Chương 65 Mùa xuân ba tỉnh miền Đông Bắc
Năm thứ chín Dân quốc, năm 1920, mùa xuân tháng 2Đêm động phòng hoa chúc, Âu Dương Anna rơi lệ tưởng niệm ai đó, nào biết cậu ta vẫn sống ở nhân thế, đang ở quốc gia phía Bắc vạn dặm, núi Stanovoy nơi băng tuyết trắng trời. Núi Stanovoy, sâu trong tầng hang băng vùng đất lạnh vĩnh cửu, voi ma mút đang dần dần thối rữa. Tần Bắc Dương, Pavel Korchagin, thú trấn mộ Cửu Sắc chờ đợi cái chết hoặc mùa xuân. Mùa xuân tới trước cái chết. Cửu Sắc trong hang băng đột nhiên hưng phấn, kéo Tần Bắc Dương chạy tới một góc. Có giọt nước âm thầm nhỏ xuống, biểu lộ phía trên đang tan băng, mấy tảng đá lớn rơi xuống, bởi nhiệt độ trong ngoài hang băng đang xảy ra thay đổi. Cửu Sắc liên tục phun quả cầu lửa, hoà tan từng tầng băng, từ từ mở một con đường. Tần Bắc Dương lấy dây thừng tự chế bằng quần áo, lại lấy vũ khí của người Khiết Đan làm thành một cái móc câu đơn giản. Cáo biệt Hàn Hành Đức 900 năm trước, mang đi ngọc bội công chúa biếu tặng, quyết định thay thế ông ta hoàn thành nguyện vọng. Móc câu lặp đi lặp lại hơn trăm lần mới móc tới đỉnh hang băng, giúp cậu và Pavel chạy thoát. Hai người họ lại chém đứt một cây nhỏ, để Cửu Sắc bò lên. Nằm trên nền tuyết tan, Tần Bắc Dương chỉ muốn trở về Trung Hoa, nơi đó khắp nơi đều là cổ mộ, tùy tiện vào chỗ nào cũng được. Bằng không, tế bào ung thư có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào. Tần Bắc Dương và Pavel tìm được phân đội kị binh nhỏ, đại bộ phận khu vực Viễn Đông đã được giải phóng, Irkutsk thành lập nước cộng hoà Viễn Đông, làm nước vùng đệm cho Xô Viết Nga và quân chiếm đóng của Nhật Bản. Đối diện không phải Bạch Vệ quân mà là phái quân Siberia của đế quốc Nhật Bản, thậm chí một biên đội hải quân chính phủ Bắc Dương Trung Hoa, treo cờ năm màu trên vùng Hắc Long Giang thuộc Nga. Cậu xung phong làm phiên dịch tiếng Nhật, đi cùng tướng lĩnh Hồng quân đàm phán với phía Nhật. Có đại úy Nhật tên Hatada Saburo, người này có thể nói tiếng Nga lưu loát, từng làm lính ở liên đội bộ binh thứ 18, cũng là người sống sót sau tai nạn thí nghiệm các bộ giáp “thể cơ giới của linh hồn” ở cổ mộ Yoshino, từng gặp mặt Tần Bắc Dương một lần. Hatada Saburo nhìn gương mặt cậu: “Tần Tang?” “Xin lỗi, tôi là chiến Hồng quân công nông Xô Viết, tên gọi Georgy Tần.” Cậu lần lượt trả lời bằng tiếng Nhật và tiếng Nga. Đàm phán không có tiến triển, Tần Bắc Dương thỉnh cầu về nước với thượng cấp. Cậu không muốn bỏ trốn khỏi bộ đội, biến thành lính đào ngũ. Chính ủy cực kỳ thích chiến sĩ Trung Hoa này, chẳng những can đảm dũng cảm còn liên tiếp lập công, còn là thợ thủ công tay nghề giỏi, biết sửa chữa các loại khí giới bộ đội, thậm chí còn làm phiên dịch tiếng Hán và tiếng Nhật. Chính ủy định đề bạt cậu đảm nhiệm sĩ quan, hưởng thụ đãi ngộ cán bộ hậu đãi, phân phối nữ sinh viên Nga làm vợ. Tần Bắc Dương khéo léo từ chối: “Đồng chí Chính ủy, cảm ơn ngài tán thưởng. Nhưng tôi rời khỏi tổ quốc quá lâu rồi, Trung Hoa gần ngay trước mắt, tôi phải về.” Những lời này phát ra từ nội tâm, chỉ giản lược bí mật bản thân trở về cổ mộ mới sống nổi. Đêm đó, Tần Bắc Dương và Pavel ra sức uống vodka, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau, đôi