Chương 66 Mộ công chúa
Màn đêm buông xuống, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc giẫm lên tuyết đọng trong khe suối rừng rậm, má bị bụi gai cào rách vài vết, xung quanh thỉnh thoảng vang tiếng sói hú, còn cả tiếng gấu bị bừng tỉnhKhông biết đang ở đâu? Đừng nói làng và người qua đường, ngay cả thợ săn và thổ phỉ cũng không thấy, đây mới là ba tỉnh Đông Bắc mênh mông, giống như Siberia đợi khai phá. Tần Bắc Dương yếu ớt ngồi xuống, đốt cành khô cỏ khô, ánh lửa tung khắp bầu trời đêm. Cửu Sắc giúp cậu bắt một con thỏ hoang, cậu lột da thỏ nướng chín, so với ở mộ huyệt băng ăn thịt voi ma mút một vạn năm trước, đây chẳng khác nào món mỹ vị. Đêm xuân, lá phổi bỏng cháy, cảm giác xé rách như phụ nữ sinh con. Nếu cơn đau của loài người chia làm 10 cấp độ, đây chính là cấp độ cao nhất… Tần Bắc Dương kỳ quái bản thân không phải phụ nữ, tại sao đột nhiên nghĩ tới sinh con? Cái mạng này của mình e là không chịu nổi đến ngày mai. Tần Bắc Dương ra lệnh cho Cửu Sắc dẫn cậu tới ngôi mộ gần nhất – phải là cổ mộ có địa cung, mộ người bình thường chỉ có quan tài, không có khí thế thời cổ, căn bản không thể ngăn chặn tế bào ung thư của cậu. Vẩy nước tiểu tắt đống lửa, lần nữa lên đường. Nơi đây gần dãy núi Trường Bạch, mãi mãi hoang vu, nào có cổ mộ? Lại một màn tuyết xuân rơi xuống, Cửu Sắc dẫn cậu trèo đèo lội suối, đến trưa mới trông thấy đất bằng dưới chân núi. Tần Bắc Dương vô lực bước đi, Cửu Sắc chạy loạn quanh cậu, bọn thích khách có thể đuổi theo bất cứ lúc nào. Đột nhiên, Tần Bắc Dương nhớ tới một loại phương tiện – cậu sống ở Nga hơn nửa năm, biết cách chế tạo xe trượt tuyết. Nhờ Cửu Sắc trợ giúp, Tần Bắc Dương hấp hối làm một chiếc xe trượt tuyết bằng gỗ đơn giản nhất, lại lấy sợi dây buộc vào ngực Cửu Sắc, bản thân thì ngẩng mặt nằm lên trên. Cửu Sắc như chú chó kéo xe trượt tuyết, lôi cậu chạy xuống chân núi. Xe trượt tuyết gỗ ba tỉnh Đông Bắc vừa có thể dùng như xe trâu kéo, vừa có thể như dân tộc bản xứ dùng chó kéo xe, còn có thể dùng hai cây gậy gỗ trượt tuyết. Cuối cùng thấy dân cư tụ tập, nhưng có thể cứu cậu không phải người sống mà là người chết, người chết mấy năm trước. Cửu Sắc trung thành kéo xe trượt tuyết gỗ lao qua hoa màu còn đọng tuyết, chẳng lẽ nó đã xác định được phương hướng cổ mộ? Lá phổi cháy đau nhức, Tần Bắc Dương hoảng hốt hoang mang chợt nhìn thấy cảnh tượng đổ nát, hai cột đá khắc hình Phật đứng sừng sững cao cao. Tàn tích đất ắt hẳn là tường thành. Vịn vào đầu tường xem bên trong, đại tuyết bao phủ vùng đất trũng và cỏ dại, hé lộ nền đá. Cửu Sắc kéo xe trượt tuyết, xuyên qua trục nam bắc, hoàn toàn là kết cấu đế đô, quy mô vượt xa huyện lị, phủ thành thậm chí tỉnh lị nội địa. Di chỉ cung tường đá bazan, trước sau năm toà đại điện. Giữa nền tuyết nằm tượng Phật đổ vỡ, giống như tượng thần Venus