Chương 50 Mộ thất của Odin
Các vị thần linh, bất kể già hay trẻBảo vệ hậu duệ thần Heimdall! Anh linh Odin bỏ mình. Ngài cần tôi kể cho mọi người nghe một chút. Về những chuyện đồn đãi ít ai biết đến thời viễn cổ. Bây giờ sẽ nói tỉ mỉ rõ ràng. “Lời tiên đoán của nữ thầy bói” – Edda (thần thoại dân gian Bắc Âu), Iceland. “Thần khúc” của Dante miêu tả luyện ngục như một ngọn núi cao, trái ngược với Jerusalem, ở sâu trong biển rộng trên trái đất, chia làm bảy tầng, vong linh dựa theo bảy tội của nhân loại – ngạo mạn, đố kỵ, giận dữ, lười biếng, tham tài, tham ăn, dâm dục, lần lượt phải sám hối, tu luyện, rửa tội – cứ lên một tầng cao liền bỏ được một loại tội lỗi, tới chốn nhạc viên – đỉnh núi tịnh giới. Dante bị lạc vào rừng cây tội ác, uống nước vong xuyên, tiến vào Thiên đường, chợt thấy một luồng ánh sáng… Tần Bắc Dương mở mắt. Luyện ngục đỏ như lửa, không trung tràn đầy bảy tội ác của nhân loại, chính mình không biết đang ở tầng nào? Cậu cảm thấy bản thân đang nằm trong quan tài, quan tài gỗ thời Đường, vẽ đầy hoa văn rực rỡ chói mắt, dường như đặt mình trong thời Võ Tắc Thiên, xung quanh là đi săn, yến ẩm, chinh chiến, và cả nông phu, tật bệnh, lao dịch, lăng mộ cực lớn… Cậu lại nhìn thấy nữ võ thần cưỡi ngựa trắng, thiếu nữ xử nữ mê người, bọn họ rong ruổi trên lưng ngựa, tóc vàng như núi lửa phun. Bọn họ vỗ về thân thể cậu, dẫn cậu xuyên qua ba tầng vũ trụ, xuyên qua đất nước các vị thần. Cung điện Valhalla, thần Odin độc nhãn giang rộng đôi tay ôm lấy vong linh chiến binh, chờ đợi hoàng hôn của chư thần giáng lâm. Nhưng cậu lắc đầu, xoay người rời khỏi. Sau đó, cậu rơi từ Thiên đường xuống, như vô số ngôi sao và tro núi lửa… Cậu nhìn thấy Cửu Sắc. Đầu tiên là thú trấn mộ nhỏ biến thành chó lớn, một gương mặt như chó mà không giống chó, như hươu mà không phải hươu, lông bờm màu đỏ, bộ lông trắng như tuyết, đỉnh đầu mọc sừng hươu sắc nhọn, lông trắng bị giáp lân thay thế, thú trấn mộ ấu kỳ lân bảo vệ địa cung. Cậu vuốt ve Cửu Sắc, cũng muốn vuốt ve một người, nhưng cô không ở bên cạnh cậu. Trí nhớ như nồi nước sôi, bị thời gian làm rõ. Cậu nhớ tới biển băng Bắc Cực, hòn đảo hoang vắng không người, một câu cảnh cáo “tuyệt đối không được mở ra lăng mộ người Viking!” Cậu nhớ tới điện Valhalla, nhớ tới đại thần Odin, thần Sấm Thor, chiến thần Tyr. Cậu nhớ tới mật thất nữ thần Dục vọng, nhớ tới thân thể Âu Dương Anna. Cậu còn nhớ tới sói lớn Fenrir, lăng mộ trong địa cung, chiếc thuyền quan mai táng thủ lĩnh người Viking. Cuối cùng là giếng vàng phía dưới thuyền quan. Cậu cứu Âu Dương Anna, sau đó chính mình lại rơi vào miệng núi lửa, Cửu Sắc trung thành theo sát. Trí nhớ gián đoạn ở đâu? Phải rồi, rơi tự do, ai có thể kháng cự sức hút trái đất chứ? Cậu rơi xuống miệng núi lửa sôi trào dung nham, ngọn lửa cao mấy chục ngàn độ sẽ lập tức đốt cậu thành hơi nước, thể xác lần nữa phân giải thành nguyên tử carbon, kim loại thì nung nóng thành nước thép. Giây