Chương 62 Tiểu Mộc trong mộ
Hai nghìn dặm từ chỗ Tần Bắc Dương đang ở, ba tỉnh miền Đông Bắc Trung Hoa Dân quốc, vùng đất núi trắng nước đen, vùng đồng màu mỡ của Long Hưng, Mãn ThanhSông Tùng Hoa là nhánh lớn thứ hai của sông Mâu Đan, khởi nguồn từ Đông Hóa – Cát Lâm, đổ vào hồ Kính Bạc rồi nghiêng xuống thác “Điếu Thủy Lâu”, thành một cảnh của tháp Ninh Cổ. Đời nhà Thanh, biên giới Liễu Điều đóng cửa, tháp Ninh Cổ ở ngoài rất xa, có Phó Đô thống trấn thủ, trở thành đế quốc lưu vong. Mãn Thanh nhiều án văn học, thường có nhiều văn nhân mặc khách sống ở nơi này suốt quãng đời còn lại. Phía tây bắc hồ Kính Bạc là chân núi, có một ngôi làng nhỏ, tất cả đều là dân di cư từ Quan Đông – Sơn Đông, khai hoang trồng tiểu mạch, trồng ngô. Sau làng có một dãy núi, giấu một ngôi mộ cổ bảy tầng nguy nga. Từ cuối đến đầu tầng tầng lớp lớp, xây đá hoa cương lớn, đứng xa nhìn như một pháo đài chạy dọc theo núi. Thời Khang Hy, tài tử Giang Nam lưu vong Ngô Triệu Khiên là người đầu tiên phát hiện ra ngôi mộ này, nhưng lại không đoán được là nó được xây năm nào? Trong mộ là nhân vật nào? Ngôi mộ lớn nằm ở long mạch, trước có sông Mẫu Đan, trái có hồ Kính Bạc, sau có Trương Quảng Tài Lĩnh trập trùng, nằm nơi hoang mạc nhưng có khí đế vương hiếm có khó tìm, chẳng có gì lạ khi nơi này cũng là khởi nguồn của dòng họ Ái Tân Giác La. Đầu xuân, tuyết đọng dày trên núi. Đứng trước ngôi mộ bảy tầng đá là một hậu sinh đội mũ lông thú. Tuổi chưa quá hai mươi, mặc áo khoác bông màu đen và khăn lông cừu, chân đi giày ula. Gương mặt trắng trẻo bị lạnh nên đỏ ửng. Không có râu ria mấy, nhìn rất thanh tú, là kiểu làm cho các cô nương trong làng mê muội, thậm chí các lão gia cũng liếc nhìn hắn đầy ý nghĩa. Hậu sinh đeo một cái túi to, vai có một cây búa và cây đục, leo đến tầng năm của mộ đá, nhắm ngay một khe hở lớn gõ. Tiếng gõ cộc cộc văng vẳng khắp sơn cốc. Cửa mộ mở! Một khe hở u ám hé ra. Khí mộ cổ trào lên cuồn cuộn, cứ như những cánh tay dài mảnh khảnh của các thiếu nữ đang vươn lên chạm vào cơ thể bạn. Hậu sinh giơ tay trái lên, thấy tay mình mất nửa ngón. Tiểu Mộc bất tử. Mùa xuân năm ngoái, hắn không chết trong địa cung mộ Từ Phúc ở Yoshino – Nhật Bản, cũng không bị yêu quái Kappa ăn thịt. Hắn chạy từ Nara – Yoshio về Osaka. Hải nữ và hai đứa bé còn đang chờ hắn trong miếu. Hắn phải đưa bọn họ đi trước Haneda Taiki. Hải nữ một mực theo hắn, dắt con ngồi tàu hỏa cả đêm. Tiểu Mộc muốn trở về Trung Quốc. Chỉ có trở về quốc gia đầy mộ cổ này, hắn mới có cơ hội vượt qua tay nghề tổ truyền. Bọn họ không có đủ tiền để mua vé tàu về Trung Quốc, chỉ có thể mua được hai vé phà rẻ nhất từ Shimonoseki đến Busan ở Triều Tiên. Tiểu Mộc và Hải nữ băng qua biển, rời khỏi quần đảo đầy núi lửa và động đất, đến vùng đất thuộc địa của Nhật Bản – Triều