Chương 52 Leo cây thế giới
Nghe nói Odin giết chết người khổng lồ Ymir, cây đại thụ này mọc lên từ thi thể người khổng lồ. Cây thế giới có ba rễ cây chính yếu, một rễ duỗi về “khu giữa” thế giới loài người, một duỗi về “đất nước của người khổng lồ”, một kéo dài tới “quốc gia của người chết”, rồng đen Nidhogg luôn ở đó gặm cắn rễ câyTần Bắc Dương và Cửu Sắc đang ở quốc gia của người chết. Một ngày nào đó, rồng đen sẽ cắn đứt rễ cây này, dẫn đến vũ trụ sụp đổ, hoàng hôn của chư thần. Hai nhánh rễ cây còn lại đâu? Cậu yên lặng rời khỏi, từ trăm ngàn vạn rễ trần, chậm rãi chọn ra một chiếc rễ cây to lớn. Cậu đi dọc theo rễ cây này, không biết đi được vài dặm, cuối cùng nhìn thấy một cái giếng nước. “Giếng vận mệnh”, do ba vị nữ thần trông coi, tên họ lần lượt gọi là Quá khứ, Hiện tại và Tương lai. Nữ thần lấy nước suối tưới rễ cây thế giới, ban sinh mệnh cho loài người, chỉ định số phận của từng người. Tần Bắc Dương thò đầu xuống giếng, thốc từng ngụm to dòng nước giếng ngọt lành, tràn đầy toàn bộ cơ thể mình, cơn đau trong phổi dịu bớt. Cậu sung sướng ngồi xuống đất, giống như người lữ hành hành tẩu trong sa mạc gặp được ốc đảo, nhìn lên cây thế giới cành lá sum suê, dường như trái tim cũng biến thành màu xanh. Cửu Sắc giúp cậu tìm được một rễ cây khác. Rễ cây này thông tới đất nước của người khổng lồ. Bọn họ không biết đi được bao lâu, đột nhiên nhìn thấy một người khổng lồ. Thú trấn mộ nhỏ định bày ra tư thế chiến đấu, Tần Bắc Dương làm nó bình tĩnh lại, đó là một pho tượng đá cao vút trong mây. Nhưng pho tượng này bao giờ sẽ cử động? Giống những bức tượng trong điện Valhalla, ai mà biết được? Dưới chân tượng đá có một mạch nước suối. Suối Trí tuệ. Vì uống một ngụm nước suối này, Odin phải xuyên qua rừng rậm sương mù, tìm được vị trí giả bảo vệ cây thế giới Mímir, không tiếc mất con mắt phải, treo mình trên cây chín ngày chín đêm, suy nghĩ vũ trụ huyền bí, cuối cùng phát minh ra chữ Rune, mang văn minh tới cho người German cổ. Còn cần do dự ư? Tần Bắc Dương cởi quần áo, nhảy vào suối trí tuệ. Nước suối bọc từng tấc da thịt, thẩm thấu từng lỗ chân lông, giống nước ối trong bụng mẹ, làm cậu từ một tế bào trứng thụ tinh nho nhỏ, phân chia thành ốc vít nhỏ, lại trưởng thành một con cá nhỏ, rồi biến thành một con quái vật nhỏ, cuối cùng là thai nhi của nhân loại. Nhân loại… Cậu như trẻ sơ sinh nhân loại, sinh ra trong địa cung ngôi mộ Bạch Lộc Nguyên. Quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường. Cậu lại như đứa trẻ, dạo bên bờ sông Thiên Tân, tiến vào địa cung Quang Tự đế, phát hiện bớt sau lưng và sứ mệnh bản thân. Trở lại dưới cây thế giới, nhìn lên ánh sao len qua lá cây, cậu ra một quyết định. Vẫn là câu nói đó của đại thần Odin – hãy tiếp tục đi. Cậu muốn chạy ra thế giới này, trở lại nhân gian, Anna còn đang chờ cậu, nếu như cô ấy còn sống. Đầu tiên, cậu phải bò lên đỉnh cây thế giới, mới có thể nhìn tới toàn cảnh, rốt cuộc lối ra ở đâu? Trèo cây! Tần Bắc Dương sờ vỏ cây, rút thanh Đường đao sau