cuối cùng, cách dung nham chỉ mấy chục cen ti mét, cậu cảm thấy một vật thể toàn vảy. Nó bay qua miệng núi lửa nhanh như viên đạn, thuận tiện ngậm theo cậu. Cậu ôm chặt lấy nó theo bản năng, chợt nhận ra đây là một con rồng đen – từng đoạn thân thể dài như đoàn tàu, Cửu Sắc cũng rơi vào lưng rồng. Đây không phải mơ. Cậu cưỡi trên tia chớp màu đen, tai dán vảy rồng, ngửi thấy mùi nọc độc gay mũi, mất dần ý thức trong tế bào ung thư phân liệt. Cửu Sắc thức tỉnh cậu. Tần Bắc Dương không biết đã hôn mê bao lâu, nhưng mặc kệ sống hay chết, cậu vẫn có Cửu Sắc làm bạn. Lưng cậu đè lên Đường đao ba thước An Lộc Sơn, miếng huyết ngọc ấm nóng lên. Dưới ngực, sâu trong lá phổi, cảm giác bỏng cháy vẫn còn. Nhưng chỉ cần đau, đã chứng minh bản thân còn sống. Một năm trước, đêm xuân Bắc Kinh, Tần Bắc Dương cũng rơi xuống từ nơi cao. Khi cậu tỉnh lại từ hôn mê không biết đã bao lâu thì phát hiện đi tới “Thiên quốc”, ở đỉnh núi cao mây trắng nơi thần tiên cư trú, người ta nói với Tần Bắc Dương – cậu đã chết, ở “trường học Thiên quốc” sau khi chết, tu luyện cùng một đám trẻ con. Đó không phải mơ, đây cũng không phải. Thân thể đau đớn giảm dần, không giống như trước khi rơi vào miệng núi lửa, lá phổi đau tới muốn nổ tung, sốt cao chóng mặt muốn ngất. Đây là một căn mộ thất. Căn mộ thất xây bằng đá bazan, vòm trời cao lớn, đây là đâu? Là mộ của ai? Dù sao không phải ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên. Không thấy vật bồi táng, cả căn mộ thất trống trải, sạch sẽ và tĩnh mịch. Tần Bắc Dương gãi đầu Cửu Sắc, đi tới sâu trong, nơi đó có một ngọn đèn sáng, còn có một bộ quan tài đá. Trên bậc thềm tầng ba, quan tài đá được đèn đuốc bất diệt ngàn năm chiếu sáng. Ngọn đèn này không có nhiệt lượng, cũng không có ánh lửa, mà là vật chất nào đó như huỳnh quang, như sinh vật sáng lên giữa biển sâu. Cậu cảm thấy dưới chân lạnh buốt, bốc hơi lạnh mờ mịt, như trong tủ lạnh lò sát sinh. Đây không phải quan tài đá, mà là quan tài băng, hàn băng ngàn năm đục đẽo mà thành, có lẽ chất lỏng tạo thành băng không phải nước bình thường mà là vật chất mang nhiệt độ thấp hơn nào đó. Mặt ngoài có màu xám, cho người ta cảm giác là đá. Không có bất kỳ vàng bạc tiền của trang sức nào, nếu dán mặt lên quan tài đá quan sát sẽ phát hiện là nửa trong suốt. Cậu nhìn thấy trong quan tài đá nằm một người. Tảng băng làm thành quan tài này rất dài, khoảng 4m, độ cao và độ rộng đều gần 2m. Người trong quan tài đá cũng rất dài, gần như cao gấp hai lần Tần Bắc Dương – tuyệt đối vượt qua độ cao người bình thường. Dán lên quan tài nửa trong suốt nhìn xem, khí lạnh như băng xuyên qua da, thong thả thẩm thấu vào lông tơ mạch máu, suýt thì làm cậu đông cứng. Tần Bắc Dương nhìn thấy một người đàn ông. Người đàn ông tóc đen, râu lai giữa người phương Tây và người phương Đông. Chủ nhân ngôi mộ cao lớn khoẻ mạnh, vai và ngực rộng, bắp thịt căng cứng như dã thú, lông măng màu sẫm dày đặc. Người này