Chương 55 Mùa đông của Nga
Năm 1919, Cách mạng tháng Mười“Tần…xin hỏi vì sao cậu lại biết nói tiếng Đức?” Trong doanh trại của căn cứ hố khoan thăm dò siêu sâu tại bán đảo Kola, kỹ sư Vasily đang thẩm vấn “vị khách đến từ địa ngục”. “Tôi lớn lên tại Tô giới Đức ở Thiên Tân Trung Quốc, cha tôi làm việc tại ngân hàng Đức. Thưa ngài, nếu ngài có thể tìm được một phiên dịch tiếng Trung, tôi rất vui lòng được nói tiếng Trung với ngài” “Sao cậu lại xuất hiện dưới lòng đất?” Lúc này Tần Bắc Dương tuyệt đối không được do dự nữa, nếu không sẽ bị phán là gián điệp. Thừa lúc tắm táp lúc nãy, cậu đã bịa ra một đáp án rồi – cho dù phải hy sinh tính mạng bản thân cũng không thể tiết lộ sự tồn tại của đại lục Atlantis và cây thế giới, ngộ nhỡ kéo nhân loại trên mặt đất đến thì sẽ gây nên sự phá hoại mang tính hủy diệt cho vùng tịnh thổ bên dưới lòng đất. “Hai năm trước, Trung Quốc tham gia Thế chiến, đã phái mấy chục nghìn lao động đến chiến trường châu Âu. Tôi mới mười bảy tuổi đã phải đến sửa đường sắt và chiến hào ở Pháp. Vốn dĩ cho rằng chiến tranh kết thúc là có thể quay về nhà, ai ngờ tôi bị đưa lên một con thuyền, đưa đến cảng Murmansk ở Bắc Cực để giúp phe Đồng Minh thi công doanh trại quân đội. Con chó của tôi được nhặt lúc tôi còn ở Pháp, thanh đao của tôi ăn trộm ở Murmansk. Nhờ có con chó và thanh đao này giúp đỡ mà tôi mới thoát ra khỏi doanh trại quân đội của phe Đồng Minh” “Vì sao phải trốn khỏi đó?” “Bởi lúc tôi còn đang sửa đường sắt ở Pháp, tôi đã nghe nói đến Cách mạng tháng Mười nước Nga vĩ đại, lòng tôi hướng về cách mạng. Đúng rồi, tôi còn biết nói mấy câu tiếng Pháp đơn giản, nếu như ngài vẫn không tin tôi” Cậu vừa bật ra vài từ tiếng Pháp đã bị Vasily bảo dừng lại: “Câu hỏi của tôi là tại sao cậu lại ở 12000 mét sâu dưới lòng đất?” “Một tháng trước, tôi đem con chó trốn khỏi Murmansk. Nhưng bán đảo Kola quá hoang vu nên tôi đã bị lạc đường, không cẩn thận rơi xuống một miệng giếng sâu. May mà ở giữa có rất nhiều khe hở nên đi được nửa đường tôi và con chó đã tìm được chỗ ẩn thân. Nhưng tôi không thể nào trèo lên được, chỉ đành đi xuống tìm nước và thức ăn, nếu không tôi sẽ chết khát. Tôi cũng thật may mắn, cuối cùng đã tìm được một dòng nước suối sạch, dưới đáy thậm chí còn có cả nấm. Đúng rồi, nấm ăn rất ngon, tôi may mắn mà sống sót được. Tôi cứ kiên trì mãi đến lúc mũi khoan xuống đến đây, đồng chí Vasily, cảm ơn ngài đã cứu tôi” Vào giờ phút sinh tử, Tần Bắc Dương bịa chuyện mặt không biến sắc, trong lòng thầm khâm phục mình. Vasily nghiêm mặt nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin câu chuyện thần thoại này sao?” Không khí có chút lúng túng, Tần Bắc Dương nhìn Cửu Sắc, trời vẫn còn sáng, nó không thể biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân được. Đột nhiên, cậu nhớ lại cuốn sổ nhỏ “Tuyên ngôn của Đảng cộng sản” bản gốc tiếng Đức của Karl Marx mà cậu đã đọc hồi còn ở trường Đại học số 3 Kyoto, cậu bắt đầu đọc đoạn mở đầu nổi tiếng: “EinGespenstgeht um in Europa – das Gespenst des