Chương 51 Viện bảo tàng thần thú
Mắt tráiĐại thần Odin chỉ có mắt trái. Tần Bắc Dương không bối rối, không chạy trốn, ngược lại ngơ ngác nằm sấp trên băng quan, đối diện với mắt trái Odin… Ba mắt nhìn nhau, Odin mở miệng, liên tục nói ngôn ngữ kỳ quái, Tần Bắc Dương chưa bao giờ nghe âm thanh này, dường như không phải do nhân loại phát ra. Nhưng cậu nghe hiểu. Hoặc giả, âm thanh truyền tới từ tư duy Odin: “Hãy đi tiếp.” Đối diện mắt trái Odin, Tần Bắc Dương nhắm đôi mắt cậu lại, trong đầu lặp đi lặp lại tiếng vọng câu này. Đột nhiên, có ánh sáng từ đỉnh mộ thất phóng xuống, bổ thẳng xuống đầu Tần Bắc Dương. Cậu bò xuống khỏi quan tài của Odin, theo thói quen người Trung Hoa, khấu đầu biểu thị xin lỗi vị anh hùng thượng cổ này, cao giọng nói: “Hoàng thiên hậu thổ tại thượng, tiền bối Odin tại thượng, xin nhận vãn bối Tần Bắc Dương một lạy! Ghi nhớ lời dạy, đến chết không đổi!” Dựa vào quả cầu lửa lưu ly Cửu Sắc phun ra, cậu phát hiện mộ thất Odin vượt qua tưởng tượng của mình rất nhiều. Nơi này mới là âm phủ, chó gác cổng địa ngục Garm bị Cửu Sắc giết chết hoặc là hàng nhái, hoặc là nhầm cổng. Cậu nhìn thấy vật bồi táng… Không phải vàng, không phải châu ngọc, cũng không phải đồ đồng, càng không phải xoong chảo chum vại tượng gốm, mà là cốt hài. Tần Bắc Dương rướn cổ ngước lên, nhìn thấy một bộ cốt hài to như toà nhà chọc trời Manhattan, một cái xương ngón chân còn to hơn cả người cậu. Không thể miêu tả dáng vẻ hài cốt này, nhớ tới khi còn bé ở trường học Đức tại Thiên Tân, nhìn thấy sinh vật hoá thạch trong tranh khắc bản bằng đồng, dường như chúng gọi là… dinosaurier, đây là từ đơn tiếng Đức, có nghĩa là loài bò sát đã bị tuyệt chủng, từng có động vật ăn cỏ hiền lành, cũng có động vật săn mồi hung bạo, có con bay trên trời, có con bơi dưới biển, từng chu du cả trái đất, ở kỷ Tam Điệp, kỷ Jura, kỷ Phấn trắng. Cậu gần như muốn quỳ gối, kế tiếp còn có trăm bộ hài cốt như vậy, như quân trận của kẻ khổng lồ, xếp thành hai nhóm cao vút trong mây, bảo vệ quan tài băng của chủ nhân ngôi mộ. Như học sinh tiểu học xông vào viện bảo tàng tự nhiên, Tần Bắc Dương dắt Cửu Sắc nơm nớp lo sợ đi qua, một đường chiêm ngưỡng cự thú mấy vạn năm thậm chí mấy triệu năm trước, vô cùng kính sợ. Có hài cốt mang hình thể mãnh hổ, có ngà voi rất lớn, có có cổ cao vút trong mây, thậm chí có bộ xương trường long chiếm cứ mặt đất, thậm chí cánh dài, đây chính là rồng trong thế giới phương Tây ư? Dragon. Tần Bắc Dương đi mỏi chân, cho đến hài cốt cự thú cuối cùng, trên một cây xương sống dài có bảy cái xương cổ, bảy cái đầu lâu, tổng cộng mười sừng. Đây chẳng phải Thập Giác Thất Đầu ư? Hoá ra quái vật trong “sách Khải Huyền” thật sự tồn tại, thú trấn mộ núi An Lộc không phải tự nhiên mà có, mà là căn cứ chân thân nguyên hình thần thú chế tạo. Từ góc độ khoa học tự nhiên, chúng đã là “cự thú tiền sử”; nhưng từ góc độ văn minh loài người, bọn họ chính là “thần thú thượng cổ”. Đứng trong nơi sâu của “viện bảo tàng thần thú”, Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, như khi còn bé, trong đầu lộ ra vô số đường nét, lần này không phải bản vẽ cơ giới, mà là bức tranh mấy ngàn đến mấy chục ngàn năm trước. Thời đại nhân loại mông muội, thần thoại vừa