lưng ra, thử dùng toàn lực cắm vào thân cây. Cho dù cây thế giới vô cùng cứng rắn, nhưng Đường đao mang sức mạnh An Lộc Sơn, tức khắc cắm vào sâu khoảng mấy chục cen ti mét. Mượn lực đỡ Đường đao, cậu bám vào thân cây to khoẻ. Vỏ cây đan chéo, tạo thành khe rãnh tự nhiên, đủ để bàn tay cậu móc vào. Ung thư làm cho cân nặng của cậu giảm xuống, sẽ không tạo quá lớn áp lực lên vỏ cây. Cậu vừa dùng Đường đao, vừa dùng tay, luân phiên cắm vào sâu trong thân cây leo lên. Ngoại trừ dây thừng và móc, cậu rất giống một vận động viên leo núi. Khi cậu bò được vài chục mét, quay lại nhìn thấy Cửu Sắc. Thú trấn mộ nhỏ khôi phục làm chó lớn, lòng bàn chân mọc vuốt sắc bén, vững vàng bám vào thân cây, như con báo giỏi trèo cây, tốc độ nhanh hơn nhiều so với cậu, nhanh chóng cùng tiến lên với chủ nhân. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bò đến cành cây rẽ nhánh thứ nhất, to như cái nóc nhà lớn, có thể ngủ và khiêu vũ ở đó. Cậu sờ ngực, uống nước giếng Vận mệnh, tắm trong suối Trí tuệ, cơn đau lại tiếp tục giảm bớt. Thân cây chia ra quá nhiều cành, cách nhau khoảng 2m, kéo dài ra bốn phương tám hướng. Cậu và Cửu Sắc liên tục leo lên bảy, tám cành cây, lại nhìn tán cây trên đầu, hoàn toàn không thấy được đỉnh. Đang định tiếp tục bò, cậu chợt cảm thấy đói. Cơn đói chứng minh đây không phải âm phủ, cũng không phải nằm mơ, bản thân rõ ràng còn sống. Cậu không còn sức leo tiếp, nhưng Cửu Sắc vẫn rất háo hức. Tần Bắc Dương nghịch chút lá cây, phát hiện mỗi chiếc lá dù màu sắc bất đồng, nhưng đều mang hình sao năm cánh. Chả trách thông linh giả thời cổ đều mang theo dấu hiệu sao năm cánh (*thông linh giả là những người giao tiếp với người chết). Cẩn thận ngắt một chiếc lá cây, đặt vào miệng nhai chậm, đầu lưỡi cảm giác kỳ dị, thoạt đầu hơi đắng, rất nhanh liền ngọt, giống lá trà thượng đẳng. Khi cậu một hơi ngắt rất nhiều lá non xuống, đột nhiên bị cái gì đó đập mạnh vào trán. Ai đang tấn công cậu? Tần Bắc Dương vung thanh Đường đao, hoang mang nhìn lên đỉnh đầu… lại một ám khí xông tới, vừa lúc nện lên đầu Cửu Sắc. Táo. Cậu hái trên cành cây, giống táo màu xanh, nhưng hơi khác, vỏ ngoài có góc có sừng, hết sức cứng rắn. Cậu thử lấy răng cắn, lại giòn như quả hạch, mùi vị rất ngon! Cậu gặm vài miếng đã hết, hơn nữa còn không có hạt. Cho nên, cây thế giới chỉ có một, không phân rễ. Đây không phải táo Newton, mà là trái cây của cây thế giới, có lẽ đã kết quả mấy ngàn năm? Adam và Eve ăn vụng trong vườn địa đàng cũng là thứ này sao? Lại nhìn kỹ, càng giống quả nhân sâm 3000 năm mới nở hoa kết quả trong “Tây Du Ký”. Không thể chỉ có một quả. Dựa vào lá non và trái cây bổ sung thể lực, cậu và Cửu Sắc tiếp tục leo lên, trải qua mười cành đại thụ nữa, cuối cùng cậu phát hiện trăm quả nặng, mới mẻ giữa mảnh lá cây tươi tốt. Cậu như con khỉ ở Hoa Quả sơn bò lên bò xuống, quét sạch chúng, ngấu nghiến, ợ no mấy hơi. Tán cây che lấp không trung, thế giới dưới gốc cây không có ban ngày và đêm tối, vĩnh viễn chỉ có ánh sao lấp