúng ta bây giờ còn thiếu Tần Bắc Dương và Cửu Sắc.” Tiền Khoa bò trên đất, đồng ý: “Viễn Sơn nói đúng, chúng ta đều sẽ bị đám quái vật này giết chết.” “Tôi có ý này!” Lý Hưng Thịnh nhớ tới thần thoại mạt thế Viking: “Hoàng hôn của chư thần (Ragnarök), đầu tiên là trời đông giá rét kéo dài, dã thú hoành hành ngang ngược, vong hồn qua sông Minh Hà kín người hết chỗ. Sói ác Fenrir thoát khỏi gông xiềng, con rồng đen Nidhogg đào rỗng rễ cây thế giới, đại xà cũng tỉnh lại từ đáy biển, tạo nên sóng gió động trời tới đất nước của các vị thần. Tộc người khổng lồ tấn công các vị thần, được hoả thần Loki làm nội ứng. Các vong hồn dũng sĩ ở cung điện Valhalla từ vô số thế kỷ tạo thành đại quân đến ứng chiến. Trận quyết chiến kinh thiên địa quỷ thần khiếp, tộc người khổng lồ thúc đẩy sói ác Fenrir, cắn chết vua của chúng thần là Odin. Con trai Odin là Vidar báo thù cho cha, chó địa ngục Garm và thần Chiến thắng Tyr, thần Sấm Thor và đại xà đều cùng chết.” Tề Viễn Sơn vỗ bắp đùi: “Anh nói, sói lớn Fenrir chính là khắc tinh của Odin? Nếu có thể chặt đứt xiềng xích của nó, để nó đại chiến với Odin, giết hại lẫn nhau, chúng ta liền có thể thừa cơ loạn chạy trốn rồi.” “So với chết trong nham thạch núi lửa nóng chảy, chi bằng làm đạo diễn hoàng hôn của chư thần, ít nhất còn có khả năng sống sót.” Lý Hưng Thịnh thuyết phục mọi người, Tiền Khoa dặn dò nhiệm vụ cho Thiên Sứ Bốn Cánh. Thú trấn mộ bay ra phía sau sói lớn Fenrir, lấy chiếc cánh hình răng cưa mài chiếc xích thô to. Miệng Fenrir chảy nước miếng, sức chú ý dồn vào nhân loại, coi bọn họ như bữa tối, nhất thời không để ý tới Thiên Sứ Bốn Cánh. Sợi xích bị các vị thần sắp đặt, sói lớn gặm cắn 1000 năm không đứt, nhưng chỉ trong mười phút bị cưa sắt của thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh làm gãy – dù sao răng sinh vật vẫn so ra kém sắt thép của thú trấn mộ. Sói lớn khôi phục tự do, tức thì kích thích dục vọng quyết chiến với Odin, gào thét phi về hướng cung điện Valhalla, cả toà lăng mộ tràn ngập mùi tanh hôi. Tề Viễn Sơn gọi mọi người nhanh chóng đuổi theo, Thiên Sứ Bốn Cánh lập công lớn bay lên, bọn họ đồng loạt chạy lên địa đạo. Anna luôn ở cuối cùng, còn đang ảo tưởng Tần Bắc Dương có thể theo kịp – cho dù chỉ là hồn ma. Tề Viễn Sơn nắm cánh tay cô, cố gắng không làm cô tụt lại phía sau. Nham thạch núi lửa nóng chảy đang đuổi đến tận mông… Cung điện Valhalla. Sói lớn Fenrir xông vào đại điện, tùy tiện phá hoại các tượng thần lấp lánh ánh vàng. Búa của thần Sấm Thor, bảo kiếm của chiến thần Tyr đều không thể làm tổn thương nó. Con cự thú cắn nuốt trời đất này nuốt chửng luôn búa của thần Sấm. Vị thần một mắt khổng lồ Odin cưỡi tuấn mã tám chân, tay cầm trường thương quyết chiến với Fenrir. Thần và thú, trời và đất giao phong, ánh sáng và tăm tối va chạm. Lưỡi lê chưa cắm vào ngực sói lớn, răng sói đã cắn vào người Odin. Mắt thấy chúng thần bỏ mạng trên thảo nguyên hoa dại, rồng đen bay lượn giữa không trung, mặt đất