cụt tay trong cung Louvre. Kết cấu thành Trường An thời Đường đang cùng trước mắt không mưu mà hợp. Trục trung tâm là phố Chu Tước nổi tiếng? Đường phố đan xen kết cấu bàn cờ, cũng là kết cấu phố phường thành Trường An: nội thành, ngoại thành và cung thành. Thật khó tin, đây là thành trường An ngủ say giữa cánh đồng tuyết giữa rừng rậm bao la Đông Bắc… Xe trượt tuyết vượt qua tuyết đọng, đến bờ sông đóng băng, có khối tảng đá lớn, khắc ba chữ “thành Đông Kinh”! Cái tên khí phách này hiển nhiên không liên quan tới Tokyo Nhật Bản, rốt cuộc đây là nơi nào? Cửu Sắc kéo chủ nhân qua nước sông đóng băng. Mùa xuân tháng 4, đã không còn rét đậm, vừa đi vừa lo lắng lớp băng sẽ không chịu nổi, trong lòng run sợ tới bờ bên kia. Tần Bắc Dương lăn ra khỏi xe trượt tuyết, hơi khôi phục một chút thể lực, chui vào đường núi cùng Cửu Sắc. Không biết bò cao tới đâu, quay lại quan sát đồng bằng, hình dáng thành cổ trở nên rõ ràng, một con sông lớn chảy ra từ hồ nước đóng băng, từ nam tới bắc, bốn phía bao quanh dãy núi, hình thành thung lũng sông màu mỡ. Nếu đây là một toà đế đô, phụ cận tất có hoàng lăng. Vừa ngẩng đầu, cậu chợt phát hiện long mạch, khí thế ép người hội tụ từ hai bên núi sông, thẳng phía trước chính là long mạch… Một ngôi mộ lớn bằng đá bảy tầng đứng sừng sững nguy nga trên sườn núi. Trong dãy núi hoang dã ba tỉnh Đông Bắc lại có ngôi mộ hùng vĩ to lớn như vậy, e rằng chỉ có thể là đất của bậc đế vương. Những tảng đá hoa cương như pháo đài Sơn Thành, độ khó vượt hẳn ngôi mộ đắp đất mà thành. Cửu Sắc leo lên bậc thềm đá, tới tầng năm trước mấy khối đá dăm. Vài bước cuối của Tần Bắc Dương là bị Cửu Sắc kéo lên. Thú trấn mộ nhỏ phát hiện lối vào, đập mạnh vào hòn đá che giấu tai mắt người khác, lộ ra một con đường lát đá sâu thẳm. E rằng đã bị trộm mộ đào qua rồi? Tần Bắc Dương không quan tâm, cậu không phải tới đào vàng bạc thăng quan phát tài, cậu chỉ coi cổ mộ như nơi cứu mạng. Cậu bị ung thư phổi hành hạ chỉ còn nửa hơi thở, vòng vài vòng trong cổ mộ, Cửu Sắc mọc ra sừng hươu trắng như tuyết đã lâu không thấy, cả người ánh vàng lân giáp rực rỡ, biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân. Tần Bắc Dương tham lam hít hà mùi mộ, má dán bích hoạ lạnh buốt, gần như muốn hoà vào thế giới âm u. Phần mộ là âm trạch tiên cảnh cực lạc mà người chết chờ đợi sống lại, cũng là linh đan diệu được để Tần Bắc Dương sống lại từ bên môi Thần Chết. Lá phổi bùng cháy dần dần tắt, tế bào ung thư phân liệt cũng dần ngừng lại, hơi thở cuồn cuộn từ lòng đất liên tục thấm vào da, bốc lên từ đan điền, xuyên qua khoang bụng và lồng ngực vọt lên đỉnh đầu. Như ngọn lửa hừng hực ngâm vào nước suối, chỉ còn tiếng bốc hơi xèo xèo. Là Cửu Sắc tìm được nơi phong thủy bảo địa, dẫn chủ nhân vào phần mộ. Nếu không, Tần Bắc Dương e rằng đã đi đời nhà