lánh. Cho dù sợ nhắm mắt lại không tỉnh dậy nữa, cậu vẫn quyết định làm một giấc trên cây. Không cần lo sẽ rơi xuống, bởi cành cây đủ rộng rãi, cậu nhặt một cái lá cây năm cánh đậy lên người, không hề ngại sức mạnh linh thạch của Cửu Sắc, như trước đây, ôm thú trấn mộ nhỏ ngủ… Tỉnh giấc, thiên hạ thái bình, Tần Bắc Dương hít sâu, không khí sớm mai, lá cây tươi mát làm cho lá phổi với tế bào ung thư một lần nữa được gột rửa sâu sạch sẽ. Cúi đầu nhìn xuống dưới, thoáng chốc, xa xa đã cao ngút ngàn. Cậu giật mình phát giác đủ thứ lợi ích khi ở trên cây, thực ra tổ tiên con người chẳng phải cũng ở trên cây đấy thôi? Cành cây bắt đầu lay động kịch liệt, chẳng lẽ có gió to. Không, cành cây lay động từ một phương hướng, ắt hẳn có thứ gì đang chạy trên đó. Cậu và Cửu Sắc sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, bỗng nhìn thấy một con hươu đực to, bốn vó nhẹ nhàng giẫm lên cành cây, ngửa cổ nhai chồi non mới nhú, ăn quả to nhất. Hoá ra trong thế giới cây này còn cất giấu động vật khác. Con hươu diện mạo hiên ngang, chiếc sừng cực to, giẫm trên cành cây như giẫm trên đất bằng, có phải là động vật sinh ra từ cây? Ví như con lười vậy, chẳng qua một tĩnh như xử nữ, một động như thỏ chạy. Cửu Sắc thần giao cách cảm, mọc ra sừng hươu, biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, dường như đối diện với loài động vật ăn lá cây và trái cây đó chính là đồng loại thân cận nhất của nó? Con hươu nhìn thấy Cửu Sắc và Tần Bắc Dương, nó bị doạ, tức khắc xoay người chạy đi. Con hươu nhảy lên một cành cây khác, giây lát đã nhảy ra trăm mét. Tần Bắc Dương quyết định đuổi theo, cậu không bò lên theo đường thẳng nữa mà lựa chọn tuyến đường của con hươu, nhảy bám vào các cành cây. Chẳng qua hươu có bốn chân, nhân loại có hai chân hai tay không thể so nổi. Đột nhiên, Tần Bắc Dương chẳng may giẫm vào một cành cây nhỏ hẹp, không chịu nổi cân nặng nên gãy. Rơi xuống… Cậu rơi xuống từ cây thế giới. Rơi tự do mạo hiểm, xuyên qua vô số cành nhỏ và lá cây, vừa vặn bị một cành cây to khoẻ chặn ngang. Nguy hiểm thật! Còn tưởng sẽ rơi xuống gốc cây thành thịt nát chứ. Cửu Sắc cũng theo xuống. Nhìn xuống dưới vẫn là tầng tầng lớp lớp cành lá, cho dù sơ sẩy rơi xuống cũng sẽ không sao. Cậu lại leo lên, xuyên qua từng cành lá, nhai rất nhiều lá cây, ăn vô số trái cây. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, không biết bao ngày đêm, vẫn chưa thấy đỉnh cây thế giới, ngay cả dấu hiệu không trung cũng không thấy. Mới đầu, cậu còn buộc cành cây vào người Cửu Sắc làm ký hiệu, một ngày một cây, đến khi kín đặc hết chỗ buộc, dứt khoát từ bỏ đếm thời gian. Lại nhìn thấy hươu. Nhưng không phải con đực như trước mà là một con hươu cái nhỏ nhắn. Môi trường sinh thái của cây thế giới cũng có quần thể hươu. Nó và Cửu Sắc giống nhau, đều là thần thú ngàn năm, có lẽ có dị năng nào đó mà không muốn ai biết. Cậu còn gặp được một con sóc, leo nhanh trên cây, như tia chớp xám xuyên qua, cậu và Cửu Sắc đều lực bất tòng tâm. Tần Bắc Dương