Tiên. Bọn họ hướng về phía bắc, hắn có thể thấy các mộ cổ đều đã bị đào, mãi mới lấy được chút đồ vàng bạc đổi lương thực để bọn trẻ con không chịu đói. Cuối cùng, Tiểu Mộc cũng đến bờ sông Yalu. Hắn rất cẩn thận, luôn cảm thấy có người ở bờ bên kia chờ hắn nên chỉ bơi dọc sông Yalu đi lên. Đến núi Trường Bạch, leo lên hồ trên đỉnh, hắn rơi vào trong nước tưởng chết đuối thì lại có quái vật trong nước cứu. Hắn và Hải nữ xuyên rừng rậm đến huyện Đôn Hóa, xuôi sông Mẫu Đan, qua hồ Kính Bạc, đến thành Ninh Cổ Tháp. Trong làng khi đó chủ yếu toàn lưu dân từ Sơn Đông đến. Bọn họ đến nơi, tự làm nhà gỗ cho mình, chuẩn bị sang năm khai khẩn đất hoang. Nơi này đất đai phì nhiều, dùng gậy là đánh được cá, khắp núi đều có rau dại, trong rừng còn có sâm nhiều năm. Có rất nhiều cho hai đứa bé, cảnh giác sói là được. Nhưng hắn không bỏ được thói trộm mộ. Tiểu Mộc là trộm mộ từ trong bụng mẹ. Hắn từng nghe cha mình nói, trước kia khi mẹ hắn mang thai cũng xuống mộ ăn trộm cùng cha hắn. Từng trộm bảo vật, từng trải qua nguy hiểm. Đến khi bụng bà cao vượt mặt, bọn họ còn cùng nhau đào mộ Vương chư hầu Tây Hán, còn sinh non ngay trên lõi của Hoàng trường đề thấu, còn là một đứa con trai. Họ vốn tưởng đứa bé chắc chắn phải chết, như con mèo con ốm yếu thoi thóp, không có một tiếng khóc nào. Người mẹ kéo dây rốn, nước mắt lưng tròng, để đứa bé lên chồng gỗ bách ngoài quách, để Vương chư hầu đưa đứa bé sang thế giới bên kia! Đôi vợ chồng trộm mộ ra khỏi cửa một thì tiếng khóc văng vẳng vang lên từ sâu trong. Cha hắn nói rằng đó là tiếng kêu quỷ hồn Tây Hán, đang định bỏ đi thì người mẹ lại quay đầu lại, chạy vào quan tài Hoàng trường đề thấu, ôm lấy đứa bé đang khóc, cởi áo nhét đầu vú vào mồm con. Đứa trẻ sinh trên quan tài mộ cổ – cha hắn nói – hẳn phải là trộm mộ trời sinh, nhất định sẽ kế nghiệp cha. Trở lại thôn trộm mộ lão gia Lạc Dương, hai vợ chồng đặt tên con là Tiểu Mộc, không phải chữ “Mộ”, mà là vì nó ra đời trên lõi gỗ bách, đương nhiên ngũ hành thuộc mộc. Hai mươi hai năm sau, Tiểu Mộc ngũ hành thuộc mộc đang bò vào mộ đá lớn. Hắn lấp đá che lối vào mộ, cầm đèn bão đi vào sâu trong đường hầm. Tường lát đá hoa cương, vẽ tranh “ngũ thải ban lan” gồm các nam nữ mặc áo bào ống tay rộng đang săn bắn, ăn uống, tiệc tùng, ca vũ, tạp kỹ, thổi kèn, còn cả chinh chiến. Tiểu Mộc và cha đã từng đi trộm cùng nhau các ngôi mộ từ thời Xuân Thu chiến quốc đến Đường Tống Nguyên Minh… đủ tất cả các triều đại. Căn cứ vào kinh nghiệm xem tranh tường, những nhân vật này mặc trang phục của thời Tùy Đường. Xuống bậc thang, vừa đi vài bước, một đống xương xuất hiện dưới ánh đèn. Tiểu Mộc cũng không hốt hoảng, xác định rằng không có cơ quan ám khí thì đến gần quan sát. Đầu khớp xương dính mảnh quần áo nhỏ, xương cổ gãy lìa, mái tóc dài khô