Chương 56 Cố gắng của Rasputin
Đêm khuya tại núi Ural nước NgaTrưởng thôn hạ lệnh mở cỗ quan tài tà ác ra. Người thợ thủ công già Alexander khẽ lắc đầu, Tần Bắc Dương hiểu ý nói: “Tuyệt đối không thể mở ra! Xin hãy tiêu hủy quan tài tại chỗ, chất củi lên mà đốt là an toàn nhất” “Rốt cuộc ai là trưởng thôn? Đồng chí Georgy Tần, mặc dù đêm nay cậu là anh hùng giết sói nhưng đừng quên tôi là người phụ trách giám sát việc cải tạo lao động của cậu, xin cậu hãy tuân thủ kỷ luật của tổ chức!” Mấy người dân làng chĩa thẳng súng vào Tần Bắc Dương, trưởng thôn đích thân cầm dụng cụ cạy cỗ quan tài chì này ra. Trong đêm đen, cỗ quan tài phát ra một tiếng “Thịch” rất lớn, một làn khói đen dày đặc tản ra, khiến tất cả mọi người đều sặc không mở nổi mắt ra. Tần Bắc Dương cảm nhận được một luồng tà khí đẩy cậu ngã xuống đất, Cửu Sắc cũng liên tiếp lùi về phía sau, đám chó săn rít lên rồi tháo chạy. Đột nhiên, một bóng đen bật dậy từ quan tài, đó là một bộ hài cốt người chết, nó bóp chặt cổ trưởng thôn. Bộ hài cốt cao lớn như người khổng lồ, xách cổ trưởng thôn lên cao, hai chân không chạm nổi xuống đất, mặc cho ông có giãy giụa thế nào cũng vô ích. Người Trung Quốc thường gọi đây là “thi biến”. Cái đầu lâu tiến sát lại gần trưởng thôn, cưỡng ép thực hiện một nụ hôn miệng kề miệng với ông, nếu như là hôn một cô gái thì cũng chẳng có gì để nói, đằng này trưởng thôn đã hơn năm mươi tuổi, quanh miệng râu ria xồm xoàm, cả hai phía đều không thể hôn được. Đám đàn ông sợ đến ngây người, có người trực tiếp ôm đầu tháo chạy, chỉ có Tần Bắc Dương giương thanh Đường đao, hét lên một tiếng rồi nhảy bật lên cao, chém đứt xương cánh tay của người chết. Cuối cùng trưởng thôn đã rơi xuống đất. Cây cung thập tự của người thợ thủ công già bắn ra một mũi tên thép, trúng ngay giữa hai lông mày của cái đầu lâu, lực chấn động khiến cái đầu lâu nứt ra một khe hở. Trước khi bộ hài cốt tấn công lại, Tần Bắc Dương chém xuống dao thứ hai, dùng lực ngàn cân của An Lộc Sơn, chém đứt đôi cái đầu lâu. Đao này chém xuống không hề dễ dàng, cậu cảm thấy hổ khẩu sắp toác ra rồi, không giống như chém một bộ hài cốt thối rữa mà giống như chém vào một thứ kim loại rắn chắc nào đó. Thi thể tà ác ngã xuống. Cậu lại nhìn trưởng thôn đang nằm trong tuyết, xương ngón tay người chết vẫn còn đang bóp cổ ông, lúc này đã xuyên vào yết hầu. Trái tim của ông trưởng thôn cố chấp đã ngừng đập, ra đi vào đúng đêm Noel. Vì quyền uy của mình mà ông ta đã phải trả giá bằng cả tính mạng, hoặc có thể nói ông ta đã bị bộ hài cốt trong quan tài mê hoặc mà phạm sai lầm. Người thợ già bảo tất cả mọi người hãy bình tĩnh, ông cẩn thận tiến lại gần cỗ quan tài chì, nhìn bộ hài cốt tà ác kia. Dường như còn có một chiếc áo choàng của tu sĩ. Ông to gan thò tay vào trong lấy ra một chuỗi tràng hạt của khổ hành tăng Chính thống giáo, một khung ảnh nhỏ. Trong bức ảnh là một giáo sĩ cao lớn có bộ râu dày, tướng mạo khác người, hốc mắt sâu hiếm thấy của người Nga, chỉ nhìn bức ảnh thôi đã thấy tỏa ra tà khí nồng nặc. “Rasputin!” Có một dân làng từng được đi học, ông ta hoảng sợ hét lên một cái tên, Tần Bắc Dương chau mày: “Yêu tăng Rasputin đã từng làm nhiễu loạn cung đình Sa hoàng cuối cùng sao?” “Không phải Rasputin chết ở Saint Petersburg sao?” Dân làng chóng mặt, “Sao lại đến cái vùng hoang vu quê mùa này của chúng ta chứ?” “Tôi biết tại sao!” Tần Bắc Dương nhớ lại cha mình đã từng nói – một năm trước, phụng mệnh Thượng