ma, trở thành thi thể bị tế bào ung thư quấn thân. Giống như có kẻ bị mù, vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào tai; có kẻ bị què, cả đời không bỏ được cây gậy chống; có kẻ bị điên, phải nhốt vào bệnh viện tâm thần hoặc lồng sắt. Còn cậu thì quanh năm suốt tháng cần đào ba thước đất, trốn vào sâu trong địa cung ức chế tế bào ung thư sinh trưởng, như quái nhân gác chuông, cũng như bóng ma trong nhà hát kịch, mới có thể đánh bại nguyền rủa đoản mệnh của tộc xây mộ, không bị phóng xạ từ linh thạch của thú trấn mộ giết chết. Nhưng Tần Bắc Dương không thể loại bỏ tận gốc tế bào ung thư, suốt đời sẽ trở thành con quái vật sống trong cổ mộ. Hễ trong lòng chủ nhân nghĩ cái gì, Cửu Sắc liền lập tức cảm ứng được. Nó quẹt lông bờm màu đỏ lên Tần Bắc Dương, giương đôi mắt lưu ly xin lỗi – xin lỗi, là tôi làm cho anh kề cận tử vong, tôi mới là cỗ máy giết người di động, là tai hoạ, là nguồn gốc bệnh tật và điềm xấu, có phải tôi nên rời khỏi anh? Tần Bắc Dương cười khổ ôm chặt Cửu Sắc: “Mày đã cứu mạng tao vô số lần, tao có thể quen biết mày, hơn nữa sống đến giờ là may mắn ba đời. Nghe cha tao nói, 20 năm trước, ở địa cung thời Đường Bạch Lộc Nguyên, khi tao được sinh ra trên quan tài tiểu Hoàng tử, nếu không nhờ mày buông tha người mẹ đang sinh nở của tao, lại giúp cha tao một tay, cả nhà ba người chúng tao đã mất mạng rồi. Cho nên, mạng tao là do mày ban ơn, tao không hối hận khi ở bên mày.” Vốn dĩ ung thư phổi làm cậu nằm ngồi cũng khó, ngủ cũng bị đau tỉnh, bây giờ đến trong cổ mộ này, Tần Bắc Dương lại khắc phục được đau đớn, lại có thể bình yên ngủ… Cậu cứ tưởng sẽ mơ về Bạch Lộc Nguyên, một lần nữa thấy quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường, nhưng không ngờ cả đêm lại không mơ mộng gì. Không hiểu được đã ngủ bao lâu? Bên ngoài là ban ngày hay đêm tối? Toàn thân thoải mái rất nhiều, ngực không còn đau đớn, bò lên đi vài bước, trừ lòng bàn chân yếu ớt loạng choạng thì không còn trở ngại gì. Có lẽ, càng là lăng mộ cổ xưa, quy cách chủ nhân ngôi mộ càng cao thì càng có thể diệt mạnh tế bào ung thư của Tần Bắc Dương. Cửu Sắc làm nũng với cậu một lát, tiếp tục lần mò về phía trước. Đi xuống mấy bậc, soi ra một cốt hài. Từ quần áo và bím tóc tới xem là người nhà Thanh, còn có một chiếc tẩu hút thuốc phiện kèm túi, kẻ trộm mộ này bị cái gì giết chết vậy? Tần Bắc Dương cảnh giác, cổ mộ có thể cứu mạng cậu, cũng có thể lấy mạng cậu. Đến chỗ ngoặt, cậu phát hiện có dấu hiệu sao năm cánh được khắc, chẳng lẽ thời Đường này có ý nghĩa đặc thù nào đó? Không đúng, kinh nghiệm thợ đá nói cho cậu, vết khắc này còn mới, dưới đất còn có mảnh vụn, có lẽ là mới gần đây. Tần Bắc Dương càng trở nên cẩn thận, cậu nhận thấy có rất nhiều lối rẽ, khác biệt với lăng mộ thông thường, đến tận một cánh cửa đồng thau. Cậu không phải