nhuộm thành màu đỏ, trong ngọn lửa vô cùng tận, cây thế giới chống đỡ ba tầng vũ trụ tung ra, sao rơi xuống từ trời cao, thời gian dừng lại, biển rộng nuốt hết trời đất, rơi vào vực sâu tăm tối vạn kiếp bất phục… Đây là hoàng hôn của chư thần. Giuseppe Caproni ngây ra nhìn, Tề Viễn Sơn nhắc nhở mọi người chạy trốn cho mau. Trốn kiểu gì? Phía trước loạn thành một mảnh, khắp nơi đều là lửa cháy rừng rực, các thần đi vài bước là sẽ giẫm họ thành thịt nát. Tề Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen như mực, lại nhìn đôi nánh của Thiên Sứ Bốn Cánh. Cậu tìm ra một chiếc xích sắt trong điện Valhalla, buộc chặt lên vai thú trấn mộ. Đã là một hòn đảo núi lửa, lối ra ắt ở phía trên, tất cả mọi người nắm chặt xích, bay theo Thiên Sứ Bốn Cánh ra ngoài. Tiền Khoa xung phong cưỡi lên cổ con thú, bây giờ anh ta là chủ nhân của con thú bay này. Giuseppe Caproni người Ý tóm được xích sắt đầu tiên, sau đó là Lý Hưng Thịnh, kế tiếp là Âu Dương Anna, Tề Viễn Sơn giúp cô quấn xích quanh eo, bảo đảm cô sẽ không rơi xuống giữa không trung. Còn chính cậu ta thì vừa khéo tóm được đuôi cái xích. “Cất cánh!” Cùng lúc Odin và sói lớn huyết chiến, Tiền Khoa ra lệnh, Thiên Sứ Bốn Cánh hét lên, vẫy cánh đưa năm người xông lên đỉnh cung điện Valhalla. Đôi cánh thú trấn mộ như hùng ưng lực tựa ngàn quân, tránh thoát các chiến binh Viking tập kích, bay qua đỉnh đầu thần Sấm Thor và chiến thần Tyr, vòng qua thần Tình yêu Frigg và nữ thần Thu hoạch Sif, quan sát các vị thần và vong hồn chiến binh, còn gặp thoáng qua nữ võ thần Valkyrie cưỡi tuấn mã. Thiên Sứ Bốn Cánh giống viên đạn ra khỏi nòng, phi thẳng lên trời, ít nhất phải vài trăm mét. Âu Dương Anna bị xích quấn eo, cảm giác thân thể sắp gãy thành hai nửa, còn như đang ngồi trên thang máy toà nhà chọc trời, cuồng phong thổi bay mái tóc xoăn. Tề Viễn Sơn treo lơ lửng ở sau cùng bị đung đưa mạnh nhất, giống như con nhện bấp bênh, dựa vào đường tơ nhện cuối cùng mới miễn cưỡng duy trì. Tiền Khoa cưỡi trên cổ thú trấn mộ nhìn thấy tia sáng mặt trời trên đỉnh đầu. Tất cả mọi người hét lên, lao ra khỏi miệng núi lửa cao vút, bị ánh sáng đâm vào mắt không mở ra nổi. Không trung Bắc Cực. Bão tuyết đã hết, mây đặc che kín trời, Giuseppe Caproni phỏng chừng phải cao 1500m, con thú trấn mộ này định dẫn họ bay đi đâu? Chẳng lẽ xuyên qua tầng bình lưu, tầng trung lưu và tầng nhiệt, vọt vào vũ trụ ư? Năng lượng của thú trấn mộ nhanh chóng hao hết, chỉ dựa vào nhiệt lượng của linh thạch, nó chỉ có thể bay lượn trong đêm tối hoặc dưới đất. Thiên Sứ Bốn Cánh vào ban ngày bắt đầu rơi xuống. Tề Viễn Sơn ở dưới cùng lại biến thành ở hàng đầu, Tiền Khoa lao đầu xuống, thừa nhận phi công mới có thể chịu được trọng lực gia tốc, đại não thiếu máu, mắt đen kịt. Anna thì trước khi hôn mê còn quay lại nhìn hòn đảo đơn độc trên biển Bắc Cực, đỉnh núi tuyết vốn được tuyết bọc bao phủ lộ ra miệng núi lửa đen ngòm. Giuseppe Caproni đứng trên cùng sợi xích sắt vô cùng tuyệt