bên không cầm nổi nước mắt, hẹn ước gặp lại vào ngày cờ đỏ giăng khắp địa cầu… Hôm sau, Tần Bắc Dương cởi quân phục, mang Cửu Sắc rời khỏi doanh trại. Dựa theo lễ nghi người Slav, cậu còn Pavel còn ôm nhau hôn môi, giống nụ hôn kinh người của hai đồng chí Brezhnev và Honecker trên tường Berlin tương lai. Phía sau vang lên các chiến hữu hát vang “Chiếc xe tam mã” Băng tuyết bao trùm sông Volga Trên sông băng chạy chiếc xe tam mã Có người đang hát bài ca u sầu Người hát là kẻ đánh xe Nhóc con vì sao phải âu sầu Vì sao lại cúi đầu Ai làm mi đau lòng như vậy Tần Bắc Dương đi dọc phía nam theo sông Ô Tô và hồ Hưng Khải, đi mấy trăm dặm ba ngày ba đêm, cuối cùng tới biên giới Trung Nga. Từ hai năm trước rời khỏi Đại Cô Khẩu, Thiên Tân, cậu bắt đầu trốn chạy về phía Đông tới Nhật Bản. Tần Bắc Dương trằn trọc mấy vạn ki lô mét, vượt qua Thái Bình Dương, kênh đào Panama, đại lục Bắc Mỹ, đại lục châu Âu, Bắc Cực, Nga, lại trải qua Siberia và Viễn Đông, hoàn thành một lần lữ hành vòng quanh thế giới trong khi còn chưa tròn hai mươi tuổi! Rừng cây mịt mờ tuyết đọng dần tan, nghịch lưu lên Tuy Phân Hà, chính là tổ quốc ngày đêm tưởng niệm. Nghênh đón cậu là mùa xuân ba tỉnh Đông Bắc. Có người nói, mùa xuân ba tỉnh Đông Bắc như con bướm. Mùa đông lâu dài như thời kỳ hoá nhộng, tuyết bao la còn chưa hoà tan, rừng cây bạch dương vẫn tĩnh mịch, gấu vừa bò dậy khỏi giấc ngủ đông trong hang động, bầy sói đói còn đang gào hú trên triền núi, ngay cả thổ phỉ cũng đông lạnh rơi cả vụn băng trên râu, thúc ngựa xuống núi cũng không đánh cướp đến mấy túi bắp. Xuân hàn mưa tuyết lẫn lộn, mưa tuyết như mũi đao đập lên mặt, tuyết rơi như tiền giấy tung bay, như tang lễ long trọng của quân vương. Đến lúc này con bướm gian nan phá kén, không dễ nắm trong lòng bàn tay, lặng yên len lỏi qua khe hở ngón tay bay đi. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bước một bước nhỏ, vượt qua mốc ranh giới lãnh thổ mà Nga cắt nhường nhà Thanh. Trước mắt lại là một con đường dài, đường sắt Trung Đông kề bên, có thể trông thấy ga tàu Tuy Phân Hà. Nhưng cậu không có ý định đi đường sắt, mà cậu cần đi tìm cổ mộ gần nhất. Đột nhiên, trong rừng bạch dương trơ trọi, tế bào ung thư và miếng huyết ngọc ấm tới tấp nóng lên, Tần Bắc Dương nhìn thấy bóng dáng bốn người, lần lượt cưỡi trên bốn con ngựa. Đầu tiên là cô gái Trung Hoa, tầm 16, 17 tuổi, mặc chiếc áo hoa li ti Đông Bắc; thứ hai là một ông già, râu đen đều biến thành trắng, đôi mắt sáng lập loè; thứ ba là kẻ có vóc dáng như gấu bắc cực, tuổi chừng hơn 20; thứ tư ước chừng 30 tuổi, má phải có một vết sẹo như con rết. Thú trấn mộ Cửu Sắc không thể biến thân nghển cổ kêu tiếng hươu ô ô. “A U…” Tần Bắc Dương nhỏ giọng gọi tên cô, cứng rắn nuốt hai chữ “em gái” xuống họng. Cũng giống như đêm tối 11 năm trước, trong mật thất ngoài địa cung lăng mộ Hoàng đế Quang Tự, hai đứa trẻ lần đầu gặp gỡ. Cô giống như lỗ đen sâu hoắm nhìn chăm chú vào cậu, cắn nuốt cậu. “Anh trai, em vẫn đang đợi anh.” A U lộ ra hàm răng trắng như tuyết, phía sau là ba tên thích khách: A Hải, Lão Cha, Thoát Hoan, từng người lộ ra con dao găm trắng như tuyết. “Sao các người lại biết hành tung của