tới trộm mộ, tiếp tục đi về phía trước, lên bậc thềm, rẽ vài cái, đi tới cuối đường, trước mắt là một cánh cửa mộ thất vỡ vụn. Vách đá hai bên làm cửa, đỉnh che đá bôi vôi, cửa đã bị phá hoại. Ngọn lửa lưu ly chiếu sáng một gian mộ thất u ám, trung gian có bệ giường, gạch xây năm tầng, một chiếc quan tài bằng gỗ rất to. Dưới chân là gạch hình vuông, còn sót lại vài dấu vết hoa văn, xung quanh là bích hoạ sinh động như thật – đầu tiên là bốn võ sĩ, mặt tròn môi đỏ, gương mặt đẫy đà, đội mũ sắt tua đỏ, trái đỡ trường kiếm, vỏ kiếm có hoạ tiết cây trúc, bên hông đeo túi cung. Ba nhạc kỹ, đầu đội khăn bọc đầu, người mặc viên lĩnh khoan bào, eo đeo đai lưng, chân đi giày rơm. Một người đánh tỳ bà, một người tấu đàn Không, một người gõ cái gõ nhịp, nghiễm nhiên là ban nhạc âm phủ. Bảy nhân vật, mi thanh mục tú, môi đỏ tươi, quần áo sáng màu, dáng vẻ xinh đẹp, hoặc là nam sủng đoạn tụ, hoặc là nữ giả nam trang. Trong sách khảo cổ của giáo sư Vương Gia Duy từng ghi chép những bức bích hoạ được khai quật phụ cận Càn lăng của Võ Tắc Thiên, bất kể hình tượng nhân vật hay phục sức dụng cụ cùng đều tương tự với những thứ trước mắt này. Bởi vì bản thân nữ hoàng Võ Tắc Thiên thích mặc trang phục đàn ông, đó cũng là tục lệ thịnh hành thời Đường. Tần Bắc Dương xác nhận chủ nhân ngôi mộ cùng ở thời kỳ với Võ Tắc Thiên, bao gồm cả toà di chỉ đế đô khổng lồ dưới chân núi. Nhưng, không có thú trấn mộ. Tần Bắc Dương phát hiện tấm đá hoa cương khắc mộ chí minh nằm cạnh bệ giường toàn chữ Khải, xung quanh khắc toàn chữ Mạn Thảo, văn bia mạnh mẽ hữu lực. “Công chủ giả, ngã đại bột hải quốc đại hưng nhân an hiếu cảm kim luân thánh pháp vũ vương chi đệ tam nữ dã. Duy tổ duy phụ, vương hóa sở hưng, thịnh liệt nhung công, khả đắc nhi luận yên. Nhược nãi thừa thì ngự biện, minh tề nhật nguyệt chi chiếu lâm; lập chửng ác cơ, nhân quân kiền khôn chi phúc tái. Phối trọng hoa nhi bàng hạ vũ, đào ân thang nhi thao chu văn, tự thiên hữu chi, uy như chi cát. Công chủ bẩm linh khí vu vu nhạc, cảm thần tiên vu lạc xuyên, sinh vu thâm cung, ấu văn uyển tư chi hi ngộ, diệp tự quỳnh thụ chi tùng hoa, thụy chất tuyệt luân, ôn như côn phong chi phiến ngọc. Tảo thụ nữ sư chi giáo, khắc bỉ tư tề; mỗi mộ tào gia chi phong, đôn thi duyệt lễ. Biện tuệ độc bộ, nhã tính tự nhiên…” Vế đối tinh tế, từ ngữ hoa lệ, hơn nữa là văn biền thể khoe chữ, mô tả công chúa giống như trên trời có nhân gian không, quả thực còn cao quý hơn Lạc Thần, tất nhiên là toàn từ ngữ khen ngợi. Phía sau rất nhiều chữ bị mờ không rõ, Tần Bắc Dương trực tiếp nhảy xuống cuối. “Nhân an tứ niên hạ tứ nguyệt thập tứ nhật ất mạt, chung vu ngoại đệ, xuân thu thập bát, thụy viết trinh minh công chủ. Nhân an thất niên đông thập nhất nguyệt tứ nhật giáp thân, bồi táng vu trân lăng chi tây nguyên, lễ dã. Hồn quy nhân