← Quay lại trang sách

Chương 63 Hồi ức của Nhiếp chính vương

Cách hồ Kính Bạc 1000km về hướng Tây Nam, vào Sơn Hải quan, dọc theo chân Trường Thành, qua lăng Đông Thanh, lao nhanh 100km nữa là đến thành Bắc KinhĐầu xuân tháng 2 âm lịch, cành cây đâm chồi nảy lộc, từng tầng băng mỏng đã tan. Di lão người Mãn buông câu bờ sông. Hễ ngẩng đầu, bầu không Bắc Kinh cơ hồ trong suốt, vang tiếng bồ câu xa xăm. Diệp Khắc Nan mặc áo khoác lam, đầu đội mũ dạ đen, cổ vẫn quấn khăn lông cừu. Anh ta không cầm theo súng, tuần cảnh cúi chào với anh ta. Đi tới Hậu Hải Bắc Duyên (tên khu vực), trước cánh cổng lớn sơn đỏ. Toà nhà mới xây dựng đầu năm Khang Hy, chủ nhân đầu tiên là Đại học sĩ Minh Châu, tới thời Càn Long bị Hoà Thân chiếm làm của riêng. Vua Gia Khánh ban chết cho Hoà Thân, toà nhà đổi thành Thành thân vương phủ, sau đó chuyển cho Thuần thân vương. Đến khi vua Quang Tự băng hà, căn cứ huyết thống thân sơ, ngai vàng nên đến lượt người em ruột Thuần thân vương Tái Phong. Nhưng thái hậu Từ Hy lại chọn Phổ Nghi mới ba tuổi. Tái Phong không làm hoàng đế mà làm cha của hoàng đế cuối cùng. Hiện tại tiểu hoàng đế bên trong Tử Cấm thành đã được sinh ra trong toà vương phủ này. Diệp Khắc Nan lần đầu tiên bước vào phủ Thuần thân vương, bước qua điện Ngân An nằm giữa trục trung tâm, vào hậu hoa viên, vòng qua đình đài lầu các, Tái Phong từng là Nhiếp chính vương đang chờ khách ở tây phòng. “Hoan nghênh trinh thám lừng danh kinh thành!” Nhiếp chính vương không già, chỉ lớn hơn Diệp Khắc Nan ba tuổi. Cách mạng Tân Hợi, ông ta từng được gọi là “to young to simple”, không biết dùng người, không biết trị quốc, tạo nên nội các hoàng tộc, lại quốc hữu hoá đường sắt, người người oán trách, giang sơn 300 năm lật thuyền. Hiện tại, Tái Phong là người thức thời, không còn kiêu ngạo độc tài như xưa, tự tay pha trà cho khách, dâng trái cây, bánh ngọt. “Điện hạ, ngài có thể đồng ý lần viếng thăm này, Diệp Khắc Nan rất vinh hạnh. Mười một năm trước, Tuyên Thống nguyên niên, tôi mới tốt nghiệp trường Tuần cảnh cao cấp, bắt đầu làm trinh thám viên nho nhỏ ở Tổng cục tuần cảnh đường phía tây, đột nhiên nhận được thủ dụ của ngài, ra lệnh cho tôi truy tìm đứa con trai đánh mất của thợ thủ công hoàng gia thuộc phủ Nội vụ” Thân là truyền nhân Lục Phiến Môn, Diệp Khắc Nan rất lễ độ cung kính với Nhiếp chính vương. Ba năm trước, Trương Huân phục hồi, Khang Hữu Vi và đảng bảo hoàng gióng trống khua chiêng, chỉ mình người cha hoàng đế này từ chối tham dự, duy trì trung thành với Trung Hoa dân quốc. “Có chuyện này ư?” Tái Phong nhìn lồng chim bên cửa sổ, hoạ mi hót du dương, bỗng nhớ ra: “Ai chà, đầu óc của tôi này! Cái chuyện xây lăng mộ cho tiên đế Đức Tông phải không. Tôi còn nhớ người thợ thủ công đó, là gia đình cha truyền con nối tạo thú trấn mộ cho hoàng gia, họ gì nhỉ?” “Tần trong Tần Thủy Hoàng.” “Đúng rồi, ở phòng khách này, đại thần phủ Nội vụ dẫn ông ta tới gặp tôi. Thợ thủ công họ Tần, khấu