Chương 64 Lựa chọn của Anna
Ra cửa nam Thuần thân vương phủ, từ hướng tây Hậu Hải tới con phố lớn trước Đức Thắng môn, rẽ phải ở ngõ Tam Bất Lão, qua ngõ Miên Hoa, tới ngõ Bách Hoa Thâm Xử. Đối diện cửa sau chùa Hộ Quốc là một căn tứ hợp viện trồng đầy hoa cỏ. Xuân hàn se lạnh, chỉ có thu hải đường hé nụ hoa. Tối qua rơi mưa xuân, sáng nay gió cát thổi qua, cánh hoa đầy đấtÂu Dương Anna mặc áo lụa màu đen dày, trở về từ lớp học trường Đại học Bắc Kinh Hồng Lâu phủ Tùng Công, trước khi vào cửa tự nói với hải đường: “Sáng suốt ngớt mưa bùng gió, say rượu ngủ lì không rõ. Ướm hỏi kẻ treo rèm, lại bảo hải đường như cũ. Biết chăng? Biết chăng? Hẳn là hồng phai xanh thắm” (Trích Như mộng lệnh – Lý Thanh Chiếu) “Hay cho câu “Hồng phai xanh thắm” của Lý Thanh Chiếu.” Tề Viễn Sơn mặc quân trang Bắc Dương màu lam, bỏ mũ sao năm màu xuống, chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười. “Viễn Sơn? Anh trở lại từ Nhật Bản rồi ư?” Anna định nói gì, song lại cúi người ngồi xuống một chiếc ghế. “Tôi xin nghỉ vài ngày. Bộ Lục quân đang họp thảo luận cục diện Siberia, hải quân chúng tôi xung đột với Nhật Bản ở Hắc Long Giang. Vài hôm nữa tôi phải trở lại Nhật Bản học.” Tề Viễn Sơn đi tới phía sau Anna, chợt nhận ra gương mặt vóc dáng cô nảy nở hơn chút: “Nửa năm không gặp, cô có khoẻ không?” “Sống uổng thời gian, uổng tự thương hại…” Mùa thu năm ngoái, bọn họ được cứu ở biển Bắc Cực, trằn trọc vạn dặm về nước. Âu Dương Anna về trường Bắc Kinh tiếp tục học khoa lịch sử, Tề Viễn Sơn thì đi Nhật Bản, vừa vặn trường Sĩ quan lục quân khai giảng. Cô sống một mình trong ngõ Bách Hoa Thâm Xử, chăm chỉ học tập. Mỗi tháng, chi nhánh ngân hàng tư nhân Thụy Sĩ ở Thượng Hải đều gửi tin bảo đảm, nói với cô tình hình quản lý quỹ Bá tước núi Đạt Ma, một triệu lượng bạc đã tăng thêm mười nghìn lượng bạc nữa. Tề Viễn Sơn nhìn bầu trời Bắc Kinh mờ mịt: “Tôi nhớ tới Bắc Cực, núi lửa bùng nổ trên biển đảo cô độc, ký ức hãy còn mới mẻ, rõ ràng ngay trước mắt…” Cậu ta vốn định nói Tần Bắc Dương đã chết, nhưng như mắc trong họng, làm sao cũng không thốt nên lời. “Hôm qua, tôi lại nhận được một bức thư gửi tới từ Washington, Mỹ. Anh còn nhớ công sứ Cố Duy Quân không? Ông ấy mời tôi tới sứ quán Trung Hoa ở Mỹ làm việc, trở thành nhà ngoại giao chính thức.” “Công sứ Cố có ấn tượng về cô rất tốt. Chúc mừng chúc mừng! Cơ hội ngàn năm một thuở, đừng nói tới phái nữ, rất nhiều học viên xuất sắc du học về nước cũng chưa hẳn có thể nhận được chức vụ như thế.” Dù nói như vậy, nội tâm Tề Viễn Sơn lại hơi mất mát, Anna mà đến Mỹ, không biết ngày tháng năm nào họ mới gặp lại? “Tôi đã gửi thư từ chối.” Âu Dương Anna vuốt nhẹ đoá thu hải đường, Tề Viễn Sơn ngạc nhiên: “Chẳng phải cô quyết tâm làm nhà ngoại giao nữ đầu tiên của Trung Hoa, thậm