Kommunismus. AlleM?chte des alten Europa habensichzueinerheiligenHetzjagdgegen dies Gespenst verbündet, der Papst und der Zar, Metternich und Guizot, franz?sischeRadikale und deutsche Polizisten” Vasily hiểu đoạn tiếng Đức này: “Một bóng ma, bóng ma của chủ nghĩa Cộng sản đang ám ảnh châu Âu. Tất cả thế lực cũ của châu Âu: Giáo hoàng và Nga hoàng, Metternich và Guizot, bọn cấp tiến Pháp và bọn cảnh sát Đức đều đã liên hợp lại thành một liên minh thần thánh để trừ khử bóng ma đó” Trí nhớ và sở trường đọc thuộc lòng cuối cùng đã cứu mạng Tần Bắc Dương. “Hoan nghênh cậu đã đến Nga Xô Viết”. Vasily đóng một dấu quyết định sinh tử của Tần Bắc Dương lên văn kiện, “Xô Viết sẽ bố trí một chỗ nghỉ chân phù hợp cho cậu!” Trước khi chia tay, Tần Bắc Dương lại hỏi một câu: “Đồng chí Vasily, ông có hiểu văn tự Hy Lạp cổ không?” “Có biết một chút, tôi đã từng học ở trường Chính thống giáo, đã được học qua “Kinh Thánh” bản tiếng Hy Lạp” Tần Bắc Dương viết ra một dòng chữ: Γν?θι σαυτ?ν Khi còn ở thế giới dưới lòng đất, cậu đã vượt qua biển khơi ở tâm trái đất, đến dưới vách đá chọc trời, phát hiện ra dòng chữ do bộ hài cốt Hy Lạp cổ khắc lại. “Erkenne dich selbst” Vasily nói ra một câu tiếng Đức, ý là “Biết chính mình!” Thì ra nhà thám hiểm hiền triết Hy Lạp cổ đó đã từng gặp Odin vĩ đại? Thậm chí đã bí mật dò xét được chân tướng của vũ trụ? “Đây là danh ngôn của Sokrates, vốn là dòng chữ được khắc trong thần điện Delphi trên núi Olympus của Hy Lạp cổ” Vasily lại giải thích thêm một câu, Tần Bắc Dương mỉm cười lắc đầu: “Không, đây là câu châm ngôn còn cổ xưa hơn!” Bước ra khỏi doanh trại của hố khoan siêu sâu Kola, Cửu Sắc đang đợi cậu. Con thú trấn mộ nhỏ đã nuốt một lượng lớn vụn kim loại nặng này cũng biết lăn lộn trên tuyết và cỏ khô để làm sạch người, tránh để cho chủ nhân chán ghét. Nó đã nhìn thấy tuần lộc. Đó là con tuần lộc của hai đứa trẻ người Sami, trên đầu có một cặp sừng chẻ nhánh lớn, đặc biệt gần gũi với Cửu Sắc, suýt thì bước tới chạm mũi với nó. Đôi mắt của hai đứa trẻ xanh như biển băng Bắc Cực, tóc màu vàng nhạt, nhưng lại mang khuôn mặt của con lai Mông Cổ và người Nga, khuôn mặt to, cái mũi nhỏ hếch lên. Tộc người này đến từ châu Á nhưng lại sống ở đầu mút phía Bắc của châu Âu, bọn họ là người châu Á mắt xanh tóc vàng, đã nuôi dưỡng tuần lộc ở vùng Bắc Cực này mấy nghìn năm, khiến cậu nhớ đến Odin nằm trong quan tài băng. Tần Bắc Dương tham lam hít thở không khí trên bề mặt trái đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời gần như trong suốt, nắm một nắm tuyết xoa lên mặt cho đến lúc nó tan hết. Nhưng cậu không biết nên đi đâu? Phải làm sao mới về được đất nước Trung Quốc đang cách xa hai mươi nghìn dặm? Cậu có dự cảm rằng Anna vẫn còn sống, cô đã cùng những người khác trốn khỏi hòn đảo cô lập giữa biển băng Bắc Cực rồi. Tần Bắc Dương phải về Trung Quốc tìm cô. Một chiếc xe tải nghiền qua băng nguyên, một người Nga mặc quân phục nhảy xuống, người này biết nói mấy câu tiếng Đức đơn giản, ông ta