héo. Là người triều Thanh – không phải chủ mộ mà là trộm mộ. Trong góc có thuốc lá và súng, hẳn là vật mang theo người. Ba tỉnh Đông Bắc thừa thãi thuốc lá, nam nữ đều hút thuốc. Rõ ràng trộm mộ này cũng là người mới đây, có lẽ chỉ khoảng hai mươi năm, thậm chí mười năm trước. Tiểu Mộc thấy lạnh lòng: ngôi mộ này đã từng bị trộm? Nhưng nhìn xương mặt bị vỡ thì có vẻ không phải bị đồng bọn ám toán, giống như trúng phải thứ gì trong mộ hơn. Ngôi mộ đá bảy tầng to lớn, có thú trấn mộ cũng không lạ. Hắn tự nhủ phải cẩn thận hơn bình thường, tiếp tục đi xuống, đi qua hai chỗ uốn khúc. Theo kinh nghiệm của mình, Tiểu Mộc đoán giờ không còn ở tầng thứ năm nữa, có lẽ đã xuống tầng ba hoặc hai. Tiểu Mộc đứng trong góc bôi bột ngũ mang tinh, tránh bị lạc đường. Đi tiếp tầng nữa là cổng mộ bằng đá xanh. Hắn luồn công cụ qua khe cửa, thuần tục lượn mấy vòng, mở cửa ra. Bụi bay lên. Đèn bão soi sáng trần mộ: tảo tỉnh hai tầng phủ rêu phong, trung tâm có bàn cờ vây với những quân cờ trắng đen dày đặc. Tảo tinh đại diện cho vũ trụ u minh, bàn cờ trên bầu trời chẳng phải là thiên cục sao? Gian mộ không lớn, có tranh vẽ sậm màu – thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ với nền hoa sen và lửa cháy. Bốn phía có quái thú nâng xà nhà đá, lương phương vẽ bàn long, hoa văn chuỗi ngọc san hô và cỏ kim ngân. Sau quan tài đá vẽ Phục Hy, Nữ Oa và Thần Nông. Phục Hy là rồng, Nữ Oa là rắn, Thần Nông là trâu, đều là hình quái vật nửa người nửa thú. Nhân vật trong tranh còn được mạ vàng, mắt khảm đá ngọc lam. Tiểu Mộc nhìn hai bức tượng lực sĩ, tay cầm đao kiếm và búa rìu như muốn đánh đuổi tên trộm mộ và tai họa. Hắn gõ nhẹ lên gáy tượng đã, thương thay thần hộ mệnh cho mộ cổ không có mạng sống, chỉ thùng rỗng kêu to. Hắn vào phòng để quan tài trong mộ, luồn công cụ qua khe hở quan tài, cạy chút là bật được nắp. Tiểu Mộc hít sâu, chống cả nửa người lên quan tài, bắt đầu mò châu báu vàng bạc như truyền thống trộm mộ. Trong quan tài là một võ sĩ. Người này mặc áo giáp trụ đủ mọi màu sắc, sáng rực, gương mặt dữ tợn, hai mắt như chuông đồng, răng nanh dài lộ qua khóe miệng. Tiểu Mộc và hắn mặt đối mặt, không khí dường như ngưng đọng lại hai giây. Đốt nhiên võ sĩ bật dậy. Tiểu Mộc đột ngột lùi lại, cách quan tài hẳn một trượng. Hắn móc một cái bọc nhỏ nặng chịch từ sau lưng, lấy ngòi nổ, châm cháy rồi ném về võ sĩ trong quan tài. Tiếng nổ ầm ầm vang lên trong mộ, bụi bặm đất đá tung bay, vài khung tảo tinh rơi. Tiểu Mộc ôm đầu ngồi xổm xuống, cố tự bảo vệ mình. Thì ra trong bao có đủ thứ thuốc nổ, có thể nổ chết mọi vật sống trong vòng ba thước. Hắn ngồi thở dốc trong góc, nhìn mặt đất toàn bụi, như một hình nộm bằng gốm. Mãi lâu sau, Tiểu Mộc mới hồi phục tinh thần, lặng lẽ leo đến cạnh quan tài đá, phát hiện ra khắp nơi trên đất