vọng – Thiên Sứ Bốn Cánh lúc lên lúc xuống, bị lực hấp dẫn của trái đất kéo xuống, sắp sửa rơi vào miệng núi lửa vừa chạy ra được, trở thành tế phẩm cho điện Valhalla, hoặc là bữa ăn ngon cho sói lớn. Thiên Sứ Bốn Cánh cứu mạng bọn họ. Mặc dù con thú trấn mộ này mất đi thể lực bay lượn, nhưng nó khống chế được bốn cánh quạt, lướt qua không trung điều chỉnh góc độ, may mắn vọt qua đỉnh núi tuyết, không rơi vào lỗ đen nóng rực. Tiền Khoa điều khiển nó rơi xuống mặt biển, rơi vào biển rộng là một cách giảm thương tổn đến nhỏ nhất. Trong vòng một phút, Thiên Sứ Bốn Cánh như chiếc máy bay sắp sửa rơi, lượn qua hơn một nửa hòn đảo núi lửa. Nó tìm được nơi khí cầu rơi xuống, giữa băng tuyết còn vương lại túi hơi và chỗ trú chân màu vàng sáng, nhìn từ trên cao rất bắt mắt. Cuối cùng, thú trấn mộ ngã xuống biển băng trôi nổi với góc 45 độ. Trước khi va chạm mặt biển, nó làm các loại động tác chậm lại nhưng vẫn làm sóng lớn cuộn trào. Tiền Khoa ngã xuống đầu tiên, kế tiếp là tay người Ý, sau đó là Lý Hưng Thịnh, Âu Dương Anna, cuối cùng là Tề Viễn Sơn… Anna đã ngất, nhưng bừng tỉnh trong làn nước biển lạnh băng. Cô lớn lên ở núi Đạt Ma giữa Đông Hải, bơi là bản năng bẩm sinh, cho dù mặc áo da dày vẫn hoạt động thân thể linh hoạt. Cô trồi lên mặt nước đầu tiên, tiếp đến là Giuseppe Caproni và Lý Hưng Thịnh, sau đó là Tiền Khoa thoát ra khỏi thú trấn mộ. Tạ ơn trời đất, bọn họ đều biết bơi, chật vật bò lên bờ biển đóng băng, cả người bốc hơi nóng, chảy nước mũi, hắt xì. Anna bỗng nhận ra không thấy Tề Viễn Sơn? Hai năm trước, cậu ta vẫn là con vịt cạn, bây giờ dù biết bơi nhưng chưa chắc có thể thoát chết khỏi biển băng. Âu Dương Anna lại nhảy xuống biển băng lần nữa, như Hải nữ ở núi Đạt Ma lặn xuống nước. Biển băng vô cùng trong suốt, cô nhìn thấy Thiên Sứ Bốn Cánh nằm dưới đáy biển, con thú trấn mộ chế tạo từ kim loại này cũng không thể dựa vào sức mạnh tự thân mà cất cánh lên. Cô nhìn thấy Tề Viễn Sơn đang bị chuột rút trong nước, sắp chết đuối đến nơi. Cậu ta ở cuối cùng phần xích, lại bị đong đưa mạnh nhất giữa không trung, thể lực tiêu hao vượt xa những người khác. Huống hồ nước biển gần âm độ, lập tức có thể làm người ta đông cứng. Anna như chú cá heo bơi lội, không hề sợ hãi bị kẻ chết chìm kéo theo, nách tóm chặt ngực cậu ta, cứu cậu ta lên bờ. Tề Viễn Sơn thở hồng hộc, Anna đè ngực cậu, để cậu ta khôi phục hô hấp. Đột nhiên, sau lưng vang vọng tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả mọi người quay lại nhìn “núi tuyết” – đây là “sáng thế”, là hoàng hôn của chư thần, là báo hiệu trái đất hủy diệt. Một luồng khói đặc phun ra khỏi miệng núi lửa, như con rồng khổng lồ đen sẫm, lại như tháp Babel thông thiên, bay lên trời cao Bắc Cực. Tiếp đến là ánh lửa ngút trời, màu đỏ vào màu đen giao chiến giữa không trung, nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn chảy xuống dốc núi, phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi. Núi lửa phun trào. Râu