thệ, giác yết già bi. Hà thủy chi bạn, đoạn sơn chi biên, dạ đài hà hiểu, hoang lũng kỷ niên. Sâm sâm cổ thụ, thương thương dã yên, tuyền quynh nga bế, không tích thê nhiên. Nhân an thất niên thập nhất nguyệt tứ nhật”. Hoá ra là ngôi mộ công chúa. Chủ nhân ngôi mộ thụy hiệu Trinh Minh công chúa, là con gái thứ ba của quốc vương Bột Hải. Tần Bắc Dương cũng biết đôi điều về nước Bột Hải. Năm đó Đường Thái Tông chinh chiến Cao Ly chưa thành, Đường Cao Tông Lý Trị lại phái Tiết Nhân Quý chinh Đông, cha con hai đời cuối cùng hàng phục mối hoạ trong lòng. Những năm Võ Tắc Thiên, người Khiết Đan phản loạn ở Doanh Châu, người Mạt Hạt về cố thổ phía đông, trận chiến Thiên Môn Lĩnh đại bại truy binh Võ Chu, thủ lĩnh Đại Tộ Vinh dựng nước ở núi Đông Mâu. Đường Huyền Tông Lý Long Cơ kế vị, sắc phong ông ta làm Quận vương Bột Hải, 200 năm sau bị Khiết Đan tiêu diệt. Ban ngày chứng kiến di chỉ cổ thành, Trường An ngủ say nơi hoang dã chính là một trong năm kinh đô của Bột Hải, Thượng Kinh phủ Long Tuyền, lăng mộ tự nhiên ở phụ cận đế đô. Nước Bột Hải trong sách sử chỉ có ít ỏi vài nét bút, rốt cuộc họ tự thành lập văn hoá như Khiết Đan, Tây Hạ hay hoàn toàn chìm đắm trong ảnh hưởng của triều Đường? Nhìn nhóm bích hoạ này, Tần Bắc Dương nhận thấy nghiêng về vế sau. Đặc biệt quần áo phục sức của người Bột Hải, nếu không phải nằm ở biên cương ba tỉnh Đông Bắc, nói là đang ở dưới đất trong ngôi mộ lớn thời Đường Bạch Lộc Nguyên cũng không hề có cảm giác khác thường. Cửu Sắc cũng như trở lại quê nhà, rong chơi lưu luyến dưới những bức bích hoạ rực rỡ, chỉ thiếu nước dùng lông bờm màu đỏ cọ qua áo bào nhạc công. Tần Bắc Dương đang thán phục, bỗng nghe thấy tiếng tì bà đạn tấu, trái tim đột nhiên co lại, chẳng lẽ bích hoạ vẫn sống? Dỏng tai lắng nghe, phát giác âm thanh tới từ dưới chân… Cửu Sắc cũng nghe thấy, Tần Bắc Dương vùi đầu xuống nền gạch mộ thất, tiếng gõ liên tục không ngừng, càng ngày càng lanh lảnh, dường như tiếng thợ đục đá. Âm thanh phát ra từ trong quan tài. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc xoay quanh hai vòng, phát hiện quan tài gỗ này vẫn hoàn hảo, không hề có dấu hiểu bị mục nát và tổn hại. Công chúa bị nhốt 1000 năm, miễn là không chủ động mở quan tài, chẳng lẽ sẽ phá quan tài nhảy ra ư. Cậu quyết định mặc kệ, rời khỏi mộ thất. Tiếng đánh quan tài càng lúc càng mãnh liệt, có lúc hai cái, có lúc mãi mới vang lên, có lúc lại chỉ ngắn ngủi một chút, vang vọng trong quan tài mộ công chúa Bột Hải. Mã Morse? Tần Bắc Dương phát hiện đây là tiết tấu điện báo – chỉ dùng mật mã bằng hai số 0 và 1, bao gồm điểm, vạch, ngắt điểm cùng vạch, ngắt ký tự…, biểu đạt tổ hợp con số hoặc chữ cái được sắp xếp, dường như tim đập của một người, thỉnh thoảng chuyển đổi tâm tình sợ hãi, vui vẻ, yên lặng và nổi giận… Mã Morse là phát