nảy sinh, người và thần thú chung sống cùng nhau. Nhưng nhân loại (nghiêm khắc mà nói là con người) chỉ là động vật nhỏ bé hai chân đứng thẳng có thể đi lại, không có răng nanh răng nhọn, không có thân hình khổng lồ. Trước tật bệnh, dã thú, nạn đói, tai nạn, loài người là kẻ yếu ăn bữa hôm lo bữa mai, bất cứ lúc nào cũng có thể tuyệt chủng, giống như vô số đồng loại linh trưởng đứng thẳng đã tuyệt chủng. Thời kỳ đó, kẻ thống trí thật sự trên trái đất là thần thú. Chúng có đủ loại sức mạnh, tung hoành ngang dọc giữa thảo nguyên sa mạc, biển khơi rộng lớn, bay qua quan ải vạn dặm. Thần thú thọ ngang trời đất, sinh tồn sinh sôi thuận theo tự nhiên. Nhân loại trước mặt thần thú nhỏ bé như con sâu cái kiến, chỉ có thể quỳ bái, tưởng tượng chúng thành “thần” trong văn minh cổ xưa nhất. Thần thú chính là “thần”, ngược lại cũng yậy. Đầu tiên là thần thoại, sau đó là tôn giáo, kế tiếp là văn học và nghệ thuật, nhân loại dần dần phát hiện “thần”, cũng dần dần quên đi “thần”. Mấy ngàn năm sau, khi nhân loại thống trị thế giới, thần thú lại tuyệt chủng trên mặt đất, trở thành hài cốt trong vũng bùn, hoá thạch trong viện bảo tàng, anh hùng trong sách thần thoại cho trẻ nhỏ. Kẻ sống sót trong thần thú, ẩn nấp sâu ngàn năm trong lòng đất, chẳng hạn như chó địa ngục Garm, sói lớn Fenrir… Còn cả, thú trấn mộ Cửu Sắc. Đặc điểm chung của thần thú là có trí lực mà động vật hiện đại không có, tuổi thọ vô cùng lâu dài, trao đổi chất thong thả, thậm chí có thể ngàn năm không ăn không uống. Chúng còn có thể tồn tại cùng vật chất nguy hiểm, chẳng hạn linh thạch nguy hại có chứa phóng xạ, chất hoá học trong kim loại nặng kịch độc. Tần Bắc Dương ngồi xuống vuốt ve sừng hươu của thú trấn mộ, tưởng tượng động vật nhỏ giấu trong cơ thể nó, ít nhất đã sống hơn 1200 năm, không biết đến lúc nào nó mới trưởng thành, sẽ có hình thể như thế nào? Liệu sẽ to lớn kinh người như các bộ hài cốt trong “viện bảo tàng thần thú” chăng? Bức tranh trong đầu càng rõ ràng – từ viễn cổ mông muội dần dần trở lại giai đoạn đầu văn minh, trở lại thời đồng đá và bờ sông Nile, trở lại sông Tigris và sông Euphrates, trở lại đảo Crete, mê cung của Minos, trở lại lưu vực Hoàng Hà dùng trang sức thời đồng, di chỉ kinh đô cuối đời Thương, cuối cùng thần thú vẫn sống trong thế giới giáp cốt văn… Đó là nơi khởi nguồn cho tộc mộ tượng, cũng là nơi khởi nguồn của thú trấn mộ. Bí mật thần thú cũng là bí mật của thú trấn mộ. Tần Bắc Dương ôm Cửu Sắc, trong lòng rộng mở, bế tắc rắc rối lâu ngày, từ Bạch Lộc Nguyên tới núi Đạt Ma, từ cổ mộ Yoshino tới Paris, cuối cùng vung kiếm chặt đứt ở huyệt mộ Bắc Cực. Nhưng muốn thật sự mở ra mọi bí mật, phải trở lại Trung Hoa, trở về Bạch Lộc Nguyên, trở về Càn lăng của nữ hoàng Võ Tắc Thiên… Hãy đi tiếp – bên tai vang lên lời dặn của đại thần Odin trong quan tài băng. “Cửu Sắc, mày có thể nói cho tao biết phải chạy đi thế nào không?” Tần Bắc Dương nhìn con ngươi lưu ly của nó, nhưng không nhận được bất kỳ đáp án nào. Đột nhiên, cuối ngôi mộ Odin, biên giới “viện bảo tàng thần thú” rực lên luồng ánh sáng. Cậu phát hiện có chiếc cửa đá hẹp, càng tới gần luồng ánh sáng đó càng chói mắt, khiến cậu bất giác che mắt – cậu hiển nhiên không muốn biến thành