mời Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lên xe. Xuyên qua vùng đồng hoang của phía Bắc Nga, ngoại trừ vùng đất lạnh cứng thì chỉ còn rừng rậm, thấp thoáng mấy căn nhà gỗ nhỏ. Đây là một quốc gia bát ngát đất rộng người thưa. Lắc lư ba ngày ba đêm, chiếc xe tải lái vào Moscow vĩ đại trong tuyết trắng. Tần Bắc Dương tỉnh dậy từ cơn mê, nhìn thấy sông Moskva đã bị đóng băng, mái nhọn sao đỏ của điện Kremli, quảng trường Đỏ rộng lớn, mấy đỉnh củ hành nhọn của nhà thờ chính tòa Thánh Vasily. Số 11 đường Lubyanka, trong một tòa nhà được canh chừng nghiêm ngặt, Tần Bắc Dương đã thông qua cuộc thẩm tra của “Cheka”(1). Tần Bắc Dương được đưa lên một toa xe lửa khác, nhốt trong khoang kín cho đến tận dãy núi Ural. Mùa đông ở vùng đất liền của Nga nhiệt độ âm hai mươi độ, Tần Bắc Dương mặc một chiếc áo khoác rách rưới, lạnh đến mức run lẩy bẩy, cậu ôm chặt Cửu Sắc, trong lòng thầm nghĩ “Trời muốn ban cho ai một sứ mệnh nào đó thì trước tiên người đó phải chịu nỗi đắng cay trong lòng, gân cốt mệt mỏi, thân thể đói gầy, chịu nỗi khổ của nghèo đói, sự ngăn trở của hoành hành, sự quấy nhiễu trong công việc, thông qua đó tôi luyện tính cảnh giác, tính kiên định, năng lực vượt qua khó khăn thử thách” Cậu bị đưa đến một thôn làng cách biệt với thế giới bên ngoài, không thể liên lạc với bên ngoài, nếu không cậu đã sớm gửi một điện báo cho Trung Quốc rồi, chí ít cũng muốn biết Âu Dương Anna và Tề Viễn Sơn còn sống hay đã chết? Trong sách địa lý có nói dãy núi Ural là đường ranh giới của châu Âu và châu Á. Cậu và Cửu Sắc ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ bỏ hoang, may mà có lò sưởi để sưởi ấm. Ngày nào cậu cũng cùng các nông dân đốn củi, cố gắng học tiếng Nga, suốt ngày “Halashuo”, “Sibaxiba”, “Dawalixi”, “Duopoleijin”… May mà cậu có gốc cơ bản của tiếng Đức, có thể dễ dàng phát ra âm lưỡi gà và âm đầu lưỡi. Tần Bắc Dương có một cái tên tiếng Nga “Georgy”, giống như tên tiếng Đức Matthias của cậu. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng trong vòng mấy trăm cây số xung quanh đều không có người ở, không bị lạnh cóng mà chết thì cũng bị sói ăn thịt. Sói. Mùa đông năm nay tai họa cũng lan tràn, bầy sói càng ngày càng lớn gan, chúng liên tục tấn công thôn làng. Gia đình ở ngôi nhà gỗ ngay sát vách Tần Bắc Dương bị sói tha mất con gái đi. Mọi người cầm súng săn đi tìm ba ngày mới phát hiện ra một bộ hài cốt nhỏ bị sói ăn còn thừa lại. Cô bé rất thích Cửu Sắc nên vẫn thường cùng vui đùa với “chú chó lớn” này. Đôi mắt màu lưu ly của Cửu Sắc phát ra tia sáng lạnh lẽo, thầm nói cho chủ nhân biết nó sẽ báo thù cho đứa trẻ đã tử nạn. Tần Bắc Dương mặc áo da gấu, đầu đội mũ Cossack, sau lưng là cây súng săn và năm mươi viên đạn, mang theo cả thanh Đường đao, bước chân vào khu rừng rậm rạp… Ngày 6 tháng 1 năm 1920, trên đường ranh giới của Âu Á, Tần Bắc Dương đối mặt với vùng đồng hoang Xibia, chào đón mặt trời tuổi hai mươi của mình. Ngày mai là Noel rồi. Không giống với ngày 25 tháng 12 của người phương Tây, Noel theo lịch Nga là ngày 7 