của Giuseppe Caproni đã bị đóng thành băng, quỳ xuống đất run rẩy tạo dấu chữ thập. Lần đầu tiên tận mắt thấy núi lửa tuôn trào, không trung ngợp tro núi lửa, thoáng chốc ban ngày biến thành đêm khuya. Tiếng nổ như lửa đạn thế chiến, quả thực có thể tiêu diệt vô số sư đoàn. Nham thạch sôi trào nóng bỏng hoà tan tuyết đọng hàng ngàn năm, hoặc biến thành sương khói sôi trào, hoặc biến thành đại hồng thủy đất đá trôi, chảy xiết mãnh liệt từ đỉnh núi xuống bờ biển. Lý Hưng Thịnh liên tục hắt xì mười mấy cái mới thốt lên lời: “Đây là cách mà địa hình hoang mạc Iceland được hình thành. Nếu nham thạch nóng chảy tới chỗ này, chúng ta sẽ lại phải nhảy xuống biển băng lần nữa.” Tiền Khoa quỳ xuống tuyết, chỉ mong tạm thời tìm lấy một loại tín ngưỡng tôn giáo: “Chúng ta sẽ chết cháy ư?” “Tôi từng đến thăm di chỉ thành cổ Pompeii.” Giuseppe Caproni không hiểu tiếng Trung, lẩm bẩm: “1800 năm trước, núi lửa Vesuvius bùng nổ, tro bụi chôn vùi cả thành phố, cả thành không một ai may mắn thoát khỏi. Đến nay, trong lòng đất Pompeii còn có hàng ngàn, hàng vạn di hài bị tro núi lửa bọc thành xác ướp, duy trì hình dạng khi chết đi.” Anh ta nói xong liền ngồi xuống ôm lấy hai vai, dường như biến thành một thi hài bị tro núi lửa bao bọc. Núi lửa bùng nổ quyết liệt, như thể vô số máy bắn đá La Mã hoạt động, lại giống như pháo cối Skoda to lớn tung ra những quả cầu lửa, có quả đập xuống bờ biển thành hố to, có quả thì rơi thẳng xuống biển, hoà tan tảng lớn băng. Bông tuyết biến thành màu đen, kỳ thực là vụn núi lửa, mái tóc Anna toàn tro bụi dơ bẩn. Không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, như có một triệu quả trứng thối đồng thời vỡ, ai nấy đều quỳ xuống ho khan liên tục. Vừa khéo chỗ trú chân mà khí cầu rơi ở gần, Tiền Khoa lao vào xác khoang, lôi ra mấy cái mặt nạ phòng độc rồi nhanh chóng đeo cho từng người. Rất nhiều khi núi lửa phun làm chết người, không phải vì bị nham thạch nóng chảy chôn vùi, mà là vì CO2, H2S, SO2, CH4 và các loại khí độc khác. Bọn họ tìm được quần áo và thảm lông trong chỗ trú chân, tới tấp thay quần áo ướt, lau sạch mặc vào đồ mới. Âu Dương Anna mặc kệ nam nữ khác biệt, băng tuyết trắng trời Bắc Cực, muộn một phút đổi quần áo ướt sẽ chết sớm một phút. Cô khoả thân, trần trụi giữa biển băng và núi lửa. Tro núi lửa khắp nơi tạo thành sương mù dày đặc. Người ngoài không nhìn thấy cảnh xuân. Anna nhanh chóng lau người thay quần áo, lau thật khô tóc dài, nếu không bị cảm cúm ở chỗ này chẳng khác nào bị tử hình. Cô quyết tâm dù thế nào cũng phải sống sót, sống thay cho Tần Bắc Dương đã vùi thân trong miệng núi lửa. Mỗi người tìm được đèn pin từ chỗ trú chân, chiếu sáng thế giới tối đen như mực vì núi lửa. Bọn họ nắm tay nhau, đứng bên cạnh biển băng sẵn sàng, chuẩn bị nghênh đón dung nham nóng chảy càn quét tất thảy. Giuseppe Caproni và Âu Dương Anna, hai tín đồ Thiên Chúa lần lượt cầu nguyện kinh thánh bằng tiếng Ý và tiếng Hán. Tay trái Anna nắm Tề Viễn