tôi?” “Để sau nói rõ, anh trai, hãy lên núi với bọn em.” “Núi Trường Bạch.” “Không phải, núi Thái Bạch.” Đáp án này làm Tần Bắc Dương bắc ngờ, bản đồ trong đầu vẽ ra đường vòng cung dài dằng dặc, mới từ rìa Đông Bắc đã chuyển tới trái tim Trung Hoa: “Chẳng lẽ là núi Thái Bạch ở Tần Lĩnh, Thiểm Tây?” “Cách nơi đây rất xa, nhưng cách Bạch Lộc Nguyên của anh rất gần.” A U lạnh nhạt nói, ánh mắt chuyển sang đôi mắt Cửu Sắc, cô biết con “chó to” này hiểu được đối thoại của họ, ngôi mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên cũng là nơi định đoạt số phận nó. “Tại sao tôi phải đi cùng các người?” “Anh trai, không phải anh muốn nhìn thấy quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường ư? Mời lên ngựa.” Thoát Hoan dắt theo một con ngựa tốt với đầy đủ yên ngựa tới. Tần Bắc Dương nhớ tới tiểu Hoàng tử triều Đường trong ngôi mộ lớn ở Bạch Lộc Nguyên, hai năm nay, mọi bôn ba và giày vò chẳng phải đều vì bộ quan tài này hay sao? Để mở ra chìa khoá Càn lăng? Trở lại bên cạnh chủ nhân ngôi mộ cũng là tâm nguyện của thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc. Cậu tiếp nhận dây cương trong tay thích khách, chớp mắt giẫm lên lưng ngựa, ánh mắt quét qua vết sẹo trên má phải A Hải. Thích khách A Hải có mối thù giết mẹ nuôi của cậu, thích khách Lão Cha thì có mối thù giết cha nuôi của cậu. Lúc xoay người lên ngựa, Tần Bắc Dương đồng thời trượt súng lục từ ống tay áo xuống lòng bàn tay, đây là quà mà chính ủy tặng cậu lúc rời đi. Cậu nhấc cổ tay siết cò về hướng A Hải. Một viên đạn xoay tròn lao ra khỏi nòng súng. Không ngờ A Hải đã có chuẩn bị, vội nghiêng người né tránh, viên đạn trượt qua má hắn ta, vừa vặn bắn vào thích khách Lão Cha ở phía sau. Không hiểu bắn vỡ đầu hay trái tim, Lão Cha rơi mạnh xuống ngựa. Tần Bắc Dương còn định bắn ra phát đạn thứ hai, nhóm thích khách đã vội vã xuống ngựa, từng người tìm địa hình yểm hộ ẩn nấp. Cơ hội thành công chỉ có một lần, bọn họ sẽ không để cậu có cơ hội thứ hai. Tần Bắc Dương thúc ngựa chạy vội, kêu Cửu Sắc mau chóng đuổi kịp. Vó ngựa vừa đạp ra vài bước, con ngựa bỗng xới đất ngã xuống, Tần Bắc Dương lăn vài vòng trong nước đá lầy lội mới phát hiện mông ngựa trúng một mũi tên, đau khổ hí kêu vùng vẫy. Thích khách Thoát Hoan có một bộ cung nỏ linh hoạt, mũi tên thứ hai đã đặt trên dây. Bắt người trước hết phải bắt ngựa, đối phương không muốn lấy mạng cậu, nếu không đã một tên xuyên tim. Tần Bắc Dương biết bọn thích khách e dè, bò lên hướng tây chạy như điên, hai chân sao địch lại bốn chân? Một người một thú ẩn vào rừng rậm khe suối, vùng cấm mà ngựa không thể chen vào. Cậu không phải không muốn nhìn thấy tiểu Hoàng tử thời Đường. Nhưng thích khách nói có thể tin được ư? Trong hang núi Thạch Kinh, Phòng Sơn, Bắc Kinh, cậu từng thấy A U lừa tướng quân Tiểu Từ xoay quanh, mà còn núi Thái Bạch gì chứ? Nếu nói là núi Chung Nam hoặc Càn lăng còn có thể tin vài phần. Huống hồ bọn thích khách chỉ cần tóm được Tần Bắc Dương, cũng như bọn họ chỉ cần lấy được quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường, đều là để mở ra bí mật Càn lăng, cậu không muốn bị kẻ ác coi như chìa khoá mà lợi dụng. Đi núi Thái Bạch cái con mẹ nó!