đầu mạnh tới nỗi đập nát mấy tấm gạch, còn nhờ tôi giúp ông ta tìm ra đứa con trai thất lạc năm Canh Tý, nếu không sẽ từ chối xây dựng thú trấn mộ.” Nhiếp chính vương cười uống ngụm trà: “Tôi hồi đó không trẻ ư? Lại nhớ tới Hoàng thượng cũng chỉ có ba tuổi đã phải chia lìa với người cha ruột là tôi đây, lẻ loi hiu quạnh đưa vào Tử Cấm thành, bèn nảy lòng trắc ẩn.” “Điện hạ, tôi nhận được thủ dụ của ngài, tôi mất bao công sức, cuối cùng tìm được đứa bé đó ở Tô giới Đức, Thiên Tân, sau đó đưa tới địa cung Tây lăng, giao cho cha ruột cậu ta.” “Ai da, Diệp Khắc Nan, nói vậy tôi cũng coi như tích đức nhỉ, để cha con họ đoàn tụ, cùng hưởng niềm vui gia đình.” Tái Phong đi bộ vài bước trong sảnh đường: “Khoảng mười năm rồi, đứa bé đó trưởng thành chưa?” “Cậu ta đã trưởng thành, tên là Tần Bắc Dương, là chàng trai cực kỳ ưu tú xuất sắc, thậm chí có thể nói là lương đống chi tài, hy vọng phục hưng của Trung Hoa ta.” “Ôi chao! Nếu có cơ hội, tôi muốn gặp cậu ta. Ai nấy đều kêu mấy năm tôi làm Nhiếp chính vương đã hủy hoại giang sơn Đại Thanh, được việc không đủ bại sự có thừa. Tên thanh niên Uông Điềm Minh ám sát tôi lại biến thành anh hùng dân tộc. Nhưng anh có thể chứng minh giùm tôi, tôi vẫn từng làm chuyện tốt đấy nhé!” “Hè năm ngoái, tôi phụng lệnh Quốc vụ viện đi Paris bảo vệ đoàn đại biểu ngoại giao Trung Hoa, còn từng nhìn thấy đứa trẻ đó.” Diệp Khắc Nan dừng lại giây lát: “Nghe nói không lâu sau đó, cậu ta đột nhiên mất mạng trong miệng núi lửa trên hòn đảo Bắc Cực.” Nhiếp chính vương bóp cổ tay thở dài: “Đáng tiếc! Đáng tiếc!” “Nhưng tôi không tin cậu ta chết dễ dàng như vậy, có lẽ vẫn còn ở nhân thế.” “Trinh thám Diệp, ngài tới đây để nói về chuyện này?” “Cũng không hẳn, điện hạ, tôi muốn hỏi thăm ngài một chuyện khác.” “Cứ nói đừng ngại.” Nhiếp chính vương nghịch con hoạ mi, “Đừng gọi tôi là điện hạ nữa. Đại Thanh đã chấm dứt, tôi là công dân Trung Hoa dân quốc, đương kim tiểu Hoàng đế trong Tử Cấm thành – Phổ Nghi con trai tôi cũng sẽ vậy.” “Tuyên Thống nguyên niên, triều đình từng có một lần hành động quân sự bí mật, đích đến là ngọn núi chính trong Tần Lĩnh, đỉnh núi Thái Bạch. Việc này dù tuyệt mật, nhưng bộ Lục quân có tài liệu ghi chép lại số tiền trợ cấp năm vạn lượng bạc trắng. Thông lệ lúc đó là người nhà mỗi người chết trận sẽ được 120 lượng bạc ròng, 5 vạn lượng bạc trắng, tính ra phải 500 người bỏ mình, không phải con số nhỏ.” Tái Phong im ắng lâu như một thế kỷ, thở dài nói: “Đại Thanh chấm dứt, bí mật cũng không cần giấu nữa. Núi Thái Bạch chính là hoạ lớn của triều đình, nhiều năm qua tồn tại giáo đoàn thích khách mưu đồ lật đổ Đại Thanh, chiếm cứ nơi ấy.” “Giáo đoàn thích khách?” “Phải, bọn thích khách này xuất quỷ nhập thần, tàn khốc vô tình, có tuyệt kỹ cắt yết hầu bằng dao găm, ám sát vô số quan lớn triều đình. Nếu ai chuẩn bị lãnh binh lên núi vây quét, kẻ phụ trách là đại thần hoặc tướng quân đó hoặc lập tức rơi đầu, hoặc một đêm chết hết