Sơn, tay phải nắm Lý Hưng Thịnh, hai bên đều là người đàn ông thân hình cao lớn tướng mạo đường đường. Nhưng cô cảm giác tay trái nóng bỏng, tay phải lạnh như băng. Dung nham núi lửa mang theo đất đá cuồn cuộn lao tới, vừa khéo dừng lại dưới chân bọn họ. Hòn đảo này có diện tích mênh mông, tốc độ đóng băng vượt qua tốc độ nham thạch chảy, trở thành từng tảng nham thạch màu xám. Mấy quả cầu lửa bay qua, may mắn chỉ lướt qua bọn họ. Tro núi lửa màu đen thay thế tuyết đọng màu trắng, bao trùm cả hòn đảo, vẫn chìm ngập đến đầu gối, nếu đứng trong đất liền thì ắt gặp tai ương ngập đầu. Chúng ta sống sót ư? Anna không dám bỏ mặt nạ phòng độc ra, quỳ rạp xuống giữa sa mạc tro núi lửa, gào khóc thất thanh. Khí độc cũng bay hết? Phun trào chấm dứt, đêm dài che trời bao giờ mới hết? Nhiệt độ giảm xuống, may mà trên đảo chỗ nào cũng có khói bốc lên, mang đến nhiệt lượng, tạm thời chống được rét lạnh. Bọn họ lấy vật tư còn thừa ở chỗ trú chân, bao gồm xác túi hơi, cũng là nhiên liệu tốt nhất, ném hết vào ngọn lửa, làm lò sưởi ấm, trải qua đêm tối bi thảm nhất. Tần Bắc Dương và thú trấn mộ Cửu Sắc, cung điện Valhalla và sói lớn Fenrir chắc không sống nổi… Ngày thứ hai, trên mặt biển trôi dạt vô số thi thể hải báo và cá voi, đều chết vì núi lửa phun trào. Tề Viễn Sơn và Giuseppe Caproni lấy móc bắt được rất nhiều thi thể hải báo. Bọn họ lót dạ bằng thịt tươi, năm người tiếp tục sinh tồn. Đêm dài, Anna nghe thấy có tiếng gào khóc, hoá ra là Tề Viễn Sơn. Cậu ta không muốn rơi nước mắt trước mặt cô, nhưng rốt cuộc không nhịn nổi. Cậu ta đang nhớ tới Tần Bắc Dương, hối hận lúc đó không thể cứu cậu ấy. Âu Dương Anna sờ tóc Tề Viễn Sơn: “Đừng khóc! Anh là đàn ông mà.” Cô cũng không khóc, quay lại nhìn núi lửa đen như mực, thầm nhủ – niềm vui của chúng ta ngắn ngủi quá. Sau đó, cô hôn chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón giữa tay trái, giống như dư vị đôi môi Tần Bắc Dương. Một tuần sau, sương tan, mây xuất hiện, mặt trời Bắc Cực lên cao. Cả hòn đảo hoàn toàn biến đổi, tuyết trắng ngần biến thành hoang mạc nham thạch nóng cháy màu đen, miệng núi lửa lộ ra bộ mặt thật ngàn năm trước. Bọn họ không thể sống mãi ở hoang đảo này được, sớm muộn gì cũng sẽ giống đội thám hiểm của hiệp sĩ Franklin 70 năm về trước, lần lượt chết vì bệnh tật và đói, chôn thây thành xác ướp ở vùng hoang vu nơi Bắc Cực lạnh giá. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh cứu vớt mọi người ra khỏi miệng núi lửa đã chìm nghỉm dưới đáy biển, không ai có thể vớt nó lên. Nếu lại gặp nguy hiểm thì e rằng chẳng may mắn được nữa. Lý Hưng Thịnh ngồi lặng cạnh biển băng, nhìn mặt trời lặn trên Bắc Băng Dương, vô cùng hoài niệm con sông và tà dương Cambridge. Anh ta vẫn hoài nghi, liệu hết thảy những gì mình được chứng kiến trong lăng mộ của người Viking có phải chân thực? Cung điện Valhalla có tượng các vị thần đều chuyển động giống như thú trấn mộ, suýt nữa giết chết những kẻ xâm lấn như bọn họ. Đến cuối