tướng Hải quân Kolchak, lão Tần đã xây dựng lăng mộ bí mật của Sa hoàng cuối cùng Nikolai II ở một nơi bí mật trên núi Ural. Không lâu sau, người Nga trắng lại đưa hài cốt Rasputin đến cho ông, lệnh cho ông xây lăng mộ và chế tạo thú trấn mộ cho Yêu tăng tà ác này. Kết quả, lão Tần và Nam tước Wolf từ chối tuân lệnh. Nếu như đây chính là hài cốt của Rasputin, vậy thì gò núi nhỏ trước mặt chính là… Trái tim bỗng đập mạnh, cậu nhớ lại kết quả quan trắc sáng nay – nơi đây chính là vùng đất phong thủy tốt hội tụ long mạch, đặc biệt là ở chỗ mấy cây tùng đặc biệt to lớn trên gò núi. Lăng mộ bí mật của Sa hoàng cuối cùng Nikolai II là tác phẩm cuối cùng lúc sinh thời của người thợ thủ công hoàng gia Trung Quốc Tần Hải Quan, cũng là lăng mộ châu Âu đầu tiên được xây theo phong cách quy chuẩn của đế vương Trung Quốc. Tuyết trắng đã phủ đầy cả đỉnh núi, không nhìn rõ được lối vào mộ đạo ở đâu. Cũng không nhìn thấy bất cứ một kiến trúc nào trên mặt đất. Trừ phi tính cả cỗ quan tài của Rasputin. Tần Bắc Dương liên tiếp lùi về sau mấy bước, cậu tuyệt đối không dám nói bí mật này ra. Cậu sợ những dân làng này quá đỗi bảo thủ và mê tín, lại vừa vặn đúng đêm Noel, họ sẽ quỳ lạy tập thể trước lăng mộ của Sa hoàng? Hoặc ngược lại, vì sự trung thành với Xô Viết, họ sẽ phá hủy cả lăng mộ và cả hài cốt của Sa hoàng cuối cùng, để chế độ vua chúa phong kiến không bao giờ có thể trở mình được nữa? Cho dù có là kết quả thế nào đi chăng nữa Tần Bắc Dương cũng không thể tiết lộ bí mật này. Cậu quay đầu hỏi người thợ thủ công già: “Alexander, chúng ta phải xử lý hài cốt của Rasputin thế nào đây?” “Đốt đi!” Ông già nói rất kiên quyết, có lẽ trước kia ông đã gặp những chuyện thế này. Tần Bắc Dương đứng trước mộ của Sa hoàng, hạ lệnh thiêu cháy Yêu tăng Rasputin. Mọi người đều coi đây là hành động báo thù cho trưởng thôn, bèn lập tức chặt một cái cây lớn, đốn thành những khúc củi chất đầy lên bộ hài cốt và trên quan tài, châm lửa đốt cháy. Trong tuyết, ngọn lửa cháy hừng hực, lớp vỏ chì của quan tài tan chảy ra. Tần Bắc Dương không cho phép người nào rời đi, bắt buộc phải nhìn hài cốt bị thiêu sạch sẽ. Ngọn lửa lan đến xác sói bên cạnh, cả khu rừng vang lên tiếng tru bi thương của bầy sói, âm thanh này thấm vào từng lỗ chân lông, tựa như muốn bóp nát trái tim. Mấy người đàn ông nhìn nhau, lo lắng sẽ có nhiều bầy sói từ bốn phương tám hướng tấn công tới, Tần Bắc Dương lại nói không cần lo, cậu sẽ bảo vệ mọi người. Lời còn chưa dứt, cỗ quan tài đang bốc cháy đã vang lên một âm thanh gì đó, có tiết tấu rất kì lạ. Tần Bắc Dương cẩn thận lắng nghe, âm thanh này hòa vào với tiếng sói tru khắp rừng núi, tựa như một buổi hòa nhạc hoành tráng. Mấy con chó săn rên rỉ chạy loạn lên, đang lúc mọi người còn kinh hãi, bộ hài cốt bỗng từ trong quan tài đứng dậy. Ánh trăng chiếu lên ánh lửa, Rasputin đã bị thiêu mất một nửa, chỉ còn lại xương sống cuối cùng, nối liền với hai ba đốt xương sườn, một cánh tay đã gần cháy khô, còn cả một nửa cái đầu lâu cháy đen thui. Tần Bắc Dương nhìn thấy ánh mắt của Rasputin. Nghiêm túc mà nói thì chỉ là hốc mắt trên nửa cái xương sọ thôi, nó sâu như lỗ đen, còn có ngọn lửa phả ra, khiến cho người ta không có chỗ nào ẩn náu. Có một hai giây nào đó Tần Bắc Dương chợt nhớ tới đôi mắt của A U. Bộ hài cốt lắc lư trong đau khổ, vươn ngón tay gãy lìa về phía dân làng. Hai cái xương đùi của nó vẫn còn nguyên vẹn, nó khó nhọc bò ra khỏi quan tài, kéo theo thân