Chương 54 Âm thanh của địa ngục
Bán đảo KolaNếu như ở trên trời cao nhìn xuống Bắc Cực, bạn sẽ thấy nó giống một cái búa thò ra từ một đầu của Bán đảo Scandinavia. Bán đảo có diện tích một trăm nghìn kilomet vuông, bờ biển Bắc Băng Dương có vịnh dốc và sâu, phía Nam là vùng đồng hoang lạnh như băng rất bằng phẳng. Chất đất ở bán đảo Kola không giống với những nơi khác trên trái đất, thời kì băng hà đã đem lớp đất trầm tích đi, để lộ ra những khoáng vật vô cùng phong phú: apatit, nhôm, sắt, niken, đồng, titan, mica, vermiculite và các kim loại hiếm khác. Lại một trận bão tuyết cuốn qua bán đảo, một đội Hồng quân Xô Viết xuất phát từ Mát-xcơ-va hành quân hai tháng liền mới đến được vùng đồng bằng yên tĩnh ngàn đời này. Kĩ sư Vasily đầu đội chiếc mũ lính Budenovka, nhìn thấy trên đất bằng xuất hiện một vòng xoáy lớn, tựa như lỗ rốn của trái đất, lại vừa giống một miệng núi lửa, thông xuống một vực sâu không đáy. Mười năm trước, Yêu tăng Rasputin mơ thấy một giấc mơ ở Saint Petersburg, mơ thấy sâu dưới lòng đất bán đảo Kola là địa ngục thực sự. Sa hoàng Nikolai II rất coi trọng giấc mơ này, vừa đúng lúc khu vực đó mới phát hiện ra tài nguyên khoáng sản vàng và kim cương, bèn lệnh cho các nhà khoa học đến khoan thăm dò. Vậy là xuất hiện giếng mỏ sâu nhất thế giới – hố khoan siêu sâu Kola. Hố khoan được bảo mật tuyệt đối, chỉ có học giả quyền uy nhất của đế quốc Nga mới được vào, không ai biết được hố khoan sâu bao nhiêu, địa ngục có tồn tại hay không? Nhưng trong bốn năm Đại chiến thế giới, người đề xướng khai thác hố khoan Rasputin đã bị ám sát, hố khoan trên vùng hoang vu lạnh lẽo này đã bị bỏ hoang. Ngày nay, kĩ sư Vasily nhận lệnh khởi động lại công trình khoan thăm dò tâm trái đất trên bán đảo Kola. Cảng Murmansk cách đó không xa vẫn còn quân chiếm đóng của phe Đồng Minh, phải làm việc cẩn thận để tránh Nga trắng trở lại. Vasily mang đến mũi khoan và thiết bị mới nhất, dựng lều trên tuyết, phân tích mẫu nham thạch, phát hiện ra độ sâu của hố khoan thăm dò này vượt ngoài tưởng tượng, đã đạt đến 12000 mét! Vasily tìm thấy mấy quyển nhật kí công trình trong văn phòng bỏ hoang, trong đó ghi chép lại ngày 28 tháng 6 năm 1914, đây là ngày trọng đại của sự kiện Sarajevo, độ sâu khoan thăm dò đã đạt đến 9500 mét, vượt xa kỉ lục thăm dò dưới lòng đất của nhân loại, mũi khoan đã vào lớp địa tầng có vàng và kim cương, mỗi tấn nham thạch có chứa hàm lượng vàng lên đến 80 gram, điều này ngang với việc phát hiện ra một núi vàng lớn. Ngày hôm đó, một con quái vật lớn mặt xanh nanh vàng, có ba đôi cánh từ trong miệng hố bay ra, phát ra tiếng gầm của dã thú, dùng răng nanh và móng sắc nhọn giết chết hơn mười công nhân khoan hố, nó tự bốc cháy dưới ánh mặt trời, chỉ trong vòng có vài giây đã cháy rụi, chỉ còn lại một đống tro tàn. Vasily cảm thấy lạnh sống lưng, đây là nội dung mà nhà khoa học nên ghi chép lại sao? Quyển nhật kí ghi lại rằng, đại chiến thế giới đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, khi Đế quốc Nga bại trận, Rasputin lại mơ một giấc mơ, Sa hoàng ra lệnh tiếp tục đào, cho dù tìm thấy địa ngục hay vàng thì cũng vô cùng quan trọng đối với sự thắng bại của chiến