học được cách chung sống với thần thú. Chúng không có ngôn ngữ như nhân loại, nhưng có thể biểu đạt tư duy phức tạp. Cửu Sắc dạy cậu kêu tiếng hươu, không cần thông qua màng nhĩ cũng có thể truyền thẳng tới vỏ đại não. Cậu cảm nhận được thiện ý của hươu và cả nỗi sợ của chúng với loài người. Cậu hỏi hươu, trước kia có từng gặp nhân loại chưa? Hươu nói trong vô số luân hồi, nhân loại đã tới gốc cây thế giới, muốn chặt thân cây, phá hủy rễ cây, bắt giết thần thú… Vô số luân hồi, nhất định không phải kiếp này, đây chính là kiếp trong Phật giáo ư? Người thọ 8 vạn 4 nghìn năm, mỗi 100 năm giảm 1 tuổi, giảm tới 10 tuổi; lại qua 100 năm tăng 1 tuổi, tăng tới 8 vạn 4 nghìn năm, một giảm một tăng là một tiểu kiếp. Đây là khái niệm thời gian lâu dài, đã không còn tồn tại trong văn minh thế kỷ 20, ngay lúc này một tiểu kiếp luân hồi đến thời gian. Tần Bắc Dương không có kiếp, tế bào ung thư của cậu đang biến mất. Không có bác sỹ, có không có phim X quang, nhưng cậu có thể tinh tường cảm nhận thân thể thay đổi. Cậu cường tráng lên từng ngày, sắc mặt bắt đầu hồng hào, ngực trở nên cứng cỏi, không đau đớn bỏng cháy như trước. Cảm giác đè lên cành cây rõ ràng nặng hơn trước rất nhiều, có lẽ đã khôi phục hoặc gần khôi phục cân nặng vốn có. Nhớ tới lúc còn ở Paris, khi bệnh ung thư nguy kịch, ngay cả nhấc chân bước cũng vô cùng tốn sức, nhưng vừa bước vào huyệt mộ dưới lòng đất Paris, giữa mộ thất của quốc vương Louis XVI bị chặt đầu, thân thể cậu lại cải thiện hơn nhiều, vì vậy không cần Cửu Sắc trợ giúp, cậu cũng có thể sinh long hoạt hổ đánh nhau với thú trấn mộ Griffin, giành được con dao găm vàng của thích khách. Dựa theo chẩn đoán của bác sỹ, Tần Bắc Dương đáng lẽ đi đời nhà ma từ lâu. Nhưng cậu có thể hành động ở điện Valhalla của người Viking, thậm chí ở trong mật thất của nữ thần Dục vọng còn “lên đỉnh Vu Sơn” cùng Âu Dương Anna. Bởi vì trong cổ mộ có thứ không khí có thể giúp cậu ngăn chặn tế bào ung thư sinh trưởng, giảm bớt tính phóng xạ linh thạch từ thú trấn mộ gây tổn thương cho thân thể cậu. Chỉ có ở lâu trong cổ mộ, cậu và Cửu Sắc mới có thể tồn tại. Tần Bắc Dương không phải chưa từng nghĩ tới, hay là ở lại vĩnh viễn trên cây thế giới? Màn trời chiếu đất, lá cây là nước, trái cây là lương thực, cành cây làm nhà đẹp, vỏ cây làm gấm vóc, thần thú là bạn, cuộc sống thần tiên bao kẻ hâm mộ. Không biết nhân gian đau khổ, nhảy khỏi ân oán phàm thế, có lẽ có thể sống lâu trăm tuổi, thoát xác đăng tiên… Thế giới trên cây chính là thiên đường của cậu và Cửu Sắc. Nhưng cậu lắc đầu, cho dù nhân gian là địa ngục, cậu và Cửu Sắc cũng phải tiếp tục leo lên cây đại thụ này. Thời gian trôi qua, Tần Bắc Dương leo cả ngày, không biết đã trèo được cao bao nhiêu? Cuối cùng cũng trông thấy trời cao dần dần hiển hiện qua khe hở tán cây. Thân cây thu hẹp tới kích cỡ thùng nước, cành cây cũng trở nên yếu ớt dễ gãy, lá cây tươi mới lơ thơ. Cậu dặn Cửu Sắc cẩn thận, sợ cành cây không đỡ nổi trọng lượng con thú trấn mộ, miễn cho sắp thành