không thối rữa… Bởi vì quan tài làm từ tảng băng đặc thù, có lẽ thấp hơn âm 30 độ, trong môi trường băng tuyết vĩnh hằng, bất cứ ngoại hình cơ thể nào cũng có thể giữ nguyên. Tảng băng bảo tồn xác ướp là lâu dài nhất, tựa như sánh cùng trời đất, ít nhất đáng tin cậy hơn so với người Ai Cập cổ đại. Người trong quan tài không mặc quần áo, trần truồng giữa hàn băng. Tần Bắc Dương hoang mang. Thông thường cổ nhân sẽ mặc vào quần áo tốt nhất hạ táng, biểu thị thân phận tôn quý. Nhưng có thể hưởng thụ đại ngỗ nằm trong căn mộ thất ngàn năm bất hủ này, ắt không phải hạng bình thường. Nửa thân dưới của người này không phải nhân loại – mà là dã thú thật sự. Phần eo dưới của chủ nhân ngôi mộ là hai cái chân thú. Không thể phân biệt là loại dã thú nào? Hổ? Báo? Sói? Gấu? Hoặc giả họ mèo lớn? Họ gấu? Họ chó? Dường như đều không phải. Hay là động vật nào đó đã tuyệt diệt? Cậu quay lại nhìn thoáng qua Cửu Sắc, giống như sinh mệnh đang ẩn nấp trong cơ thể thú trấn mộ nhỏ này, đó là giống hươu chưa từng được phát hiện, chỉ tồn tại ở thời thượng cổ. Tần Bắc Dương dự cảm ra gì đó, cậu lớn mật bò lên đỉnh quan tài cao 2m. Coi như bản thân đã chết, hoặc là kẻ trộm mộ, nằm sấp trên quan tài băng nhìn trộm bên trong. Phần nắp không dày như mặt bên, tảng băng gần như trong suốt, có thể nhìn rõ chính diện chủ nhân ngôi mộ. Chính diện lộ ra người đàn ông trọn vẹn. Nhìn thấy rõ mặt, có lẽ 30 tuổi? 40 tuổi? Khó mà phán đoán. Đặc trưng chủng tộc không rõ ràng, nhưng khẳng định không phải người Viking tóc vàng mắt xanh, tóc đen, làn da màu nâu nhạt, sống mũi cao trung bình, môi rộng, râu màu cà phê. Hốc mắt không sâu lắm, xương gò má hơi cao, như con lai Trung với phương Tây. Người này độc nhãn. Mắt phải mù, có vết sẹo đáng sợ. Lại nhìn vóc dáng vạm vỡ, Tần Bắc Dương trong lòng xẹt qua chữ – người khổng lồ một mắt (cyclops). Odin? Giống trong thần thoại ghi chép, ông ta là người khổng lồ mù mắt phải, có sức mạnh của thần – bởi vì một bộ phận không giống nhân loại. Nhưng Odin sẽ sinh ra cũng sẽ chết đi, từ ý nghĩa nào đó, Odin không phải thần, mà là một chiến sỹ nửa người nửa thú. Thời thượng cổ, chủng tộc loài người còn chưa phân hoá. Hoặc nói chỉ có một chủng tộc, vừa ra khỏi châu Phi, hiện ra đặc trưng con lai đen vàng trắng, chứ không phải tóc vàng mắt xanh trong thần thoại. Đại thần Odin trong quan tài rốt cuộc là di thể an nghỉ? Hay là người sống ngủ đông muôn đời? Giống như Từ Phúc trường sinh bất lão được phát hiện trong cổ mộ Yoshino, Nhật Bản? Hay chỉ là một pho tượng? Ở thời kỳ thần thú xuất hiện nửa người nửa thú như Odin, anh hùng bán nhân bán thần, có sức mạnh thú và linh tính, trí tuệ và tình cảm con người. Phương Đông tất nhiên cũng có thần thú và anh hùng tương tự, bảo vệ nhân loại ở thời kỳ trẻ thơ yếu đuối. Thậm chí truyền lại mồi lửa văn minh cho loài người, vì thế trở thành thần trong cảm nhận của loài người, tăng thêm sùng bái ở thời đại đó. Odin mở mắt ra.