tranh. Ngày 29 tháng 12 năm 1916 (Vasily lại cảm thấy đây là một sự trùng hợp, đây là ngày Rasputin bị ám sát ở Saint Petersburg) khoan thăm dò đạt đến độ sâu 12000 mét, dưới giếng khoan truyền đến “những âm thanh không thể diễn tả”. Nghĩ đến “sự cố” lần trước, các công nhân tạm ngừng công trình. Bọn họ không mời nhà khoa học từ Saint Petersburg tới mà tìm một đạo sĩ Chính thống giáo từ quần đảo Gulag. Trải qua ba ngày ba đêm nghe ngóng, đạo sĩ cho rằng mình đã nghe thấy “âm thanh của địa ngục”. Một trận bão tuyết kinh hoàng từ Bắc Cực ập tới, phá hoại cả vùng công trường hố khoan. Rất nhiều người đã bị vùi trong tuyết, còn có nhiều người chết vì bị đông cứng, bao gồm cả đạo sĩ nghe thấy địa ngục đó… Từ đó về sau, công trường hố khoan trở thành khu mộ, nội chiến diễn ra liên tiếp, người ta đã quên mất địa ngục ở nơi này. Vasily là một kĩ sư, cũng là một Đảng viên Bolshevik, là một người vô thần kiên định. Ông vừa không tin thiên đường, lại càng không tin địa ngục. Tất cả đều là chuyện vô căn cứ, có lẽ là có kẻ điên nào đó bày trò đùa dai trong quyển nhật kí công trình. Nếu coi địa cầu là một quả trứng gà, vậy thì tiến trình nhân loại thăm dò về phía tâm trái đất còn chưa đến một phần mười của vỏ trứng. Giới khoa học suy đoán rằng địa cầu là một quả cầu đặc ruột, nhưng cho đến nay vẫn chưa có chứng cứ chứng minh. Khi Vasily còn đang học tại Học viện xây dựng Hoàng gia Moscow, có một vị giáo sư cũng cho rằng địa cầu là một quả cầu đặc ruột, bên trong có một mặt trời nhỏ thắp sáng văn minh tâm trái đất – giống như trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Hành trình vào tâm Trái đất” của Jules Verne. Hố khoan siêu sâu Kola có khả năng chứng minh “Thuyết Trái đất rỗng” thậm chí cả “Văn minh tâm trái đất”. Vasily vứt một chiếc micro chịu nhiệt xuống dưới hố khoan – sâu bên dưới tâm trái đất 12000 mét, ông nghe thấy một loạt tiếng ồn của mưa to gió lớn, trái tim ông bất giác thắt lại. Âm lượng loa được chỉnh to dần, đã có thể phân biệt ra được tiếng khóc và tiếng gào thét thảm thiết… Là tiếng người sao? Là tiếng kêu cứu khi phải chịu nỗi đau khổ vô cùng lớn? Ông tháo tai nghe xuống, tựa như một người chết đuối, âm thanh đó lại biến mất, đây không phải ảo giác hoặc bệnh thần kinh. Ông tự ép mình phải nghe đi nghe lại nhiều lần, những âm thanh này có nam có nữ, có người già có trẻ con, hàng nghìn hàng vạn âm thanh hội tụ lại. Không phải tiếng Nga, cũng không phải ngôn ngữ của bất kì quốc gia châu Âu nào, càng không phải tiếng Sami của người bản địa trên bán đảo Kola… Tai nghe lại truyền đến một âm thanh khác. Là âm thanh của người, nói một cách chính xác thì là một người đàn ông trẻ tuổi, vô cùng rõ ràng, tựa như đang nói bên tai. Đầu tiên là thứ ngôn ngữ mà Vasily không hiểu, sau đó hình như là tiếng Anh, nhưng thứ tiếng Anh đó rất tệ, ông không hiểu nổi. Cuối cùng, ông nghe ra được một từ tiếng Đức: “Hilfe” Vasily đã từng học tiếng Đức trong trường xây dựng, từ này có nghĩa là “Cứu với”! Tiếng Đức “Cứu với! Hãy cứu tôi với!” liên tiếp vọng lên từ sâu dưới hố khoan 12000 mét. Không phải đang nằm mơ chứ? Bên trong địa cầu thực sự có người sao? Lại còn là người Đức? Hay đó là ma