chỉ toàn mảnh vỡ gốm sứ, không có máy móc, linh thạch hay dây cót. Võ sĩ không phải thú trấn mộ mà là món đồ gốm màu đời Đường. Dưới đáy quan tài có một cơ quan, khiến cho bức tượng bật dậy. Đây là thú trấn mộ giả, dùng để dọa người. Tiểu Mộc vô cùng hối tiếc, không phải hắn xót võ sĩ gốm, mà là xót thuốc nổ của mình bị lãng phí. Hắn mua thuốc nổ từ tay đám thổ phỉ núi Trường Sơn là để đối phó với thú trấn mộ, vì hắn đã tận mắt thấy được khả năng chế ngự thú trấn mộ của vũ khí hiện đại. Đương nhiên thuốc nổ sẽ làm được. Nhưng giờ hắn không còn pháp bảo đối phó với thú trấn mộ. Dưới quan tài đá còn một quan tài khác. Hắn nhảy vào tìm thử thì thấy xác người đàn ông. Người này thân hình cao lớn, có một xấp lụa dày xếp cạnh. Tiểu Mộc nắm tay cửa tiến vào, lấy một móng ngựa vàng, chà xát đến khi có tia sáng vàng lóng lánh, dùng răng cắn rõ dấu răng, tỉ lệ khá, coi như có thu hoạch. Tiểu Mộc cướp hết mọi thứ có thể, nhét vào bọc quần áo sau lưng thì phát hiện ra cửa vào mộ đã đóng. Hắn đẩy mãi không được, định lấy búa đập vỡ. Đập một cái, hắn phát hiện ra một điều tuyệt vọng – sau cửa đá có thêm một cửa đồng xanh. Hắn hốt hoảng gõ búa tiếp, đập đến khi búa méo, hổ khẩu chảy máu mà không làm cửa đồng xanh suy suyển được. “Thôi xong” Tiểu Mộc ngồi phịch xuống sau cánh cửa đồng xanh, gáy khẽ va vào đâu đó. Hắn không định gọi người cứu, sợ sẽ gọi phải u linh trong mộ. Hắn tiếp tục sờ soạng trong mộ, dời quan tài đá ra, phát hiện ra đất đặc, không có không gian kim tỉnh, vậy rõ ràng ngôi mộ này nằm trong một khối đá. Vậy có lẽ còn một gian thạch thất khác bên dưới? Cả tòa mộ cổ này là mê cung do vô số viên đá chồng chất tạo nên. Hắn bị nhốt rồi. Điều này e là đáng sợ hơn việc bị thú trấn mộ ăn tươi nuốt sống. Đó là đau khổ trong nháy mắt, còn đây là sự hành hạ từ từ, vượt qua những ngày trong mộ cổ thường không bị chết đói, chỉ có bị dọa chết, thậm chí phải tìm cách tự sát. Trộm mộ là mệnh hèn, chết thì chết thôi. Nhưng Tiểu Mộc không phải hoàn toàn mất hy vọng. Bởi vì hắn bất tử, hoặc có lẽ hắn nghĩ mình có thể bất tử. Mùa xuân năm trước, khi còn ở Nhật Bản, hắn, Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, Haneda Taichi và Hikari đã cùng nhau tiến vào mộ cổ ở Yoshino, phát hiện ra lăng mộ Từ Phúc hơn nghìn năm tuổi – phương sĩ từ thời Tần Thủy Hoàng, kẻ vẫn chưa chết. Tiểu Mộct tìm được hộp tiên đơn trường sinh bất lão trong quan tài, tranh ăn một viên. Thời khắc hủy diệt quyết định sinh tồn đến rồi. Chỉ cần mình vượt qua được bảy ngày không chết khát không chết đói thì có thể chứng minh tiên đơn trường sinh bất lão của Từ Phúc là thật. Đèn bão tắt, Tiểu Mộc nhìn lên tảo tinh trong cục cờ vây, tựa như có một câu chuyện kiếp nạn dây dưa đen trắng… Hắn cần phải thắng ông trời, dù có phải cược cả tính mạng mình.