cả nhà. Dùng thủ đoạn đáng sợ này khiến cho triều đình không ai dám động đến lông tơ của chúng. Núi Thái Bạch có địa thế tuyệt hiểm, một người giữ ải, vạn người không qua, người ngoài biết rất ít, cũng là nguyên nhân khó tiêu diệt nổi chúng” “Vương gia, những năm Tuyên Thống, vì sao tôi lấy được hung khí mà dù dùng mọi cách vẫn không thể điều tra được gì?” “Lục Phiến Môn của các vị giới hạn trong xử lý án hình sự, thỉnh thoảng bắt đại thần phạm tội, thuộc về công việc nội bộ triều đình. Nhưng thích khách núi Thái Bạch là phản tặc đại nghịch bất đạo, không nằm trong phạm vi cai quản của bộ Hình, tất cả tài liệu nằm trong Quân Cơ Xử. Bọn họ chuyên giết đại quan biên giới của triều đình, chủ yếu hành động ở địa giới của tổng đốc Thiểm Cam, tổng đốc Tứ Xuyên, tổng đốc Hồ Quảng, tổng đốc Lưỡng Quảng, tổng đốc Lưỡng Giang, chưa từng ra tay ở kinh thành, Quân Cơ Xử cũng sẽ không tiết lộ tin tức tuyệt mật ra ngoài” “Thượng thư đại nhân bộ Tuần cảnh cũng không biết ư?” “Đương kim Đại tổng thống Từ Thế Xương, trước kia từng làm Thượng thư bộ Tuần cảnh, ngay cả hắn ta cũng chỉ biết sơ qua, càng không bao giờ bàn luận với thuộc hạ.” Diệp Khắc Nan thở dài: “Nhớ năm đó, tôi mới chỉ là viên trinh thám tuần cảnh mới bước vào đời, làm sao hỏi thăm được cơ mật triều đình như thế?” “Làm kẻ hầu cho triều đình, nên biết bổn phận, cái gì nên quản? Cái gì không nên quản? Có người chính vì quá hiếu kỳ, quản quá nhiều, ngược lại rơi đầu. Bây giờ ấy à, tôi cũng biết bổn phận, dứt khoát mặc kệ hết tất thảy. Hoàng thượng trong Tử Cấm thành cũng phải gọi tôi một tiếng a mã. Tôi luôn chăm lo cho Hoàng thượng, có thể sống thêm một ngày trong cung tường màu đỏ ấy chính là may mắn, đừng suốt ngày lăn lộn cùng mấy lão già đảng bảo hoàng, làm những chuyện đáng ghét phục hồi cờ rồng, nghĩ thử xem vua Charles Anh, vua Louis Pháp, chính là vì sau khi thoái vị còn không cam lòng, kết quả… Hừ! Hừ! Hừ! Hiện tại thì sao? Tôi há có thể nói lời đen đủi như vậy?” Cha ruột của tiểu Hoàng đế Phổ Nghi, mỗi tiếng nói, cử động đều lo lắng cho an nguy của con trai, đừng vì vương miện mà rơi đầu. “Vì sao ngài vừa lên làm Nhiếp chính vương đã hạ lệnh phải tiêu diệt thích khách núi Thái Bạch?” Nhiếp chính vương trẻ tuổi cầm lọ thuốc hít hít mạnh một cái, đánh ba cái hắt xì liên tiếp, thông mũi, cả người sảng khoái: “Chẳng phải vì quan mới nhậm chức cần phải làm vài việc quan trọng hay sao? Phải cho đám vương công quý tộc Mãn Châu thấy Tái Phong tôi cũng không phải hạng quần là áo lượt, cũng có thể làm chuyện lớn, phải khoét khối bệnh khó chữa nhiều năm này đi.” “Ha ha, giống trinh thám chúng tôi, mới đến phải phá được một đại án khó, mới có thể đứng vững chân trong cục.” “Ngoài ra thì, trinh thám Diệp có nghe nói qua không – có ba gia tộc lớn xây dựng lăng mộ và cung điện cho hoàng tộc Đại Thanh: một, tộc xây mộ Tần thị; hai, kiến trúc sư hoàng gia gia tộc họ Lôi, thứ ba, gia tộc phong thủy sự ngự dụng Lý tiên sinh.”