chí nữ chính trị gia đầu tiên sao?” “Tôi còn muốn làm nữ Tổng thống nữa. Nhưng tất thảy đều thay đổi, trở nên không thể đoán trước, trở nên không thể bù đắp.” “Anna, nói cho tôi nghe, xảy ra chuyện gì?” “Tôi có rồi.” Bách Hoa Thâm Xử, tàn hoa hải đường, hai người đều yên lặng hồi lâu, giống như trở lại Bắc Cực, băng tuyết trắng mù mịt, đông cứng ngàn năn vạn năm. Cô chống lưng đứng dậy, lúc này mới hiện ra cái bụng dưới lớp áo bông dày, to khoảng bảy tháng. Cô không giấu được nữa, trưởng phòng giáo vụ trường học tìm cô nói chuyện, khuyên cô nên mau chóng thôi học. Tề Viễn Sơn nén giọng hỏi: “Tần Bắc Dương?” Cậu ta không dám nói ra từ “mồ côi trong bụng mẹ”. “Là con anh ấy, ở Bắc Cực, lăng mộ người Viking, trong mật thất nữ thần Dục vọng, chúng tôi…” Nước mắt không nén nổi tuôn rơi, loại chuyện riêng tư thế này vốn dĩ không nên nói với người ngoài, nhưng việc đã đến nước này, Anna cũng coi Tề Viễn Sơn như tri kỷ mà nói. “Cô định làm thế nào?” “Cùng lắm thì…” Cô chưa từng nghĩ tới phá thai, hơn nữa hiện giờ cũng muộn rồi: “Tôi sẽ về Thượng Hải sinh con, nuôi lớn đứa con của Tần Bắc Dương một mình.” Tề Viễn Sơn lao tới trước mặt cô, trợn mắt: “Lấy tôi đi!” “Anh…” Anna mắt run rẩy, lùi lại hai bước, trở tay tát một cái: “Giậu đổ bìm leo!” Cô kế thừa sự ngang tàng của cướp biển và lão đại Thanh bang, một bàn tay năm ngón hằn lên mặt Tề Viễn Sơn. “Cô hiểu lầm rồi, Anna, tôi không có ý ức hiếp cô. Tôi sẵn sàng làm vợ chồng trên danh nghĩa với cô, sẽ không cợt nhả bất cứ chút nào.” Đôi mắt Tề Viễn Sơn làm người khác không thể chối từ: “Tôi chỉ là, chỉ là không muốn để đứa con của Tần Bắc Dương mới sinh ra đã không có cha.” “Xin lỗi.” Âu Dương Anna lặng im giây lát: “Nhưng thế này không công bằng với anh.” “Tôi và Tần Bắc Dương đã từng thề, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Bây giờ cậu ấy ở một thế giới khác, còn tôi sống tạm nhân gian. Đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho cậu ấy. Đến khi đứa bé lớn lên, tôi sẽ đích thân nói với nó – cha nó tên là Tần Bắc Dương, là anh hùng đội trời đạp đất.” “Anh đợi chút…” Anna chống lưng mang thai bảy tháng trở về phòng, cào tóc, suy nghĩ cả tiếng, dường như dài cả đời. Mở cửa ra, Tề Viễn Sơn vẫn đứng thẳng tắp trong sân, người đàn ông và hoa hải đường tôn nhau thành đôi. “Nghĩ kỹ chưa?” Âu Dương Anna đè lên ngực cậu: “Viễn Sơn, anh cũng nghĩ kỹ chưa?” “Một lời quân tử đáng giá ngàn vàng.” “Nhưng chẳng phải anh đang học trường quân sự ở Nhật Bản ư?” Tề Viễn Sơn cười thờ ơ: “Anna, vì đứa bé trong bụng, cô có thể thôi học đại học Bắc Kinh, vậy tôi cũng có thể thôi học trường Sĩ quan lục quân!” Một tuần sau, giáo đường chúa Jesus Tây Thập Khố, cử hành một hồi hôn lễ đơn giản. Năm mà Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna sinh ra, toà kiến trúc Gothic nguy nga chắc chắn này chính là chiến trường mưa bom bão đạn, Nghĩa Hoà Đoàn bủa vây hai tháng mà không tấn công được. Đến nay còn lưu truyền bài vè trong dân gian: “Ăn mì không bỏ tương, pháo đánh ngõ Giao Dân, ăn mì không bỏ dấm, pháo đánh Tây Thập Khố.” Chú rể mặc quân trang Bắc Dương xanh lam, diện mạo hiên ngang, khí thế oai hùng, lại mang phong phạm vương tử châu Âu mặc quân trang kết hôn; cô dâu mặc váy lụa trắng từ đầu tới chân, khéo léo che cái bụng bảy tháng. Hôn lễ không mời nhiều khác khứa, vẻn vẹn khoảng mười người, nhưng có ba nhân vật có tiếng. Cựu Thủ tướng quốc vụ kiêm lục quân tổng trưởng Trung Hoa dân quốc, kiêm đại thần cuối thời Thanh – Vương Sĩ Trân; Giáo sư khoa lịch sử trường đại học Bắc Kinh – Vương Gia Duy; tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La kiêm Nghị sĩ quốc hội lần thứ hai Trung Hoa dân quốc – Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân, cậu ta là bạn đại học duy nhất tới tham gia hôn lễ của Anna, chỉ có tiểu Quận vương mới biết rõ người cha thật sự của đứa bé trong bụng Anna là ai. Diệp Khắc Nan không xuất hiện, cũng không ai mời anh ta. Âu Dương Anna biết có mời anh ta cũng không đến, anh ta chưa tận mắt nhìn thấy Tần Bắc Dương rơi vào miệng núi lửa, xuất phát từ bản năng của trinh thám lừng danh, hoài nghi mỗi người trên đời đều là nghi phạm có tội, đối với việc Anna lấy Tề Viễn Sơn càng là khúc mắc – chẳng lẽ là chuyện xưa Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên? Cha mẹ của cô dâu chú rể đều mất, cũng không có anh chị em nào khác. Vương Sĩ Trân là cha nuôi Tề Viễn Sơn, tự nhiên làm phụ huynh nhà trai; Vương Gia Duy là Giáo sư đại học của Anna, thay thế phụ huynh nhà gái. Cô dâu khoác cánh tay Giáo sư bước vào trung tâm lễ đường, bọn nhỏ dàn đồng ca ca hát, đại phong cầm chơi bản Toccata and Fugue in D minor, BWV 565 giống như đã từng triệu hồi thú trấn mộ và xác ướp Bach ở cung điện Louvre, Paris. Linh mục chủ trì hôn lễ cho họ, trước chiếc mão gai gặp nạn của chúa Jesus, Tề Viễn Sơn đeo chiếc nhẫn vàng cho Anna. Hôn lễ theo đạo Thiên Chúa kết thúc, tân nương đổi trang phục khăn quàng vai mũ phượng. Tân lang vẫn mặc quân trang, cưỡi chiến mã, dẫn đội ngũ hôn lễ trở lại ngõ Bách Hoa Thâm Xử. Trong tứ hợp viện bày hai bàn tiệc rượu, mọi người ăn uống no say tạm nghỉ. Tiểu Quận vương tặng chiếc khăn khata Mông Cổ, hai cuộn thảm treo tường Mông Cổ thượng đẳng; Giáo sư Vương Gia Duy tặng một bộ thơ Đường và bản chính “Lịch sử suy tàn và sụp đổ của Đế quốc La Mã”; Vương Sĩ Trân quy ẩn từ lâu tặng bộ gia cụ gỗ hoa lê Tô Châu. Lão anh hùng “rồng Bắc Dương” nói một phen chúc tụng, hi vọng chú rể kế thừa chí khí Bắc Dương – yêu nước, tự cường, tôn sư, coi trọng học vấn, chúc cô dâu sớm ngày