minh của thế kỷ 19, công chúa Bột Hải trong quan tài làm thế nào biết? Cậu không nỡ bỏ đi, đột nhiên nghĩ đến ký hiệu “Kinh Dịch”. Nét dương “-” đại biểu cho dương, nét âm “- -” đại biểu cho âm, không những có thể biểu đạt bát quái – càn vì thiên, khôn vì đất, chấn vì lôi, tốn vì phong, khảm vì thủy, ly vì hoả, cấn vì sơn, đoái vì trạch… cộng thêm âm dương ngũ hành, bao hàm vạn vật vũ trụ, cho đến vô cùng vô tận. Chẳng lẽ vị Trinh Minh công chúa nước Bột Hải này tinh thông bát quái kinh dịch, lợi dụng tiết tấu nét dương nét âm thay đổi, truyền thông tin cầu cứu với Tần Bắc Dương xông vào mộ thất? Công chúa còn sống ư? Tần Bắc Dương phát điên, liếc mắt Cửu Sắc, con thú trấn mộ nhỏ cũng ngơ ngác, không thể giải thích sự khác thường trong quan tài. Do dự nhiều lần, cậu quyết định khai quan. Trước khi động thủ, Tần Bắc Dương quỳ lạy trước quan tài, lẩm nhẩm: “Trinh Minh công chúa, vãn sinh Tần Bắc Dương, không phải kẻ trộm mộ, bị bệnh nguy kịch, mạng ở sớm tối, tự vào mộ thất giữ mạng. Nghe nói trong quan tài có tiếng gõ bát quái, chắc hẳn kêu gọi vãn sinh cứu giúp, nếu có mạo phạm, mong ngài tha thứ!” Dứt lời, Cửu Sắc phun lửa lưu ly, mọc ra sừng hươu sắc bén, chọc vào khe hở trong quan tài gỗ, nghe thấy tiếng cái đinh quan tài lung lay, rầm một tiếng gãy, nắp quan tài mở. Dùng sức đẩy cái quách gỗ ra, bên trong còn một chiếc quan tài nhỏ bằng gỗ, vẫn phải dựa vào sừng hươu của Cửu Sắc mở ra. Chớp mắt khai quan, khói đen bốc lượn lờ, Tần Bắc Dương vô thức che miệng mũi lùi lại. Cậu không thấy cô gái xinh đẹp trong tưởng tượng, cũng không có trang phục rực rỡ ánh vàng đẹp đẽ, mà chỉ là một đống xương khô mục nát. Ngàn năm đã qua, công chúa Trinh Minh đã thành tro bụi, dù sao cũng tốt hơn là cương thi. Thở phào nhẹ nhõm. Tần Bắc Dương nhìn thấy bộ xương công chúa tán loạn, cho dù xương ngón tay cũng không thể phát ra tiếng gõ như ban nãy. Vật bồi táng trong quan tài không nhiều, chỉ là ít châu ngọc vàng bạc bên người, nước Bột Hải ở nơi ven biển hoang vắng, sản vật tự nhiên không thể so với Hán, chỉ có thắng ở quy mô. Có điều, tiếng gõ vẫn tiếp tục… Nghe ra rồi, âm thanh không ở trong quan tài mà là ở dưới bệ giường. Cửu Sắc dùng sừng hươu, đẩy quan tài nặng cả ngàn cân sang bên vài thước, hoàn toàn lộ ra bệ giường. Không có giếng vàng, chỉ có một cái bục đá phô gạch xanh. Tần Bắc Dương dán lên bệ giường, phía dưới tiếng gõ nhanh hơn, dường như cảm nhận được quan tài dịch chuyển phía trên. Cậu cũng nhặt một cục đá lên, gõ gõ đập đập xuống nền. Cậu gõ nét dương và nét âm trong Kinh Dịch, không mang thông tin, chỉ mang ý trao đổi với phía dưới, làm cho “người” đó biết sự tồn tại của cậu. Cậu không phải điện báo viên, cũng không phải thầy tướng số, không thể biểu đạt ý tứ rõ ràng hơn. Phía dưới có tiếng trả lời, tiếng gõ càng nhiều hơn, bởi