người bốc cháy bừng bừng vùi mình vào tuyết. Rasputin đáng thương ngã gãy một chân, nó chỉ còn dựa vào một khúc xương tay, một cái xương sống, nửa cái xương chậu và một bên xương đùi để bò lê. Hài cốt vừa bò vừa phát ra tiếng thét, tiếng sói tru xung quanh lại càng chói tai hơn, nếu không phải là Tần Bắc Dương liên tiếp nổ súng lên trời thì đám đàn ông đã chạy hết cả rồi. Nghe tiếng kêu gào cuối cùng của Rasputin, Tần Bắc Dương nhớ tới Nam tước Wolf – mấy năm trước Nam tước và mấy người quý tộc đã tự tay giết chết gã Yêu tăng này. Chỉ trong một đêm, bọn họ dùng các phương pháp như Kali xyanua, đạn, dao găm, quả tạ vv mà không thể giết chết Rasputin hoàn toàn, cuối cùng, họ dìm chết hắn dưới dòng sông Neva lạnh lẽo. Cậu tin rằng trên thế giới này thực sự tồn tại một loại người bất tử nào đó… Ví dụ như Từ Phúc triều Tần đang say ngủ trong ngôi mộ cổ trên núi Yoshino tại Nhật Bản. Bộ hài cốt kiên cường bò lê trên tuyết, rất nhiều dân làng đã quỳ xuống, làm dấu chữ thập miệng đọc chú ngữ Chính thống giáo, định nghĩa lại Rasputin thành một thánh đồ. Nó bò đến trước gò núi, đối diện với lăng mộ Sa hoàng cuối cùng Nikolai II. Trong ngôi mộ bí mật mà cha Tần Bắc Dương xây dựng này không chỉ chôn cất vị vua cuối cùng của nước Nga mà nghe nói còn có Hoàng hậu cuối cùng đã thông dâm cùng Yêu tăng, và cả tiểu hoàng tử Aleksei đã được hắn dùng tà kỹ thuật để chữa bệnh máu khó đông. Khe núi hoang vắng tại đường ranh giới giữa châu Âu và châu Á vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Rasputin trong ngọn lửa, tựa như nó mới là nhân vật chính của buổi hòa nhạc đêm nay, bầy sói chỉ đến để hòa tấu cùng thôi. Trong cơ thể Yêu tăng Rasputin có nhân tố dã thú. Dân làng vô cùng bất lực, chỉ có thú mới có thể giải quyết được vấn đề của thú. Cậu nhìn người thợ thủ công già, rồi gật đầu với Cửu Sắc. Con thú trấn mộ ấu kỳ lân mọc ra cặp sừng hươu trắng như tuyết, vảy bằng đồng xanh, liên tiếp phun ra mấy quả cầu lửa lưu ly. Quả cầu lửa đầu tiên đánh trúng Rasputin, thiêu cháy xương đùi của nó; quả thứ hai xuyên qua xương sống; quả thứ ba đánh trúng đầu lâu, giống như một phát đạn bể đầu. Ngọn lửa màu xanh lục thiêu đốt yêu nghiệt Nga, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong tiếng cầu cứu bi thảm cuối cùng, cả bộ hài cốt đã bị thiêu thành một làn khói đen, bay về phía đất nước của mặt trăng. Trên nền tuyết đã tan chảy chỉ còn lại một đống tro tàn, đầu xuân năm mới, đến cả một con ruồi cũng không thèm viếng thăm, chỉ đành tan ra trong lớp mùn của rừng rậm. Thể xác của Rasputin sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi này, đối mặt với cả nhà Sa hoàng đã vô cùng sủng ái hắn. Nếu không phải do hành vi của hắn thì có lẽ cả nhà Sa hoàng cũng không đến nỗi phải mai táng ở chỗ này. Tiếng sói tru dần dần ngừng lại, khu rừng khôi phục lại sự yên tĩnh như nấm mồ của nó, đám thú vật cuối cùng cũng thoát được sự khống chế của tà linh. Tần Bắc Dương đỡ các dân làng đang quỳ đứng lên, dùng tuyết trắng che phủ tro cốt của Rasputin, phá hủy phần vụn còn lại của cỗ quan tài vỏ chì đã bị thiêu cháy. Có người nhớ đến tập tục cũ của dân bản địa ở đó, rải nước tiểu lên tro cốt và quan tài người chết để họ vĩnh viễn ở lại địa ngục, không bao giờ được siêu sinh. Georgy Tần nhập gia tùy tục, cậu cũng cống hiến một bãi nước tiểu lên cỗ quan tài, tuyệt đối không thể để cho u hồn của Rasputin sống lại từ đống tro tàn. Đó là một đêm Noel cả đời khó quên.