sinh quý tử, vv… Trong tiệc rượu, Vương Sĩ Trân lại ôm chú rể nói tiếp: “Cháu à, bác thật tiếc cho cháu. Nếu cháu ở Nhật thêm ba năm, lấy thành tích xuất sắc, trở về có thể lên làm Lữ trưởng ngay. Cháu còn trẻ, mai sau ắt hẳn sẽ là nhân vật phong vân của Bắc Dương, là chư hầu cát cứ một phương, thậm chí thống nhất thiên hạ, chưa biết chừng còn ngồi lên vị trí Tổng thống ấy chứ. Bây giờ cháu từ bỏ cơ hội này, chỉ có thể tìm việc dưới trướng quân phiệt, không chừng còn phải bán mạng trên chiến trường, ôi…” Vị trí Tổng thống? Tề Viễn Sơn cười khổ lắc đầu, chỉ một mực kính rượu cha nuôi. Ngoài cửa bỗng ồn ào, có người thông báo khách phương xa tặng quà tân hôn. Tề Viễn Sơn chạy tới cửa xem, không ngờ có mười hai con lạc đà Mông Cổ khoẻ mạnh, mỗi con đều chở một cái rương gỗ. Mọi người cùng nhau hỗ trợ mang vào tứ hợp viện mở hòm, trong phút chốc ai nấy chợt sáng mù cả mắt. Đỉnh đồng lớn Tây Chu, binh lính bằng gốm lăng Tây Hán Vương, tượng Phật khắc đá Bắc triều, võ sĩ và thị nữ bằng gốm ba màu thời Đường, gốm men xanh thời Bắc Tống, tranh lụa màu vẽ Thủy Nguyệt Quan Âm thời Tây Hạ… Giáo sư Vương Gia Duy tấm tắc bảo lạ, móc ra kính lúp soi xét, lại đều là chính phẩm, quả thực có thể tạo thành viện bảo tàng. Tất cả những thứ đó đều là bảo bối của núi Đạt Ma trên biển, đồ cổ mà lão đại Thanh bang Âu Dương Tư Thông từng sưu tầm, năm đó mất tích trong án diệt môn phóng hoả ở Hồng Khẩu, Thượng Hải. Chỉ thiếu đúng một thứ bảo bối – tượng Phật bằng gỗ thời Liêu, khắc hình dung nhan thái hậu Khiết Đan Tiêu Yến Yến, Tần Bắc Dương còn từng sửa lại ba ngón tay cho tượng Phật đó. Anna biết “khách phương xa” tặng quà là ai – chủ nhân nhóm thích khách, “em gái A U” từng thân thiết. Cô dâu xanh mặt xông vào phòng tân hôn, cầm chiếc búa, đập nát vài món bảo bối giá trị liên thành. Đây không phải quà cưới, mà là châu về hợp phố, hoặc giả là một loại châm chọc và nhục nhã: ta có thể giết cả nhà mi, đoạt của cải và bảo vật của mi, cũng có thể trả lại những thứ đó cho mi. Đêm đã khuya, khách khứa tản đi. Đêm động phòng hoa chúc, Tề Viễn Sơn trở lại sương phòng phía tây, say sưa ngủ lại. Ánh trăng rọi lên cửa sổ giấy, Anna nằm một mình trên giường, bị một phòng bảo bối cổ mộ vốn thuộc về cô bao vây, cộng thêm giấy song hỉ dán rậm rạp. Trên ngón áp út tay trái là chiếc nhẫn cưới mà Tề Viễn Sơn đeo cho, ngón giữa vẫn là chiếc nhẫn ngọc tới từ ngôi mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên. Cô vuốt thai nhi xao động trong bụng, trong lòng toàn là dung mạo Tần Bắc Dương, cho dù lên thiên cung xuống hoàng tuyền cũng đều không gặp được. Đêm này, ngõ Bách Hoa Thâm Xử, cửa tứ hợp viện, có bà lão đứng trong lạnh giá. Bà mặc quần áo thời Thanh, trang điểm chỉnh tề, vẫn ngơ ngẩn đứng đó đợi người xuất chinh trở về…