công lại thất bại. Cách đỉnh cây thế giới còn thừa khoảng vài trăm cen ti mét, cậu nhìn thấy một con diều hâu. Diều hâu chiếm giữ đỉnh cây thế giới, nó nhìn kỹ đôi mắt Tần Bắc Dương, quan sát cả vũ trụ. Loài chim thần thú tồn tại mấy vạn năm, hỏi bằng suy nghĩ: Ngươi là ai? Tần Bắc Dương trả lời bằng suy nghĩ: Ta là người. Diều hâu hỏi: Ngươi từ đâu đến? Tần Bắc Dương đáp: Nhân gian. Diều hâu hỏi tiếp: Ngươi muốn đi đâu? Tần Bắc Dương lại đáp: Địa ngục. Cậu biết, nếu chính cậu không trả lời được, hoặc hỏi một đằng trả lời một nẻo, diều hâu sẽ ăn luôn cậu, hoặc mổ mù mắt cậu. Diều hâu gật đầu, vỗ cánh bay cao, biến mất trên bầu trời cao trên cây thế giới. Sau đó, cậu bò lên đỉnh tán cây thế giới, lên trên nữa sẽ là đất nước của các vị thần. Nhưng cậu không thấy mặt trời, cũng không thấy đám mây, càng không có ánh trăng và ngôi sao. Trời cao chỉ là một màu xanh lam, màu xanh lam dịu dàng không chân thực. Đây vẫn không phải phía ngoài trái đất, mà là sâu trong nền đất. Còn cây thế giới, sinh trưởng thế nào ở nơi không có ánh nắng mưa móc? Không có lời giải. Cửu Sắc bò đến cạnh cậu, dường như là con thú cuối cùng trong vũ trụ. Nó đi lại trên cành cây, dẫn tới lay động kịch liệt. Tần Bắc Dương lớn tiếng gọi nó về, nhưng Cửu Sắc vẫn tiếp tục đi không quay đầu lại. Cậu nằm sấp xuống quan sát cành cây này, nó sinh trưởng ngang trên tán cây, giống một cái dây thép nhỏ, kéo dài vô tận về phía trước. Cậu dán tai lên cành cây, dường như nghe thấy tiếng sóng biển? Chẳng lẽ cành cây này nối ra biển rộng? Cửu Sắc tiếp tục đi về phía trước, Tần Bắc Dương cũng quyết định theo sau. Nhưng cậu vẫn hơi lo lắng, cậu ngắt một cành cây nhỏ dài, lại dùng Đường đao lột bỏ nhánh, làm thành một cái cọc giống cây gậy nhỏ, giơ ngang trước ngực, làm cây gậy đi cân bằng trên dây thép. Hít sâu, cậu bắt đầu tiến về phía trước. Tần Bắc Dương giơ gậy cân bằng, hai chân thẳng tắp, đi mỗi bước đều hơi lay động, tựa như nghệ nhân xiếc đi dây trên cao, hơi sơ suất liền sẽ tan xương nát thịt. Cậu không dám nhìn xuống dưới, cây thế giới cao tới mấy nghìn mét, giống như đỉnh Everest trong lòng đất. Mắt thấy bất cẩn phải rơi xuống, cậu bèn nhắm mắt lại, xua tan mọi tạp niệm trong đầu. Cậu chỉ nhớ rõ chính diện có một con đường, đây là thói quen từ nhỏ, mặc kệ có mấy con đường, ta chỉ đi đường của ta. Trên cành cây nhỏ bé, cậu vững vàng như đi trên đất bằng, đi được khá xa… Cậu nhìn thấy một vách núi thẳng đứng trơ trọi, ở giữa có khe nứt, lại lần nữa rực lên luồng sáng, gió thổi tới có vị mặn. Tần Bắc Dương xuyên qua khe nứt với Cửu Sắc, tiến vào địa đạo thâm sâu, giống như trong sản đạo người mẹ, đến tận chớp mắt sinh ra. Cậu nhìn thấy biển rộng. Đi qua cây thế giới, đi tới tâm biển. Nước biển vô biên vô hạn, màu đen tuyền. Đường biển nối với bầu trời, nước biển mãnh liệt dội vào đá ngầm, ầm ầm tiếng sóng. Tần Bắc Dương quay lại, sau lưng là ngọn núi lởm chởm quái thạch, cậu và Cửu Sắc vừa mới chui ra từ hang núi. Được cứu rồi? Trở lại nhân gian rồi?