vậy hoàn toàn lộn xộn, giống như từ đàn sáo Giang Nam tới tiếng loa kèn tang lễ nông thôn. Nhưng mặc kệ là người hay ma hoặc là dã thú, dưới bệ giường ắt hẳn có thứ gì đó. Cậu tìm kiếm một vòng trong mộ thất, phát hiện một cây thiết qua, chính là binh khí của võ sĩ trong bích hoạ. Tần Bắc Dương lần đầu tiên nhìn thấy một cây thiết qua thật, trước kia chỉ từng nhìn thấy trong sách diễn nghĩa. Lý Tồn Hiếu, một trong mười ba viên kiêu tướng của mãnh tướng đệ nhất thời Vãn Đường – Ngũ Đại quốc – Hà Đông Lý Khắc Dụng chính là người sử dụng loại vũ khí tà môn này. Cây thiết qua bồi táng dài một trượng ba thước, cán hình quả đấm sắt, tay cầm thẳng cũng bằng sắt, toàn bộ trọng lượng ít nhất 25kg, vừa có thể dùng trong thực chiến, vừa có thể dùng làm nghi trượng, không phải kẻ dũng mãnh không thể sử dụng. Tần Bắc Dương thoáng nhìn võ sĩ trong bích họa, dường như mượn linh hồn và sức mạnh cổ nhân, dùng hết toàn lực vung cây thiết qua, khí thế dời non lấp biển đập xuống bệ giường. Tiếng va đập cơ hồ đem người chết trong mộ đều bừng tỉnh, cây thiết qua làm toé ánh lửa khắp nơi, hổ khẩu đau xót. Tần Bắc Dương ngã mạnh xuống đất, nhưng xúc cảm truyền lại cho cậu thấy bệ giường đã bị đập vỡ. Tiếng vỡ vụn và tiếng rơi đồng thời vang lên, bệ giường lộ ra cái hố bằng miệng bát. Tần Bắc Dương nhổ ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, không có giếng vàng, ta đập giếng vàng ra cho mi. Cậu lại gần, quả nhiên phía dưới có không gian, đen như mực không thấy rõ. Tiếng gõ biến mất, thay thế bằng tiếng thở dốc dồn dập… Phía dưới có người. Cậu lại vung cây thiết qua, đập mạnh thêm mấy chục cái, gạch dày hai thước tới tấp rơi xuống, từ miệng bát biến thành miệng giếng. Khi Cửu Sắc cũng lại gần, bệ giường đựng quan tài sụp đổ, Tần Bắc Dương không kịp kêu to, cả người lẫn thú đều rơi xuống địa ngục tiếp theo. Yên tĩnh bay múa cùng bụi đất. Cậu cảm giác bản thân rơi vào quan tài. Bốn phía đều là vách đá, phía trên rộng mở, có thể thấy cái hố bị quả cầu lửa chiếu sáng, xung quanh có vết tích khung trang trí nhân công đục đẽo. Cửu Sắc vừa vặn đè lên bụng cậu, may mà chỉ là một đầu ấu thú, nếu là quái vật lớn như Thiên Sứ Bốn Cánh, tuyệt đối có thể đè chết người. Mộ thất trong mộ thất, quan tài trong quan tài, Tần Bắc Dương mò lấy xương người, như hai chiếc xương bị gặm còn thừa lại, liên tục kêu “Đắc tội! Đắc tội!” Cậu nhìn thấy một bóng người. Có bóng dáng liền không phải ma. Người đó đưa tay lên mặt, dường như vô cùng hoảng sợ khi thấy ngọn lửa lưu ly, cuộn mình trong góc run rẩy. Cửu Sắc nhận ra kẻ này, sừng hươu trắng như tuyết trở nên sắc nhọn, từ từ chỉ hướng cổ họng đối phương. Tần Bắc Dương xoay người nhảy ra khỏi quan tài, nhìn thấy một gương mặt tầm 20 tuổi, mũi nhỏ mắt nhỏ, giống tiểu sinh (vai nam trẻ) trong gánh hát. Hắn ta là Tiểu Mộc.