độc nhãn long như Odin. Xuyên qua cửa này, giống như xuyên qua một luồng ánh sáng. Tần Bắc Dương nhìn thấy một cái cây. Cậu tin chắc đây là một cái cây, mà không phải một toà lăng mộ, cho dù thân cây to khoẻ, có đường kính giống như cả ngôi mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên như vậy. Cậu dắt Cửu Sắc đi không biết bao lâu, khó khăn đi xong một vòng quanh thân cây. Khắp nơi là rễ cây đan xen khó gỡ, có lẽ kéo dài đến phạm vi mấy chục km, thậm chí tại trong lòng đất mộ thất Odin. Vài trăm mét cách đỉnh đầu bắt đầu có cành cây. Cành phía dưới cùng to rộng như căn nhà, sinh trưởng hướng lên trên, bao trùm phải mấy ki lô mét. Vô số lá cây rực rỡ năm màu, nhiều nhất là màu xanh biếc, nhưng cũng có lá màu đỏ như lá phong, vàng kim như ngân hạnh, khô vàng như vào đông, thậm chí có màu cà phê, màu tím đậm và màu xanh lam, giống trong những bức tranh sơn dầu mà Van Gogh vẽ trong mơ hoặc trong bệnh viện tâm thần. Còn ngọn cây? Đỉnh cây đại thụ này ở đâu? Tần Bắc Dương hoàn toàn không thấy, quá cao, cao như tháp Babel, đỡ lấy thế giới hư không. Tán cây bao trùm cả không trung. Ánh sáng rọi xuống khe hở tán cây, như ánh sao trong đêm tối Bắc Cực, lấp lánh chói mắt. Cậu một lần nữa hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ? Có phải đã thật sự tới âm phủ? Hoặc không còn trên trái đất nữa. Trong đầu vụt qua “cây giống thế này, người chịu làm sao?” Ngài Hoàn Ôn than thở năm tháng trôi qua dần già đi, Tần Bắc Dương thì than thở so với cây đại thụ này, nhân loại thật ngắn ngủi và nhỏ bé. Mặt sau thân cây vọng âm thanh nào đó, giống tiếng răng cưa cắn xé. Tần Bắc Dương xua Cửu Sắc vòng qua, nằm sấp sau lưng chùm rễ cây trần, dưới ánh sáng lấm tấm là một con rồng màu đen. Tần Bắc Dương nhịn không kêu lên, chính con rồng đen này, ở miệng núi lửa ngàn cân treo sợi tóc đã ngang trời xuất thế cứu cậu và Cửu Sắc… Rồng đen chiếm cứ dưới đất, vảy toát mùi tanh hôi có độc – nhưng lại khiến đôi mắt Cửu Sắc phát sáng, dường như nhìn thấy một mâm mỹ thực to. Từ khi cải tử hoàn sinh trong rừng rậm đầy độc ở Paris, con thú trấn mộ nhỏ này rất thích thứ này. Con rồng đen đang gặm cắn một chiếc rễ cây, giống long mạch trong phong thủy thuật có quái vật lớn muốn cắn thủng rễ cây, cũng giống Ngô Cương chặt cây quế trên cung trăng, mỗi một búa bổ xuống, rễ cây đều sẽ tự động khôi phục… Phương Tây và phương Đông luôn có thần thoại tương tự, bất kể răng rồng đen có sắc bén đến đâu đều không thể dao động rễ cây này. Bởi vì rễ cây mãi mãi sinh trưởng, vết thương do gặm cắn căn bản không sánh bằng tốc độ khép lại. Đây là một cái cây không chết. Nidhogg. Tần Bắc Dương nhớ tới một cái tên, Lý Hưng Thịnh từng nói – rồng đen trong thần thoại Bắc Âu, cả người toả ra nọc độc, chiếm cứ một gốc cây thế giới, một lòng một dạ muốn làm đổ nó. Cũng giống những bộ hài cốt chôn theo Odin trong “viện bảo tàng thần thú”, con rồng đen này là thần thú thượng cổ, vẫn tồn tại bí mật đến hôm nay. Thú trấn mộ Cửu Sắc, rồng đen Nidhogg, chúng đều là thần thú còn tồn tại. Còn cây đại thụ này – bắt đầu sinh ra ở “quá khứ”, phồn thịnh ở “hiện tại”, sinh trưởng ở “tương lai” vô hạn. Lá cây của nó xanh tươi bốn mùa, nhánh cây chống đỡ cả vũ trụ. Cây thế giới.