Chương 53 Odyssey Miễn phí
Đợi chút, bầu trời có gì đó sai sai – không có trời xanh mây trắng, cũng không thấy mặt trời trăng sao, chỉ là nham thạch của thế giới dưới lòng đất, không biết ánh sáng u ám hắt từ đâu ra? Cũng có thể là bầu trời lộ ra từ kẽ hở giữa đám nham thạch, cũng có thể là vật chất phát sáng dưới đáy biển, giống như cả ngày đều ở dưới bầu trời mây đen giăng kínVẫn là một không gian to lớn dưới lòng đất, lớn đến mức có thể chứa cả một đại dương. Tần Bắc Dương tin rằng sâu dưới lòng đất ẩn chứa bí mật mà nhân loại chưa từng thăm dò được. Cậu và Cửu Sắc xông đến cạnh biển, dùng nước biển gột rửa mồ hôi trên người, lại nhẹ nhàng nếm thử một ngụm, quả nhiên là nước biển mặn đắng. Không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, men theo đường ven biển, trèo lên một triền núi, cậu nhìn thấy một thành phố nằm rạp bên bờ biển… Thật không tưởng tượng nổi, thành phố này do vô số vòng tròn đồng tâm tạo thành, ở giữa có ba kim tự tháp. Trong mỗi một tầng vòng tròn đồng tâm đều có đường xá và kiến trúc, đều tạo thành các đường chéo đi sâu xuống biển. Hải cảng có một ngọn hải đăng cao hơn trăm mét, trang trí bức tượng ba cỗ xe ngựa. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bước lên con đường trống trơn, hoang vu không một bóng người, chỉ có đài thiên văn mạ vàng, cung điện thần Mặt trời, kịch trường hình tròn và đấu trường, phòng tắm công cộng khắp mọi nơi. Bức tượng chòm sao Kim Ngưu phía trước kim tự tháp có viết những văn tự và ký hiệu không thể hiểu nổi. Atlantis. Đây là một hòn đảo trên Đại Tây Dương trong truyền thuyết Hy Lạp cổ, được thấy lần đầu tiên trong cuốn “Đối thoại” của Plato. Tương truyền, mười nghìn năm trước, thành phố này có hàng triệu người, nhưng đã bị nhấn chìm xuống đáy biển trong cơn đại hồng thủy – thì ra Atlantis cùng với biển cả đã chìm vào trong lòng địa cầu. Tần Bắc Dương bước đến cạnh biển, đối mặt với bức bích họa Mosaic khảm nạm màu sắc sặc sỡ – có một đôi nam nữ nấp dưới một cái cây lớn đã đổ, đó là xác cây thế giới sao? Đôi nam nữ may mắn sống sót, sinh con đẻ cái trong hốc cây. Lục địa sinh ra từ biển, cây cối xanh biếc, nước chảy róc rách, sau buổi hoàng hôn của chư thần, thế giới lại một lần nữa được sinh ra… Bức bích họa đã chỉ rõ ra phương hướng, bên bờ đối diện với biển chính là đại lục hy vọng. Biển đến không bờ trời thành bến, núi lên tận đỉnh ta thành nóc – Tần Bắc Dương nhớ đến câu đối treo cột nhà thời niên thiếu của Lâm Tắc Từ. Phải làm sao để vượt qua biển cả đây? Tần Bắc Dương phát hiện ra một rừng cây rậm rạp, có rất nhiều hoa quả nhiệt đới phong phú, có suối nước nóng chảy không ngừng, chỉ e là do nhiệt độ cao dưới lòng đất. Cậu bổ sung năng lượng, chặt cây, lột vỏ cây bện lại làm dây thừng, ghép những khúc gỗ to thành bè gỗ. Cậu lại thu thập sợi thực vật, làm ngày làm đêm như những người phụ nữ, dệt thành các sản phẩm chắc chắn, cuối cùng đã làm được một cánh buồm rất lớn. Chiếc bè gỗ đã hoàn thành, đó là một chiếc bè được ghép từ mười hai cây gỗ chọc trời, ở giữa dựng một cột buồm cao vài trượng, phía trên treo một chiếc buồm trắng hình tam giác, cộng thêm mấy mái chèo và bánh lái đuôi, đây là phương tiện giao thông vào thời sử thi Hómēros. Cậu tích trữ trái cây khô và tươi làm đồ ăn, mấy trăm quả dừa làm nước uống. Trong biển có cá, là loài động vật có hình dáng kì lạ thời tiền sử, ăn rất tươi ngon. Điều quan trọng hơn là trên biển có gió, chỉ cần có không gian đủ rộng, có dòng đối lưu nóng và lạnh thì sẽ có gió. La bàn chính là thú trấn mộ Cửu Sắc, đá nam châm trong đầu nó có thể phân biệt phương hướng. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Tần Bắc Dương giương buồm ra biển. Cậu điều khiển cánh buồm trên cột, Cửu Sắc cắn lấy mái chèo mà chèo thuyền. Mặc dù gió không lớn nhưng cũng đủ để khởi hành. Không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, không có xuân hạ thu đông, cậu chỉ còn cách vượt qua biển, cho dù có phải chôn thân trong bụng cá. Cậu là Odyssey, là chiến sĩ trở về nhà từ chiến tranh thành Tơroa. Cậu nghe thấy tiếng hát bí ẩn từ dưới biển truyền lên, là cám dỗ của nữ yêu Siren. Cậu bịt chặt lỗ tai của mình và Cửu Sắc, để tránh gặp phải tai họa. Biển sâu nổi lên những sinh vật phát sáng lập lòe, hải quái cổ xưa lần lượt xuất hiện. Có lúc những con cá lớn nhảy bật lên khỏi mặt nước, lướt qua cánh buồm của chiếc bè gỗ, vây cá rộng lớn như chim ưng giang đôi cánh. Con cá đuối dẹt như hình tam giác, tựa như chiếc máy bay ném bom của Caproni, tò mò lượn mấy vòng quanh Tần Bắc Dương rồi mới vẫy đuôi lặn xuống biển, gần như không làm nổi chút bọt nước nào lên… Trôi nổi trên biển hơn chục ngày, tóc của Tần Bắc Dương càng lúc càng dài, rối tung sau gáy như phụ nữ. Cậu không rõ nơi này vốn dĩ là nơi nào trên trái đất, liệu có phải vẫn là Bắc Cực không? Nhưng cảm giác đi xa vậy chắc hẳn đã đến dưới lòng đất của Bắc Mỹ, hoặc Địa Trung Hải rồi chứ? Hay thậm chí là Bắc Thái Bình Dương? Cửu Sắc chỉ phương hướng cho cậu, vẫn theo quy tắc cũ, lái theo đường thẳng ngắn nhất để cập bến đối diện. Tất cả biển khơi đều có bờ bên kia, giống như tất cả lục địa đều thông với biển cả. Cậu đã ăn hết trái cây, chỉ còn cách bắt cá, thanh Đường đao của An Lộc Sơn trở thành con dao cắt miếng cá sống. Biển khơi dưới lòng đất không có mưa, mặc dù nó sẽ không bốc hơi nhưng cậu rốt cuộc sẽ chết khát trên biển, cậu phải trân trọng từng quả dừa trên bè gỗ… Cuối cùng, Tần Bắc Dương cũng nhìn thấy bờ bên kia, giống như Colombo phát hiện ra đại lục mới sau hành trình bảy mươi ngày trên biển vậy. Cậu nhìn thấy một bờ biển âm u – hoang mạc đen thui, không có lấy một cọng cỏ, tuyệt đối không đẹp như bức bích họa Atlantis đã mô tả. Cậu và Cửu Sắc nhảy xuống khỏi bè gỗ, hoang mạc tĩnh mịch hoàn toàn không thể sánh với sự rạng rỡ của bờ bên kia. Nhưng đến cũng đã đến rồi, không lẽ lại giương buồm quay trở về địa điểm xuất phát? Cậu quyết định đi sâu vào trong đất liền. Cứ đi mãi, cuối cùng cũng đến tận cùng, đó là một vách đá cao vút tận trời xanh, tựa như bức tường cao của ngục giam. Tần Bắc Dương thầm than mình là tù nhân của thế giới dưới lòng đất, nhưng lại phát hiện một đống xương trắng nằm trong đống gạch đá. Đó là xương người. Cậu nhào tới trước bộ xương, phát hiện vẫn còn sót lại ít vải, dưới đất có thanh đoản kiếm đồng xanh đã gỉ sét, các đồ trang sức bằng vỏ sò và đồ gốm vv, rất giống những văn vặt Hy Lạp cổ xưa trong bảo tàng Louvre. Trên tảng đá cạnh xương ngón tay của thi thể có khắc một dòng chữ xiêu vẹo, dường như là kí tự Hy Lạp cổ. Γν?θι σαυτ?ν Mặc dù không hiểu nhưng Tần Bắc Dương vẫn ghi nhớ kĩ dòng chữ này trong đầu. Hơn ba nghìn năm trước, vào thời Tây Chu của Trung Quốc, người Hy Lạp cổ cũng từng dạo chơi ở tâm trái đất – có thể chính là Odyssey. Khi ông ta trải qua bao nguy hiểm, vượt qua biển khơi dưới lòng đất, nhưng lại phát hiện không còn đường trở về nữa, vậy nên đã tuyệt vọng chết đi, để lại dòng chữ này, rốt cuộc thì ông ta muốn nói gì với người đời sau chứ? Tần Bắc Dương lại quỳ lạy kính chào nhà thám hiểm tiền bối người Hy Lạp cổ này một lần nữa. Ba nghìn năm sau, chính mình cũng sẽ là một bộ xương khô! Đúng lúc đang thầm bi thương, cậu chợt phát hiện trên vách đá có rất nhiều kẽ hở, lưu thông không khí với thế giới bên ngoài. Tần Bắc Dương giao trọng trách cho Cửu Sắc, bảo nó chọn một lối ra tốt nhất. Con thú trấn mộ ấu kỳ lân biến hình, cặp sừng hươu trắng như tuyết dò đường, rồi lại phun ra một quả cầu lửa lưu ly, men theo vách đá đi rất lâu, cuối cùng nó chọn một kẽ hở. “Hi vọng ngươi không sai”. Trước khi bước vào kẽ hở, Tần Bắc Dương ôm lấy Cửu Sắc, “Nếu ngươi sai thì ta cũng không trách ngươi” Kẽ hở sâu vô cùng, tựa như một mê cung, tràn ngập mùi sực vào mũi, là lưu huỳnh hay là nham thạch nóng chảy của núi lửa dưới lòng đất? Cậu nghe thấy âm thanh nào đó. Cửu Sắc cũng nghe thấy, giống như tiếng gió bão, lại giống tiếng núi lửa phun trào, càng giống tiếng gào khóc của hàng nghìn vạn người, những người đó đang gào khóc, đang la hét, tựa như bị nhốt trong mật thất rồi thiêu cháy, bị giết chết trong phòng đầy khí độc, bị tiêu diệt trước mặt đội hành hình… Đây là âm thanh của địa ngục.