tháng 1, tương truyền trong rừng sẽ xuất hiện ông già Noel và bà chúa Tuyết, còn có cả sói nữa. Tần Bắc Dương cũng không đơn thương độc mã, ngoài thú trấn mộ ra còn có một người thợ thủ công già trong làng đi cùng cậu – ông ấy tên là Alexander, là một ông già Nga đã hơn sáu mươi tuổi. Ông già không phải người bản địa, nhiều năm trước, ông một thân một mình đến thôn làng này, chuyên chế tạo ra các công cụ bẫy thú làm kế mưu sinh. Bẫy thú do ông thiết kế rất khéo léo, cho dù là những con gấu vô cùng khỏe hay là đám hồ ly giảo hoạt cũng đều phải kêu gào thảm thiết dưới bẫy thú của ông. Ông còn có thể chế tạo ra bẫy và thòng lọng rất phức tạp, có thể khiến dã thú bị bắt sống mà không tổn hại gì – điều này rất quan trọng với chồn Zibelin và cáo bạc, một bộ lông không tì vết có giá ngang với vàng khi trao đổi tại chợ Moscow. Nhưng nếu có vết thương do đạn bắn hoặc kẹp bẫy thú thì giá trị sẽ bị giảm đi rất nhiều. Ông Alexander không có người nhà, ông rất trầm mặc ít nói, không hòa hợp với quần chúng. Chỉ có Tần Bắc Dương thân thiết với ông. Chuyến bắt sói lần này, người thợ thủ công già cứ khăng khăng từ chối dùng súng ống, ông chỉ mang theo một cây cung chữ thập bằng sắt – thứ vũ khí đã sớm bị đào thải. Cửu Sắc phát hiện vết chân và lông sói trên tuyết, nó đào ra xương trẻ con – đó là cặp song sinh tháng trước bị sói tha đi. Đây chính là nơi chó sói thường tới lui. Người thợ thủ công già chôn mấy cái bẫy thú xuống, còn cả thòng lọng được làm một cách khéo léo nữa, chỉ cần móng vuốt của sói giẫm vào thì sẽ lập tức bị treo ngược lên cây. Ông lại dùng cành cây đánh dấu để tránh tự giẫm vào bẫy của mình. Bọn họ nằm sấp trong ụ tuyết, không lâu sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chó sói. Ngày hôm đó bọn họ đã bắt được chín con sói, toàn bộ đều bị giết tại chỗ rồi lôi về cho dân làng xem. Đêm đó, bầy sói lại tấn công thôn làng một lần nữa để báo thù lại hành động bắt sói, chúng giết chết rất nhiều gia súc, cắn chết hai người đàn ông đơn độc. Đợi đến khi Cửu Sắc biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, chuẩn bị dùng quả cầu lửa lưu ly để tiêu diệt đám sói tàn ác này, bọn chúng như cảm nhận được sức nóng của “thể cơ khí của linh hồn”, rối rít tru lên rồi tháo chạy. Ngày hôm sau, Tần Bắc Dương và Alexander lại đi bắt sói một lần nữa nhưng không thu hoạch được gì, bầy sói đã khéo léo tránh tất cả các cạm bẫy và bẫy kẹp thú. “Đám súc sinh này trở nên thông minh hơn rồi! Lạ thật, ta chưa từng gặp bầy sói nào thông minh như chúng” Người thợ thủ công già chau mày, lắng nghe tiếng sói tru lúc trầm lúc bổng nối tiếp nhau. Không phải là âm thanh của một con sói mà là mấy chục con sói, giống như toàn bộ sói trên thế giới này đang họp lại với nhau vậy. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lần theo âm thanh, lặng lẽ leo lên sườn núi. Người thợ thủ công già mang theo bẫy thú nặng nề, trốn trong bụi cỏ khô quan sát, ông nhìn thấy một bầy sói lớn, ít nhất phải đến bốn mươi con. Bầy sói này đang vây quanh một cỗ quan tài. Thật không thể tưởng tượng nổi, trên mặt tuyết trắng sâu trong rừng tự nhiên lại lộ ra một cỗ quan tài. Quan tài có lớp vỏ ngoài kim loại, có lẽ là quan tài chì truyền thống, đã được hàn lại, vô cùng kiên cố và kín, dù có đặt lộ thiên cũng không bị hư hại. Bầy sói hung ác quỳ trước quan tài, hành động tựa như chó giữ nhà vậy. Bọn chúng xếp hàng theo thứ tự, những con sói đực mạnh khỏe ở gần quan tài, sói cái yếu ớt xếp ở hàng ngoài rất chỉnh tề, giống như Thái cực bát quái lấy cỗ quan tài làm tâm điểm vậy! Con sói đầu tiên bắt đầu tru lên, nó là sói đầu đàn, con sói to lớn khỏe mạnh nhất. Những con sói tiếp sau cũng tru lên theo thứ tự, giống như hiệu ứng Domino vậy. Tần Bắc Dương nấp trên sườn núi, cậu thấy tiếng tru của bầy sói này có một thang âm nào đó, dường như là… “Thượng đế bảo vệ Sa hoàng”? Bài quốc ca của Đế quốc Nga cậu đã từng nghe Nam tước Wolf người Nga trắng hát mấy lần ở khu căn cứ quân sự Versailles nửa năm trước tại Paris, vậy nên cậu vẫn nhớ giai điệu của nó. Tần Bắc Dương và người thợ thủ công già nhìn nhau, không sai, đây không phải ảo giác! Đám sói này đã bị cỗ quan tài khống chế, chúng tru lên bài quốc ca Nga. Đây là một loại nghi thức đáng sợ nào đó, giống như phù thủy của loài người hoặc lễ hiến tế cổ xưa. Lẽ nào những đứa trẻ con bị ăn mất chính là vật hy sinh của nghi thức này. Quả nhiên, Tần Bắc Dương nhìn thấy một cái đầu lâu, là đầu của một cô bé đang bị vùi trong tuyết dưới cỗ quan tài. Phản ứng đầu tiên của cậu là nhớ lại đồng nam đồng nữ trên núi Đạt Ma trên biển hơn hai năm trước, suýt chút nữa chúng đã bị dân đảo hiến tế cho thú trấn mộ ác long. Nay ở trong rừng rậm núi Ural, cô bé này lại bị bầy sói hiến tế cho một cỗ quan tài. Cậu kiềm chế lòng khát khao trả thù của Cửu Sắc, cẩn thận quan sát kĩ địa hình xung quanh, cảm thấy nơi đây vừa vặn nằm trên một long mạch tốt. Không có la bàn, chỉ dựa vào kinh nghiệm phân kim điểm huyệt của cậu và cha, cậu phát hiện thấy nơi này địa khí dồi dào, bên trên là mấy cây tùng cao chọc trời. Cỗ quan tài đối diện với một gò núi, tựa như đất mộ phong thổ của lăng mộ Trung Quốc. Mùa đông trên nước Nga trời tối rất nhanh, cậu phải nổ súng rồi. Họng súng của Tần Bắc Dương nhắm vào con sói đầu đàn, cậu bình tĩnh bóp cò, đúng ngay vòng mười. Con sói đực đầu đàn to khỏe đang quỳ trước cỗ quan tài ngay lập tức bị bắn bể đầu. Tiếng súng vang vọng trong khe núi, lúc bầy sói còn đang kinh sợ tản ra thì cậu đã thay đạn xong, bắn ra phát thứ hai giết chết ngay một con sói đực nữa. Đồng thời, cây cung chữ thập của người thợ thủ công già cũng bắt đầu bắn ra, mũi tên thép xuyên qua làn không khí lạnh lẽo cắm ngay vào mắt hoặc cổ họng lũ sói, loại binh khí lạnh thời Trung Cổ này vẫn là thứ vũ khí săn bắn sắc bén. Bọn họ giống như những người thợ săn lão luyện bách phát bách trúng đang mở cuộc đại khai sát giới với con mồi, sau đó đã nhanh chóng có thêm bảy tám xác sói nữa. Nhưng Tần Bắc Dương chỉ giết sói đực, tha cho sói cái và sói con, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận như vậy. Đến khi bầy sói tan tác hết, Tần Bắc Dương và Alexander xuống khỏi sườn núi, mang theo Cửu Sắc như một chú chó săn đến trước quan tài. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, cậu rút thanh Đường đao sau lưng ra, bồi thêm mấy đao cho mấy con sói đực vẫn còn đang giãy giụa, giúp chúng sớm được giải thoát cũng là một loại nhân từ. Cỗ quan tài kim loại phát ra một loại sức mạnh nào đó phun ra từ khe hở chì đã được hàn kín, tràn ngập khắp cả khe núi và khu rừng. Cậu bất giác lùi lại mấy bước, mặt trời đã xuống núi, tà ác buông xuống cùng màn đêm, còn đáng sợ hơn lúc ở trong tâm trái đất. Cũng may còn có người thợ thủ công già Alexander và thú trấn mộ Cửu Sắc bên cạnh. Đột nhiên sau lưng Tần Bắc Dương vang lên tiếng sói tru, cậu còn chưa kịp quay đầu nạp đạn, Cửu Sắc đã hóa thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, giương cặp sừng hươu cao ngất, đồng thời phun ra ba quả cầu lửa lưu ly, trong nháy mắt thiêu chết ba con sói đực đang định đánh lén. Người thợ thủ công có kiến thức sâu rộng, nói cỗ quan tài này không phải thứ tốt lành gì, nơi này không tiện ở lâu. Tần Bắc Dương ôm đầu lâu cô bé trong lòng, tay kia kéo con sói đầu đàn quay về. Suốt dọc đường, Cửu Sắc đi trước mở đường canh gác, Alexander cầm cung thập tự đoạn hậu, đảm bảo đám dã thú không dám đến gần. Cậu chỉ muốn đi càng xa cỗ quan tài càng tốt, tựa như có một thứ tà ác nào đó đã bò lên đến vai rồi… Tối hôm đó, các dân làng đang chào đón Noel sợ đến ngây người. Người Trung Quốc trẻ tuổi kéo một cái xác sói vô cùng lớn trở về. Họ mổ bụng con sói ra, phát hiện một chiếc giầy đỏ của bé gái, tất cả mọi người đều rơi nước mắt. Tần Bắc Dương đem đầu lâu của cô bé về nhà, lại đích thân báo thù cho cô bé, người nhà vô cùng cảm kích, họ tặng bánh mì và muối cho cậu, đây là lễ tiết tôn quý nhất của người Nga. Trưởng thôn nghe nói trong khe núi có một cỗ quan tài thì cảm thấy rất kì quặc. Chỉ cần cỗ quan tài còn đó thì bầy sói sẽ lại bị thu hút đến, nạn sói sẽ vẫn tiếp diễn. Sau khi toàn thôn bàn bạc, họ đã quyết định đi suốt đêm đến đó phá hủy cỗ quan tài. Dân làng chọn ra mười người đàn ông khỏe mạnh nhất, cộng thêm trưởng thôn, Tần Bắc Dương, Alexander, họ mang theo đuốc và vũ khí, còn cả mấy con chó săn (Cửu Sắc cũng được tính vào đó). Suốt cả đường đến khe núi đều nghe thấy tiếng bầy sói tru. Tất cả mọi người không ngừng nổ súng lên trời, trước tiên cần đuổi bầy sói đi đã. Vẫn còn rất nhiều xác sói vùi trong tuyết, nhưng thứ nổi bật nhất vẫn là cỗ quan tài đó. Không ai dám lại gần nó, chỉ còn lại trưởng thôn với bộ râu lớn, ông đi ba vòng quanh cỗ quan tài. Một loại sức mạnh nào đó như một cánh tay kéo cổ trưởng thôn, muốn nhét ông vào trong quan tài, không thể chống cự lại được. “Mở quan tài ra!” __________ Chú thích: (1) Cheka là tên gọi tắt của Ủy ban Đặc biệt toàn Nga, là cơ quan mật vụ của Nhà nước Xô Viết, được thành lập ngay sau cuộc Cách mạng tháng Mười ở Nga năm 1917. Đây là tiền thân của cơ quan an ninh Liên Xô.