quỷ dưới địa ngục? Do dự mãi, Vasily bò đến miệng hố khoan, nhìn xuống dưới đáy hố như địa ngục, quyết định rút ra nút bấc của vua Solomon. Ông thả một chiếc bàn nâng chuyên dụng của thợ mỏ, 12000 mét cần đi rất lâu, ông lo âu đợi bên cạnh tai nghe, cho đến khi nghe thấy một câu tiếng Đức “Cảm ơn”. Hai tiếng sau, một cánh tay đen thui thò lên mặt đất, tiếp đó là một người đàn ông khắp người toàn bùn đất. Người này quỳ trên hầm mỏ thở dốc, bò lăn lộn rồi gục xuống trong tuyết, không dám mở mắt, sợ bị ánh mặt trời chiếu mù mắt. Những người thợ mỏ đều sợ hết hồn, sâu bên dưới hố khoan không những bò lên một người đàn ông mà còn có cả một con chó lớn. Con vật lông trắng bờm đỏ này cũng bị vấy bẩn thành một khối màu đen, duy chỉ có ánh mắt màu lưu ly nhìn chằm chằm vào mỗi một người, vận hết sức bảo vệ chủ nhân của nó. Vasily thử dùng tiếng Đức trao đổi với đối phương. Giọng của “người khách đến từ tâm trái đất” rất trẻ trung, mặt và đầu tóc đầy bùn đất, hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo. Tóc người này dài quá vai, tựa như một cây chổi lau nhà bẩn thỉu. Sau lưng còn cắm một chuôi đao có khuyên tròn trang trí. Tần Bắc Dương từ từ mở mắt, lộ ra con ngươi đen láy, cậu nhìn thấy Vasily, nhìn thấy các binh lính đội mũ có gắn sao đỏ, nhìn thấy đồng trống hoang vu và tuyết trắng của bán đảo Kola, còn cả hố khoan sâu nhất trái đất đó nữa. “Chú chó lớn” phát hiện thấy quặng đuôi cạnh hố khoan có chôn vô số vụn kim loại nặng. Nó hưng phấn phá vỡ vòng vây, nhảy vào quặng đuôi nuốt sạch đống vụn. Các công nhân trố mắt nhìn nhau, họ đều cho rằng đây là một con chó dại sắp đi đời đến nơi. Quặng đuôi có chứa chất kịch độc, đừng nói là ăn vào bụng, ngay cả ngửi mùi thôi cũng tổn thọ rồi. “Cửu Sắc!” Người còn sống sót trong lòng địa cầu hét lớn, người xung quanh đều không hiểu đây là ngôn ngữ gì? Cuối cùng Cửu Sắc vui vẻ quay trở lại. Nó gần như đã ăn hết cả nửa quặng đuôi, trên mép và vùng ngực bụng toàn là vụn kim loại, trong bụng nặng trĩu độc tố chết người. Vasily ngồi xuống nhìn kĩ con chó, nó không có một chút dấu hiệu trúng độc nào. Người đàn ông đến từ lòng đất được dìu vào trong lều, mọi người chuẩn bị nước nóng để cậu ta tắm và một bộ đồ mới tinh. Vasily nhìn lén qua khe hở, phát hiện thấy sau khi cậu ta kì cọ ra cả một thùng nước bẩn thì sau gáy có hai vết bớt đỏ có hình sừng hươu, giống hệt như tuần lộc Bắc Cực thường gặp ở bán đảo Kola. Khi cậu ta tắm táp sạch sẽ bước ra, mái tóc đen dài xõa xuống, bộ dạng lại không giống như người Đức trong tưởng tượng mà là một khuôn mặt phương Đông trẻ tuổi. Vasily dùng thứ tiếng Đức không hề lưu loát hỏi: “Cậu là ai?” Cậu ta dùng tiếng Đức trả lời: “Tôi là Tần Bắc Dương” “Cậu từ đâu tới?” “Trung Quốc” “Cậu muốn đi đâu?” “Trung Quốc” Tần Bắc Dương trả lời ba câu hỏi mà người đàn ông diều hâu này đặt ra, rồi hỏi ngược lại: “Đây là đâu?” “Nga Xô viết” “Bây giờ là năm bao nhiêu?” “Năm 1919” Vasily vô cùng kinh ngạc, lẽ nào đối phương là người du hành thời gian từ tương lai hoặc viễn cổ đến? Tần Bắc Dương thở dài: “Ngày mấy tháng mấy?” Người Bolshevik sẽ không quên ngày trọng đại này: “Ngày 7 tháng 11, Dương lịch, Cách mạng tháng Mười”