cùng, sói lớn Fenrir và Odin đại quyết chiến – dẫn tới hoàng hôn của chư thần. Tất cả những thứ đó đều chưa hề xảy ra sao? Có lẽ chỉ là ảo giác và suy tưởng chủ quan của mọi người, hoặc chỉ là một giấc mơ. Đột nhiên, Lý Hưng Thịnh nhìn thấy một con tàu xuất hiện trong tầm mắt. Dụi mắt, anh ta tin chắc đây không phải ảo giác, cũng không phải suy tưởng, càng không phải giấc mơ. Tàu thủy lại gần hòn đảo, tàu phá băng mới nhất, treo quốc kỳ Na Uy. Lý Hưng Thịnh đánh thức tất cả mọi người, Giuseppe Caproni đốt đạn cầu cứu lấy từ khí cầu, đốt cháy mấy cái lều cuối cùng, liều mạng toàn bộ hy vọng sống. Tàu phá băng phát hiện bọn họ. Bảy hôm trước, núi lửa Bắc Cực phun trào, ảnh hưởng thời tiết hơn nửa châu Âu, tro núi lửa bay tới trên không Na Uy và Scotland che khuất ánh nắng, làm cho giữa hè biến thành cuối thu. Chính phủ Na Uy phái một con tàu băng xâm nhập Bắc Băng Dương tìm nguồn gốc núi lửa, bất ngờ phát hiện hòn đảo này – đây là kỳ tích mà Anna và Giuseppe Caproni ngày đêm cầu knẩn. Năm kẻ sống sót trèo lên tàu thủy, dưới yêu cầu mãnh liệt của họ, người Na Uy vớt lên thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, may mà nó rơi xuống gần bờ biển, độ sâu khoảng chừng chỉ 5, 6m. Hai ngày sau, tàu phá băng trở lại thủ đô Na Uy – Oslo. Dân cư thành phố cùng với truyền thông toàn châu Âu đều tràn tới nghênh đón bọn họ, quốc vương Na Uy thậm chí còn ban tặng huân chương cho họ, khen ngợi họ dũng cảm thám hiểm địa cực. Đương nhiên, không ai dám thừa nhận chính mình thả sói lớn Fenrir, dẫn tới hoàng hôn của chư thần, phá hủy cung điện Valhalla của đại thần Odin. Còn thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, mọi người thống nhất lời khai, đều nói đây là pho tượng công nghệ hiện đại, đặc biệt là Tiền Khoa – vạn nhất tiết lộ bí mật thú trấn mộ, có thể lại lần nữa rước tới quân đội Pháp hoặc là kẻ xấu. Giuseppe Caproni tự mình lái máy bay, cất cánh từ Oslo vượt qua châu Âu trở lại Rome. Anh ta một lần nữa trở thành anh hùng dân tộc Ý, bởi anh ta tuyên bố bản thân đã đến cực Bắc. Bảy năm sau, Giuseppe Caproni với sự ủng hộ của Benito Mussolini, một lần nữa lái khí cầu phi hành qua Bắc Cực, lần đầu tiên cắm quốc kỳ Ý lên Bắc Cực. Tiền Khoa trở lại châu Âu, cậu ta sang Đức học thiết kế máy bay, luôn mang theo thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Lý Hưng Thịnh trở lại đại học Cambridge, tiếp tục nghiên cứu lý luận vật lý học. Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna cùng về nước, đi thuyền từ kênh đào Suez qua Ấn Độ Dương, trở lại Thượng Hải đã là mùa thu. Khi tàu thủy chạy vào sông Hoàng Phố, có thể thấy những toà nhà san sát nối tiếp trên bến Thượng Hải, sáng sớm sương mù dần dần rõ ràng, tựa như các vị thần và người khổng lồ trong cung điện Valhalla. Anna nhắm mắt lại, bên má lăn giọt nước mắt, Tề Viễn Sơn mặc một thân quân trang Bắc Dương, cầm chặt tay cô, kề tai nói: “Về nhà rồi.” Cô mơ màng trả lời: “Không, đây là luyện ngục của tôi.”